Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36


Lúc Kim Chung Đại vác mặt tới biệt thự của Ngô Thế Huân đưa sách, hắn còn đang bận rộn chọn thử giày dép cùng quần áo cho bé con Lộc Hàm. Bé con gần đây có xu hướng cao lên một chút, cùng có da thịt hơn so với lúc mới ở cùng khiến Ngô Thế Huân như phát điên mà phát ra toàn bộ cái gọi là "tình phụ tử" trong người hắn.

Chuyện.

Tốn bao nhiêu công để nuôi lớn Lộc Hàm đó, có biết không? Những dịp như thế này chắc chắn là phải thay đổi toàn bộ tủ quần áo rồi, sao có thể xài lại quần áo cũ chứ?

Lão đại Ngô Thế Huân nổi tiếng kẹt xỉ, tính toán chi li vô cùng hào phóng mà "cúng" tiền cho các thương hiệu thời trang.

Chà.

Bé con lớn rồi a~~~

"Anh cả"

Kim Chung Đại xoa nhẹ ấn đường, chán nản nhìn cái người ngàn năm mới lộ vẻ phấn khích kia. Nghe được tiếng của cậu, bé con trong trang phục học sinh Nhật Bản kia quay qua vẫy tay với cậu.

"Anh~~~"

"Anh cả, thằng nhóc có đi học đâu mà anh mua đồng phục học sinh?"

Thảo nào gần đây trường của cậu lại nộp lên bản báo cáo muốn thay đổi phong cách đồng phục trong trường. Thì ra những người này chính là dựa theo bản mẫu của Ngô Thế Huân đưa ra mà "bị lây bệnh" từ ông anh nhà mình. Phấn khích đến độ muốn nhân rộng vẻ dễ thương của bé con ra toàn trường. Hẳn là đã có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của bé con trong đồng phục học sinh mới này rồi đi?

Ngô Thế Huân đón lấy mớ sách cậu em nhà mình "vác" sang, sau đó bày ra một tư thế mời, "Trời cũng gần tối rồi, ăn cơm chưa? Chưa ăn đúng không? Chưa ăn thì mau đi ăn đi, đi thong thả, không tiễn!"

Cánh cửa đóng sầm lại, Ngô Thế Huân cho lui toàn bộ người trong nhà xuống, Kim Chung Đại câm nín đến độ có thể nghe được tiếng gió thổi.

Phận shipper như cậu một đồng tiền công cũng không có, đừng đòi đến chạm được một muỗng cơm nhà giàu. Haizz, anh cả chắc lại nghĩ ra trò mới cùng bé con nhà ảnh rồi. Nghe nói gần đây ảnh bận rộn đến điên người, hôm nay mới chính thức rảnh rỗi được một chút, chắc lại chuẩn bị "lăn giường" rồi đây.

Đa dâm hại thận.

Anh cả, em cùng bọn Kim Chung Nhân tha thiết gửi lời thông cảm đến thận của anh.

He he

Đuổi cậu em đi xong, mắt Ngô Thế Huân lé lên vẻ gian tà, hắn cười cười nói với con người đang ngồi trên salon kia, "Bé con, lại đây, anh dạy em học tiếng anh."

Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh thử đồ, Lộc Hàm vui vẻ vô cùng, liền chạy nhanh tới ngồi lên lòng Ngô Thế Huân, còn không quên hôn vào môi hắn như thói quen sau đó mới đảo tầm mắt xuống quyển sách kia.

"Hoàng tử bé và Sói Xám"

Ừm, tên nghe lạ đó. Chắc bé chưa đọc bao giờ nhỉ?

"Khụ!" Ngô Thế Huân hắng giọng, giả vờ bình thản mở trang đầu.

Lộc Hàm rướn mắt nhìn, lập tức hét lớn.

"Đây là em"

Nhân vật bé bé trong truyện mặc đồ con thỏ có đội vương miện nhỏ, tay ôm gấu bông, mắt long lanh. Đây là mình, là mình. Đó là gấu bông mình yêu thích nhất, đó là bộ đồ ngủ con thỏ gần đây mình mới mua.

Nội tâm Lộc Hàm phấn khích.

Đương nhiên là em rồi! Mấy quyển truyện này là này là anh đích thân tìm người chuyên nghiệp chế tác tặng sinh nhật em mà. Em yên tâm, sau này sẽ còn nhiều series để thử lắm a~~~

"Đây là chồng!!!" Lộc Hàm lại phấn khích.

Ngô Thế Huân siêu đẹp trai xuất hiện trong trang phục con sói xám.

"Hôm nay chúng ta sẽ vừa học vừa chơi, bắt chước theo toàn bộ cảnh trong sách, được không?" Ngô Thế Huân hỏi nhỏ vào tai bé con.

Lộc Hàm thích thú, lập tức ngồi ngoan ngoãn, ngay ngắn, "Được a!"

"Chờ đến khi đọc xong quyển sách này, anh cùng em đọc hết mấy quyển còn lại, nhé?"

Lộc Hàm lại gật đầu lia lịa, thật nhiều màu sắc a.

Thích a~~~

Ngô Thế Huân trong lòng âm thầm cười ha hả, rồi lật sang trang tiếp theo.

"Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc kia, có một hoàng tử bé rất cô đơn. Cậu không có bạn bè để chơi cùng cho đến khi Sói Xám xuất hiện. Sói Xám là người bạn đầu tiên của hoàng tử, vì thế, hoàng tử mời Sói Xám đến thăm quan lâu đài của mình."

"Lâu đài – Castle"

Ngô Thế Huân đọc.

"Lâu đài – Castle"

Lộc Hàm vô thức nói theo hắn, nói đúng liền được hôn vào má.

Nói đúng liền được hôn.

Vì thế, câu chuyện lại được lật sang trang tiếp theo. Sói Xám giúp hoàng tử cởi bỏ y phục của mình.

"Y phục – Clothes"

Trong truyện, hoàng tử mặt đỏ hồng đang bị Sói Xám cởi đồ. Lộc Hàm trông thấy liền khó hiểu. Bé chưa bao giờ thấy truyện nào như vậy a~~~

"Đọc theo anh nào. Y phục – Clothes"

"Y phục – Clothes"

"Hoàng tử cảm kích vì Sói Xám thay đồ cho mình, liền hôn Sói Xám. Hôn – Kiss"

Lộc Hàm bối rối.

"Hôn – Kiss"

Sau đó quay sang hôn nhẹ vào môi Thế Huân.

Trang tiếp theo, hoàng tử ngồi lên đùi Sói Xám.

"Chồng..." Lộc Hàm thấy khó hiểu, nhúc nhích mông, "Sao vậy? Sao chuyện này lại lạ thế?"

Ngô Thế Huân dỗ ngọt bảo bối "Họ đang chơi trò chơi"

"Chơi cái gì?" Lộc Hàm ngây thơ.

"Trồng dâu. Dâu – Strawberry"

Lộc Hàm xấu hổ che mặt. Á, là trồng dâu. Cậu cũng hay chơi cái đó cùng chồng lắm a.

"Hoàng tử rất thích Sói Xám, vì vậy liền quyết định để Sói Xám thoải mái. Thoải mái – Comfortable"

Hơi hở tay ra một chút, Lộc Hàm nhìn lén, miệng lẩm nhẩm đọc theo nhưng không ngờ bàn tay của Ngô Thế Huân đã ranh ma chui tọt vào trong quần của cậu.

Lộc Hàm lui người. A. Đến giờ trồng dâu rồi!!!

"Hoàng tử rất thích Sói Xám....quyết định để Sói Xám thoải mái..." Một tay Ngô Thế Huân giữ sách, một tay bắt đầu vuốt ve người trong lòng, lặp lại "Thoải mái...Comfortable"

"Thoải...a...mái. Comfor---table"

Miễn cưỡng phát âm đúng chuẩn, Lộc Hàm thẹn thùng lui vào lòng hắn "Chồng gạt em. Rõ ràng nói học. Sao lại thành trồng dâu rồi?"

Ngô Thế Huân vẻ mặt chính nhân quân tử, nhưng tay vẫn không ngừng xoa nắn vật nhỏ dần dần dựng lên, đáp tỉnh queo.

"Hoàng tử nhỏ, Sói Xám không gạt em, vẫn đang dạy em mà?"

Sói Xám vùi mình vào thân dưới của hoàng tử nhỏ, thay chàng thỏa mãn...

"Yêu – LOVE"

Lộc Hàm còn chưa kịp xem trang tiếp theo liền bị Ngô Thế Huân đè xuống ghế salon, hắn không hề do dự mà "nhấm nháp" lấy vật nhỏ đang run rẩy kia.

"A!" Lộc Hàm la lên, hai chân bị cưỡng ép tách ra liền run lên.

"Yêu... Love..." Lộc Hàm miễn cưỡng đọc theo liền phía dưới bị một vật quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đâm vào.

"Hoàng tử nhỏ đã thuộc bài chưa? Đây là VÀO – IN"

Đâm sâu vào mông nhỏ hơn khiến người dưới thân oằn mình tê dại.

"Đây là RA – OUT"

Lại rút ra toàn bộ.

"Nhắc lại theo anh nào. VÀO – IN"

"VÀO – IN"

Lại bị đâm vào kèm theo một vài cú thúc mãnh liệt.

"RA – OUT"

"RA – OUT"

Lộc Hàm như con thuyền nhỏ chòng chành trong cơn bão, hoàn toàn mất phương hướng, môi bị ngậm đến tê dại chỉ có thể thoát ra vài tiếng rên nho nhỏ. Lúc này, Ngô Thế Huân cũng chẳng còn tâm sức đâu mà bận tâm đến quyển sách đang thương bị rớt xuống sàn nhà. Tiếng đọc được thu sẵn phát ra âm thanh dễ nghe hòa vào tiếng rên rỉ đầy âm sắc.

"YÊU – LOVE"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top