Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NT- Điềm Báo cho Tứ Đại Linh Vật( ep1)

Sau đám cưới một khoảng thời gian thì đoàn của Tuyên Cổn quay về ghé thăm Mamaly. Hai anh em họ gặp nhau giờ đây đã khác lúc trước, ai nấy đều có sự thay đổi lớn về thần khí, bốn cô vợ của Tuyên Cổn đều có thai, bụng cũng xêm xêm to vượt mặt, Liễu Hoàn định hỏi han đôi chút về sức khỏe của bọn họ nhưng xem ra không cần khi mà ai nấy đều cười tươi rói còn ăn rất khỏe.

Y thầm ngưỡng mộ, hồi trước mang thai bản thân còn chẳng ăn được gì ra hồn.

Lần này Tuyên Cổn về vì một phần muốn nhờ Lưu Hà chỉ giáo thêm số thứ, một phần mang lễ mừng cưới muộn sang cho hai người.

Tuyên Cổn sởi lởi cười : "Em cứ nghĩ hai người lấy nhau sớm hơn, phải nói cả đoàn buôn đều nghĩ như dậy"

Lưu Hà đặt ly nước xuống : "Muốn rước em ấy về cũng chẳng dễ dàng gì"

Gã nhìn về hướng mấy người phụ nữ ngoài lều đang nói chuyện vui vẻ rồi nhỏ giọng.

"Chuyện anh nhờ kiểm tra đến đâu rồi?"

Tuyên Cổn cũng học theo nhỏ âm lượng xuống : "Đúng như anh dự liệu. Văn hóa phương Tây không đề cập đến nhưng phương Đông thì có"

Gã nhíu mày : "Thêm một kẻ lắm trò ma quỷ"

Tuyên Cổn thở dài : "Vậy anh tính thế nào tiếp theo"

Gã ngã lưng ra đệm tựa ở phía sau hừ lạnh : "Chắc mẹ tự có dự định. Anh em mình không cần can dự"

Tuyên Cổn gõ ngón tay lên bàn : "Tứ đại linh thú ý chỉ là gì dậy anh?"

Lưu Hà trầm ngâm : "Một trong bát tự phong thủy của người phương Đông, vốn dĩ là điềm lành gồm bốn linh vật đại diện : Long- Lân- Quy - Phụng ; nhưng "Quy" ý chỉ sức khỏe và tuổi thọ lại được dán trên một kẻ bệnh tật chết yểu, điều này đi ngược lại bát quái, có khả năng báo hiệu về một thảm họa sắp xảy ra, dịch bệnh, nạn đói, chiến tranh và cái chết, tất nhiên chưa có gì đảm bảo điều anh nghi ngờ là đúng"

Đột nhiên gã bừng ngộ, không lẽ dịch bệnh ở Phượng Ly Trấn năm đó ứng với con rùa.

Vậy chiến tranh và nạn đói đã xuất hiện sao?

Gã lặp tức bật người dậy gác cánh tay lên bàn nhíu mày nhìn Tuyên Cổn : "Em đến thành Xác Bác điều tra thử có gì bất thường không"

Anh ta không hỏi nhiều liền gật đầu nghe theo, dù sao chuyện này nói không dính líu cũng không đúng vì nạn nhân là người cha quá cố của cả hai. Chắc hẳn ông ấy đã biết chuyện gì đó không sạch sẽ nên bị thủ tiêu.

"Sao hai người căng thẳng dậy??" - Liễu Hoàn vui vẻ đi vào liền thấy bọn họ tách ra hai phía.

Tuyên Cổn cười tươi rói : "Chắc là em mua nhầm đồ giả nên anh ấy hơi khó chịu"

"Ra là thế" - y bước tới gần gã ngồi cạnh.

"Em không nói chuyện với mọi người nữa sao?" - Lưu Hà ngó sang.

"Trời nắng lên rồi nên mọi người muốn đi nghỉ ngơi, mà nè Tuyên Cổn, ai là người có thai trước dậy??"

Anh ta nhớ lại : "Hình như...chị vợ cả, rồi lần lượt từng người kế tiếp"

Liễu Hoàn phì cười : "Sao có thể khéo đến mức có một lần 4 người vậy chứ"

Tuyên Cổn gãi má ngượng ngùng : "Cái này em không biết nữa chị dâu à"

Đột nhiên y có phần giật bắn khi mà bàn tay đặt trên eo đang sờ lấy, may là chiếc bàn kê cao nên Tuyên Cổn không thấy được hành vi không đứng đắn từ gã. Liễu Hoàn lườm nhẹ qua thấy gương mặt anh tuấn kia ngó lơ nơi khác lảng tránh.

"Vậy hai anh chị khi nào sẽ có tin vui cho mọi người đây??" - Tuyên Cổn tít mắt.

Lưu Hà đột nhiên xen vào : "Em ấy không có ý định mang thai nên mọi người đừng hy vọng"

Tin này khiến cơ mặt Tuyên Cổn hơi đông đá : "Tại sao thế ??"

Còn sao trăng gì chỉ là Liễu Hoàn ám ảnh quá việc sinh đôi hai đứa nhỏ Kỳ Họa và Kỳ Sơn nên không muốn sinh nở thêm nữa.

Liễu Hoàn cười trừ : "Chị sợ đau..."

Nhìn thái độ từ Tuyên Cổn cũng đoán được mấy lời kì lạ thốt ra từ y thật không phù hợp với quan niệm của bọn họ về việc con đàn cháu đống. Chưa kể tới Lưu Hà là người được dòng họ kì vọng sản sinh ra nhiều đứa nhỏ xuất chúng như gã nhưng vớ lấy Liễu Hoàn thì thật khó xử.

Gã không ép buộc Liễu Hoàn phải làm bất kỳ điều gì y không thích nên yêu cầu không mang thai này đối với Lưu Hà chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng Tuyên Cổn lại có vẻ khó chịu : "Mẹ sẽ không thích điều này cho xem"

Lưu Hà bác ngang : "Cho dù mẹ có biết cũng không thể ảnh hưởng lên chuyện nhà của anh"

Tuyên Cổn hằn học : "Nhưng anh phải hiểu đây là truyền thống của nhà"

Gã không để Tuyên Cổn nói thêm đã dìu Liễu Hoàn rời khỏi chỗ ngồi : "Đi làm việc của em đi" 

Tuyên Cổn không đáp lời.

Liễu Hoàn ngoáy đầu về nhìn Tuyên Cổn trước khi đi cùng gã về nhà. Cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng cả hai y mới lên tiếng.

"Anh chưa từng đề cập đến chuyện Tuyên Cổn nói"

"Chuyện gì?" - gã đánh trống lảng đi tới bàn.

"Việc có con" - Liễu Hoàn thoáng chút buồn.

"Nhận con nuôi là được" - Lưu Hà thản nhiên.

"Anh biết vấn đề không phải chỉ có con là được, mọi người trước giờ đều mong em sớm sinh cho anh nhiều đứa nhỏ cùng huyết thống, toàn bộ là vì truyền thống của tộc mà anh chưa từng nói với em??" 

"Anh không muốn ép buộc em làm điều em không thích, đó là tất cả lý do anh không nói"

Lưu Hà nhìn xoáy vào gương mặt đang chất chứa hoang mang từ Liễu Hoàn, thấy có vẻ không ổn, gã liền đứng dậy đi tới cạnh y muốn nắm lấy tay người này nhưng Liễu Hoàn lùi về sau né đi.

"Anh có từng nghĩ đến một ngày em biết sẽ khó xử đến mức nào không?"

"Liễu Hoàn... Anh chỉ sợ em phiền lòng nên.."

Vấn đề tồn tại giữa cả hai chắc chỉ còn là chuyện con cái, trước đó Liễu Hoàn đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều về việc nếu lấy Lưu Hà thì gã có thể sẽ không có con sau này nên y chần chừ chẳng dám tiến tới nhưng cưới cũng đã cưới và y sớm phải chuẩn bị tinh thần để Lưu Hà lấy thêm vài cô vợ nữa.

Liễu Hoàn hít vào một đoạn ngắn : "Em hiểu rồi"

Thấy gã nở nụ cười mà lòng y nặng trĩu.

~~~

Đêm đến.

Chiếc giường trống không một bên, Liễu Hoàn bước ra trước cửa đứng ở đấy ngắm trăng lên cao tròn vạnh hắt ánh sáng lên thân thể, chậm rãi xoa cánh tay dần lạnh vì sương xuống.

Ban chiều có hỏi những cô vợ của Tuyên Cổn về vấn đề truyền thống của nhà Phát La thì nhận lại được nhiều tin khiến y hơi nan giải.

Chị cả trong số đó xoa cái bụng bầu to chậc nhẹ lưỡi : "Lúc bọn em ở cùng anh rể cũng áp lực lắm, vì bao năm rồi chẳng ai có con được vì anh ấy có đụng vào người ai đâu, bị bàn tán rất nhiều là đằng khác, thậm chí có người chì chiết chê bai bọn em vô dụng, chỉ có mỗi việc ăn sung mặc sướng rồi mang thai cũng làm không xong, như dậy đó chị"

Chị hai tiếp lời : "Thật ra nếu chị lấy người khác thì không áp lực như dậy đâu, tại dòng họ Phát La thông thường sẽ có một người xuất chúng hơn những người khác và người đó bắt buộc phải có ít nhất 5 đứa con, giữ trọng trách duy trì nòi giống cho họ Phát La cũng bởi vì chỉ có người đó mới có đủ khả năng nuôi nhiều đứa nhỏ cùng một lúc"

Chị ba gật gù phụ họa : "Chưa kể đến tài sản tỉ lệ thuận với sự an toàn cho bọn trẻ nên người được cả dòng họ chọn phải thực hiện nghĩa vụ thay cho những người khác"

Chị út cảm thán : "Nên anh rể ngay khi mới 18 đã phải lấy 4 bọn em đó, lúc anh ấy chỉ vừa 18 thì tài sản đã hơn một thương lái lâu năm rồi, mà 4 người so với việc sinh 5 đứa nhỏ không khó nhưng một mình chị cân 5 thì bán mạng mất"

Liễu Hoàn cũng nghĩ là mình sẽ bán mạng cho tử thần nếu sinh 5 đứa.

Y có đề cập tới với bọn họ việc nên khuyên Lưu Hà lấy thêm vợ nhưng chị cả tinh ý đã can ngăn : "Em thấy không ai khuyên nổi anh rể đâu, hai người ở bên nhau bao nhiêu lâu chị cũng hiểu tính anh rể mà, anh rể rất kén chọn"

Liễu Hoàn nuốt xuống tiếng thở dài, phận chung chồng y giống như thể chạy mãi không thoát.

Vấn đề càng mổ xẻ càng nan giải khiến đầu y ong ong một bên phải nhắm tịt mắt day mạnh thái dương.

Bản thân Liễu Hoàn không muốn chia sẻ Lưu Hà cho ai...mà dòng họ vẫn luôn dõi theo hai người.

Nhưng với tính cách của gã, nếu còn đề cập đến chuyện con cái hay vợ lẻ thì chắc chắn sẽ giận y cho xem.

Đáy mắt vẽ lên chút u uất khó diễn tả cuối cùng tan vào ánh trăng sáng.

~~~

Những ngày liên tiếp đều là Liễu Hoàn tự tìm đến Lưu Hà câu dẫn, y nhiệt tình đến mức khiến gã cảm thấy kì quặc, nhìn thân thể như sắp rệu rã ra từ y đang nhún hông trên người làm Lưu Hà không biết nghĩ gì trực tiếp giữ eo người lại.

"Dạo này em rất lạ" - Lưu Hà nhíu nhẹ hàng mày khi Liễu Hoàn lắc đầu, còn ôm lấy cổ gã tìm đến môi người này hôn lấy, cơ thể lại gồng lên muốn tiếp tục.

Lưu Hà ôm chặt ngăn y chuyển động mới dời môi về, giọng mang chút lo lắng : "Không cần tiếp tục nữa, cả người em căng cứng lên rồi"

Y lắc đầu thở nhẹ làn hơi mỏng mỉm cười : "Chẳng phải vì thoải mái sao?"

Gã nhất quyết không chịu : "Đừng nói dối anh"

Sau đó vơ lấy chén thuốc tránh thai đưa đến trước mặt y : "Ngoan uống nó đi rồi anh giúp em lau người"

Liễu Hoàn nhìn chén thuốc đen kịch đẩy nhẹ nó ra : "Chúng ta chưa xong mà, với lại em không muốn uống hôm nay"

Điểm kì quái xuất hiện rồi, gã đặt chén thuốc xuống vị trí cũ rồi hôn lên mắt y : "Lại nghe người khác nói gì bậy bạ phải không?"

Từ dạo ấy Lưu Hà luôn để tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh, cứ hể dấy lên điều gì liên quan đến vấn đề con cái thì gã lặp tức dập tắt hết nhưng quản không nổi miệng đời gã hiểu rõ thế nào y cũng nghe được vài thứ, biết tâm tính Liễu Hoàn rất nhạy lại hay nghĩ nhiều nên Lưu Hà đặc biệt cẩn trọng mỗi khi ở gần y.

Cưng chiều hết mực, quan tâm hết lòng, gã muốn cho Liễu Hoàn biết gã không bận tâm đến mấy chuyện ngoài lề đó, dù y không sinh con cũng chẳng khiến gã thay lòng.

Liễu Hoàn không trả lời câu hỏi mà chỉ chăm chăm giữ gương mặt Lưu Hà hôn đến môi gã, dây dưa quấn quít một lúc hông lại động, đem toàn bộ thứ nóng rực kia lấp đầy mình, y buông thả nụ hôn còn cất giọng ngọt như mật cùng gương mặt khát cầu không đặng.

"Anh chuyên tâm đi được không? ~ "

Bàn tay còn lả lướt lên thân thể gã chu du ở yết hầu nam tính, cố ý bậm môi một cái liếm môi mình cảm thán.

"Chồng ơi anh đẹp đến mức khiến em cầm lòng không được ~ chỉ bấy nhiêu thôi nên đi câu dẫn anh~ anh mới nghĩ nhiều ở đây ứ ~ "

Gương mặt đỏ ao như tôm luộc khi Lưu Hà trở mình áp y dưới giường, gã bị mấy lời khi nãy chọc cho kích động cưỡng hôn còn lưu manh động hông, kéo thần trí y treo lơ lửng ở trên đầu.

Xong chuyện vẫn như thường lệ Liễu Hoàn uống chén thuốc tránh thai ấy. Y hạ bát thuốc xuống với ánh mắt trầm ngâm. Bàn tay to lớn từ từ vuốt ve vòng eo của y. Lưu Hà ngồi dậy ôm lấy thân thể người này vào lòng.

"Ngày mai có chuyến đi buôn ngang qua Lặc Bấc, em có muốn mua chút đồ ở đó không?"

Liễu Hoàn lắc đầu cười : "Thôi, tốn kém lắm, em dùng đồ Ba Tư Lỵ quen rồi"

Lưu Hà vùi mặt vào vai Liễu Hoàn có chút dựa dẫm tinh thần vào người này, biếng nhác cất giọng : "Em thấy 10 mấy kho vàng bạc vẫn còn ít nên tiết kiệm cho anh hửm?"

Vò tóc gã một cái bật cười : "Chẳng qua em không thích đồ Lặc Bấc nữa thôi"

Gã ôm siết eo y : "Không thích cũng nên mua, tiêu bớt tiền của anh đi"

Liễu Hoàn hơi sốc : "Ơ? Bây giờ anh kêu em đi phá bớt tài sản hở?"

Lưu Hà cắn yêu lên bả vai y : "Anh kiếm tiền để em tiêu còn gì"

Vì tóc gã cứ dụi vào cổ khiến y cười vì nhột muốn đẩy người ra nhưng Lưu Hà vẫn bám dính lấy.

"Em định chơi xong rũ bỏ hửm?"

"Anh nói gì dậy chứ"

"Vậy để anh ôm đi, tại sao đẩy ra"

"Tóc anh làm em nhột mà"

Gã nghe thế càng dụi đầu vào cổ y hơn khiến Liễu Hoàn co rúm vì nhột cười nắc nẻ.

"Haha, tha cho em đi mà ~ "

"Lưu Hà anh không nghe sao ~ nhột quá"

Chiếc chăn kéo phật lên một cái trùm qua người cả hai, cứ thế bên trong truyền ra tiếng cười nói ấm cúng.

~~~

Chiếc siêu thuốc sôi ùng ục, Liễu Hoàn mở nắp nồi ra nhìn bã thuốc chỉ toàn là nguyên liệu làm kích trứng rụng không hề có chút gì liên hệ đến tránh thai liền đậy nắp lại.

Y tựa vào tường khoanh tay với vẻ mặt nhiều suy tư. Lưu Hà đã để ý đến sự bất thường, phải khôn khéo hơn một chút.

Chiếc kiềng bạc sáng lóa như gợi nhắc về trách nhiệm của vai trò người vợ, Liễu Hoàn ngửa nhẹ mặt với chút biểu cảm khó xử lầm bầm.

"Từ sau đợt sinh trước thái y cũng nói cơ địa mình yếu, sợ khó mà đậu thai, đã thả cũng gần cả tuần rồi không thấy động tĩnh gì hết"

"Phải làm sao đây..."

Liễu Hoàn vừa đâm bã hoa Jaslomon vừa suy tư, nếu nói thẳng với gã chắc chắn sẽ bị phản đối ngay, dù sao vì để dễ có thai mà y cũng sử dụng thuốc gần một tuần.

Xem chừng nên đổi cách khác, Liễu Hoàn nhớ lại lần đầu ngủ với Vũ Văn có một đêm đã dính thật sự nghĩ lại còn thấy sốc, không lẽ làm rất nhiều mới đậu nổi??

Không đúng, tần suất gần đây của cả hai cũng chẳng ít mà vẫn thế thôi.

Vấn đề ở đâu ta? Liễu Hoàn nghĩ.

Nửa ngày hôm ấy y như người trên mây, lúc ăn cơm cũng trầm ngâm một cục thừ cả mặt khiến Lưu Hà chú ý tới, gã chỉ quan sát rồi âm thầm bận tâm.

Đêm đến đoàn buôn chuẩn bị lên đường, Liễu Hoàn leo lên ngựa với y phục quấn kín chỉ chừa mỗi đôi mắt bắt đầu xuất phát bên cạnh Lưu Hà.

Y ngắm bầu trời đêm đầy sao nhớ về lần đó ngắm Lưu Hà dưới nền trời đẹp này, sự rung động đầu tiên về gã. Nó mang lại cảm giác rất thoải mái, rất tự do hào sảng. Liễu Hoàn mỉm cười.

Tính ra thì thầy bói năm nào ở Lặc Bấc nói không sai, sống sung túc và được chồng cưng. Liễu Hoàn có đủ.

Y chợt phát giác một thứ liền quay qua gọi gã.

"Chồng à, anh muốn đi xem bói không?"

Lưu Hà hửm?

"Là kiểu xem trước tương lai ấy"

Gã ồ nhẹ : "Ý em là tiên tri?"

Liễu Hoàn gật đầu cong mắt cười : "Ở Lặc Bấc coi tướng số và tiên tri cũng khá hay đấy, lúc trước vô tình cùng mẹ đi chùa đầu năm, có thầy bói đó nói sau này em được sống sung túc và lấy được người chồng yêu thương, thấy đúng đó chứ"

Lưu Hà phì cười : "Vậy à"

Y bồi thêm : "Anh có thể xem mình sẽ làm ăn phát đạt ra sao trong mấy năm nữa"

Gã gật gù : "Để anh xem xét xây hầm mỏ đựng vàng trước"

Câu tự tin của Lưu Hà chắc chắn không nói phét, Liễu Hoàn còn lạ gì độ nổi như cồn của gã khi mà ngồi một chỗ ở Mamaly cũng có người lặn lội tìm tới. Lừa đảo không ít nhưng nào qua mắt được Lưu Hà.

Đột nhiên câu nói bảo y tiêu bớt tiền đi xem ra là nói thật.

Liễu Hoàn còn nghĩ Lưu Hà so với Vũ Văn cũng giàu ngang ngửa. Ai cũng như chúa sơn lâm làm chủ một vùng.

Gương mặt nở nụ cười ẩn sau lớp áo, không có nhan sắc và tài cán nhưng bù lại ông trời cho chút may mắn cũng là chuyện tốt.

Bọn họ đến Ba Tư Lỵ trước khi trời sáng, sau khi căn lều đàng hoàng mới ngủ nghỉ một lát. Liễu Hoàn không ngủ được vì có dự cảm không lành. Cảm xúc bồn chồn tim đập mạnh khiến y khó chịu, phải bước ra khỏi lều quan sát xung quanh nhưng tất nhiên chẳng thể thấy gì bất thường.

Đoàn buôn khác cứ ra vào Ba Tư Lỵ tấp nập dần dà cũng đông đúc. Liễu Hoàn kéo áo che đi người thở dài một phen, dù sao cũng không ngủ được nên y quyết định dạo một vòng khu chợ.

Bởi vì còn sớm nên chợ vẫn chưa có ai bày bán chỉ lát đát vài sạp nhỏ chuẩn bị đồ ăn ra quầy. Liễu Hoàn kéo mũ đội lên đầu bước chậm lại ngắm nghía Ba Tư Lỵ với vô số những cột chống cao xây bằng cát đá trộn lại, ở đây không có cây cối nào sống được vì nắng nóng và thiếu nước nên nhìn Ba Tư Lỵ hơi hoang sơ.

Phía xa đang thấy vài người khệ nệ khiên những kiện hàng đóng trong thùng gỗ to đặt lên sân khấu, Liễu Hoàn bước tới đó vừa nghĩ xem ra hôm nay có buổi đấu giá.

Y lượn đến hỏi một nô lệ ở gần về những vật phẩm đấu giá bao gồm những gì, nhóc ta chưa trả lời đã bị tên cầm roi đánh vào người hối thúc đi làm việc sau đó tên ấy cười sởi lởi với thái độ thân thiện mỉm cười đối đáp với y.

"Cho hỏi cô mới đến đây lần đầu hay đã là thương buôn lâu năm?"

"Có gì khác nhau sao?" - Liễu Hoàn hơi nhíu mày không phải vì vấn đề phân biệt mà là hành vi đánh đập nô lệ ban nãy nên y có chút dè chừng với hắn.

"À không giấu gì cô, nếu mới đến đây lần đầu tôi chắc chắn sẽ giải thích cặn kẽ những món đồ sắp đấu giá còn nếu cô đã là thương buôn kì cựu thì tôi không làm mất thời gian của cô để giải thích chi tiết đó mà"

Liễu Hoàn tần ngần: "Tôi mới đến"

Tên chủ buôn bắt đầu cười như bắt được mẻ cá lớn, hắn thao thao bất tuyệt về những món hàng hóa không có gì đặc sắc khiến Liễu Hoàn bất ngờ nhưng chỉ khi dừng ở một thứ.

"Trứng rồng??"

"Tôi chắc chắn cô chưa từng thấy nó trước đây và quả trứng này sẽ là thứ được đấu giá cuối cùng"

Liễu Hoàn tò mò : "Rồng là linh vật trong truyền thuyết không có thật, làm sao mà ông có nó??"

Hắn vuốt râu cười : "Tôi chỉ cho người sở hữu nó biết được vị trí tìm thấy ở đâu, cô thông cảm"

Y chậm rãi lùi về rồi quay người đi, nghe có mùi bịp bợm đâu đây nên Liễu Hoàn chẳng hứng thú ở lại nghe nữa, mặt trời cũng dần chiếu lên nên y quay về lều, vừa vén tấm mành đã giật bắn khi Lưu Hà ngồi thừ ở đệm bông nhìn chằm chằm đến hướng y đứng là cửa ra.

"Anh không nghĩ phiên chợ sớm lại bắt đầu từ lúc mặt trời chưa lên"

Là chặn họng, Liễu Hoàn cười cười, định nói là dạo chợ coi hàng hóa, xem ra phải khai thật thôi.

"Em ngủ không được nên định đi dạo quanh đây"

"Em có thể ở trong lều đọc sách thay gì đi đâu đó một mình mà không có anh đi cùng"

Y bước đến gần Lưu Hà chưa gì đã ngã nhào vào lòng gã, ôm dính lấy cổ người này cười hì hì.

"Em nhớ rồi, không đi đâu nếu không có anh đi cùng, thế đã được chưa ~ "

Nụ hôn dịu dàng đáp lên mi mắt y, Lưu Hà ôm gọn thân thể nhỏ nhắn đó vào lòng ừm một tiếng rất nhỏ như hài lòng như buồn ngủ.

Liễu Hoàn vỗ vỗ lưng gã thủ thỉ bên tai người này : "Em ngủ cùng anh nha~"

Gã gật đầu, để mái tóc rối bời không trật tự rũ trước mắt tựa má qua đầu y, cả hai ngã xuống đệm bông, chưa gì Lưu Hà đã chìm vào giấc ngủ trước để Liễu Hoàn vẫn thức ở đó ân cần sờ lên sóng mũi thanh tú của gã, ngắm người này đến khi hai mi mắt dần khép lại.

Khi trời lên tầm giữa trưa khu chợ dần nhộn nhịp hơn, vang âm thanh đến chỗ mọi người kéo cho cả hai thức dậy. Sau khi sửa soạn xong xuôi căn lều của gã mở cửa nhận khách.

Không nhận thì thôi mà nhận thì cả một hàng dài người đợi bên ngoài. Liễu Hoàn sáng mắt lấp lánh, cứ như thần tài đến, mua hàng hóa với giá rẻ rồi bán ra, nhất định sẽ có vô số tiền vàng chảy vào túi.

Gã áp mặt sát bên tai Liễu Hoàn nhỏ giọng hỏi : "Em thích thứ gì trong số đó không?"

Nụ cười tinh quái nở trên môi y : "Miễn là hàng có giá trị, em đều thích"

Lưu Hà phì cười : "Được"

Chưa bao giờ thấy gã vung tay quá trán bằng bữa nay, thứ gì có chút hiếm liền được mua về, hầu như toàn bộ hàng hóa mang tới đều được thu vào. Liễu Hoàn níu áo gã hỏi có ổn không? Lưu Hà làm vẻ mặt thần bí ghé sát qua nhỏ tiếng.

"Chẳng phải ý của em bảo anh tiêu bớt tiền đi sao?"

Liễu Hoàn giật khóe môi : "Em có ý thế bao giờ?"

Gã bình thản : "Hàng có giá trị em đều thích, đồng nghĩa với câu, anh mua cho em đi"

Y đơ ra đó. Ý thích của Liễu Hoàn với gã có vẻ không khớp nhau, rõ ràng muốn thu đồ có giá cho gã bán lại có tiền xong thành ra cái gì cũng mua dù vật đó chẳng có giá được mỗi cái mã đẹp, y bật cười.

"Không biết nói sao với anh nữa"

Lưu Hà cong mắt rất nhẹ nhìn Liễu Hoàn với vẻ say đắm : "Cho em biết một bí mật"

Y hỏi chấm?

"Đàn ông tiêu tiền vào đâu thì tâm anh ta đặt ở đó"

Trước ánh mắt nóng bỏng từ gã khiến y nấc cụt một cái vội che miệng mình quay chỗ khác, âm thầm cảm nhận hai má nóng rực.

Gã ít khi lãng mạn nhưng toàn nói những lời đường mật mát tai. Dặn lòng đừng nghe lời ong bướm ngọt ngào nhưng Liễu Hoàn không kháng cự được, cuối cùng cũng chìm vào bể mật ong do Lưu Hà mang đến. Y thu vội nụ cười có phần hơi kì lạ trên môi lại húng hắng giọng.

"Anh biết cách ăn nói quá rồi đó"

Chỉ nghe Lưu Hà phì cười, đoạn hội thoại ngưng tạm thời vì khách lại vào.

Sau khi chiều tàn cũng là lúc buổi đấu giá diễn ra, Liễu Hoàn nói cho Lưu Hà về quả trứng rồng, vì gã hiếu kỳ nên cả hai lại đến thị yếu. Vừa nhìn thấy chủ buôn ngồi trên bục cao thì Lưu Hà buột miệng.

"Bác Cô Lôn Thi??"

Liễu Hoàn nghiên mặt qua : "Ai dậy anh??"

"Phát La Sát Tiện Cô Lôn Thi, bác ruột đồng thời cũng là anh trai của mẹ"

Không ngờ gặp người quen ở đây nên Lưu Hà nhất thời không hứng thú với mấy món đồ mà muốn tìm đường đến gần Cô Lôn Thi để chào hỏi nhưng người đông như kiến cỏ căn bản di chuyển thôi đã khó huống hồ chi chen chúc được đến nơi.

Ngay lúc ấy mọi người nhốn nháo một phen ầm ĩ khi mà quả trứng rồng cuối cùng cũng xuất hiện. Nó được ánh đuốc rọi đến khiến bao ánh mắt dõi từ bên dưới nhìn lăm lăm như hổ đói.

Quả trứng dưới ánh đuốc vàng cam hắt lên từng chiếc vảy sừng cứng cáp bao bọc bên ngoài với màu xanh lá mạ pha lê lấp lánh. Nó to hơn một quả trứng ngỗng gấp đôi hoặc cũng không chắc bởi vì cả hai đứng khá xa để có thể thẩm định xem là hàng thật hay giả nhưng ánh mắt của Lưu Hà đã va vào những mảnh vảy lấp lánh xanh lá loan màu cam khi phản chiếu ánh đuốc vào.

Phiên đấu giá sẽ bắt đầu sau một màn giới thiệu đầy lôi cuốn.

"Thưa quý vị, lần đầu tiên tại Ba Tư Lỵ được chứng kiến quả trứng rồng trong huyền thoại vẫn hay nhắc tới, chủ buôn của tôi đây là ông Cô Lôn Thi đã cất công lặn lội đến cánh rừng cấm nằm ở phía Tây Nam cách kinh thành người Lặc Bấc khoảng 100km. Hy sinh bao nhiêu nô lệ đếm không xuể để lần mò ra được hang ổ của Thanh Long và mang về đây quả trứng này, có vẻ như bên dưới sẽ có những người nghĩ đây là đồ giả nhưng xin các vị hãy dõi mắt lên để chứng kiến điều kì diệu nhất trong lịch sử!"

Vừa dứt lời hắn đưa cây đuốc đang cháy rực vào đống rơm kê quả trứng trước đó, ánh lửa lặp tức bùng lên với lửa cháy ngùn ngụt. Lưu Hà hơi đanh mày lại để quan sát cho kỹ, Liễu Hoàn mò mẫm trong túi ra một thấu thị như ống nhòm đưa đến cho gã, Lưu Hà cầm lấy vội dõi mắt vào.

Khi đống lửa dần nhúm tắt thì ai nấy đều ồ vang lên khi mà chiếc kệ sắt giữ quả trứng bị lửa đốt cong vẹo, hắn đeo găng tay rất dày tránh bỏng rồi nhấc quả trứng lên cao để toàn thể chứng kiến nó không hề bị lửa thêu đốt ở bất kỳ đâu, Lưu Hà quan sát từng mảnh vảy trên đó khi hắn xoay quả trứng trên tay. Gã hạ ống nhòm với khóe môi cong dần và lộ ra ánh mắt thích thú hiếu chiến.

Liễu Hoàn níu áo gã : "Sao rồi anh??"

"Là đồ thật" - Gã dán mắt vào quả trứng lại được đặt về vị trí cũ.

Không chỉ một mình Lưu Hà mà bất kỳ thương buôn nào ngay lúc này cũng muốn sở hữu nó, giá khởi điểm được tung lên.

"1 vạn lượng!"

Bọn họ như lang sói thi nhau ồ ạt ra giá.

"3 vạn!"

"Tôi 5 vạn!"

"10 vạn!"

"20 vạn!"

"22 vạn!

Lưu Hà giơ tay : " 100 vạn"

Tên kia nhìn thấu xuống chỗ của gã liền hô vang.

"100 vạn lần 1!!"

Cái mức giá 100 vạn này thốt ra từ miệng gã cực kỳ nhẹ nhàng nhưng đối với một số thương buôn thì nó lại là cả gia tài. Cô Lôn Thi đứng dậy khi cái giá 100 vạn lần 2 được reo lên.

"150 vạn!" - một tiếng nói từ nơi khác vang lên.

Lưu Hà nhìn đến Cô Lôn Thi chuyển mắt sang một người bên cánh trái đang đeo chiếc mặt nạ nửa đầu màu trắng với họa tiết lông vũ định giá.

Gã giơ tay : "151 vạn"

Kẻ đeo mặt nạ : 155 vạn"

Lưu Hà âm thầm nhíu mày, dõng dạt : "200 vạn"

Lúc này cả đám đông im phăng phắt khi mà con số 200 vạn này là cực kỳ nhiều, có thể đủ để lót đường khắp Ba Tư Lỵ . Bọn họ hiếu kỳ quay về nhìn Lưu Hà, một số trong đó phát giác gọi vang.

"Là người nhà Phát La đấy!"

"Phải là Lưu Hà. Chuyến này tên kia thua rồi"

"200 vạn đủ để xây nhà bằng vàng rồi đấy"

"Nhà Phát La giàu đến mức nào dậy??"

Bọn họ bắt đầu xù xì : "Nhưng ông chủ buôn cũng là họ Phát La, dậy người nhà mua đồ của nhau có mất mát gì đâu phải không??"

Giữa tâm biến đó người chủ trì quả trứng kêu vang theo quy tắc chứ chính hắn cũng biết ai sắp là chủ mới của Quả trứng : "200 vạn lần 1!"

"Lần 2!!"

"500 vạn" - kẻ đeo mặt nạ giơ tay lên.

Liễu Hoàn nghe đến sốc đơ cả người, nếu tính cả gia sản mà gã đang sở hữu chỉ ước lượng cỡ 600 hơn. Lưu Hà cau mày rất chặt có hơi giật mình khi Liễu Hoàn nắm lấy bàn tay gã siết lấy.

Cuối cùng Lưu Hà thua. Lần đầu tiên trong đời gã phải nhường vật bản thân muốn cho kẻ khác nhưng Lưu Hà không có biểu thị gì tiếc nuối hay tức giận mà ngược lại bắt đầu hiếu kỳ thân phận của tên này.

Lưu Hà và Liễu Hoàn đợi bên ngoài lều để gặp Cô Lôn Thi. Sau khi giao dịch hoàn tất các món hàng. Ông ta bước ra với túi da nhỏ đầy đặn trên tay đưa cho gã.

"Không ngờ gặp con ở đây"

Lưu Hà mở túi ra kiểm tra số lượng kim cương bên trong rồi mỉm cười : "Con cũng bất ngờ khi thấy bác"

Cô Lôn Thi vuốt râu cười đôn hậu nhìn qua Liễu Hoàn : "Đây là...?"

"Vợ con"

Cô Lôn Thi cố vặn não nhớ lại : "Là cô thứ mấy trong số 4 cô?"

Lưu Hà bật cười: "Tổ chức có hơi gấp nên không thông báo cho mọi người nhưng bốn cô vợ trước con nhường lại cho Tuyên Cổn, hiện tại chỉ có một là em ấy, Liễu Hoàn"

Nãy giờ vẫn đang ngơ ra đó nên khi Lưu Hà giới thiệu đến làm y có chút đường đột, theo thói quen đặt tay bên hông nghiên người, nhún chân một cái.

"Con không biết nên gọi thế nào nên không chào hỏi sớm ạ"

"Là người Lặc Bấc sao?"

Liễu Hoàn nhìn qua gã với vẻ hoang mang sao Cô Lôn Thi biết thì chỉ thấy gã đang cười mới nghe Lưu Hà nhắc nhở : "Em vừa hành lễ"

Ông ta bật cười : "Rất vui được gặp con"

Liễu Hoàn ngại ngùng chào lại bằng cách Ba Tư Lỵ : "Con cũng vinh hạnh được gặp bác"

Sau đó thấy Cô Lôn Thi đá mắt với gã : "Khá lắm con trai, con gái Lặc Bấc hiếm đấy"

Lưu Hà tự hào cười, còn bông đùa giả vờ thủ thỉ : "Vất vả lắm đó bác"

Hai người họ thân thiết đến mức khiến Liễu Hoàn thấy như cha con, sau đó vào chuyên đề chính mà nãy giờ y chưa bắt kịp.

Quả trứng ấy kỳ thực có thể là trứng rồng bởi vì Cô Lôn Thi tìm ra nó bên trong một cái hang động với xung quanh chỉ là xương cốt của động vật rải rác khắp nơi, lửa đốt không cháy càng là mối nguy hiểm tiềm tàng nên Cô Lôn Thi muốn đẩy nó đi.

Chỉ là không nghĩ Lưu Hà đến chung vui nhưng khi Cô Lôn Thi đứng dậy trong phiên đấu cả hai đã giao tiếp bằng kí tự đặc biệt, gã nhìn bằng ống nhòm thấy được nên quyết định bẻ hướng sang giúp Cô Lôn Thi nâng tầm giá quả trứng lên.

Không nghĩ đến kẻ kì bí ấy lại trả với giá 500 vạn. Cô Lôn Thi đưa cho gã 250 vạn như một lời cảm ơn.

Lưu Hà không mất gì còn có thêm tiền, Liễu Hoàn có chút khâm phục cái đầu lạnh của gã. Cô Lôn Thi còn nói sẽ sang Phượng Ly Trấn để thăm Bộc Pha, vì mục đích khác nhau nên hai đoàn lại tách về hai hướng.

Y cưỡi ngựa đi cạnh hỏi gã có thấy tiếc không? Vì có vẻ nhìn Lưu Hà khi đó rất muốn quả trứng ấy nhưng gã chỉ cười.

"Hàng hóa trên đời là vô hạn, chỉ có tài sản chảy vào kho là hữu hạn, chỉ vì một thứ trong vô số cái vô hạn để đổi lại toàn bộ hữu hạn, anh không ngốc làm điều đó"

"Ý anh là lùi một bước nhìn xa vạn dặm?"

"Phải chính xác hơn là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng"

Liễu Hoàn cong mắt khen : "Anh giỏi thật"

Lưu Hà đi sát ngựa qua cố tình vòng tay qua eo Liễu Hoàn kéo gần lại cười : "Phải giỏi mới xứng với em"

Nụ hôn ịn ngay bên thái dương y rồi thả ra, Liễu Hoàn im lặng không nói gì nhưng hai má ẩn sau lớp áo đã bị nướng chín.

Không thể phủ nhận thương buôn có cái miệng trời sinh thật.































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top