Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37


Lộc Hàm dậy thì.

Thật ra chuyện này đối với mọi người mà nói là một điều hết sức bình thường.

Đứa trẻ nào mà chẳng lớn lên và trưởng thành?

Thế nhưng Lộc Hàm không phải là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. Lộc Hàm vốn được Lộc phu nhân sinh lúc tuổi đã ngoài 30. Cậu bé sinh non lại mang trong mình bệnh máu bẩm sinh thế nên thể chất đều yếu ớt hơn bạn đồng trang lứa.

Mười sáu tuổi thế nhưng Lộc Hàm chỉ nhìn giống như mười ba, mười bốn. Bác sĩ riêng của cậu nói dạ dày của Lộc Hàm không tốt, khó hấp thu dinh dưỡng, lại thêm thiếu máu bẩm sinh nên gầy lại càng thêm gầy.

Đối với những bậc cha mẹ, có con cái đến tuổi dậy thì là chuyện vô cùng phiền não, giải quyết vấn đề này xong lại nảy sinh vấn đề khác còn đau đầu hơn. Lộc Hàm không phải "con" của Ngô Thế Huân. Cậu bé chính là "phu nhân" của hắn.

"Phu nhân" đến tuổi dậy thì, tính tình sớm nắng chiều mưa làm cho hắn sâu sắc đồng cảm với vô vàn bậc phụ huynh cũng như các đấng ông chồng khác.

Buổi sáng, Ngô Thế Huân thường đúng sáu giờ rời giường, tắm rửa đánh răng rửa mặt sau đó sẽ bơi vài vòng quanh hồ rồi tập thể hình. Đúng bảy giờ rưỡi vào phòng sẽ thấy bé con mơ hồ ngồi trong đống chăn dày chờ hắn, gương mặt đỏ hồng, làn da trắng sứ điểm xuyết thêm vài dấu hôn ngân làm cho bất cứ ai cũng có thể nảy sinh ra dục vọng.

Ngô Thế Huân thường thường vào thời điểm này sẽ đè bảo bối ra lăn lăn lộn lộn thêm mấy hiệp tình sắc mới thoả mãn bế đi tẩy rửa. Việc tẩy rửa cũng khá kỳ công bởi vì hắn phi thường thích cảm giác bắn tinh vào hậu huyệt bé nhỏ kia, thế nên hầu như sau mỗi lần làm tình đều phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể lầy hết tinh dịch ra khỏi hậu huyệt. Đôi khi tinh trùng thượng não, hắn cũng sẽ lấy nút hậu huyệt mà giam lỏng dòng chất tinh dịch kia trong người bé con cho đến tối mới chịu lấy ra, thế nhưng hậu quả là ngày hôm sau cậu bé liền tiêu chảy rồi sốt rất mệt mỏi, cho nên hắn cũng không dám chơi dại lần nào nữa.

Hôm nay, Ngô Thế Huân cũng đúng giờ vào phòng đánh thức ai kia, thế nhưng cậu bé không như mọi khi sẽ mơ hồ chờ đợi hắn nữa, mà cúi đầu nhìn chăm chăm vào dưới giường.

Bé con chau mày, biểu tình vừa nghi hoặc lại vừa sinh khí, khó chịu thở phì phò.

"Nơi nào không thoải mái? Nơi nào?"

Ngô Thế Huân khẩn trương, thế nhưng người kia chẳng thèm trả lời đã vội đứng lên thở dốc.

Dưới giường ướt một mảng to.

"Đái dầm sao?"

Bé con từ lúc gặp hắn đến nay có lúc nào đái dầm chứ? Bé con thân thể không tốt sao? Ngô Thế Huân tự hỏi trong lòng trước khi nhận ra mảng ẩm ướt dưới giường không mang vị khai của nước tiểu thường có mà lại có vị hơi tanh hôi.

"Ẩm ướt. Khó chịu"

Lộc Hàm kéo tay hắn đặt lên tiểu kê kê.

Ngô Thế Huân bật cười.

"Lớn rồi nhỉ?"

Lấy tay xoa xoa đầu bé con sau đó gọi người đến thay drap giường, bản thân liền bế bé con nhà mình vào phòng tắm bắt đầu quá trình tẩy rửa quen thuộc. Đầu tiên hắn để cậu bé ăn vào một thức quả khô có tác dụng kích thích việc đi nặng dễ dàng hơn. Sau khi cậu bé đã hoàn thành việc đi nặng buổi sáng liền rửa sạch hậu huyệt, kế tiếp hắn sẽ hoà một thứ dung dịch chuyên dụng để súc ruột cùng một chút hương vị tuỳ theo sở thích, sau đó dùng một dụng cụ chuyên biệt đưa dung dịch vào hậu huyệt.

Lúc ban đầu bé con còn chưa quen dẫn đến khó chịu không giữ được dung dịch lâu trong hậu huyệt khiến hắn phải dùng tới nút hậu huyệt. Thời gian dài quen thuộc dần liền tập thành thói quen. Đây cũng là bài tập hằng ngày giúp cơ vòng hậu huyệt được săn chắc và không lỏng lẻo. Một ngày hai lần sáng tối giúp thân thể bé con lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng được hưởng dụng bởi hắn.

Thế nhưng hôm nay người nào đó rất không tình nguyện trong việc đi nặng.

Lộc Hàm nặng nề ngồi trên toilet nhìn hắn, gương mặt biểu lộ sự khó chịu hiếm thấy.

"Ẩm ướt."

Ngô Thế Huân nhìn bảo bối nhắn mày nhắn mặt khó chịu liền có cảm giác đau đầu, chóng mặt. Tuy mười sáu tuổi mới di tinh lần đầu tiên có chút chậm nhưng đối tượng là Lộc Hàm cũng không quá kì quái. Thân thể cậu vẫn tương đối gầy yếu, một năm nay ăn uống tốt hơn nên cơ thể bắt đầu phát dục là bình thường.

Nhưng vấn đề của cậu lại không giống với những đứa trẻ bình thường khác, những đứa trẻ khác có thể trao đổi với bạn cùng lứa, tự nhiên cũng sẽ có nhiều hiểu biết về phương diện này hơn. Còn Lộc Hàm chỉ có một mình, không có bạn bè đồng trang lứa, có những vấn đề do khoảng cách tuổi tác, thế hệ khiến cả 2 đều không thể hiểu rõ được lẫn nhau.

Ngô Thế Huân chỉ còn cách đưa cậu đến bác sĩ tâm lý giải bày đơn giản về những biến đổi trong cơ thể cậu.

Thế nhưng vấn đề chẳng mấy khá hơn.

Hai tuần sau đó lại phát sinh sự tình, Lộc Hàm cho rằng giường của cả 2 có vấn đề nên nhất quyết không nằm lên đó. Cậu đòi chuyển sang phòng kế bên ngủ. Thế nhưng cũng chỉ được 2 ngày nữa, Lộc Hàm lại gặp mộng tinh. Cậu trở nên lo lắng, bất an lại bồn chồn khiến tâm trạng của cậu xuống đến tận điểm. Lộc Hàm dần trở nên khó chịu, dễ nóng giận, không kiểm soát được cảm xúc.

Đỉnh điểm là lúc đang trong phòng học cùng giáo sư riêng, cậu đột nhiên lại nổi nóng, đem xé tan sách vở, xô đẩy hết bàn học sau đó chạy ra ngoài thở phì phò nhìn Ngô Thế Huân đang tập trung làm việc. Sắc mặt Ngô Thế Huân cũng dần trở nên âm u. Hắn tiễn giáo sư ra về rồi gọi điện cho bác sĩ riêng lập tức đến văn phòng.

Bác sĩ nhìn ra hắn không vui liền an ủi, nói trẻ tự kỉ vào giai đoạn trưởng thành sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề làm người ta đau đầu, nhưng không cần vì thế mà uể oải hay tức giận với chúng, chúng chỉ đang tiếp xúc với một ít tri thức mới.

Tri thức mới của bác sĩ chính là về vấn đề "sinh lý".

Ngô Thế Huân nói "Lộc Hàm đã sớm tiếp xúc việc quan hệ từ nhỏ, vấn đề bây giờ là làm sao để thằng bé chấp nhận việc này như một điều bình thường mà không cảm thấy shock về việc bị 'xâm hại' từ nhỏ như thế."

Ngô Thế Huân nghiến răng miễn cưỡng nói 2 chữ 'xâm hại'. Hơn ai hết hắn hiểu việc hắn đã làm nếu để lộ ra sẽ gặp hậu quả gì. Hắn hiểu rõ việc sai trái của hắn. Nhưng hắn không có ý định dừng lại. Bé con là của hắn. Dù cho có bị huỷ hoại cũng chỉ bị huỷ hoại trong tay hắn. Hơn nữa giờ đây đôi tay hắn đã có thể che được cả bầu trời, một đứa bé nhỏ nhắn, không cha không mẹ dù cho có bị huỷ hoại sẽ mấy ai thèm quan tâm tới?

Quan trọng không phải là đám người ăn không ngồi rồi kia nghĩ gì. Quan trọng là làm sao bảo bối có thể thuận lợi tiếp nhận được những việc này theo cách hắn mong muốn.

"Việc này tuỳ vào cách cậu truyền đạt như thế nào. Tôi chỉ là bác sĩ tâm lý. Suy cho cùng để giải quyết gốc rễ của vấn đề chỉ có thể phụ thuộc vào bệnh nhân và người nhà bệnh nhân thôi."

Bác sĩ tâm lý vô cùng vô tâm nhàn nhã phán bệnh.

Trong lúc Ngô Thế Huân còn đang đau đầu không biết làm sao với thời kỳ "dậy thì" của bảo bối thì một vấn đề vô cùng bức bối lại nảy sinh.

Đó là.

Bảo bối những ngày gần đây có vẻ lảng tránh hắn!!!

Lộc Hàm có vẻ cự tuyệt không muốn đến gần Ngô Thế Huân. Nghiêm trọng hơn là bảo bối bắt đầu đưa ra yêu cầu NGỦ PHÒNG RIÊNG.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top