Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bệ hạ là bậc minh vương - ep7

Bởi vì vị trí Hoàng Hậu đã trống cho nên Liễu Hoàn dạo gần đây càng đề cao cảnh giác hơn, lần trước xảy ra ầm ĩ ở Trường Phương Cung dù Ninh Quý Phi không bị gì nhưng Lý tổng quản thì không thoát được, lão ta bị Vũ Văn âm thầm mang đi xử lý gọn ghẽ thành thử người mới lên thay vị trí chính là Quốc tổng quản, người mà nghe Các Nhĩ nói chính là người thuộc phe cánh Hoàng thượng.

Cũng do đó nên đồ ăn mang đến Cẩm Lan Cung đều cực kỳ nghiêm ngặt trong khâu kiểm tra có độc, đối với người ngoài nhìn vào Cung Cẩm Lan đều xem nơi này như bức tường thành thứ hai của hoàng thành, một nơi an toàn tuyệt đối dưới sự bảo bọc của Vũ Văn.

Liễu Hoàn không xuất đầu lộ diện càng khiến Ninh Quý Phi ở cung đứng ngồi không yên, dù rất muốn sang đó tìm cớ gây hấn nhưng cô ta cũng không phải loại nữ nhi ngu ngốc, từ lúc tin đồn nổ ra Vũ Văn không hề có một lời nào phản bác việc đổ ân sủng chảy vào chỗ Liễu Hoàn, vì điều này cho nên bên chỗ Ninh Quý Phi cũng im lìm bất động.

Bàn tay động nghiên mực mài một ít, Liễu Hoàn viết xong lá thư đưa sang cho Các Nhĩ rồi cẩn thận dặn dò.

"Phiền em đi đến cổng kinh thành đưa cho Bình Cao Nguyên Soái"

Các Nhĩ nhận lấy rồi nhanh nhẹn đi ngay nhưng nàng ấy chưa đi được bao xa đã tất tả chạy về còn hớt hải xông vào.

"Nương nương..có người bên Ninh Quý Phi bảo muốn mời người sang đó một chuyến"

Liễu Hoàn đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn nắm chặt lấy tay Các Nhĩ với thái độ kiên định.

"Em nhớ lấy, nhất định phải mang lá thư này trao tận tay cho Nguyên Soái"

"Nương nương nhưng người...không, em không thể để người đi một mình"

Liễu Hoàn thúc giục : "Không được để chậm trễ, mau đi, ta tự có cách đối phó"

Các Nhĩ bị Liễu Hoàn đẩy khỏi cửa, bản thân đi vào thẳng trong phòng lôi ra một nhang trầm xua muỗi lần trước được Vũ Văn ban cho lấy một ít nắm chặt trong tay rồi cẩn thận đi ra cửa cùng với cung nhân bên phía Ninh Quý Phi cất bước.

Cung cấm có hàng vạn đường lối na ná y hệt nhau, Liễu Hoàn trước nay ra khỏi cửa đều có Các Nhĩ theo cùng dẫn đường đương nhiên chẳng thể nhớ nổi bản thân đang đi về đâu, y tự có chủ đích nên cẩn thận rải bột hương trầm xuống mặt đất mỗi nơi mình đi qua, Liễu Hoàn càng đi càng cảm thấy kì quái khi mà bờ tường hai bên dần nhỏ hẹp lại, sau cùng cung nhân trước mặt dẫn y đến một biệt phủ mang đầy lạnh lẽo.

Sự bất an trỗi dậy trong lòng Liễu Hoàn khi cung nhân bảo Ninh Quý Phi muốn y chờ cô ta ở chỗ này, ngoài mặt Liễu Hoàn mỉm cười gật đầu ngoan ngoãn, mặt khác liền nói bóng gió với cung nhân đó.

"Bệ hạ nói với ta trước nay người không thích sóng gió ở hậu cung, nên trước khi ta đến đây đã có người bẩm báo với bệ hạ"

Cung nhân đó lấm lét nhìn đến Liễu Hoàn, y không giấu giếm còn đưa cho cung nhân đó thấy bàn tay dính đầy vệt bột tím có mùi hương đặc thù rồi mỉm cười.

"Người sẽ đến đây đón ta, thật không may, ta nhớ mặt của ngươi rồi"

Cung nhân đó đột nhiên sợ hãi quỳ sụp xuống khum đầu cầu xin Liễu Hoàn tha mạng, y bước tới tóm lấy áo ả ta nhíu mày khó chịu.

"Nói mau, Ninh Quý Phi muốn gì??!"

~~~

Lúc trở về được đến cung Cẩm Lan trời cũng sắp ngả về chiều, Các Nhĩ đứng bên cạnh cấm vệ quân tràn đây lo lắng nhưng khi thấy chủ tử của mình đi từ xa mới khiến Các Nhĩ buông bỏ vẻ mặt bất an chạy nhào tới chỗ Liễu Hoàn.

Trái với thái độ đã thoát một kiếp của mình, Liễu Hoàn lại siết tay Các Nhĩ bảo y cần đến chỗ Vũ Văn một chuyến nhưng Các Nhĩ ngăn lại làm Liễu Hoàn hoang mang.

"Tại sao ta không được đến đó?"

"Bởi vì trẫm đang ở đây"

Giọng nói đi trước cả hình bóng, Liễu Hoàn lặp tức hạ mình hành lễ xong xuôi bước tới gần Vũ Văn níu lấy một góc tay áo nhỏ của hắn đánh mắt qua đám binh sĩ kia ra hiệu nhưng Vũ Văn vốn dĩ bất động còn làm ra vẻ không hiểu gì, y thở dài nắm lấy tay áo Vũ Văn kéo người thẳng vào trong cung trước bao con mắt bàng hoàng của bao người.

Chuyện Liễu Hoàn phát hiện ra khi đi về đây chính xác là những gì y vẫn luôn cảm thấy cấn cấn.

Nhanh nhẹn đóng cửa phòng lại rồi xoay qua gấp gáp nói cho Vũ Văn biết tin.

"Xin bệ hạ thứ lỗi thần thiếp vô lễ nhưng vụ việc của Tiên Hoàng Hậu không chỉ một mình Ninh Quý Phi gây ra, trong đó còn có cả Diệp đại nhân bày mưu tính kế"

Liễu Hoàn cố hít thở lại đều đặn tự mình cảm thấy sốc khi nhận ra cớ sự, từ miệng của cung nhân kia cho hay, Ninh Quý Phi muốn đánh người thị uy ở biệt phủ vắng vẻ đó nhưng khi Liễu Hoàn chợt nhận ra đã cảm thấy có điểm sai quấy, Ninh Quý Phi mà Liễu Hoàn biết không thể dùng cách hạ tiện này làm nhục phi tần đang được sủng ái, thế chẳng khác gì sỉ nhục luôn hoàng thượng nhưng khi chậm lại vài nhịp, Liễu Hoàn tá hỏa phát hiện đây mới chính là bản chất thật của Ninh Quý Phi.

Lần trước trực tiếp đánh y ngay tại cung giữa ban ngày ban mặt còn có ý muốn giết người tại trận, thủ đoạn đơn giản giống hệt như lần này.

Trong đầu Liễu Hoàn đột nhiên bừng ngộ, kẻ âm thầm giật dây đích thực không phải Ninh Quý Phi mà chính là phụ thân cô ta- Diệp Kiến Vũ.

Nghe Liễu Hoàn nói ra những nghi ngờ của mình Vũ Văn không có biểu cảm gì chỉ nhìn Liễu Hoàn chằm chằm rồi đánh mắt đi chỗ khác.

"Trẫm tưởng nàng nhận ra từ lâu, đúng là đánh giá cao nàng"

Liễu Hoàn khựng ngang rồi treo mảng tức giận trên trán nhưng y biết ai đang trước mặt mình nên cố kiềm hãm xuống tận đáy lòng rồi nặn ra nụ cười bảy phần nhẹ nhõm.

"Hóa ra Bệ hạ đã nhận ra Diệp đại nhân là người chủ mưu từ lâu, xem chừng thần thiếp đã lo nhiều rồi"

Sự tức giận Liễu Hoàn chôn giấu nào có thể qua mắt thánh thượng, chút cử chỉ lườm quýt lên chiếc hộp cao dược trị muỗi đốt trên bàn kia cứ như thể muốn trút lửa lên nó làm Vũ Văn nuốt tiếng thở dài xuống cổ.

"Ninh Quý Phi có làm gì nàng không?"

"Thần thiếp vẫn ổn, không phiền bệ hạ bận tâm"

Vũ Văn nhìn ra hướng cửa gỗ có vài cái bóng lập lò liền đưa ánh mắt xuống lại gương mặt im lìm của Liễu Hoàn, hắn chấp tay ra sau lưng "ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài.

Bảo Linh và Các Nhĩ vội vã nép hết qua một bên cúi người khi Vũ Văn xuất hiện. Sau cùng mọi người đi hết trả lại cung Cẩm Lan sự im ắng, lúc này Các Nhĩ mới chạy vào hỏi chuyện.

Đã không hỏi thì thôi, một khi đã hỏi liền khơi màu cảm xúc bất định trong lòng Liễu Hoàn, y chỉ vào hộp cao trên bàn tức giận mắng.

"Tự người đánh giá bình phẩm xong bây giờ có ý mỉa mai, đúng là làm người khác tức chết mà!"

"Nương nương người bớt giận, bớt giận"

Các Nhĩ vuốt vuốt lưng Liễu Hoàn giúp y hạ hỏa giây sau đã bị Liễu Hoàn tóm lấy, hỏi ra mới biết Vũ Văn hay tin Ninh Quý Phi triệu kiến Liễu Hoàn hắn đã lặp tức bãi giá đến đây, dù Các Nhĩ nói cho y nghe theo một chiều hướng mờ ám nhưng Liễu Hoàn đã phản bác ngay.

"Ta vốn là người truyền tin duy nhất bệ hạ có thể tin tưởng ở chốn hoàng thành này, nếu bệ hạ mặc kệ sự sống chết của ta thì xem như ta phò tá sai người đi"

"Nương nương, người còn giận bệ hạ sao?"

Tiếng hừ lạnh phát ra từ Liễu Hoàn, chuyện chính sự chưa bàn tới chỉ riêng chuyện này thôi Liễu Hoàn đã cảm thấy vừa giận vừa nể phục. Hóa ra ngay từ đầu mọi bằng chứng chĩa mũi dùi về phía Ninh Quý Phi đều bị Vũ Văn phớt lờ không phải vì hắn không dám truy cứu mà chính là biết rõ ai mới là người bày trò tạo sóng gió.

Chí ít đến thời điểm hiện tại Liễu Hoàn cũng xem như được khai thông tư tưởng, rằng ngày đó Hoàng Hậu bảo Ninh Quý Phi thiện lương phỏng chừng cũng có phần đúng.

~~~

Sáng ngày ra bên phía Quốc tổng quản đã cho người mang đến vài bộ y phục nghe nói là đồ dùng cho buổi đi săn hằng năm của hoàng thất vào mùa hè. Liễu Hoàn nhìn nó như thể thấy kẻ thù, lễ bắt thú đồng nghĩa với việc vào bãi săn, mà vào đó thì toàn là rừng cây.

Y bất giác rùng mình vội cầm hộp cao thoa khắp cả chân và tay rồi chui vào trong chăn.

Bởi vì Bách Xương đã gia nhập phe phái của Diệp gia nên tình báo đưa đến chỗ Liễu Hoàn cùng ngày một nhiều lên, có khi tận chục lá thư chỉ là chuyện bình thường, y vừa đọc được vài bức liền cười giật mép một phen, chẳng biết phụ thân y đã làm cách gì mà ngay cả lịch sinh hoạt của lão quan nhị phẩm cũng nằm trong nội dung thư gửi.

Liễu Hoàn xem xét kỹ lưỡng rồi chọn ra vài bức mang tính thiết thực để đưa cho Vũ Văn, tin từ Các Nhĩ báo đến nói về vấn đề Ninh Quý Phi hôm qua, căn bản tới nơi không thấy người đâu đã đùng đùng bỏ về, Liễu Hoàn chống cằm dõi ra những chậu cây phỉ thúy đơm hoa không khỏi chán chường, y thèm muốn cảm giác bình yên dù chỉ một ngày nhưng chưa thảnh thơi bao lâu thì Ninh Quý Phi đã tìm đến tận cửa.

Trông thấy rắc rối tới nơi Liễu Hoàn thở dài đi cùng Các Nhĩ ra hành lễ, Ninh Quý Phi nhìn một lượt trên người Liễu Hoàn với xiêm y đặc sắc và trang sức lộng lẫy không khỏi cảm thấy chướng mắt, nếu không phải Liễu Hoàn cúi người hành lễ e là người ngoài nhìn vào chỉ tưởng cả hai ngang hàng về phẩm vị.

Liễu Hoàn mỉm cười vô cùng hòa nhã trước cái nhìn không mấy thiện chí phóng tới tấp từ người đối diện, Ninh Quý Phi trực tiếp nói thẳng vào vấn đề không hề vòng vo.

"Hôm qua bổn cung cho gọi ngươi nhưng ngươi không đến, có phải đang khinh khi bổn cung?"

Thái độ của một người mang ân sủng chính là thái độ hiện giờ trên gương mặt của Liễu Hoàn, vốn dĩ y cũng cảm thấy khó chịu với tính tình của Ninh Quý Phi cho nên lần này xem như mượn gió đông của Vũ Văn chọc tức cô ta một trận.

"Thần thiếp đột nhiên nhớ ra bệ hạ bảo sẽ đến nhờ thần thiếp giúp người thư giãn nên mới không tiện đi, mong người trách phạt"

Các Nhĩ kế bên nén cười khiến má độn một cục càng làm cho Ninh Quý Phi tức đến run tay. Trăm phương ngàn kế muốn loại bỏ Liễu Hoàn không ngờ lần nào y cũng chuyển họa thành phúc, bây giờ thì càng hay ho hơn khi ai nấy đều biết thánh sủng đang chảy vào đâu. Ninh Quý Phi không thể làm gì được khi xung quanh Liễu Hoàn đều là cung nhân thái giám nhìn đến, cô ta ấy vậy lại mang cục tức ngậm ngùi bỏ về.

Chuyện này đối với Các Nhĩ chính là chuyện tốt nhưng đối với Liễu Hoàn lại là mầm mống tai họa, vốn dĩ Liễu Hoàn được gán tin đồn độc sủng đó bởi vì chuyện của Tiên Hoàng Hậu, mai sau nếu vụ án được phá thành công thì đồng nghĩa với việc Vũ Văn chẳng cần lui đến đây nữa, lúc đó tin đồn bay xa ngàn dặm về việc y thất sủng chẳng phải khi ấy người người có hiềm khích như hổ đói lao vào xâu xé y hay sao.

Nghĩ đến đó Liễu Hoàn cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn như suối, tận 12 năm mới thoát khỏi chốn này, Liễu Hoàn còn chưa trải qua hết một năm đã bao lần bị ném từ mặt đất xuống địa ngục rồi trèo lên thoát khỏi tay tử thần, Liễu Hoàn nghĩ ngợi một lúc sau đó đưa ra quyết định cuối cùng.

Vũ Văn là bậc minh vương nhất định sẽ đồng ý lời đề nghị của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top