Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: Thôi đợi trăng tròn, tính chuyện trăm năm

Lần đầu Trần Thông gặp công chúa không phải là hôm con cháu thế gia được Quan gia cho vào cung chơi cùng công chúa mà hắn gặp Công chúa vào ngày Lý thị đến phủ thăm Thái Úy phu nhân. Lúc ấy, công chúa còn hãy bế bồng trên tay, hai mắt tròn xoe chớp chớp nhìn hắn pha trò. Thấy con gái có vẻ thích Trần Thông nên phu nhân Lý thị cứ dăm ba tháng lại sang phủ chơi. Phu nhân Lý thị còn hay trêu rằng


"Sau này sẽ cho em ở bên con, thành vợ con, con có chịu không?"

Lúc ấy, Trần Thông còn nhỏ nhưng vẫn có thể hiểu được làm vợ là gì? Là em bé sẽ ở với hắn cả đời, ở chung một nhà với hắn, chơi cùng hắn. Em bé đáng yêu như vậy, mặc dù đôi lúc khóc nhè nhưng mà hắn đồng ý cưới em ấy. Ai bảo em ấy đáng yêu đến thế chứ.

Nhưng mãi đến khi sức khỏe của Lý thị không còn tốt, ra ngoài không tiện nên thôi không sang nữa. Lần mới nhất Trần Thông gặp Công chúa là khi hoàng cung mở yến tiệc mừng thọ Thượng Hoàng của hai tháng về trước. Hôm ấy hắn ngồi thưởng nhạc nửa canh giờ thì rời đi hóng gió, vừa hay công chúa vừa khỏi bệnh nên được Phu nhân cho phép xúng xính áo quần tham gia yến tiệc.

Đứa bé ngày xưa còn phải nhờ người bế đến phủ hắn chơi, bây giờ có thể trèo lên hái mận:

"Công chúa, người mau xuống đi, Quan gia thấy sẽ phạt người đấy!"

"Suỵt, ngươi đừng la lớn đến vậy"

Nàng đặt ngón trỏ lên đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, trông vô cùng lí lắc.

"Ngươi không nói, ta không nói thì làm sao cha biết được."

Sau đó, công chúa tiếp tục đặt chân lên một cành cây phía trên. Hai tay nhanh nhẹn đu chắc một cành cây khác sau đó nâng người leo lên cao thêm một chút. Nàng với tay hái chùm mận đỏ au phía bên trái. Hình như hơi xa tầm với của nàng một chút nên nàng hơi rướm người phía trước.

Một chút... một chút... một chút nữa thôi!...

" y da"

Nàng réo lên một tiếng, cái tay nhỏ nhắn kia đã bắt được một quả mận rồi, nhưng tay bé quá, chỉ cầm được một quả, còn một quả lại rớt xuống đất rồi vỡ làm hai mất tiêu.

" y da, Thị Mây, sao ngươi không chụp quả mận ấy. Trông quả ấy đỏ hơn quả này, hẳn là ngọt ngon hơn nhiều."

Nàng thở dài luyến tiếc rồi vén váy leo xuống từ từ cùng trái mận không mong muốn trên tay.

"Cây mận này mùa nào cũng ra quả xum xuê, quả nào cũng ngon ngọt. Thảo nào cha ta quý nó."

Cây mận ấy có từ mấy đời ở hoa viên này, từ đầu đời Lý cho đến giờ. Mấy vị nhà Lý trước kia rất hay trồng mận trong hoa viên bởi chữ "mận" viết giống như chữ Lý trong họ Lý. Từ khi họ Trần lên thay thế, những cây ở nơi khác trong hoàng cung dần được hạ xuống. Duy nhất cây trong hoa viên gần điện lớn vẫn còn sững sừng qua năm tháng. Có người nói, gốc rễ cây mận đã ăn sâu vào long mạch của điện lớn, hạ xuống mang điềm xấu. Cũng có người đồn, vì nợ ân tình của họ Trần với đời trước mà Quan gia không chặt đi. Hơn thế nữa, người trong cung lâu lâu sẽ truyền tai nhau chuyện cây mận này là nơi Quan gia và Bảo Văn hầu phu nhân* kết thúc mối nghiệt duyên ngắn ngủi.

Trần Thông nãy giờ đều đứng một gốc ở hoa viên, nghe vị công chúa nhỏ kia nói về cây mận rồi hồi tưởng nhưng ân oán của hai họ. Hắn cũng chỉ nghe từ miệng người khác, nhưng cách nhìn của hắn về vấn đề này hẳn là hơn Tư Hạ nhiều.

Một lúc lâu, trong Công chúa vẫn chưa biết những hành động ban nãy của mình đều được một người nào đó thu hết vào mắt. Người đó đã lưu giữ nụ cười của nàng rất lâu, còn nàng vẫn ung dung thưởng thức quả mận trên tay, tung tăng cầm váy chạy về phía điện của Phu nhân Lý thị**.

Trở lại với yến tiệc, mọi người đã nhập tiệc rượu, Trần Thông cúi người rồi sau đó vào bàn ngồi cùng dãy với các hoàng tử và bọn con cháu thế gia. Trong lúc nô đùa trò chuyện, thập hoàng tử là người nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử, nói rằng trong cung nhàm chán, cha lại không cho xuất cung, vô cùng vô vị.

"Ta thì không nói, nhưng ta thương các muội muội, tuổi còn nhỏ mà lại bị giam trong bốn bức tường, vậy mà vẫn hồn nhiên cười đùa. Thật thương mà"

Mọi người nghe xong, ai cũng cười, nghĩ Thập hoàng tử nhỏ tuổi lại ham chơi, muốn các anh nhân dịp Phụ hoàng vui để xin xỏ ấy mà.

Trần Thông nghe thế, liền bày ý.

"Nếu em không ra được, thì đổi ngược chiều lại là xong ngay."

Thập hoàng tử lúc đầu không hiểu hắn nói gì, suy đi ngẫm lại vẫn chưa thông, sau đó, Chiêu Văn vương liền gõ đầu hắn một cái rồi thì thầm vào tai hắn vài câu. Sau đó, mắt Thập hoàng tử sáng rỡ như mèo thấy mỡ, vỗ tay khen Trần Thông có kế sách hay.

Thập Hoàng tử nghĩ, bây giờ mà ra quỳ xuống tâu rằng "con muốn mời con cháu của các quan vào cung chơi hằng ngày hằng tháng" , chắc chắn Quan gia sẽ nghĩ hắn ham chơi. Thành ra, hắn vắt não suy xét sao cho thập toàn thập mỹ nhất.

Khi nhạc và ca nữ đã lui, quan thần chỉ mãi uống rượu nhàm chán, Thập hoàng tử mới lên tiếng thi đối thơ. Quan gia cũng vui vẻ đồng ý, người biết thằng nhóc này thường này học hành toàn bị thầy quở trách lười biếng, nay lên tiếng thi đối thơ, nếu không xin xỏ gì đó thì cũng là chuẩn bị vốn liếng đầy đủ cả rồi. Không cho hắn chinh chiến thì đêm nay hắn ngủ không ngon.

"Được rồi, nói xem, con làm gì để náo nhiệt không khí?"

"Thưa, bọn hậu bối chúng con tài lẻ hèn mọn, cũng chỉ là vài trò vặt vãnh muốn góp cho buổi yến tiệc thêm náo nhiệt mà thôi."

Thập hoàng tử vừa cúi người một thưa hai dạ xong thì nhìn chung quanh. Hai dãy đều có bá quan văn võ ngồi đủ cả. Các vị gia quyến thì sau tấm bình phong mỏng, chỉ có thể chơi những trò nhẹ nhàng, ngồi im dùng miệng mà thôi.

"Trong điện quá nhỏ, không thể tỷ võ... chi bằng đấu văn. Thi làm thơ vậy! Trò cũ nhưng luôn mới."

"Được, vậy thì làm thơ, bắt đầu từ..."

Quan gia đảo một vòng, ánh mắt quét qua tất cả các vị tai to mặt lớn trong điện nhưng sau đó mỉm cười nhìn cái vị tai không to mặt cũng không lớn đang đứng trước mặt đây.

"...từ con, con xuất thơ trước cho ta, sau đó theo vòng, thế nào?"

Nếu là thường ngày Quan gia khảo bài thì hắn cứ hết gãy đầu rồi cười nhìn Quan gia. Hôm nay lại khác, thẳng lưng ưỡn ngực cười rất tự tin.

Trăng sáng tỏ lòng người chưa tỏ,
chút tình vương bỏ ngỏ bên trời

Hai câu thơ vừa dứt, ánh mắt dừng ngay trên người Trần Thông. Các quan thần chỉ thấy hai câu thơ vừa rồi, không dở cũng chẳng hay. Chỉ có các hoàng tử lại thấu được ánh mắt kia của thập hoàng tử. À cái tính thích đâm chọt lại nổi lên rồi!

Tình bỏ ngỏ lòng còn vương vấn mãi
Thôi đợi trăng tròn, tính chuyện trăm năm

Các quan thần lại tiếp túc dở khóc dở cười, từ khi nào mà con trai Thái Úy lại thích mấy câu thơ sến sẩm lại trẻ con như vậy.

Quan gia chẳng thể nào nghe nổi cái trò này nữa, bèn vạch trần luôn cái bộ mặt làm bộ làm tịch của Thập hoàng tử. Cuối cùng, chuyện phê duyệt của hắn cũng xong, mà các hoàng tử lại có chuyện để trà dư tửu hậu mỗi khi họp mặt.

Sau này, khi đang ở chiến trường đẫm máu, trong giây phút thư thái hiếm có, Trần Thông hỏi Thập hoàng tử:

"Vì sao anh biết khi ấy trong lòng em có nàng?"

Thập hoàng tử phá cười rồi đáp:

"Chú đừng tưởng tôi không biết, bao nhiêu lần chú bao che con bé trèo cây hái mận"

Trần Thông mới vỡ lẽ. Nhưng nếu yêu là bao che, che chở cho người đó bình an
thì thời khắc hắn bình an trên chiến trường nhớ về ngày tháng vô lo còn người hắn yêu lại ở một nơi địa ngục trần gian thì chữ yêu này hắn không cách nào viết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top