Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 12

TẬP 12

" Anri, dậy mau. Trễ học rồi kìa!" nhóc hấp tấp lay nhỏ dậy.

Từ trước khi vào giờ học đến giờ nhóc đã la khan cả cổ. Nhóc mệt mỏi nhìn quanh lại càng mệt mỏi. Nhỏ vẫn nằm trong mộng đẹp, anh thì đang ngồi dựa vào thành giường đọc sách, còn hắn... khỏi nói cũng biết với tính cách đó thì vẫn nằm ì trên giường.

Nhóc vận hết sức lực của mình:" Hu, hu, Anri. Cậu tỉnh dậy mau lên nếu không chúng ta sẽ bị phạt đó, hu hu dậy mau!"

" Ưm.. gì vậy Ami, mình buồn ngủ lắm"

" Sắp trễ giờ, không, trễ giờ rồi còn đâu. Mau dậy đi!"

Nhóc cầm tay nhỏ lắc lia lắc lịa khó khăn lắm mới kéo nhỏ ra khỏi tổ chăn của mình.

Lo xong một của nợ lại thêm một rắc rối. Đã có chuông vào tiết học mà giờ mới xuất phát vậy phải làm sao?

" Cậu sao vậy Ami?"

Nhóc hùng hổ:" Còn sao nữa tại cậu mà giờ mình trễ học đây này!"

Nhỏ bĩu môi:" Làm gì dữ vậy đâu phải mình mình. Còn cậu ta thì sao?"

Nhỏ chỉ vào hắn. Nhóc lắc đầu, đây là nhóm gì vậy trời?

Thấy nhóc lo lắng, nhỏ an ủi:" Đừng lo, mình có cách đến trước giáo viên"

Nhóc mừng rỡ:" Là cách gì?"

Nhỏ từ từ đi lại phía hắn, vểnh lỗ tay hắn lên rồi la to:" Dậy!"

Hắn nhíu mày định hất tay nhỏ ra thì nhỏ đã nhanh chóng rụt tay lại.

" Cậu làm cái gì vậy?" hắn ngồi dậy vừa xoa lỗ tay vừa trừng nhỏ.

Nhỏ lè lưỡi:" Dậy đi học kìa"

" Đi thì đi mất mớ gì đến tôi"

Nhỏ tươi cười:" Đi được phải nhờ đến cậu chứ"

Hắn nghi ngờ nhìn nhỏ.

" Hì...hì, cái ' đó' cậu cũng biết mà phải không? Làm đí"

Hắn bất mãn:" Tại sao tôi phải làm?"

" Thì giúp đỡ bạn bè là lẽ đương nhiên"

Nhóc nhì hai người đối thoại mà chẳng hiểu mô tê gì. Hắn nhìn nhỏ đang cười rạng rỡ bất giác mềm lòng.

" Được rồi, làm thì làm"

" Cảm ơn cậu nhiều"

Hắn giờ mới phát hiện, tại sao mình lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Nhóc ghé sát nhỏ hỏi:" Nè, cậu quen với Kaze từ hồi nào mà sao mình thấy hai cậu như đã quen biết từ trước"

Nhỏ nhún vai:" Hồi nhỏ, khi đi dạ tiệc mình có thấy cậu ta hai ba lần, còn có cả người đang đọc sách đó nữa"

Nhóc gật đầu tựa hiểu. Ba người cùng đứng chung lại, nhóc thấy anh vẫn ngồi đó liền đi đến nói:" Cậu cũng lại đứng chung đi. Mặc dù không biết chuyện gì nhưng có vẻ chúng ta sẽ không trễ học"

Anh nhìn nhóc rồi đi lại.

Hắn chắp ngón tay lại, một hàm quang xuất hiện. Bọn họ đột nhiên biến mất không để lại dấu tích.

Chíu...

Bốn người họ đã có mặt trước lớp, không ngờ lại tuyệt diệu đến vậy. Cũng may là cô chưa vào lớp. Bọn họ bước vào rồi tìm chỗ để ngồi.

Nhóc thắc mắc quay lại hỏi nhỏ:" Đây có phải là dịch chuyển tức thời không?"

Nhỏ thì thầm:" Đúng đấy"

"Vậy cậu có biết thuật đó không?"

" Biết được chút chút, mình cũng chỉ thực hiện được quãng đường gần mà thôi. Nhưng những người sử dụng năng lực như cậu ta là biết rõ và thực hiện một cách xuất sắc. Đó là lí do mình bảo cậu ấy thực hiện"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim