Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Long time no see.

Lời đầu tiên cho phép Author gửi lời xin lỗi đến các readers vì quãng thời gian ngưng post quá dài này.

Au đã định cố gắng hoàn nốt fic này trước khi lên đường du học nhưng do thời gian gấp gáp và áp lực tâm lý nên không kịp hoàn thành như ý nguyện được. Sau đó trong thời gian ở nước bạn gặp nhiều sang chấn tâm lý nên không còn cảm hứng viết cộng thêm việc các vụ ấu dâm nổi lên quá nhiều dẫn đến không còn can đảm viết.

Rất cảm ơn các bạn đã và đang theo dõi, động viên Au quay trở lại và tiếp tục viết fic này, mặc dù nó không hay (Au chỉ viết để thỏa mãn trí tưởng tượng của mình sau khi đọc quá nhiều truyện đam mỹ H cao, hoàn toàn không planning trước cốt truyện như mọi khi nên fic này chính là viết theo bản năng damdang của Au haha), không hoàn hảo. Hy vọng các bạn hiểu rằng đây thực sự chỉ là viết theo sở thích và không có bất kỳ lợi nhuận nào từ việc viết fic mà nương tay đánh khẽ.

Fic "Sủng Vật" hiện tại đã mất bản word nên sẽ bắt đầu đi copy viết lại từ từ. Hiện tại đang đào hố "Thần Báo Tử"  (fic được planning rõ ràng, thể loại chịu ảnh hưởng từ film Goblin, lần đầu tiên thử sức thể loại kỳ ảo) mong nhận được ủng hộ.

Chân thành cảm ơn :)

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thời điểm Phiên Lưu rời khỏi quán bar là đã gần 1h sáng. Cô ta khó chịu cởi bỏ đôi giày cao gót đang hành hạ cái chân đau nhức kia, móng tay phủ kín lớp sơn đỏ rẻ tiền di qua di lại cần cổ mỏi nhừ vì phải liên tục ngẩng đầu chào mời những vị "khách" đáng quý kia.

"Aish. Chờ đến lúc tao ngồi lên đống vàng của Ngô gia mà xem. Tao nhất định sẽ giẫm chết lũ chúng bay."

Chửi thầm trong lòng, ả bực tức mở cánh cửa của căn nhà trọ rẻ tiền.

"Bốp"

Một lực quất mạnh mẽ từ đầu giang thẳng vào hai chân của Phiên Lưu khiến ả đau đớn khuỵu xuống.

"Tao thường không có thói quen đánh đàn bà, phụ nữ."

Người đàn ông trong trang phục đen huyền bí chậm rãi lên tiếng. Phía sau anh ta là một lực lượng nhũng người mặc vest đem để lộ ra khí chất lạnh lẽo.

"Chào. Phiên Lưu, đúng không?"

Ả ngước mắt nhìn người đàn ông huyền bí kia. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch lộ ra vẻ nguy hiểm gai góc. Nếu như Ngô gia đương nhiệm Ngô Thế Huân là vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng dịu dàng khi ở bên bảo bối của hắn thì người đàn ông này lại mang khí chất ngang tàn cùng nguy hiểm xen lẫn sự bỡn cợt trong từng lời nói của hắn.

"Anh là ai?"

Ả thì thào.

"Tao cảm thấy nhục quá tụi bây."

Người đàn ông kia đi lại ngồi vào chiếc ghế sofa đã cũ trong nhà. Hắn nhíu mày khó chịu vì sự không thoải mái của chiếc ghế này mang lại. Tay hắn mân mê chiếc máy ảnh không có vẻ gì là đắt tiền.

"Nói nghe. Muốn theo đuổi sự nghiệp paparazzi thì nên mua cái máy đắt tiền hơn rồi đăng ký học nhiếp ảnh đi. Chụp mấy tấm này mờ quá, xấu quá."

Kia.

Cái kia không phải là chiếc máy ảnh đựng bằng chứng về việc Ngô Thế Huân đang dưỡng một nhân tình trẻ con sao?

Không phải là tấm kim bài ả đang định lấy ra làm thể thông hành cho cái chức Ngô gia phu nhân của ả sao?

Như thế nào lại nằm trong tay người đàn ông kia?

Phiên Lưu lúc này mới có lại đủ bình tĩnh để nhìn một lượt lại căn nhà trọ tồi tàn của mình.

Những thứ có thể được dùng để lưu giữ liệu đều bị hủy nát hoàn toàn. Giấy tờ hình ảnh đều bị xé vụn, một số còn đang cháy âm ỉ trong chiếc thùng phi nhỏ.

"Mày có biết khác biệt giữa tao và lũ xã hội đen rởm khác không?"

"Đó là. Bất kể là nam hay nữ chỉ cần đụng chạm vào lợi ích của tụi tao thì tụi tao sẽ xử mày theo tất cả cách có thể."

"Tôi sẽ báo cảnh sát"

Ả nghiến răng tức giận.

Một tên đàn em còn lại không nhịn được mà phì cười lập tức bị Kim Chung Nhân liếc nhìn cảnh cáo.

"Ờ. Mày đang cảm thấy oan ức vì ở đâu không có một lũ điên xông vào nhà mày và lục tung, đập nát đồ nhà mày đúng không? Tao nói cho mày nghe. Tao còn đang cảm thấy ấm ức hơn mày gấp bội, khi nửa đêm lại phải bay nhiều tiếng đồng hồ chỉ để giải quyết một con bé học đòi làm paparazzi, trong khi 'chuyên ngành' của tao chỉ giải quyết những tay lão làng giới kinh doanh rảnh ăn mà ngáng đường tụi tao."

"Tao cảm thấy rất ấm ức đó mày biết không?"

Kim Chung Nhân chẹp miệng.

"Và cho mày hay. Trên đời này thứ không thể tin tưởng nhất chính là lũ ăn trên tiền thuế của tụi bay và đặt ra cả một đống quy định chỉ để phục vụ lợi ích của chúng nó hay còn gọi là cảnh sát mà tụi bay vẫn hằng tin tưởng thôi. Luật pháp chỉ giành cho những kẻ không có quyền thế phải tuân theo và mày nghĩ tụi nó sẽ rảnh đến mức đi điều tra về một vụ mất tích của một con bé không tên tuổi trong khi hằng ngày trung bình có hơn 60 người bị báo án mất tích à?"

"Nói đi. Mày muốn kiểu 'mất tích' nào?"

.

.

.

Ding

"Done"

Điện thoại Ngô Thế Huân lặng lẽ sáng lên trong màn đêm. Mở mắt ra từ làn nước ấm trong phòng tắm, Ngô Thế Huân lười biếng đến nỗi không thèm ban lấy một ánh mắt đến chiếc điện thoại đắt tiền đang trỏng trơ nằm trên bàn kia, hắn nhắm mắt chìm sâu vào bồn nước massage mang đầy hương thảo dược.

"Chồng"

Tiếng gọi nho nhỏ đánh thức hắn khỏi cơn mê ngủ đầy sảng khoái kia. Lộc Hàm lúc này đang mặc một bộ pyjama liền thân hình con mèo màu xám, đôi mắt long lanh, cái miệng nhỏ xinh càng làm cho cậu trở nên khả ái động lòng người.

"Mình về nhà đi. Em không muốn ở đây nữa."

Lộc Hàm thì thào nói nhỏ. Tay ôm gấu bông quen thuộc nhìn hắn trong bồn tắm. Đôi mắt của cậu long lanh, mũi nhỏ bắt đầu đỏ ửng.

"Em sao?"

Ngô Thế Huân vội lau khô người rồi choàng áo tắm sau đó bế bé con nhà mình vào lại trong giường.

"Em không muốn ở đây nữa."

Lộc Hàm ôm chặt hắn.

"Ở đây chồng bỏ em một mình. Em không thích."

Lộc Hàm giận dỗi.

"Ừ. Chúng ta về thôi. Anh cũng không thích ở đây nữa. Yên tâm anh không rời em đi nữa đâu."

Ngô Thế Huân dịu giọng. Kỳ nghỉ này ngoài việc thường xuyên "lăn lộn" với tiểu bảo bối thì lại bị ả đàn bà kia phá tan tất cả hứng thú của bé con rồi.

Haizzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top