Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49 - Đêm tiên tri (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kẻ rời bỏ thứ 9... đây là lần đầu tiên ta nghe thấy thuộc tính này."

"Đương nhiên là anh chưa nghe thấy rồi. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi biết về nó."

Tên này đang đưa ra một cái cớ, tôi muốn trêu chọc hắn một chút.

"Nhưng lạ thật. Nếu ngươi thực sự nhận được khải huyền, tại sao lại chọn cho mình thuộc tính 'kẻ rời bỏ' thay vì 'người mặc khải'?"

"C-Cái đó... khải huyền... không, sách khải huyền..."

Lee Sungkook lắp bắp. Thật thú vị khi xem hắn cố tránh 'Phát hiện nói dối'. Tôi tự hỏi liệu hắn có thể trung thực đến đâu đây. Cuối cùng, Lee Sungkook nhắm mắt lại.

"Khi tôi đang đọc sách khải huyền... tôi đã dừng lại!"

"Ngươi ngừng đọc nó ư? Tại sao?"

"Nội dung của sách khải huyền rất khó hiểu, rộng lớn và sâu sắc..."

"Vậy nên ngươi là người thứ 9 bỏ cuộc?"

"Vâng..."

"Ngươi không thể giúp ta."

"K-Không! Chắc chắn tôi có thể giúp anh!"

Lee Sungkook bối rối và liên tục nói những điều vô nghĩa trong khi bật và tắt điện thoại của mình.

"Tại sao ngươi cứ cầm chiếc điện thoại đó vậy?"

"T-T-Tôi xin lỗi, tôi là một người nghiện điện thoại..."

Hắn đang cố xin lời khuyên từ những kẻ rời bỏ khác. Nhưng hắn không được toại nguyện đâu.

"Ngươi đang truy cập Internet sao?"

"V-Vâng, đúng vậy. Đó là khả năng của Ẩn..."

Khi nghe những lời của Lee Sungkook, tôi nhìn về phía Han Donghoon. Cậu bé bị thôi miên đang bận cấu móng tay với đôi mắt trống rỗng.

Ẩn vương bóng tối, người có khả năng thao túng thông tin mạnh mẽ. Không thể để cậu bé này bị kiểm soát bởi các tiên tri được.

Nếu các tiên tri cứ xen vào câu chuyện như thế này, tiểu thuyết gốc sẽ bị hủy hoại và những kế hoạch mà tôi đã đặt ra sẽ bị lãng phí. Tôi phải ngăn chặn những kẻ này trước khi mọi thứ đi sai hướng.

"Những nhà tiên tri khác cũng có thuộc tính 'rời bỏ' sao?"

"...Phải."

"Tổng cộng có bao nhiêu?"

"Chuyện đó..." Lee Sungkook do dự một lúc trước khi mở miệng. "Theo như tôi biết thì có 48 người."

48 người? Ít hơn tôi nghĩ.

Xem xét rằng chương 1.200 có một lượt xem và chương 120 có 10 lượt truy cập, tôi nghĩ phải có ít nhất 100 người.

Câu nói của Lee Sungkook đã giải đáp sự tò mò của tôi.

"Tôi biết ban đầu có nhiều tiên tri hơn nhưng tôi đoán hầu hết trong số họ không vượt qua được kịch bản đầu tiên."

"Mặc dù biết trước tương lai nhưng họ vẫn chết ư?"

"Chuyện này... chúng tôi đã nhận được khải huyền nhưng gần đây chúng tôi mới phát hiện ra nó là khải huyền 'thực sự'."

                                 

             
                   

Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ đôi điều.

Có lẽ khi kịch bản bắt đầu, khá ít độc giả nghĩ rằng một cuốn tiểu thuyết từ 10 năm trước lại trở thành hiện thực. Họ không thể nhớ ra ngay lập tức.

Nhưng thật kỳ lạ khi Lee Sungkook sống sót. Tên này là người thứ chín ngừng đọc, nên hắn gần như là một trong những độc giả bỏ đi sớm nhất. Vậy làm thế nào mà hắn lại có thể sống sót?

"Tôi đã may mắn sống sót. Nếu không nhờ một nhà tiên tri khác ở gần, chắc tôi xuống hoàng tuyền từ lâu rồi."

Một nhà tiên tri khác ở cùng với anh ta ư?

"Chuyện đó―"

Khoảnh khắc Lee Sungkook mở miệng, mặt đất khẽ rung lên. Dù ở đây có 'Rào cản sóng âm' nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ rệt.

Lee Sungkook và tôi chạy ra khỏi lều.

'Uỳnh!'

Tôi nghĩ đó là một kịch bản phụ bất ngờ nhưng không phải. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng đối mặt nhau ở trung tâm chấn động. Tôi không biết người đàn ông là ai nhưng người kia thì...

"Mày còn chẳng phải là nhân vật phụ... vậy mà mày dám gây sự với tao ư?"

"Mày đang nói cái quái gì vậy hả thằng chó đẻ!"

...Không ngạc nhiên lắm, là Jung Heewon.

"Gì cơ? Chó...? Con khốn!"

Gã đàn ông nắm lấy thanh kiếm lớn trên lưng. Chỉ số tổng thể của hắn có vẻ gần bằng Jung Heewon. Nhưng điều đó chẳng đáng lo ngại.

Chuyển động của Jung Heewon đã trên cơ những hóa thân cùng cấp khác. Lưỡi kiếm của cô ấy di chuyển nhẹ nhàng khi gã đàn ông tấn công.

[Nhân vật 'Jung Heewon' đã kích hoạt tùy chọn đặc biệt của Mikazuki Munechika, 'Bước chân tử thần'!]

"Jung Heewon!"

Jung Heewon dừng lại ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm chuẩn bị cắt đầu người đàn ông. Tóc gáy hắn ta dựng đứng cả lên.

Đó là một sự khác biệt to lớn về tốc độ. Nếu tôi không can ngăn, gã đàn ông đó đã chết mất rồi.

Lee Sungkook giật mình kêu lên, "Jung Minseob! Mày đang làm gì vậy?"

Tôi nhận ra ngay khi nhìn thấy sự bối rối của Lee Sungkook.

[Kỹ năng độc quyền, 'Danh sách nhân vật' được kích hoạt.]

Tin nhắn như xuất hiện như dự đoán.

[Không thể đọc thông tin của người này bằng 'Danh sách nhân vật'.]

[Người này không được đăng ký trong 'Danh sách nhân vật'.]

Phải, hắn cũng là một nhà tiên tri.

__________

Vài phút sau, một nhà tiên tri khác quỳ xuống trước mặt tôi cùng với Lee Sungkook ở bên cạnh.

"Tôi xin lỗi, bạn tôi không biết gì cả... Này, còn không mau xin lỗi đi!"

Gã đàn ông bên cạnh hắn ta cúi đầu về phía tôi.

"...Tôi xin lỗi."

Không giống Lee Sungkook, hắn là một người rất kiêu ngạo và không thể loại bỏ hoàn toàn sự tức giận khỏi khuôn mặt. Tôi nhìn Jung Heewon và nói,

"Jung Heewon, ta đã nói với ngươi rằng không được hành động liều lĩnh mà."

"T-Thằng khốn đó...!"

"Jung Heewon!"

Lần đầu tiên tôi thấy Jung Heewon làm vẻ mặt kinh ngạc như vậy.

"...Tôi xin lỗi, Yoo Jonghyuk-nim."

Jung Heewon cúi đầu và rời đi, Lee Hyunsung theo sau cô với một biểu cảm kì lạ. Tôi biết rằng Jung Heewon không phải người thích giương kiếm với ai đó mà không có lý do.

Tuy nhiên, rất nguy hiểm khi gây chiến trong tình hình hiện tại.

Gã đàn ông kia nhìn tôi và hỏi, "Anh thực sự là Yoo Jonghyuk-nim sao?"

"Phải, ngươi cũng là một nhà tiên tri à?"

"...Vâng."

Một biểu cảm phức tạp hiện trên khuôn mặt hắn ta. Hắn nhìn tôi, Jung Heewon và Lee Hyunsung. Sau đó hắn liếc Lee Sungkook rồi nói.

"Xin lỗi Yoo Jonghyuk-nim, chúng tôi cần rời đi một lát. Sungkook, nói chuyện với tao."

Hắn rời khỏi lều trong khi Lee Sungkook cúi chào tôi.

"Ta không muốn đợi lâu."

"Vâng!"

Nếu người ngồi đây là Yoo Jonghyuk hàng thật thì mọi chuyện sẽ không như thế này đâu. Nhưng tôi có lý do để cho phép họ nói chuyện riêng. Ngay khi Lee Sungkook rời khỏi lều, tôi lập tức gọi Bihyung.

- Này Bihyung.

- Gì đây? Lại có trò mới...

- Tăng cường thính giác bằng 2.000 xu.

- ...

Bây giờ Bihyung đã thích nghi. Chỉ mất chưa đầy ba giây trước khi một quảng cáo xuất hiện.

[2.000 xu đã được tiêu thụ.]

[Đã nhận được kỹ năng độc quyền, 'Tăng cường thính giác'.]

Bihyung cảnh báo.

- Này, nhớ phải cẩn thận từ kịch bản thứ tư trở đi đấy. Đối với một kịch bản quy mô lớn như vậy, các Dokkaebi trung cấp có quyền...

Tôi mặc kệ những lời của Bihyung.

[Kỹ năng độc quyền, 'Tăng cường thính giác' Lv. 1 đã được kích hoạt.]

Tôi di chuyển ra khỏi chiếc lều bị bao bọc bởi Rào cản sóng âm. Cuộc trò chuyện giữa họ dần trở nên rõ ràng. Thật may là họ không đứng xa nơi tôi đang trốn.

"Này, chẳng phải có hơi lạ sao?"

"Lạ gì?"

"Mày có thấy đó là một gương mặt đẹp trai không?"

"Tự dưng mày nói gì thế...?"

"Tác giả nói rằng Yoo Jonghyuk rất đẹp trai cơ mà."

Tên khốn này? May mắn thay, Lee Sungkook đã bác bỏ nó.

"Có lẽ gu thẩm mĩ của tác giả hơi độc đáo... Chắc chắn hắn ta là Yoo Jonghyuk. Bản chất của hắn tàn bạo y như trong truyện."

"Mày chỉ đọc đến chương thứ 9, mày thì biết gì...?"

"Chuyện này...! Nhớ lại một câu chuyện mà mày đã dừng đọc từ rất lâu khó lắm đấy nhé!"

"Nhưng chẳng phải một vài cảnh vẫn còn khá rõ ràng với 'Lợi ích bộ nhớ' à? Liệu mày có nhớ được phân đoạn mở đầu nếu không nhận được đặc quyền đó không? Có thể mày đã chết nếu không nhờ tao..."

Giọng nói của bọn họ đang đến gần hơn.

"Cho dù tao có nhìn kiểu gì thì vẫn thấy không đúng. Tạm gác Lee Hyunsung qua một bên, người phụ nữ đó là ai? Nếu tao nhớ chính xác thì chẳng có người phụ nữ nào như vậy trong lượt hồi quy thứ ba cả."

"Vậy hãy kiểm tra xem, liệu hắn có thực sự là Yoo Jonghyuk hay không."

"...Nhưng nếu hắn là hàng thật thì sao?"

"Chúng ta sẽ đi theo kế hoạch. Nếu lôi kéo được Yoo Jonghyuk, chúng ta sẽ có thể đối phó với những kẻ đọc đến chương 50."

Tôi đã thu được vài tin tốt. Mặc dù muốn ôm chân nhân vật chính, những kẻ này vẫn buông ra lời chửi rủa. Đúng là loài người.

Lee Sungkook và gã đàn ông đến gần hơn.

"Tôi xin lỗi vì đã để anh chờ lâu, vào trong thôi."

Chúng tôi quay trở lại lều.

"Yoo Jonghyuk-nim, tôi xin lỗi vì sự thiếu tôn trọng lúc trước. Xin tự giới thiệu lần nữa, tôi là Jung Minseob."

Gã đàn ông mỉm cười và cúi đầu.

Tên này có vài vật phẩm khá xịn, đặc biệt là Mặt Nạ Lẩn Trốn cho phép người dùng tự do thay đổi diện mạo và vóc dáng.

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

"Ngươi bỏ cuộc ở đâu?"

Jung Minseob liếc nhìn Lee Sungkook. Họ đang ngầm trao đổi điều gì đó.

"...Kẻ rời bỏ thứ 1089."

1089. Số lượt xem của chương 1 là 1.200  và số lượt xem của chương 10 là 120, tên này bỏ cuộc khá muộn.

Có lẽ đây là người đã cứu Lee Sungkook trong kịch bản đầu tiên.

"Là một nhà tiên tri đã đọc sách khải huyền, tôi rất vui và vinh dự khi được gặp Yoo Jonghyuk-nim. Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk-nim... xin lỗi nhưng tôi có thể hỏi anh vài câu được không?"

"Hỏi gì?"

"Cái đó, liên quan đến Yoo Jonghyuk..."

"Ngươi đang nghi ngờ liệu ta có phải là Yoo Jonghyuk thật không sao?"

"...K-Không phải vậy."

Mặt hắn đỏ lên vì ánh mắt dữ dội của tôi.

"Làm đi."

"Vâng?"

"Hỏi ta."

Jung Minseob bối rối gật đầu.

"Ừm... vậy thì phiền anh rồi."

Để đánh lừa những kẻ này, tôi phải giữ lấy một vài điều trong tâm trí.

"Theo như tôi biết, Yoo Jonghyuk có Ác quỷ ảo tưởng Kim Namwoon làm đồng đội trong lượt hồi quy thứ ba. Nhưng một người phụ nữ kỳ lạ lại đi cùng anh thay vì Kim Namwoon."

"..."

"Tôi nghĩ cô ấy là Lee Jihye nhưng trông cô ấy không giống một thiếu niên. Tôi cũng nghe anh gọi cô ấy bằng một cái tên khác."

Trí nhớ và kỹ năng quan sát của hắn khá tốt. Jung Minseob nói đúng, thế giới này đã thay đổi so với lượt hồi quy thứ ba mà tôi biết. Nên bây giờ tôi phải nhào nặn thế giới này sao cho 'hợp khẩu vị của tôi' nhất có thể.

"Nếu ngươi hỏi tại sao Ác quỷ ảo tưởng không đi cùng ta, câu trả lời rất đơn giản. Trong lượt này, Ác quỷ ảo tưởng không tồn tại."

"...Huh? Không tồn tại? Chẳng lẽ... cậu ta đã chết sao?"

"Phải."

Khuôn mặt bọn họ bối rối trong chốc lát. Jung Minseob hỏi, "Không, làm sao mà... kẻ nào đã giết Kim Namwoon thế?"

"Ác quỷ ảo tưởng Kim Namwoon..."

Khuôn hàm của bọn họ dần rơi xuống. Tôi tung cú chốt hạ.

"Hắn đã chết trong tay một nhà tiên tri như các ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top