Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6. Liên lạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-Chết tiệt! Bon, đường này nhanh lên!

Robin hoảng hốt gọi tên Bon kurei lên trong đường hầm tĩnh lặng và tăm tối không có lấy một ngọn đèn. Đằng sau cô là một lũ người mặc đồ đen xì từ đầu tới chân, riêng chỉ có một tên là mặc âu phục trắng vô cùng chỉnh tề với gương mặt vô cùng đặc biệt, phải nói là có phần tàn nhẫn. Bọn chúng là nguyên nhân khiến cô và Mr.2 phải đâm đầu mà chạy thục mạng trong cái đường hầm thoát hiểm tăm tối đáng sợ này. Chỉ mới vài tiếng trước, khi cô còn hội ngộ với Bon được có vài phút mà còn chưa kịp làm gì, một đám người sát thủ từ đâu phá cửa kính trong căn cứ trú ẩn của Bon và tấn công cả hai. Robin hoảng hốt còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì cô bị Bon kéo tay đi, lao như bay xuống mộ cái ống thông gió trong phòng và chạy. Robin cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô và Mr.2 đã bị bọn chúng bám đuôi đến tận đây để giết người diệt khẩu. Chết tiệt, cô còn tưởng đã cắt đuôi được bọn chúng rồi cơ mà? Lúc đó cũng là khoảng khắc cô nhận ra đây không phải lũ sát thủ mới vào nghề, bọn chúng thực sự là mối đe doạ lớn!

Trong đường hầm thoát hiểm tối tăm, khi tim cả hai vẫn còn đập thình thịch và cũng chưa hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, thì cả hai phải bám víu nhau và lần mò tìm chỗ thoát trong này trong khi đám người sát thủ vẫn đang lùng sục đằng sau. Cũng may là Bon thuộc đường cho nên bọn họ tạm thời cắt đuôi được chúng. Do nơi này quá tối, lại còn toàn sỏi đá đất đai và không thể đứng thẳng người nên lũ sát thủ cũng gặp khó khăn chừng nào. Giữa không khí tĩnh lặng và ngột ngạt đến kinh khủng, Robin tưởng chừng như cô sẽ tắt thở mất, trong khi chân không ngừng di chuyển. Lúc này Mr.2 mới nhỏ giọng hỏi:

- Cô bị bọn chúng theo dõi đến tận đây à?

Giọng điệu ấy chứa đầy lo lắng và sợ hãi, Robin nhận ra điều đó ngay tức khắc. Linh cảm mách bảo cô rằng cả hai đều đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

- Thực sự xin lỗi, Bon. Tôi tưởng đã cắt đuôi được bọn chún-...


-Xoẹt!


Còn chưa kịp nói xong, một lưỡi dao mặc dù rất nhỏ nhưng sượt ngay qua mặt Robin. Cô hoảng hốt quay đầu lại ra sau trong khi gương mặt đã bị chảy một vệt máu vài. Robin cảm nhận được sự đau nhói ngay trên mặt mình và thứ chất lỏng màu đỏ lăn dài trên má, và cô thấy được rõ hình bóng của tên sát nhân mặc âu phục trắng. Gã có một mái tóc xoăn, bộ râu kì lạ và một luồng sát khí kinh hoàng.

- ROB LUCCI!!!!

Lưỡi dao đó cũng xẹt ngang mặt Mr.2. Bon hoảng hốt cực độ khi quay lại, cả người như bị đông cứng khi trước mặt họ là một tên sát thủ khét tiếng cầm đầu CP0. Toàn thân của Bon cứng đơ lại, gương mặt cắt không còn một giọt máu. Cổ họng của anh cũng bị đông cứng đến nỗi không thể nói được. 


- CHẠY MAU!!!

Robin thét lên sau đó kéo tay Bon chạy sượt qua đường hầm đen tối này. Cô mặc kệ những chỗ đá lồi lõm cứ liên tục va vào người mà dốc toàn sức chạy. Không xong rồi, có lẽ hôm nay là ngày tàn của cả hai mất. Gã sát thủ đuổi theo sát nút sau lưng với một nụ cười xảo quyệt dài đến tận mang tai, mang lại sự ớn lạnh cho cô. Cô đã từng nghe qua cái tên sát thủ khét tiếng này rồi, nhưng cô không ngờ có ngày lại trực tiếp chơi trò đuổi bắt một sống một còn này với gã. Vốn dĩ cô cũng chẳng đoán đến việc ông chủ của cô đắc tội với CP0 nữa, quả thực Robin đã vô cùng mệt mỏi khi phải liên tục đối mặt với những tên sát nhân nhưng với CP0 thì có quá lắm không? Gã Rob Lucci là một sát thủ chuyên nghiệp, và đáng ra gã đã lấy mạng của cả hai từ lúc phi được lưỡi dao rồi, nhưng gã muốn chơi trò mèo vờn chuột với con mồi của mình. Robin cũng đang vô cùng hoảng sợ, cô chẳng còn tâm trí để nghĩ gì nữa. Bon kurei cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra.

- Không xong rồi Robin, chúng ta chết chắc mất!


                         -----------------------------------------------------




Crocodile tự nhiên cảm thấy rùng mình. Y có thể liên cảm những gì đang xảy ra ngoài kia sao?, Một cảm giác vô cùng bất an. Ngoài trời, cơn mưa đen xì kéo đến rơi lộp độp xuống đất, mang lại cảm giác não nề kinh khủng cho bất kì ai, có thể nói là cả Alabasta này. Y cũng lơ phăng đi cái chuyện cảm thấy rùng mình bất thường, cũng có thể chỉ là do y thiếu đi sức sống vào những này mưa thôi. Giờ đã là ngày thứ 10 y phải nằm trên cái giường bệnh này rồi. Tàn dư của cuộc đuổi bắt ấy quả là khủng khiếp, khi đến giờ da của y vẫn còn rợn lên khi nghĩ về cảm giác chết cóng và chạy trốn trong vô vọng ấy. Xung quanh người y vẫn là cả đống băng gạc chưa được tháo ra. Tính ra y được tĩnh dưỡng và chạy trốn được đến tận bây giờ cũng là số phận cứu vớt phải không? Một ngày y được ăn đủ 3 bữa, lại còn được điều trị đàng hoàng. Đến chính bản thân y cũng không hiểu sao mình lại được đối đãi như vậy, hoặc do y đã từng làm gì đó cưu mang gia tộc này mà y không nhớ? Cũng không phải, y không phải một kẻ có lòng từ bi rộng lương mà đi cứu giúp ai cả. Nhưng mà..tại sao lại có giấc mơ đó xuất hiện? Y cảm thấy nó vô cùng quen thuộc và chân thực đến từng tế bào. Càng nghĩ, y lại càng thấy kì lạ hơn, hoặc là hơi có chút nghi ngờ. Giọng nói ấy, vô cùng quen thuộc, y từng nghe nhiều rồi. Nó làm y liên tưởng đến một cô gái có mái tóc màu xanh đậm thoảng thất......

Cách cửa phòng bệnh y đột nhiên bị hé mở.

Cái lông vũ màu hồng chói mắt lộ ra. Lại là con người ấy, gã ta rất chăm chỉ đến thăm y. Vẫn như bình thường, gã lại mang lên mặt nụ cười ngả ngớn nhưng đau khổ ấy. Crocodile nhìn gã. Thực sự là chẳng mang lại chút thiện cảm nào. Gương mặt ấy thoạt nhìn thì trông thật khó ưa, hoặc là có phần muốn đấm lên một cái để cho gã ngậm mồm vào đừng cười nữa, nhưng càng nhìn thì y lại càng cảm thấy gương mặt này có gì đó thật xót xa. Y biết thừa rằng trong tâm can gã không hề giống với nụ cười gã mang trên mình.

Gã là người mở đầu trước:

- Chào nhé, tôi cũng thấy bản thân mình quan tâm đến anh một cách kì lạ đấy.


-'.....'


- Sao trông anh như người chết vậy?-Doflamingo thắc mắc. Gã đã để ý gương mặt thiế sức sống này ngay từ lúc bước vào rồi. Y ngồi dậy trên giường và nhìn ra màn mưa xám xịt kia, đôi mắt chứa đầy sự buồn bã.










huheo chap mới nè mấy bạn. Thực ra thì mỗi lần ra chap mới là phải ra đều đều cả 3 tác phẩm cho nên cũng bth ý mà, sương sương gãy tay thôi. Mỗi chương t quy định viết hơn 1500 chữ cho nên là....Đó mn thấy không, t đã lỡ chăm chỉ rồi thì mn cũng lỡ đọc các tác phẩm khác của mình ủng hộ đi mik nha, cũng là về otp của mình trong OP thoi. Có điều ai thẩm được thì đọc nhé, đừng chê bai t nha, t buồn đó=(

1 tuần mik sẽ ra ít nhất 1 chap của tác phẩm nào đó nha, nên chắc vẫn gọi là đều đều, mà chỉ là ít nhất thoai.  Từ ngày xem Onepiece cái cuộc đời mik muôn màu hẳn cho nên mình rấc là vui và nhiều ý tưởng về Otp để viết. Dạo này mình cứ bị mê King ý mn ạ, nên mình ship Kaido với king, nhưng tiếc cái anh rồng die ròi, sầu hết chỗ chê. Luyên thuyên một hồi thì cũng hết r nha, Pai paiii.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top