Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 102

TẬP 102

Anh thong thả kéo tấm màn màu đỏ chắn ở cửa đi vào, chính giữa phòng là một sàn đấu võ. Anh không ngạc nhiên mấy khi tên trò chơi này là " sức manh".

" Ồ, không ngờ lại có người bước vào phòng này" một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên

Anh quay lại nhìn người đàn ông đang đứng trong một góc tối của phòng, ông ta nói tiếp:" Đã rất lâu rồi nhỉ, ta đã đợi rất lâu mới a"

Anh không tỏ vẻ gì khác lên tiếng:" Bắt đầu được chưa?"

" Ồ, không ngờ cậu lại thẳng thắng như vậy đó chàng trai trẻ. Cậu không đọc thông báo phía bên ngoài sao? Rất nguy hiểm đấy"

Anh vẫn bộ mặt không cảm xúc nghiêng đầu nói:" Nếu cấm vào thì còn gì là trò chơi, mau bắt đầu đi"

Ông chợt bật cười:" Ha ha ha, đúng là thú vị.. Ha ha ha, cậu là người đầu tiên không để tâm đến sự cảnh báo đó. Mà thôi, đối thủ của là tôi. Mau bước lên sàn đấu"

Ông ta bước ra khỏi góc tối, giờ anh mới thấy rõ hình dạng của ông. Một thân hình to lớn và đầy cơ bắp bước đi từ từ lên khán đài. Anh cũng không suy nghĩ nhiều cũng bước lên. Cuộc thi bắt đầu...

Trước mắt hắn là một hệ thông rườm rà đầy rẫy những những thứ nguy hiểm đang dao động qua lại.

" Ngươi có thể suy nghĩ lại và bước ra khỏi phòng khi còn có thể" một giọng nói vang lên từ phía sau hệ thống đó.

Thảo nào bên ngoài ghi " sự khéo léo" là đây, những cơ quan phức tạp, nếu sơ sảy một chút cũng bị cắt hoặc bị nghiền nát ra với những thứ vũ khí trước mắt. Hắn vẫn bình tĩnh:" Đã vào đến đây thì làm sao trở ra ngoài được. Tôi đã vào thì phải vui chơi thỏa thích chứ"

" Ha...ha...ha" bên kia vang lên tiếng cười. Người đó tiếp:" Vậy ngươi cứ việc thử"

Cạch...cạch...

Những cơ quan bắt đầu di chuyển, hắn cũng nhanh chóng chay đến đó và... vượt qua...

Nhóc cầm trên tay là những túi quà mà nhóc gom của những trò chơi kia, nhưng quan trọng bây giờ là... nhóc và nhỏ đã lạc nhau a. Hai người lúc nào cũng đi chung mà bây giờ không thấy bóng ai xung quanh đây, khu vực này cũng quá rộng để tìm kiếm. Nhóc suy nghĩ một hồi bèn đi về phía trước để tìm thử xem...

Nhỏ cũng đang nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm nhóc, trên tay nhỏ cũng cầm nhiều túi đựng quà. Bây giờ những món quà đó không còn ý nghĩa nửa, nhóc đâu mất rồi...? Nhỏ cố gắng đi về phía trước xem thử.

Đột nhiên đang đi thì bị cánh tay của người nào kéo vào góc khuất của khu trò chơi, nhỏ kinh ngạc nhìn người trước mắt.

" Kaze? Sao cậu lại biết tôi ở đây?" nhỏ nghiêng đầu hỏi

Hắn nhìn nhỏ thật lâu nhưng không đáp lại, nhỏ thấy kì lạ định hỏi thì phát hiện có điểm không ổn a. Người hắn có nhiều mồ hôi a, lại còn hơi thở không được ổn định.

Nhỏ nhíu mày lo lắng hỏi:" Cậu sao vậy? Sao lại thở hồng hộc thế kia? Mấy trò chơi này cậu cũng đâu có hứng đâu mà lại mệt vậy? Hay là có người đuổi theo cậu? Này nói gì..."

Nhỏ chưa hết thắc mắc thì hắn đã ôm chầm lấy nhỏ. Hắn thật không thể chịu được cô nàng cứ luân phiên không ngớt miệng hỏi thăm mình, mặc dù vậy nhưng làm hắn có cảm giác yên tĩnh lạ thường.

" Cậu...sao vậy?" nhỏ bây giờ cứng đờ không biết làm gì

Hắn buông nhỏ ra và nhìn nhỏ thật lâu, nhỏ không tự nhiên quay mặt đi. Hắn dùng tay khẽ đưa tầm nhìn của nhỏ trở về, nhìn nhỏ thật lâu rồi nói:" Tôi có món quà tặng cậu. Nhắm mắt lại đi"

Nhỏ cảm thấy khó hiểu nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành ấy làm nhỏ đỏ mặt nhắm mắt lại. Nhỏ chỉ cảm thấy tay nhỏ được nâng lên và có thứ gì đó di chuyển vào ngón áp út của mình. Khi mở mắt ra thì...

Một chiếc nhẫn bằng bạch kim, phía trên còn có một viên pha lê màu xanh của biển đang ở trên ngón tay nhỏ. Nhỏ bất ngờ khiến bản thân không tự chủ được nói lắp:" Cái...cái...cái này..."

" Không được tháo nó ra!" nói rồi hắn quay đầu đi, chợt một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay hắn. hắn ngạc nhiên quay lại...

ck.net

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim