Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Mình mới tập beta nên có chỗ nào sai sót mọi người góp ý để mình sửa ạ
Chương 1 : Sống sờ sờ bị chết đói .
Huyện Hà Thành ở phía tây có một thôn nhỏ gọi là Hà Thôn Tây.
Huyện Hà Thành ở Giang Nam đất lành, phi thường dồi dào. Sông Đại Vận chảy suốt từ Giang Nam tới kinh thành phải xuyên qua huyện Hà Thành , càng khiến nơi này phồn hoa. Từ các huyện thành láng giềng, đến các thôn dân quanh vùng, cuộc sống hang ngày phi thường không tồi.
Hôm nay phú hộ Hà Tây thôn Tưởng Gia con trai thứ ba Tưởng Thành Tường ngày đại hỉ, thôn này càng thêm náo nhiệt.
Tưởng gia có mười lăm mẫu ruộng nước tốt nhất, mười mẫu ruộng dâu nuôi tằm tốt nhất, cộng thêm mười mẫu ruộng cạn, Tưởng lão đầu còn có tay nghề mổ heo, cuộc sống hàng ngày tự nhiên qua được không kém.
Phải biết rằng huyện Hà Thành cũng không phải địa phương hoang vắng, nơi này đất nhiều người ít, đất lại khối khối phì nhiêu. Bởi vì có sông chảy ngang và cách biển không xa nên hạn hán, lũ lụt đều không có. Chỉ cần chăm chỉ làm ruộng, nông sản thu hoạch đương nhiên sẽ không kém. Gia đình bình thường có bảy tám mẫu ruộng nước cộng thêm vài mẫu ruộng cạn đã có thể sống tốt.
Tưởng lão Tam ở huyện thành đọc sách , tuy rằng đồng sinh đều chưa đậu nhưng vì biết chữ nên hai năm trước tìm được một công việc không tồi. Hắn mỗi ngày đều đi bến tàu huyện thành làm công, chỉ cần ngồi trong lán ở trên bến tàu làm người ghi chép người này vác mấy túi gạo, người kia khiêng mấy bao vải, tiền công chính là gấp hai ba lần người khiêng vác.
Bởi vì hắn có chút mặt mũi, giới thiệu đàn ông trong thôn đến bến tàu làm khuân vác nên ở trong thôn có chút uy tín.
Hôm nay Tưởng lão tam thành thân, người trong thôn đều lấy bàn ghế, bát đũa tốt nhất nhà mình đem đi Tưởng gia.Tưởng gia không đủ chỗ , liền có thôn dân đem nhà mình cho mượn, giúp tiếp đón khách khứa.
Tưởng lão tam mặc bộ hồng y mới toanh, trước ngực đeo hoa đỏ rực, bộ dáng khí phách hăng hái. Nghênh đón đám rước tân nương là con gái Chu tú tài, Chu Thục Phân từ thôn bên qua.
Chu Thục Phân là con gái tú tài, bộ dạng lại tốt.  Tưởng lão tam có thể lấy được nàng, khiến đàn ông trong thôn hâm mộ không thôi. Người này tới người kia sôi nổi tiến lên chúc mừng, Tưởng lão tam trên mặt lại vui vẻ thêm mấy phần.
Hôn sự tổ chức phi thường náo nhiệt, cũng phi thường có thể diện. Trước đó một ngày  Tưởng gia giết hai đầu heo lại mua trở về rất nhiều cá. Mỗi bàn đều có một đĩa thịt heo, bát canh heo, một bát canh cá, huyết heo một bát , móng heo cùng đuôi heo một bát, cá chưng một đĩa, thêm rất nhiều rau dưa, tràn đầy một bàn.
Bạn bè , thân thích cộng thêm người trong thôn đến hỗ trợ tổng cộng có ba mươi bàn, giữa trưa ăn một trận, buổi tối ăn một trận, trong một lúc có thể nói ồn ào náo nhiệt
Một người thân thích của Tưởng gia trong đám hôm nay giúp đỡ đón dâu, một bên bỏ lá trà vào bát, dùng gáo hồ lô từ nồi thiết bên cạnh múc một gáo nước nóng đổ vào lá trà, đoạn cầm bát trà nhìn Tưởng lão đầu vui vẻ đứng ở bên cạnh:“Tưởng đại thúc, Tưởng lão đại đâu? Đệ đệ hắn thành thân, sao lại không thấy hắn?”
Nhà nông thành thân sớm, chưa tới ba mươi tuổi đã lên chức ông bà, bốn năm mươi tuổi đã thành người già, có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi đã xem như trường thọ. Nhưng Tưởng lão đầu  đã gần năm mươi, vẫn còn cường tráng, cao to. Nghe được có người hỏi tới đại nhi tử, chân mày lão cau lại, đại nhi tử của lão quen tay, biết việc lúc này hẳn là ở nhà hỗ trợ mới đúng, thế mà hôm nay lại không thấy?
Trong lòng nghi hoặc, Tưởng lão đầu liền đi phòng bếp tìm nương tử của mình:“ Mẫu thân hài tử, lão đại đâu? ”
“Mấy ngày hôm trước không phải ngã xuống sông sao? Bị bệnh, ta liền bảo hắn đi phòng bên thôn tây nghỉ.” Tưởng lão thái nói.  Hai con mắt tràn đầy bất mãn:“ Có ngã xuống sông, nghỉ ba bốn ngày cũng nên tốt. Ta thấy hắn chính là lười, chờ qua hôm nay ta nhất định hảo hảo xử lý hắn.”
Tưởng lão đầu không quá quản chuyện trong nhà, đối Tưởng lão đại cũng phi thường không thích, nghe nương tử mình nói cũng nhíu mày:“Đúng là không có tiền đồ, vô liêm sỉ !”
Tưởng lão đầu hỏi một tiếng, mắng một câu liền đem Tưởng lão đại quên mất, bắt đầu bận việc hôn sự của Tưởng lão tam.
Mọi người vô cùng náo nhiệt làm hỉ sự, hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của Tưởng lão đại.
Phía tây Hà Tây thôn có mấy gian nhà nát, nơi này có hộ Triệu gia ngày ngày sống không quá tốt ở bên cạnh một khối ruộng của Tưởng gia. Ở mảnh đất đó là gian nhà đất rách nát mà Tưởng gia trưởng bối để lại. Nay đã dột nát tột cùng, sớm không thể ở được thế nhưng lúc này bên trong lại có một người nằm dưới đất.
Thời điểm Tưởng Chấn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, bụng lại càng quặn đau. Trong lúc nhất thời hắn không nhìn rõ được xung quanh, chớp mắt vài cái, trước mắt mới sáng sáng một chút. Sau đó liền thấy cảnh trong phòng lộ ra, ánh sáng lọt từ nóc nhà rách rưới trên đầu.
Hắn không phải đã chết sao? Như thế nào lại có thể cảm giác vừa lạnh vừa đau ?
Cứ cho hắn khi đó sống sót , lúc này cũng nên ở trong bệnh viện mới đúng. Như thế nào sẽ nằm ở cái chỗ dơ bẩn này?
Tưởng Chấn theo bản năng cảm giác không đúng, hắn muốn từ mặt đất ngồi dậy nhưng mà lúc này hắn động đều không nhúc nhích được.
Người dần lịm đi, bụng đau lợi hại, Tưởng Chấn suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh. Đúng lúc này đầu của hắn tê rần, một ít ký ức kông thuộc về hắn mạnh mẽ tràn vào trong đầu.
Đó là ký ức thuộc về một người khác.
Cái người cổ đại này cùng hắn giống nhau, đều họ Tưởng nhưng không gọi Tưởng Chấn mà gọi Tưởng Trấn Ác. Ở trong nhà là lão đại, người trong thôn bình thường đều kêu hắn Tưởng lão đại. Hắn sinh ngày năm tháng năm, tháng năm là tháng xấu, ngày là độc ngày, cho nên liền gọi “Trấn Ác” để áp.
Nghe nói hài tử sinh ngày đó sẽ gây trở ngại cho cha mẹ, mà Tưởng lão đại cũng xác thật là “gây trở ngại” cha mẹ.
Cách một ngày Tưởng lão đại sinh ra, Tưởng lão đầu bị bắt đi binh dịch. Lúc ấy cha mẹ Tưởng lão đầu không còn, nhà mẹ đẻ Tưởng lão thái lại cách khá xa, nàng chỉ có thể một mình ở nhà sinh con. Lại là lần đầu sinh con nên gặp nhiều khó khăn, đau một ngày một đêm suýt nữa mất mạng.
Sinh xong, Tưởng lão thái không ai quan tâm, đói bụng một ngày sau không thể không bò lên nấu cơm, chính mình rửa sạch quần áo cùng chăn nệm dơ bẩn, hoàn toàn liền không có cách nào  ở cữ.
Một nữ nhân ở nhà một mình, lại còn có hài tử, nghĩ cũng biết có bao nhiêu vất vả. Tưởng lão thái ngay từ đầu liền không thích trưởng tư của mình, nhận định trưởng tử của mình là Tang Môn tinh.
Chỉ là Tưởng lão đầu đi binh dịch, nói không chừng sẽ chết ở bên ngoài. Lúc này nếukhông có hài tử, Tưởng lão thái khẳng định sẽ bị Tưởng gia thúc bá đuổi ra khỏi nhà, cướp đi ruộng đất…… Tuy rằng hận không thể dìm chết Tưởng lão đại nhưng đến cùng Tưởng lão thái vẫn là bịt mũi nuôi sống Tưởng lão đại.
Nhưng cũng chỉ ở giới hạn nuôi sống mà thôi.
Tưởng lão thái đối xử với Tưởng lão đại động một cái là đánh chửi, chính mình thì ăn ngon uống tốt lại chỉ cho Tưởng lão đại một miếngcơm thừa.  Đi ra ngoài làm việc liền bỏ Tưởng lão đại ở nhà một mình…… Đối với này Tang Môn tinh này nàng luôn là chạm đều không muốn chạm một chút .
Tưởng lão đầu đi binh dịch năm năm thì về,  Tưởng lão đại năm tuổi  không những gầy guộc, nhỏ bé còn là có người gọi đều không trả lời.
Tưởng lão đầu về nhà, Tưởng gia ngày càng tốt lên. Tưởng lão đầu mang về một ít tiền đi mua miếng đất. Hắn lại giết heo, ngày lễ tết liền giết heo ở nhà mình bán. Tưởng lão thái vẫn là nuôi tằm quen tay, Tưởng gia cuối cùng cũng thành phú hộ trong thôn.
Nhưng cuộc sồng Tưởng lão đại cũng không tốt lên bao nhiêu.
Tưởng lão đầu xưa nay chỉ để ý làm việc mặc kệ chuyện trong nhà, Tưởng lão thái giáo dạy dỗ hài tử không nghe lời, hắn sẽ không nhúng tay.  Hơn nữa lão đại tuổi không nhỏ lại không biết nói chuyện, Tưởng lão đầu liền hoàn toàn không thích hắn.
Tưởng lão đầu trở về một năm, Tưởng gia lão Nhị  liền sinh ra. Hai năm sau Tưởng gia lão Tam cũng sinh ra. Lại qua hai năm, còn sinh một Tưởng tiểu muội. Ba hài tử này đều là Tưởng lão đầu nhìn từ khi sinh ra rồi lớn lên. Lão đối với bọn họ yêu thương vô cùng. Tưởng lão thái đâu?   Thời điểm nàng sinh ba hài tử này trong nhà dư dả, có thể ăn no áo ấm. Tưởng lão đầu thậm chí còn mướn một phụ nử trung niên trong thôn hầu hạ nàng ở cữ…… Nàng ngày ngày trôi qua thoải mái liền đối với này ba hài tử cũng yêu thương hơn.
Cho tới nay, Tưởng lão nhị, Tưởng lão tam, Tưởng tiểu muội là bảo bối của Tưởng gia bảo bối. Còn Tưởng lão đại lại là Tưởng gia ai ai ghét bỏ.
Còn tuổi nhỏ, Tưởng lão đại phải trông đệ đệ muội muội,còn xuống ruộng làm việc, đều như vậy. Tưởng lão thái còn không cho hắn ăn cơm no, nếu trong nhà ăn trứng gà, ăn cá, hắn đều luôn luôn không có phần.
Có lẽ từ nhỏ bị đánh chửi, áp bức nên Tưởng lão đại càng ngày càng im lặng, đều không nói tiếng nào, chỉ biết vùi đầu làm việc. Do đó thời điểm hắn mười sáu mười bảy tuổi, việc nhà nông trong nhà trên cơ bản đều là hắn làm .
Hắn tay chân chịu khó, việc nhà nông làm lại tốt. Tưởng gia còn có tiền, tự nhiên cũng có người tới làm mai cho hắn nhưng Tưởng lão đầu, Tưởng lão thái có tiền cho Tưởng lão nhị, Tưởng lão tam đi huyện thành đọc sách, có tiền cho Tưởng tiểu muội mua quần áo mới, lại không có tiền cho Tưởng lão đại cưới vợ.  Qua một thời gian, chính là mười năm.
Hiện giờ Tưởng lão đại hai mươi sáu tuổi, là lão quang côn đứng thứ nhất  Hà Tây thôn.  Mà ở nông thôn,  nam nhân đến tuổi này chưa cưới vợ, trên cơ bản cả đời  đừng hi vọng có thể lấy vợ làm ấm ổ chăn .
Tưởng lão đại càng ngày càng trầm mặc, một năm không nói tới mấy câu. Không làm việc chính là ngủ, giống như người tàng hình vậy. Những người khác ở Tưởng gia ngày qua ngày lại vui vẻ. .
Tưởng lão nhị năm nay hai mươi, ba năm trước cưới tức phụ, hiệ nay đã có một nhi tử.  Tưởng lão tam năm nay mười tám, hôm nay thành thân.  Tưởng tiểu muội năm nay mười sáu tuổi, mười dặm tám hướng, vô số người muốn cầu hôn……
Mà Tưởng lão đại, hắn chết.
Tưởng lão tam thành thân muốn chuẩn bị không ít thứ, trước đó vài ngày Tưởng lão thái bảo Tưởng lão đại đi bắt cá. Tưởng lão đại sẽ làm việc nhà nông, sẽ cùng Tưởng lão đầu học giết heo nhưng đối với bắt cá lại không biết gì hết — Hắn từ nhỏ không cơ hội cùng hài tử trong thôn chơi đùa, căn bản liền không bơi lội mò cá.
Nhưng hắn không dám không nghe lời Tưởng lão thái,cuối cùng vẫn là xuống nước.
Thời điểm bắt cá, Tưởng lão đại vô ý đuối nước, suýt nữa không còn mạng. Cuối cùng vẫn là trong thôn có người nhìn thấy đem hắn cứu lên ,nhưng hôm sau hắn liền sốt cao.
Đổi thành người khác của Tưởng gia phát sốt, liền tính không mời đại phu cũng có thể ở trong phòng nghỉ ngơi. Ăn ngon ngủ ngon, cơm trắng trứng gà hầu hạ, nhưng Tưởng lão đại phát sốt, Tưởng lão thái ngại hắn xui, kêu Tưởng lão nhị dùng xe đẩy hắn đến  nhà cũ Tưởng gia, ném vào mặc kệ .
Tưởng lão đại sốt đến lợi hại còn bị ném vào một căn phòng khắp nơi gió lùa, này cũng liền thôi. Tưởng lão thái vội vàng chuẩn bị hôn sự cho Tưởng lão tam, cả cơm cho Tưởng lão đại đều quên.
Tưởng lão đại là bị đói chết .
Trước khi hắn đi bắt cá đã bị đói, tới đây nằm trong phòng lại đói bụng ba ngày, không uống được một giọt nước, cứ như vậy sống sờ sờ chết đói.
Chương 2 : Tiểu tử  kia hảo soái.
Tiếp thu một phần ký ức như vậy, Tưởng Chấn cảm giác nghẹn khuất cực kỳ, có một loại nuốt không  xuống, phun không ra, cảm giác ghê tởm. Người Tưởng gia thật làm người chán ghét, một bên đem việc trong nhà toàn để Tưởng lão đại làm, một bên còn đối với hắn hung dữ cho rằng hắn là Tang Môn tinh.
Mà Tưởng Trấn Ác này cũng thật sự rất vô dụng, hắn một nam nhân hai mươi sáu tuổi bị áp bức thành như vậy thế  cũng không biết phản kháng lại một chút. Phải biết rằng trong nhà mọi việc đều là hắn đang làm, muốn kiếm ăn lấp đầy bụng chẳng lẽ còn làm không được? Liền tính không phản kháng đi, mấy ngày nay đói đến tàn tạ,thời điểm bên ngoài có người đi ngang qua kêu cứu một phen, cũng không đến mức chết.
Tưởng Chấn người này từ trước tới nay đều không chịu thiệt , hoàn toàn không thể giải thích việc Tưởng lão đại làm, bất quá hắn nổi nóng một lát sau lại trầm mặc.
Tưởng lão đại này phỏng chừng cũng không phải không nghĩ tới phản kháng, mà là bị ép buộc tới trong đầu có tật xấu mới sẽ như vậy.
Tưởng Chấn đối với bệnh tâm lý không quá hiểu nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, lại phát hiện Tưởng lão đại lúc trước có rất nhiều bệnh trạng, mấy bệnh trạng này của hắn rất giống bệnh trầm cảm người khác thường nói.
Tưởng Chấn là một kẻ lỗ mãng chưa từng bị bệnh “trầm cảm”nhưng đối với vấn đề tâm lý này thật ra cũng không xa lạ, thậm chí chính hắn từng gặp bác sĩ tâm lý.
Hắn là bộ đội đặc công , lúc trước nhận nhiệm vụ trên tay dính không ít máu tươi, ngày trôi qua đều không giống người bình thường. Thời điểm xuất ngũ trên mặt bọn họ lo lắng, loại người như bọn họ trực tiếp quay về xã hội bình thường sẽ xảy ra vấn đề. Bác sĩ tâm lý tìm từng người bọn họ trò chuyện, giúp bọn họ thích ứng sinh hoạt…… Không thể không nói mấy bác sĩ tâm lý kia rất hữu dụng, ít nhất khiến hắn một lần nữa bước vào hội bình thường không có bạo lực.
Nhờ những bác sĩ tâm lý đó, Tưởng Chấn đối với vấn đề tâm lý có thể am hiểu.
Tưởng lão đại một năm không nói mấy câu, buồn không lên tiếng, đến mức đói chết cũng không kêu cứu. Rõ ràng chính là tâm lý có vấn đề, hắn…… Là bản thân không muốn sống.
Cũng là bị người trong nhà ép thành như vậy, người bình thường nào còn muốn sống?
Nghĩ  tới đây Tưởng Chấn có chút khó chịu, bất quá lúc này hắn cũng không rảnh nghĩ tới chuyện của Tưởng lão đại, hiện tại hắn thầm nghĩ cách sống sót.
Thời điểm cứu người ăn hai viên đạn, bị chém vài đao còn chưa đi gặp Diêm Vương, hiện tại thật vất vả có cơ hội sống lại một lần nữa. Hắn cũng không thể lại đem chính mình ép chết…… Hình như nghe được bên ngoài có tiếng nói, Tưởng Chấn ngay lúc này bắt đầu kêu cứu:“Cứu mạng !”
Vô cùng khát nước, yết hầu không dùng lực được, thân thể này lại rất lâu không nói chuyện. Tưởng Chấn phát ra thanh âm cũng không lớn, thật nhỏ còn khàn khàn đến cả bản thân hắn đều khinh thường.
Nhưng bên ngoài rất nhanh liền truyền đến một giọng nói trầm thấp nhưng lại vô cùng dễ nghe:“Ai ở bên trong?”
Theo thanh âm kia vang lên, còn có tiếng người đi nhanh về phía trong phòng. Nghe được tiếng bước chân, Tưởng Chấn lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không giãy dụa.
Căn phòng nát này hoàn toàn  không có cửa, liền tuỳ tiện dùng cỏ lau buộc lại với nhau che chắn, vừa đẩy liền mở. Lúc sau có người đẩy ra cỏ lau bước vào, Tưởng Chấn liền nhìn thấy hình dáng của đối phương.
Đây là một nam tử trẻ tuổi tầm hơn hai mươi, hắn dáng người phi thường cao lớn, mặc một thân áo ngắn bằng vải thô, màu da sậm nhưng mày rậm mắt to, tướng mạo anh tuấn. Ấn đường có  vết sẹo thật sâu càng là cho hắn thêm chút mùi vị dương cương , là loại hình nam nhân Tưởng Chấn thích nhất.
Không sai, Tưởng Chấn thích nam nhân. Đáng tiếc đời trước từ đầu luôn loay hoay trong quân đội lại không muốn xuống tay với anh em tốt, sau này xuất ngũ không bao lâu lại chết, thế nên hắn chưa tìm được bạn trai cho mình.
“Cho ta một chút đồ ăn .” Tưởng Chấn nhìn thoáng qua bộ dáng đối phương, suy yếu xin giúp đỡ. Tuy rằng người này lớn lên rất hợp khẩu vị hắn nhưng hiện tại hắn càng muốn có gì đó lấp đầy bụng.
“Tưởng lão đại? Ngươi tại sao lại ở trong này?” Triệu Kim Ca nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, nhíu mày :“Hôm nay là ngày Tưởng lão tam thành thân, ngươi……” Tưởng gia hôm nay vô cùng náo nhiệt , như thế nào Tưởng Trấn Ác lại một mình nằm trong căn phòng nát này?
“Cho ta một chút đồ ăn .” Tưởng Chấn lại nói, trước mắt lại một trận đầu choáng váng, gần như  lại muốn ngất đi.
Triệu Kim Ca cũng nhìn ra tình huống Tưởng Chấn không đúng, nhìn thoáng qua quần áo Tưởng Chấn sau đó giọng nói càng có thêm mấy phần tức giận:“Ngươi còn mặc quần áo trước khi rơi xuống nước ? Người nhà ngươi……” Hắn nhìn Tưởng Chấn quần áo có nhiều nếp nhăn cùng căn nhà tranh rách nát trước mặt. Lại nghĩ đến Tưởng lão đại lúc trước chẳng sợ bị đánh đến đầu rơi máu chảy cũng không kêu qua một tiếng đau, hiện tại lại chủ động đòi đồ ăn…… Nhịn không được liền thở dài.
“Ngươi mấy ngày này đều chưa ăn gì này nọ?” Triệu Kim Ca nhìn Tưởng Chấn một lượt, liền bế hắn lên khỏi mặt đất bùn dơ ẩm ướt,  nhanh chân đem Tưởng Chấn đặt ở trên một đống rơm trong góc nhà cỏ tranh, lúc này mới nói:“Ta đi đem một chút đồ ăn đến cho ngươi.”
Nói xong, Triệu Kim Ca đầu cũng không quay liền đi ra ngoài .
Động tác hắn quá nhanh nháy mắt người đã không thấy. Tưởng Chấn lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn từ trong trí nhớ của Tưởng lão đại tìm ra được người kia là ai, cũng biết người này tất nhiên sẽ không lừa mình.
Người này gọi Triệu Kim Ca, chính là hài tửu Triệu gia ở nhà tranh phụ cận. Mà lúc trước Tưởng lão đại rơi xuống nước, cũng là Triệu Kim Ca đem hắn cứu lên. Đáng tiếc hắn cứu Tưởng lão đại một mạng, chớp mắt cái mạng kia lại bị người Tưởng gia đạp hỏng — Tưởng lão đại choáng đến không thể nhúc nhích, kết quả người Tưởng gia đến quần áo đều không đổi cho hắn một cái, hắn sao có thể không phát sốt?
Tưởng Chấn nhớ tới thân phận của Triệu Kim Ca, ấn tượng về Triệu Kim Ca càng tốt. Nhưng hắn theo trí nhớ Tưởng lão đại ngẫm lại liền đột nhiên biết một chuyện khó tin.
Hắn xuyên việt nhưng không phải xuyên việt đến bất cứ triều đại nào hắn đã biết. Địa phương hiện tại gọi là Đại Tề, đã kéo dài mấy trăm năm. Cho nên phần lớn dân chúng hoàn toàn không biết đến cái gì chiến loạn của triều đại trước, đương nhiên đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là…… Nơi này trừ nam nhân nữ nhân còn có một loại người khác gọi là Song Nhi.
Dân cư Đại Tề tính ra, ước chừng năm phần là nam nhân, bốn phần là nữ nhân, còn lại một phần chính là Song Nhi.
Song Nhi bề ngoài giống như nam nhân nhưng ở mi tâm nhiều hơn một nốt ruồi son, sức lực bọn họ kém hơn nam nhân, thân hình giống như nữ nhân nhỏ xinh, còn có thể giống nữ nhân sinh hài tử !
Vì thế cho tới nay, Song Nhi đều được nuôi dưỡng như nữ nhân, nuôi lớn liền gả cho người khác,  ở Đại Tề địa vị giống như nữ nhân.
Mà Triệu Kim Ca chính là Song Nhi.
Nơi này thế nhưng còn có nam nhân có thể sinh hài tử …… Không thể không nói, Tưởng Chấn bị kinh sợ, sau đó hắn lại thông qua ký ức của Tưởng lão đại tìm hiểu Triệu Kim Ca.
Phụ thân Triệu Kim Ca tên là Triệu Phú Quý, là một nông hộ bình thường ở Hà Tây thôn, cưới một nữ nhân cùng thôn họ Lưu, ngày trôi qua bình thường. Lưu thị tổng cộng sinh được hai hài tử, trưởng tử Triệu Kim Hổ là nam nhân, thứ tử Triệu Kim Ca là Song Nhi.
Trước đây Triệu Kim Ca được cha mẹ yêu, ca ca thương, ngày trôi qua phi thường tốt. Thời điểm hắn sáu bảy tuổi cha mẹ cũng đã giúp hắn tìm một mối hôn nhân không tồi — Tuy nói Song Nhi sinh con so với nữ nhân khó hơn rất nhiều nhưng nông dân cưới vợ không dễ,  liền thành  Song Nhi cũng có người muốn cướp.
Nhưng mà thế gian này luôn xảy ra các chuyện ngoài ý muốn.
Ca ca Triệu Kim Ca, Triệu Kim Hổ năm ấy mười sáu tuổi xuống sông bơi lội thì chết đuối, lúc vớt lên đã sớm không còn hơi thở.
Nhi tử nuôi lớn như vậy liền không còn, vợ chồng Triệu Phú Quý chịu đả kích lớn. Lưu thị càng là bệnh nặng không khỏi suýt mất mạng. Rơi vào đường cùng, Triệu gia chỉ có thể bán mấy mẫu đất duy nhất trong nhà để Lưu thị chữa bệnh.
Sinh hoạt Triệu gia xuống dốc không phanh, lúc này nhà vốn cùng Triệu Kim Ca định thân đột nhiên đổi ý từ hôn . Thì ra nhi tử  nhà kia có nữ nhân tốt liền chướng mắt Song Nhi , huống chi tình trạng lúc ấy Triệu gia xuống dốc không phanh, bọn họ cũng không muốn kết hôn bị liên lụy tới.
Lúc ấy Triệu Kim Ca mới mười hai tuổi, ca ca qua đời lại bị từ hôn. Tự nhiên cũng không thể giống như trước đây chỉ ở trong nhà làm những việc Song Nhi nên làm. Để giúp mẫu thân chữa bệnh, y liền cùng Triệu lão đại ra ngoài làm việc, thời điểm ngày mùa Triệu lão đại đi làm công cũng sẽ mang theo y.
Song Nhi đều lớn lên gầy yếu khéo léo không khác gì nữ tử nhưng Triệu Kim Ca cả ngày làm việc, bộ dáng đúng là càng ngày càng giống nam nhân, thậm chí so với nam nhân bình thường cường tráng hơn.
Triệu Phú Quý sau khi trưởng tử qua đời, liền cân nhắc muốn cho Triệu Kim Ca kén nam nhân ở rể, kéo dài hương khói Triệu gia, lý ra là không khó.
Ở nông thôn gia đình nhiều con, thường là không thể cho mỗi đứa con trai đều cưới tức phụ, nam nhân không cưới vợ thì đều ở nhà làm một đời, tương lai đều là cho con cái huynh đệ, không có người làm ấm ổ chăn, già đi không thể làm việc càng có khả năng bị cháu đuổi khỏi nhà…… So với tương lai làm lão quang côn không ai chăm sóc trước lúc qua đời, rất nhiều nam nhân càng vui vẻ đến nhà người khác ở rể đi — kể cả hài tử  không cùng họ mình nhưng cũng là hài tử của mình a ! Như vậy là tốt nhất, còn có thể ôm vợ ấm chăn ngủ !
Cho nên tuy nói đi ở rể có chút mất mặt nhưng vẫn có không ít lão quang côn nguyện ý. Thậm chí nếu gia cảnh giàu có một chút, liền có rất nhiều nam nhân nhà nghèo chủ động tìm tới cửa cho người chọn lựa— Ném mặt mũi đi ở rể lại được ăn ngon uống ngon, tốt hơn so với ở nhà đói bụng đi?
Nhưng mà Triệu gia cũng không phải gia cảnh giàu có, Triệu Kim Ca không phải nữ nhân còn là Song Nhi có bộ dạng như nam nhân.
Nam nhân phần lớn vẫn là thích nữ nhân, tự nhiên không coi trọng Song Nhi như Triệu Kim Ca. Triệu gia còn rất nghèo…… Nếu đến Triệu gia ở rể còn bị đói bụng lại không có nữ nhân làm ấm ổ chăn, vài lão quang côn tự nhiên là không muốn ở rể.
Triệu Kim Ca liền như vậy thừa ra một người.
Năm trước Triệu Kim Ca hai mươi bốn tại nông thôn đã trưởng thành, coi như là lão quang côn. Y biết mình đã không thể trông cậy vào việc kén rể, mang theo cha mẹ càng là không gả ra ngoài được. Y quyết tâm, dứt khoát liền dùng dao xẻo đi nốt ruồi son ở ấn đường, triệt để đem chính mình thành nam nhân. Một năm này đi làm đứa ở trong nhà phú hộ kiếm tiền — Mẫu thân y Lưu thị đến bây giờ còn chưa khoẻ, thường thường phải tiêu phí chút tiền thuốc, nhà y cuối cùng cũng tiêu tiền.
Chương 3 : Trở lại Tưởng gia.
Triệu Kim Ca từ bên trong căn nhà rách của Tưởng gia đi ra liền hướng nhà mình đi tới.
Mấy mẫu ruộng nước của Triệu gia tất cả đều đã bán, nhưng còn dư  một mẫu ruộng cạn. Ngày thường có thể  lấy chút khoai lang và rau xanh, mà nhà bọn họ lại ở bên cạnh đây.
Triệu Kim Ca đi nhanh vào cửa nhà liền ngửi thấy mùi đồ ăn, cùng lúc mẫu thân y Triệu Lưu thị cũng ra đón:“Kim ca nhi, ngươi đã về?”
“Ân, hôm nay không có nhiều việc liền về trước.” Triệu Kim Ca nói. Y đem việc làm tốt, liền nói với chủ thu về trước, tính toán buổi chiều đem việc nhà mình làm.
Kim ca nhi, vất vả ngươi .” Triệu Lưu thị nhìn đứa nhỏ nhà mình, gương mặt ngạnh lãnh cùng ấn đường có vệt sẹo sâu, không khỏi lại có chút đau lòng. Nếu không phải Kim Hổ xảy ra chuyện, Kim ca nào có chịu khổ như vậy?
Y là một Song Nhi, lại giống nam nhân lăn lộn làm việc nuôi sống gia đình ……
Triệu Kim Ca nhìn thấy bộ dáng mẫu thân, liền biết nàng lại nghĩ nhiều. Y không giỏi an ủi người khác, liền chỉ nói:“Nương, có gì ăn không ?”
Có có, nương làm cháo khoai lang.” Triệu Lưu thị nói vừa mở nấp nồi.
Trong nồi màu vàng vàng khoai lang cùng cháo, cháo là dùng khoai lang cùng một chút gạo dể nấu, nấu nhừ, ăn cùng một bát lớn dưa muối.
Bọn họ một ngày ăn hai bữa, đều là như vậy .
Triệu Lưu thị định múc Triệu Kim Ca một chén nhưng Triệu Kim Ca giành trước một bước cầm cái bát mẻ lớn, chính mình múc cháo:“Nương, ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Làm sao?” Triệu Lưu thị khó hiểu hỏi.
“Tưởng lão đại muốn ta mang đồ cho ăn.” Triệu Kim Ca nói liền bước ra ngoài.
Tưởng lão đại kia, đánh ba gậy còn không thèm thả một rắm, nhiều năm nói không được mấy câu, còn muốn đòi ăn? Triệu Lưu thị sửng sốt, lại nói:“Tưởng gia không phải có việc vui sao? Hắn sao còn không có đồ ăn?” Hôm qua Tưởng gia mời hàng xóm lúc giúp làm đồ ăn, còn chiêu đã một bữa, người đi đều nói đồ ăn đặc biệt tốt. Tưởng lão đại thế nào còn muốn đồ ăn?
“Hắn nằm ở nơi đó mấy ngày rồi chưa ăn .” Triệu Kim Ca chỉ căn nhà tranh nát cách Triệu gia nửa dặm, vừa nói vừa đi về phía đó.
Triệu Lưu thị nghe nhi tử nói bị kinh ngạc, nhà tranh nát đó từ lâu đã không thể ở, Tưởng lão đại mấy ngày trước vừa ngã xuống nước thế nhưng lại ở bên trong? Hơn nữa mấy ngày nay, nàng rõ ràng một điểm đều không nghe được tiếng động cũng không nhìn thấy có người Tưởng gia lại đây.
Người Tưởng gia đối với Tưởng lão đại cũng quá khắt khe !
Triệu Lưu thị nhịn không được có chút thổn thức, mà lúc này Triệu Kim Ca đã bưng bát vào nhà tranh.
Tưởng Chấn trước mắt rất suy yếu, hoàn toàn là cố gắng chống cự. Nhìn thấy Triệu Kim Ca trở về, lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn cuối cùng cũng được cứu .
Triệu Kim Ca cũng không biết suy nghĩ của Tưởng Chấn, vào phòng nâng Tưởng Chấn dậy  liền đem bát cháo đưa qua.
Hưng vị khoai lang thơm ngọt  khiến Tưởng Chấn hận không thể đem cháo ăn hết một lần nhưng suy xét đến tình huống thân thể mình, hắn nhịn. Cuối cùng vẫn là một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ, từ từ ăn.
Cháo đã không nóng  nhưng còn ấm ấm, một chén lớn cháo vào bụng Tưởng Chấn liền có cảm giác mình đã sống lại.
“Cám ơn.” Tưởng Chấn đối với Triệu Kim Ca nói lời cảm tạ. Bát cháo khoai lang kia đều là nước loãng,  ngược lại làm yết hầu hắn dễ chịu một chút.
“Không cần.” Triệu Kim Ca mắt thấy Tưởng Chấn đem cháo uống cạn, lập tức liền buông Tưởng Chấn ra. Tùy ý để Tưởng Chấn nằm ở bên trong đống cỏ tranh, lại hỏi:“Muốn ta đi Tưởng gia nói một tiếng giúp ngươi hay không?”
Nghe được hai chữ “Tưởng gia”, Tưởng Chấn liền cảm thấy trong ngực buồn rầu. Cảm xúc này  cũng không thuộc về hắn, nghĩ đến có lẽ là Tưởng lão đại không cam lòng.
“Bọn họ sẽ không quản ta.” Tưởng Chấn nói, lại nhìn về phía Triệu Kim Ca:“ NgườiTưởng gia …… Hiện tại đang làm gì?”
“Hôm nay là ngày tam đệ ngươi thành thân.” Triệu Kim Ca nói, khó hiểu liếc mắt nhìn Tưởng Chấn. Thời điểm Tưởng lão đại nhắc tới Tưởng gia, cũng thật sự rất xa cách ……
“Ta đã biết, cám ơn.” Tưởng Chấn lại nói lời cảm tạ.
Triệu Kim Ca liên tiếp nghe được hai lần Tưởng Chấn nói lời cảm ơn, ngược lại có chút ngượng ngùng. Lại hỏi:“Ngươi no rồi sao? Có muốn ta đi lấy thêm một chén cho ngươi không?”
“Không cần, ta nghỉ ngơi một lát liền đi về nhà.” Tưởng Chấn nói, hắn hiện tại không được ăn quá nhiều.
“Ân.” Triệu Kim Ca lên tiếng:”Ta đây đi trước .”
Triệu Kim Ca rất nhanh liền rời khỏi, Tưởng Chấn thấy thế nhắm hai mắt lại.
Có lẽ do phát sốt, hai mắt hắn cay đến lợi hại, mở mắt cũng khó khắn. Nhắm hai mắt lúc lâu cuối cùng mới dễ chịu một chút.
Tưởng Chấn cả người vô lực lại vì chuyện mình trải qua ly kỳ nên khó có thể đi vào giấc ngủ, đang buồn ngủ đột nhiên cảm giác được cửa lại mở ra .
Tiếng bước chân đó hắn nghe hai lần đã có chút quen thuộc, không phải Triệu Kim Ca thì là ai?
Sau khi vào phòng có lẽ nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ, tiếng chân Triệu Kim Ca liền nhẹ tới mức nghe không được. Hắn đi đến bên cạnh Tưởng Chấn , liền đắp lên người Tưởng Chấn chút rơm, xung quanh Tưởng Chấn cũng bị hắn đặt mấy bó rơm.
Gia đình nhà nông vào đông thường là dựa vào rơm sưởi ấm. Trên giường trải rơm thật dày  liền xem như đệm giường , hẳn là Triệu Kim Ca sợ hắn lạnh nên mới làm như vậy.
Triệu Kim Ca bỏ rơm rạ xuống liền lần nữa rời khỏi. Lúc này Tưởng Chấn lại không tự chủ được đem ký ức về Triệu Kim Ca trong đầu tìm ra.
Tưởng Trấn Ác ban đầu thực ra từng có tâm tư  đối với Triệu Kim Ca, hắn biết cha mẹ của mình sẽ  không cho mình cưới vợ, liền muốn đi Triệu gia ở rể, cưới Triệu Kim Ca.
Hắn ở Tưởng gia ngày trôi qua phi thường khó khăn. Cho nên dù Triệu gia gia cảnh không tốt, hắn một chút đều không để ý. Triệu Kim Ca bộ dạng xấu hắn cũng không để ý, chỉ là hắn dù có tâm tư này cũng không dám nói. Vì thế cho đến chết, trừ  hắn ra cũng không có ai biết.
Tưởng lão đại này, cuộc đời thật sự có chút ấm ức…… Tưởng Chấn càng nghĩ lại càng buồn bực. Đổi thành hắn liền mặc kệ những người Tưởng gia đó, chính mình liền thu dọn này nọ trực tiếp đến Triệu gia ở, ăn vạ Triệu Kim Ca !
Đương nhiên như vậy có chút không biết xấu hổ…… Tưởng Chấn cân nhắc , mình vẫn là nhanh chóng chăm sóc tốt thân thể, sau đó mới tính tới chuyện khác. Mà muốn dưỡng tốt thân thể, đồ ăn là quan trọng nhất……
Tưởng Chấn nghĩ đến chuyện kế tiếp muốn làm, ngửi mùi thơm của rơm rạ, cuối cùng nặng nề ngủ.
Thời điểm Tưởng Chấn tỉnh lại, trời đã tối.
Lúc trước hắn còn hấp hối nhưng uống một bát cháo ngủ một giấc, cũng đã khá hơn. Chỉ là tay chân còn nhũn ra……Thân thể này thể chất vẫn là không tồi, chỉ là lúc trước trải qua rất khổ, rốt cục thiếu hụt .
Tưởng Chấn hít sâu một hơi, đứng lên đi ra ngoài nhà tranh.
Hôm nay còn lạnh , hắn không nghĩ sẽ ở lại trong phòng tranh qua đêm.
Theo ký ức, Tưởng Chấn một đường đi tới Tưởng gia.
Hôm nay đã rất muộn nhưng người Tưởng gia lại còn chưa ngủ, Tưởng lão tam thành thân bận rộn nhất chính là người Tưởng gia. Bọn họ đợi hôn sự xong xuôi, đem nhà dọn dẹp lại một lần, nên không có cùng nhau ăn cơm.
Trước đó các loại thức ăn còn sau tiệc rượu, Tưởng lão thái chia một ít cho người đến hỗ trợ, để lại phần lớn cho nhà mình. Lúc này cả nhà bọn họ ăn đều là những món đó.
“Tiểu muội, ngươi không phải thích ăn cánh gà sao? Cho ngươi.” Tưởng lão thái dùng đôi đũa gắp một cái cánh con gà cho Tưởng tiểu muội, lại đem hai đùi gà bỏ vào cái chén không ở bên cạnh:“Nguyên Văn thích ăn đùi gà, hai cái này ta để ở trong phòng, ngày mai Nguyên Văn tỉnh cho hắn ăn.”
Nguyên Văn trong miệng Tưởng lão thái chính là con trai Tưởng lão nhị, tôn tử* duy nhất của Tưởng gia, năm nay hai tuổi. Từ lúc hắn sinh ra chính là tâm can bảo bối của Tưởng lão thái, hiện tại đã ngủ.
(*) : cháu trai đích tôn
Tưởng Thành Văn Tưởng gia lão Nhị dùng đôi đũa gắp một miếng thịt heo nhét vào miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó:“Lão đại đâu?” Hôm nay lão Tam thành thân, gã bận tới chân không chạm đất, Tưởng lão đại mặt mũi đều không thấy đâu……
Trước đây Tưởng Thành Văn cũng được đọc sách hai năm nhưng hắn không yêu đọc sách, hết hai năm liền không muốn đi nữa. Về sau gã không đọc sách, theo lý cũng phải xuống làm ruộng, nhưng Tưởng lão đại lại có khả năng. Nên tuy rằng hiện tại gã đã hai mươi tuổi nhưng việc gì cũng không biết làm, số lần xuống ruộng đếm được không quá hai tay.
Hôm nay Tưởng lão tam thành thân, gã chẳng qua là phụ nâng bàn, bưng thức ăn cũng đã chịu không nổi. Đối với Tưởng lão đại thầm trách — nếu Tưởng lão đại ở đây mấy việc này khi nào đến lượt hắn làm?
“Quỷ đòi nợ kia cũng không biết chết ở nơi nào , có bản lĩnh thì đừng về nhà !” Tưởng lão thái nói, khóe mắt thoạt nhìn cực kỳ khắc nghiệt.
Tưởng Chấn mới bước vào phòng , vừa lúc nghe được một câu như vậy, trong lòng dâng lên một nỗi phẫn uất.
Cảm xúc này như trước không phải của hắn , hắn không đến mức vì một câu này liền nổi giận.
“Đại ca?” Tưởng tiểu muội là người đầu tiên nhìn thấy Tưởng lão đại
Tưởng gia nhiều người như vậy, Tưởng lão đại thích nhất chính là Tưởng tiểu muội. Tuy rằng Tưởng tiểu muội thích lười biếng lại yếu ớt nhưng nàng là người duy nhất trong Tưởng gia xem Tưởng lão đại là người. Ví như ngày lễ tết trong nhà làm chút bánh chưng cùng đồ ăn linh tinh, Tưởng lão thái sẽ không cho Tưởng lão đại ăn, người khác cũng sẽ không nghĩ đến cho Tưởng lão đại ăn. Tưởng tiểu muội lại lấy một cái cho Tưởng lão đại.
Cũng chỉ có Tưởng tiểu muội, sẽ kêu Tưởng lão đại một tiếng đại ca. Tưởng lão nhị Tưởng lão tam xưa nay đều là trực tiếp gọi Tưởng lão đại là “Lão đại”.
Tưởng Chấn nhìn thoáng qua Tưởng tiểu muội đang cắn cánh gà, ánh mắt lại dừng ở từng người Tưởng gia, đem thần thái bọn họ tất cả đều nhớ trong lòng.
“Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết đi, trong nhà bận rộn như vậy ngươi lại không thấy mặt một cái!” Tưởng lão thái thấy đại nhi tử vô thanh vô tức đi vào, lập tức khó chịu mắng chửi.
Tưởng Chấn lạnh lùng nhìn nàng:“Ta phát sốt , ở trong phòng cỏ phía nằm ba ngày cũng đã đói bụng ba ngày, đều không có ai đến đưa cơm.”
Tưởng lão đại lúc trước cả ngày cúi đầu, Tưởng Chấn lại ngẩng đầu ưỡn ngực, đem khuôn mặt mình hoàn toàn lộ ra với mọi người. Làm ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mặt hắn gầy quá mức cùng hai mắt mang theo lạnh ý.
Tưởng lão thái chống lại ánh mắt của đại nhi tử, không biết vì sao trong lòng đúng là phát lạnh. Bất quá, nàng không có để ý chút cảm giác ấy, ngược lại tiếp tục mắng:“Nhãi con, ngươi còn dám cãi lại ta, ngươi lớn như vậy bản thân ăn cơm chẳng lẽ còn muốn người tới đút?”
Tưởng lão đầu vừa nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ của Tưởng Chấn còn có chút không được tự nhiên, nhưng nghe được tiếng Tưởng lão thái mắng, sau đó liền lại nhíu mày. Nhi tử này của mình cả ngày âm dương quái khí, hiện tại lại còn chỉ trích bọn họ? Cho dù đói bụng còn không biết kêu một tiếng sao? Bản thân lớn như vậy chẳng lẽ còn muốn cha mẹ đem cơm đưa hắn?
Tưởng lão thái tiếp tục mắng, nếu không phải còn đang ăn cơm thì đã đi tìm gậy đánh hắn. Nhưng  vợ chồng Tưởng lão nhị cùng Tưởng tiểu muội lại có chút ngạc nhiên nhìn Tưởng Chấn — người này thế nhưng nói chuyện ? Còn nói một câu dài như vậy?
Chương 4 : Mắng nữa chém chết ngươi.
Tưởng Chấn đối với tiếng mắng của Tưởng lão thái mắt điếc tai ngơ, cũng xem như một lần nữa nhận thức rõ ràng địa vị của Tưởng lão đại ở trong nhà.
Nếu Tưởng lão đại chơi bời lêu lổng hết ăn lại nằm, hắn bị người nhà chán ghét Tưởng Chấn cũng không cảm giác kỳ quái. Nhưng thực tế là trong nhà này những việc nặng cần sức hoàn toàn  đều là Tưởng lão đại làm.
Tưởng lão đại hai năm nay cảm thấy cả người đau mỏi, bước chân nặng nề, làm cái gì đều không có tinh thần nhưng do cha mẹ yêu cầu, hắn vẫn là cả ngày xuống ruộng làm việc. Hắn cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không cùng người giao lưu, sống gian khổ mà lại đần độn. An ủi duy nhất cũng là lúc Tưởng tiểu muội ngẫu nhiên kêu một tiếng “Ca”, cho một chút chú ý.
“Ngươi đồ vô liêm sỉ……” Tưởng lão thái còn đang mắng, Tưởng Chấn đột nhiên bước tới  bên cạnh bàn, ngồi xuống sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.
“Ai cho phép ngươi lên bàn ăn cơm ?” Tưởng lão thái vốn phát hoả , nhìn thấy Tưởng Chấn thế nhưng ngồi ở bên cạnh bàn, càng tức giận hơn.
Đúng, cho tới nay Tưởng lão đại đều không được phép lên bàn ăn cơm , thường thường đều là mọi người ăn xong, lúc hắn rửa chén ăn chút cơm thừa đồ ăn thừa, ngẫu nhiên không cơm thừa, hắn liền chỉ có thể bị đói.
Đáng mừng là dùng nồi thiếc nấu cơm, liền tránh không được có một tầng cơm cháy cứng rắn. chính là nhờ tầng cơm cháy này giúp Tưởng lão đại không bị đói đến mức hư thân thể.
Tưởng Chấn làm như  nghe không được Tưởng lão thái nói, dùng đũa gắp miếng lớn đồ ăn đến ăn. Hắn không lấy bát cơm, liền liên tục gắp đồ ăn. Bởi vì thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục hắn không dám ăn quá nhiều thịt, liền đổi qua ăn một nửa thịt một nửa rau.
Nhưng như vậy đã khiến Tưởng lão thái chịu không nổi , nàng đứng lên liền cướp lấy bát đũa trong tay Tưởng Chấn:“ Đồ ăn này là để ngày mai ăn , ai cho phép ngươi ăn?”
Đoạn, thân hình nhỏ gầy của Tưởng lão thái đứng dậy, từ bên cạnh cầm lấy cây chổi liền muốn đi đánh Tưởng Chấn.
Thời điểm Tưởng lão thái đứng lên Tưởng Chấn cũng đứng lên theo. Hắn lấy hai đùi gà Tưởng lão thái để ở chén lớn, lại ở thùng cơm bên cạnh xới một chén lớn cơm bỏ vào, đến độ có ngọn .
“Lão đại, ngươi làm gì vậy?” Tưởng lão nhị nhìn thấy Tưởng lão đại thế nhưng cầm đùi gà của nhi tử mình ăn liền nhíu mày nói. Mà hắn vừa dứt lời, liền thấy Tưởng Chấn một tay cầm bát, một tay bắt lấy cạnh bàn, trực tiếp đem bàn ném đi .
Cái bàn gỗ lật ngã xuống đất, chén sứ trên bàn vỡ nát vài cái , mà thức ăn kia rớt trên mặt đất hỗn thành một đống.
Tưởng tiểu muội một tay cầm đũa một tay cầm cánh gà, toàn bộ ngây ngẩn cả người. Ngồi ở đối diện Tưởng lão đại chính là Tưởng lão đầu, lúc bàn bị ném liền thành người đứng mũi chịu sào, trên quần áo tất cả đều là canh rau dính mỡ. Đã bị tức nói không ra lời Tưởng lão thái, cầm chổi liền muốn đánh người, cũng đều ngây ngẩn cả người.
Tưởng lão đại xưa nay im lặng, bọn họ đều cho rằng hắn hơn phân nửa chịu đánh không nói một tiếng, nào từng nghĩ……
“Cái đồ hỗn trướng, ngươi lại dám lật bàn, ngươi phản a !” Tưởng lão thái cầm chổi liền vọt qua phía Tưởng Chấn. Một bàn đồ ăn kia bên trong có không ít đồ tốt, hiện tại liền như vậy quăng đổ hư hơn một nửa, bát đĩa cũng nát không ít. Lúc này nàng đau lòng đến không thở nổi.
Tưởng lão đại sẽ đứng cho nàng đánh nhưng Tưởng Chấn thì không. Hắn bưng chén cơm lớn có hai cái đùi gà, đi qua Tưởng lão thái ba hai bước liền vào nhà kho của Tưởng gia, mà chỗ đó cũng là chỗ ở của Tưởng lão đại.
“Đồ vô liêm sỉ, ngươi phản rồi !” Tưởng lão thái đuổi theo, muốn bước vào nhà kho đánh người. Nhưng mà Tưởng Chấn đã ở bên trong cài chốt cửa, Tưởng lão thái làm sao đi vào được?
Bất quá nàng vào không được lại có thể ở bên ngoài mắng chửi. Từ trong miệng nàng vọt ra từng câu mắng chửi người cứ vậy mà nói không chút gián đoạn. Giống như người trong phòng không phải nhi tử nàng mà là kẻ thù giết cả nhà nàng.
Nhưng trên thực tế, Tưởng Trấn Ác chưa bao giờ hại qua nàng.
Lúc trước Tưởng lão đầu đi binh dịch cùng Tưởng lão đại một chút quan hệ cũng không có. Thậm chí nếu không phải nàng sinh ra Tưởng lão đại, có con trai bên ngườ , khi Tưởng lão đầu đi binh dịch năm năm, mọi người đều cho rằng hắn đã chết, không chừng ruộng đất đã bị Tưởng gia thúc bá cướp đi.
Sau này Tưởng lão thái ngày trôi qua càng tốt, hoàn toàn cùng Tưởng lão đại có quan hệ — Tưởng lão đại một lòng muốn mẫu thân đối với mình tốt hơn, đối với Tưởng lão thái càng là nói gì nghe nấy, việc gì cũng làm.
Nghe thanh âm bên ngoài, trong đầu Tưởng Chấn xông lên một cỗ uất ức, làm hắn không thể tránh mà tức giận.
Cười lạnh một tiếng, Tưởng Chấn từ nhà kho cầm ra một đại đao bị lõm liền bước ra mở cửa phòng.
“Tiểu súc sinh……” Tưởng lão thái nhìn thấy cửa phòng mở, há miệng muốn mắng lại ngưng bặt.
Có một cây đao, một cây đại đao liền như vậy đối diện mặt nàng. Trong đêm tối loé lên ánh sáng u ám, có vẻ đằng đằng sát khí. Nàng muốn bước phía trước, không chừng liền muốn bị cây đao cắt vào mặt .
“Ngươi mắng, tiếp tục mắng, đến đây !” Tưởng Chấn cầm đao, cười lạnh đi về phía trước một bước.
Tưởng lão thái theo bản năng rụt cổ, đi lui về phía sau. Nhìn Tưởng Chấn giống như là thấy quỷ vậy:“Ngươi, ngươi……”
“Có bản lĩnh ngươi tiếp tục mắng, tin hay không lão tử chém chết ngươi !” Tưởng Chấn nhìn Tưởng lão thái, ánh mắt vô tình. Hắn thực ra rất bạo lực , lúc ấy vừa xuất ngũ, có người không có mắt khi dễ hắn, hắn luôn có ham muốn bóp gãy cổ người kia. Lại nói thật đúng là mệt cho bác sĩ tâm lý trong quân đội phải giáo dục tẩy não hắn không thể giết người thường,bảo vệ dân chúng. Mới khiến hắn không trở thành một kẻ cuồng giết người thậm chí còn vì cứu người mà chết.
Tưởng lão thái ở nhà kiêu ngạo nhưng cũng không dám cùng người cầm đao liều mạng. Lúc này nhìn thấy Tưởng Chấn cầm đao, một bộ hung thần ác sát, hai cái đùi nhịn không được run rẩy, ngay sau đó hai chân mềm nhũn, còn ngã bệt xuống đất. Không biết vì sao, nàng lại cảm giác nhi tử thật sự muốn giết mình .
Này tiểu súc sinh !
“Các ngươi tốt nhất đừng đến phiền ta !” Tưởng Chấn lắc lắc đao trên tay, hừ lạnh một tiếng trở về phòng,  “Phanh” một tiếng đem cửa đóng lại. Chỉ để lại người Tưởng gia bên ngoài khiếp sợ nhìn cửa phòng hắn.
Này…… Này…… Người này vẫn là Tưởng lão đại trung thực sao?
Tưởng lão đầu là đồ tể, bộ dạng phi thường cường tráng. Vừa rồi bị dính một thân thức ăn, lão vốn là muốn dạy dỗ tốt đại nhi tử mình một chút. Nhưng nhìn thấy thanh đao kia, nghe được âm thanh nhi tử mình lạnh lùng, lão thế nhưng không dám động.
Tưởng lão nhị và thê tử gã − Hoàng thị cùng Tưởng tiểu muội càng không dám động, đều đứng ngây ngốc.
“Đồ vô liêm sỉ……” Tưởng lão thái hồn vía chưa về nhưng vừa mở miệng liền muốn mắng chửi người.  Mắng chửi người xong lại nhịn không được run run.
“Khụ khụ, được rồi, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của lão Tam, chúng ta vẫn là đừng ồn. Miễn cho tức phụ lão Tam chê cười.” Tưởng lão đầu nói. Lại nhìn về phía nhị nhi tử:“Thành Tài, ngươi cùng tức phụ ngươi trở về phòng đi, động tĩnh lớn như vậy đừng để đánh thức Nguyên Văn.”
Tưởng lão đầu cho Tưởng lão thái bậc thang đi xuống, Tưởng lão thái chưa hết sợ hãi liền theo xuống dưới .
Hiện tại nàng trong lòng tức giận đến không chịu được. Hận không thể hung hăng đánh đại nhi tử mình một trận, nhưng chuyện vừa rồi vẫn làm nàng sợ.
Đợi ngày mai lại đi thu thập tên vô lại kia ! Tưởng lão thái từ mặt đất bò dậy, nhìn thấy trong nhà chính một đống lộn xộn liền đau lòng không chịu được. Vội vàng bảo Tưởng tiểu muội:“Tiểu muội, tiểu muội ! Nhanh đi đem mấy đồ ăn kia nhặt lên, đặc biệt là thịt,  rửa sạch còn có thể ăn!”
Ở Hà Tây thôn Tưởng gia xem như phú hộ, nhưng vẫn không xây nổi phòng gạch ngói, phòng bọn họ ở là dùng bùn đất rắn chắc xây lên. Mặt trên tuy có xà gỗ, mái ngói, phía dưới  vẫn là bùn đất. Mấy món ăn kia rơi trên đất bùn, không rửa sạch thật sự không có cách nào khác để ăn.
“Trong nhà tổng cộng có mấy cái bát liền ném vỡ mất mấy cái. Quỷ đòi nợ kia sao lại không chết đi?” Tưởng lão thái nhìn thấy mảnh vỡ của mấy cái bát gốm, ngực co rút đau đớn.
Tưởng tiểu muội ở nhà bình thường rất được cưng chiều, lúc này lại không dám nói một câu. Nàng yên lặng nhặt đồ còn có thể ăn đi ra, không thể ăn thì đem cho heo ăn. Bận rộn cùng Tưởng lão thái hơn nửa canh giờ, lại rửa bát xong mới đi ngủ.
Người  Tưởng gia đều đi ngủ, bên ngoài không còn động tĩnh, cuối cùng Tưởng Chấn có thể an tâm ngủ.
Vừa rồi đuổi Tưởng lão thái đi rồi vào phòng cài chốt cửa lại. Hắn liền xụi lơ dưới đất — thân thể này thật sự một chút cũng không cố được.
Việc gấp rút quả nhiên vẫn là chăm sóc tốt thân thể.
Trong nhà kho không có giường, bất quá trong góc hẻo lánh lại chất rất nhiều rơm. Nơi đó là giường của Tưởng lão đại.
Đất Giang Nam màu mỡ, từng nhà đều trồng lúa nước. Trừ Triệu gia quá nghèo, không thể không ăn khoai lang no bụng mỗi ngày. Nhà bình thường đều là một bữa cơm hai bữa cháo, mà củi lửa nấu cơm chủ yếu cũng là rơm.
Triệu gia nhiều người, rơm cũng nhiều. Tưởng lão đại ở trong nhà kho Tưởng gia, từ đống rơm đào ra một cái lỗ để ngủ cũng không bị đông lạnh. Nhưng như vậy đến lúc ngủ lại có chút không thoải mái.
Tưởng Chấn có ký ức của Tưởng lão đại, vốn sau khi trở về Tưởng gia là muốn chiếm giường ngủ của Tưởng lão đầu Tưởng lão thái. Tưởng lão thái nhất định sẽ không bạc đãi chính mình, giường ngủ bọn họ chắc chắn thoải mái nhưng cuối cùng hắn vẫn không có làm như vậy. Đơn giản bởi vì phòng Tưởng lão đại ở có đao, mà trước mắt hắn cần có đủ lực uy hiếp lực.
Tưởng lão đầu là đồ tể, trong tay hắn có hai thanh đao. Một cây là đao nhọn chọc tiết heo, dài không đến một thước, rộng cũng chỉ hai ngón tay. Một cái khác là đại đao chặt xương heo, phi thường dày, trọng lượng cùng rìu không khác lắm. Mà đao này chính là cái Tưởng Chấn lúc nãy đem ra hù dọa người.
Tưởng Chấn chui vào đống cỏ tranh, đem đao đặt ở bên cạnh. Lại một lần nặng nề ngủ, thẳng đến khi ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào, cuối cùng mới tỉnh.
Ngủ một đêm, Tưởng Chấn cảm giác cả người thoải mái rất nhiều, khí lực cũng càng lớn. Hắn mặc bộ quần áo rách nát từ trong động rơm chui ra. Liền bưng chén cơm lấy ngày hôm qua trước khi ném cái bàn đi, chậm rãi ăn.
Gạo thời cổ đại không được xát sạch sẽ như đời sau nhưng cơm Tưởng gia  vẫn tương đối không tồi. Do Tưởng lão nhị Tưởng lão tam không thích ăn cơm có vị sáp. Mặt khác, Tưởng gia có nuôi mấy đầu heo, cám vừa lúc có thể cho heo ăn.
Tưởng Chấn chậm rãi ăn cơm trong bát. Một hơi ăn hết một nửa lại ăn một cái đùi gà, sau đó lại chui vào bên trong ụ cỏ, tiếp tục nghỉ ngơi.
Chương 5 : Đừng gây sự với ta.
Tưởng Chấn ở trong phòng nghỉ ngơi, người Tưởng gia bên ngoài cũng đã gặp qua nàng dâu mới.
Giang Nam văn hoá cường thịnh, người đọc sách rất nhiều, thế nên thi tú tài cử nhân cực kỳ khó đạt. Thê tử mới cưới của Tưởng lão tam − Chu thị là con gái tú tài. Phụ thân nàng là Chu tú tài còn có khả năng thi đậu cử nhân. Bởi vậy người Tưởng gia đối với hôn sự này rất coi trọng, không chỉ ra một số lớn sính lễ đến cưới nàng, lúc này còn có chút nịnh nọt nàng.
Nhưng dù vậy, Chu thị như cũ không quá cao hứng.
Tối hôm qua là đêm nàng động phòng hoa chúc đang muốn cùng phu quân trò chuyện, bên ngoài liền ầm ĩ. Mẹ chồng mình giống như mụ đàn bà chanh chua không ngừng nhục mạ đại bá……
Cho dù đại bá kia đầu óc có bệnh, không biết nói chuyện không làm việc, mẹ chồng nàng làm như vậy cũng thật sự là mất hết mặt mũi.
Mím môi, Chu thị có chút xem thường Tưởng lão thái, chỉ là trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, vẫn dịu dàng lễ phép.
“Thục Phân ta làm cho ngươi trứng gà chưng đường, mau ăn.” Tưởng lão thái đem bát đặt ở trước mặt Chu Thục Phân. Trong bát là hai trái trứng nấu nước đường đỏ.
Tức phụ Tưởng Thành Tài−Hoàng Mẫn gả đến Tưởng gia ngày đầu tiên sáng sớm liền phải giúp Tưởng lão thái nấu cơm. Cũng chưa từng ăn trứng gà chưng đường, hiện tại nhìn thấy đãi ngộ của em dâu không khỏi có chút khó chịu. Tưởng lão thái lại không chú ý, tiếp tục gắp thịt cho Chu Thục Phân, một bên thầm oán Tưởng Chấn:“Thằng trời đánh ngày hôm qua thế nhưng dám lật bàn, một bàn đồ ăn ngon đều rớt xuống đất, ta phải rửa sạch, một lần nữa nấu lại……”
Chu Thục Phân vốn định thò đũa gắp thịt gà ăn, nghe nói như thế liền đem đũa thu về. Ngày hôm qua mẹ chồng nàng mắng hồi lâu, chân tướng nàng cũng có hiểu một ít. Nghĩ đến những thứ trên bàn đều là từ dưới đất nhặt lên, liền không muốn ăn.
Chu Thục Phân không nghĩ sẽ ăn thứ trên bàn, liền dùng đũa gắp trứng gà trong bát của mình ăn. Lần nữa lại càng bất mãn — Trứng gà chưng nước đường nấu thiếu đường, không đủ ngọt, về phần trứng gà……
Chu Thục Phân cắn một miếng, lòng đỏ trứng còn chưa nấu chín chảy ra, nàng sắc mặt cũng đổi:“Trứng gà này sao lại không chín? Ta lúc trước có nói qua, ta thích ăn chín.”
Chu Thục Phân cùng Tưởng Thành Tường biết nhau trước khi thành thân, Tưởng Thành Tường thỉnh thoảng sẽ đưua nàng vài thứ. Lúc ấy từng đưa qua trứng luộc, có một thời gian Tưởng Thành Tường đưa trứng gà không nấu chín, nàng liền nói với Tưởng Thành Tường mình không thích ăn trứng gà nửa sống nửa chín.
Từ đó Tưởng Thành Tường đưa trứng gà đều là hoàn toàn chín, nhưng hôm nay như thế nào lại bưng tới cho nàng trứng gà như vậy?
“Trứng gà luộc chưa chín ăn càng ngon.” Tưởng lão thái nói. Lão Tam từng nói với nàng, tức phụ hắn muốn ăn trứng gà chín. Nhưng muốn nấu trứng chín không thể không dùng nhiều củi lửa. Bởi vậy nàng thấy không khác lắm, liền bỏ vào bát.
Huống chi trứng gà luộc chưa chín rõ ràng càng ngon, Tưởng tiểu muội rất thích ăn trứng chưa chín. Thỉnh thoảng được ăn trứng gà, đều đợi nàng làm cơm xong, mới bỏ vào giá chưng, để lên bếp là được trứng nửa chín.
Chu Thục Phân đem bát trên tay đưa cho Tưởng Thành Tường, không chịu ăn trứng đường kia.
Tưởng lão thái thấy một màn như vậy có chút ngượng ngùng , cũng có chút bất mãn. Nhưng vẫn nói:“Thục Phân ngươi không thích ăn như vậy , đợi ta luộc cho ngươi cái trứng, khẳng định chín.”
“Trứng gà, trứng gà !” Tôn tử duy nhất của Tưởng gia ,Tưởng Nguyên Văn dùng muỗng gõ lên bát của mình, biểu thị với Tưởng lão thái cũng muốn ăn .
“Nguyên Văn nhà chúng ta khẳng định cũng có trứng gà ăn, yên tâm.” Tưởng lão thái vẫn là thương nhất tôn tử mình.
Tuy rằng có chút náo loạn không thoải mái, nhưng mọi người trong Tưởng gia coi như là gặp qua nàng dâu mới.
Chu Thục Phân ăn một chút liền cùng Tưởng Thành Tường trở về phòng. Tưởng lão thái kêu Tưởng tiểu muội cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, vừa dọn vừa hỏi:“Cái thứ nhảy sông còn chưa đi ra?”
Mặc kệ Tưởng lão thái mắng cái gì, bị nàng gọi như vậy tuyệt đối chỉ có Tưởng lão đại.
“Không thấy hắn đi ra.” Tưởng tiểu muội nói. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng không khỏi còn sợ hãi.
Tưởng lão thái cũng bị chuyện tối hôm qua dọa đến, một đêm ngủ không ngon. Lúc này nhìn nhà kho ở hướng tây mặt âm trầm:“Hắn có bản lĩnh vĩnh viễn đừng đi ra, đói chết ở bên trong là tốt nhất !”
Lúc trước Tưởng lão đại thân thể không thoải mái, cũng không phải ngày mùa, đôi khi sẽ không nhúc nhích, nằm ở trong phòng một ngày, không ăn không uống. Sau tối hôm qua Tưởng Chấn lại không đi ra khoi nhà kho khiến Tưởng lão thái nghĩ tới chuyện trước kia, liền không sợ nữa.
Mình chính là nương hắn, chẳng lẽ tên kia thật sự dám giết mình sao?
Nghĩ như vậy , Tưởng lão thái quyết định đi đến đập cửa.
“ Nương.” Lúc Tưởng lão thái tính toán đi dạy dỗ đại nhi tử một chút, Tưởng Thành Tường mới kết hôn đột nhiên đi vào bếp.
“Lão Tam tới nơi này làm cái gì? Nơi này cũng không phải là chỗ nam nhân các ngươi nên đến.” Tưởng lão thái nói, lại hoàn toàn quên lúc trước rửa bát, tẩy nồi linh tinh trong phòng bếp đều là Tưởng lão đại từ dưới ruộng về làm.
Tưởng lão đại chỉ không phải nấu cơm, bởi vì Tưởng lão thái sợ hắn ăn vụng.
“Nương, ta có việc nói với ngươi.” Tưởng Thành Tường nói,“Về sau ngươi làm trứng gà Thục Phân, nhất định phải nấu chín. Nàng không thích ăn chưa chín, thực ra nàng thích ăn nhất là trứng gà xào.”
“Thật là kén chọn, từ đâu có nhiều mỡ như vậy để xào trứng gà cho nàng ăn?” Tưởng lão thái bất mãn lầu bầu nói. Có trứng gà ăn là đủ tốt , xào trứng gà kia còn phải tốn bao nhiêu mỡ? Ăn trứng gà hay là ăn mỡ!
“Không phải trong nhà nàng đem nàng nuôi đến có chút khó tính sao?” Tưởng Thành Tường cười hì hì, lại nói:“Còn có đại ca bên kia, nương đừng mắng hắn khó nghe như vậy. Ngày hôm qua lúc chúng ta động phòng liền nghe thấy ngươi vẫn ở nơi đó mắng, Thục Phân tuy rằng không nói gì, nhưng ta đặc biệt ngại…… Cha mẹ nàng chưa từng nói một câu không lịch sự.”
“Cái gì lịch cái gì sự?” Tưởng lão thái nhíu mày:“Ngươi ý là ghét bỏ ta đi?”
Tưởng lão thái bị nhi tử nói một phen, tức giận trong lòng. Đối Chu Thục Phân cũng không vui, nhưng mà nghĩ đó là con gái của tú tài, lại hạ hoả vài phần. Lúc đầu muốn đi tìm đại nhi tử gây sự nhưng cố kỵ con dâu cuối cùng cũng không đi. Chỉ lải nhải đau lòng hai đùi gà vốn là để dành cho Nguyên Văn.
Bất quá  nghĩ Nguyên Văn chưa ăn đùi gà, Tưởng lão thái khó có được một lần hào phóng, lúc nấu cơm một hơi chưng sáu trứng gà.
Cơm làm tốt, Tưởng lão thái chính mình ăn trước một quả, lúc dọn cơm, lên bàn, nàng cho Tưởng Nguyên Văn hai trứng gà, Chu Thục Phân hai trứng gà. Còn lại một trứng cho Tưởng tiểu muội.
Tưởng lão đầu không thích ăn trứng gà khô cằn, ngồi bên cạnh chuyên gắp thịt mỡ ăn. Hoàng Mẫn nhìn thoáng qua em dâu lại nhìn thoáng qua em gái chồng, có chút ghen tị. Mẹ chồng nhìn chằm chằm, nàng ngay lúc nhi tử ăn trứng gà muốn cắn một miệng cũng là không thành .
“Đang ăn cơm à?” Mọi người đang muốn bắt đầu ăn, đột nhiên vang lên một âm thanh khàn khàn.
Mọi người trong Tưởng gia cùng lúc nhìn qua, liền thấy một nam nhân vừa đen vừa gầy, đầy thân sát khí đi về phía bọn họ bên này. Người này bên hông treo một cây đao nhọn lại cầm trên tay một cây đại đao, khí thế hùng hổ.
Tưởng lão thái theo bản năng muốn mắng chửi người nhưng nhìn thấy cây đao trên tay Tưởng Chấn, trong cổ họng liền nói không ra tiếng. Tưởng lão đầu cũng có chút ngẩn ra, người khác càng là không dám tiếp đón Tưởng Chấn.
Tưởng lão đại trung thực, tại sao chỉ chớp mắt liền thành cái dạng này ?
Trong nhất thời, cả phòng im lặng đến không có một tiếng động.
Tưởng Chấn rất vừa lòng với màn ra sân này, nhìn thấy  tám người Tưởng gia đã đem cái bàn bát tiên vị trí ngồi đầy , hắn liền cười lạnh nhìn Tưởng Thành Tài:“Lão Nhị, nhường chỗ.”
Tưởng Thành Tài tối hôm qua nhìn thấy Tưởng Chấn phát uy , lúc này nghe được Tưởng Chấn lạnh giọng nói. Theo bản năng đứng dậy, còn lôi người ngồi cạnh hắn là Hoàng Mẫn tránh ra.
Tưởng Chấn cầm đại kim đao ngồi xuống, đem dao đặt ở trên bàn.
Đao này có thể đem xương đùi heo thoải mái chém đứt liền biết rất nặng, lúc đặt lên bàn khiến toàn bộ bàn đều chấn động. Tưởng Chấn tay trái đặt trên không buông lỏng, tay phải lại cầm đũa của Tưởng Thành Tài gắp một đũa rau xanh ăn, lại ăn chén cơm của Tưởng Thành Tài.
“Lão đại, ngươi muốn ăn cơm sao không cầm chén mình đi múc?” Tưởng lão đầu từng làm lính, giết qua heo lại trải việc đời, lúc này cuối cùng phục hồi tinh thần, căm tức nhìn Tưởng Chấn đem Tưởng Thành Tài đuổi đi.
Tưởng Chấn vùi đầu ăn cơm, đối với lời nói của Tưởng lão đầu không phản ứng một chút. Mà hắn làm như vậy ngược lại khiến cho Tưởng lão đầu đem chút e ngại về ngày hôm qua quên đến chín tầng mây.
“Đồ vô liêm sỉ, ta đang nói chuyện với ngươi đó !” Tưởng lão đầu đập một bàn tay xuống bàn, bát đĩa trên bàn đều chấn động.
“Chính là nhãi con, ngày hôm qua ngươi làm loạn, hôm nay thế nhưng còn dám lên bàn ăn cơm, ta quất chết ngươi !” Tưởng lão thái đi tìm chổi .
“Lão đại, ngươi đến cùng là sao vậy? Thục Phân vừa gả tới, ngươi đừng làm loạn có được hay không?” Tưởng Thành Tường không nhìn thấy bộ dáng Tưởng Chấn tối hôm qua cầm dao,  đối diện Tưởng Chấn ngược lại không hề sợ hãi:“Ngươi quá mất mặt!”
Tưởng Chấn ăn cơm rất nhanh, hai ba miếng liền đem một chén cơm ăn sạch vào miệng, ăn xong  liền đứng dậy.
Những người này tại sao rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?
Đứng lên, Tưởng Chấn đột nhiên xách đao lên chém vào trên bàn, liền đem bàn gỗ nứt ra:“Đã quên lời ta nói ngày hôm qua? Lại mắng lão tử chém chết các ngươi !”
Lần này bát đĩa trên bàn không chỉ là chấn động, thậm chí trực tiếp rung lên. Bát cơm của Tưởng lão đầu là rơi xuống đất bể thành hai nửa.
Tưởng lão đầu tức giận thổi râu trừng mắt , con dâu mới vào cửa ở bên cạnh, hắn không nghĩ yếu thế, cũng liền đứng lên:“Ngươi là lão tử của ai! Còn dám cùng cha ngươi nói như vậy?”
Tưởng Chấn lạnh lùng liếc nhìn Tưởng lão đầu, từ trên bàn rút ra cây đao liền chém tới bên cạnh, một đao chém đứt cán chổi Tưởng lão thái đang đánh qua.
Đao kia thiếu chút nữa liền cắt đến tay chính mình! Tưởng lão thái kìm chế không được hét lên một tiếng. Tưởng Chấn lạnh lùng nhìn nàng một cái, đột nhiên thò tay đem hai trứng gà để trước mặt Tưởng Nguyên Văn đang ngồi ở bên cạnh Tưởng tiểu muội bỏ trong lòng mình. Lại đem hai trứng gà trước mặt Chu Thục Phân lấy đi. Cuối cùng nhìn thoáng qua Tưởng tiểu muội, ngay cả trứng gà trên tay nàng, hắn cũng không bỏ qua.
Tất cả năm trứng gà cất vào trong ngực, Tưởng Chấn vừa nhấc chân liền đem bàn đá ngã lăn :“Các ngươi về sau tốt nhất chớ chọc ta !”
Hắn không tính toán làm gì người Tưởng gia, thậm chí nghĩ những người này nếu an phận, hắn ở Tưởng gia ăn uống tĩnh dưỡng, đợi thân thể tốt liền rời khỏi Tưởng gia. Nhưng kết quả thì sao? Hắn cùng lắm là lên bàn ăn một bữa cơm mà thôi, những người này liền làm ầm ĩ không thôi.
Bọn họ không để hắn yên ổn ăn cơm, hắn cũng cần thiết để cho bọn họ ăn ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top