Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 138

TẬP 138

Mặc kệ, hai người vẫn lách từng bước đi theo con đường, nếu trở về sẽ bị bắt mất. Anh và hắn cũng không nghĩ ngợi khi thấy hai cô nàng men theo con đường đó mà đi, hai người cũng men theo.

" Hai cậu đứng lại! Năm năm nay trốn đi đâu vậy hả?!"

Hai cô nàng giả vờ không nghe liền đi tiếp... Rắc...rắc... Con đường bên dưới chân họ xuất hiện vết nứt rồi vụn vỡ... Rầm...

Không phải đấy chứ?! Tiếng lòng của hai cô nàng đang gào thét...

Lại lạc nhau, nhóc khoanh chân ngồi ngẫm nghĩ cách ứng phó với tốc độ đang rơi. Nhóc nhìn trời:" Ông trời a, sao con cứ trong trạng thái rơi tự do vậy aaaa!"

Bỗng một hơi ấm bên cạnh nhóc xuất hiện, nhóc ngẩn người nhìn người bên cạnh. Là Shouta?

Anh nhanh chóng ôm lấy nhóc tạo một luồn khí phóng xuống dưới mặt đất, tốc độ rơi của hai người chậm lại. Nhóc ngạc nhiên, không ngờ sau bao năm gặp lại linh lực của anh lại mạnh thêm, ngay cả khu rừng làm nhiễu linh lực mà anh vẫn có thể sử dụng được. Thật không ngờ...

Nhưng nhóc nào chịu thua liền đẩy anh ra, anh còn đang sửng sốt thì nhóc đã dùng linh lực tạo một làn gió nhẹ , thân thể theo làn gió đó đáp xuống đất an toàn. Anh nhíu mày đáp xuống theo...

Nhỏ cũng đang ngẩn đầu than trời thì một cánh tay quen thuộc ôm lấy nhỏ. Một người luôn tỏ ra thản nhiên giờ đây đang nghiêm túc tạo ra linh lực để tốc độ rơi giảm xuống. Hắn giờ đây có lẽ đã mạnh lên...

Nhỏ nhăn mặt không chịu thua bèn thoát khỏi vòng tay hắn tạo những giọt nước tụ hợp lại thành đám mây đưa nhỏ tiếp đất an toàn. Hắn cũng nhanh chóng đáp xuống...

Thừa cơ hội nhóc đáp xuống trước tiên liền co giò chạy đi, nhưng cánh tay lại bị bắt lấy. Nhóc cứng đờ người tại chỗ, anh vẫn nắm lấy tay nhóc đi đến trước mặt nhóc. Ánh mắt nhóc né tránh không nhìn anh nhưng cánh tay anh đã nhẹ nhàng nâng cằm nhóc điều chỉnh lại ánh mắt

Nhóc đỏ mặt nhìn anh không đáp, anh nhẹ nhàng hỏi:" Chơi đủ chưa?"

Nhóc bĩu môi:" Đâu liên quan đến cậu"

...........................

Hắn trầm giọng:" Tại sao không liên quan đến tôi?"

Nhỏ bất mãn hất tay hắn đang nắm lấy cằm mình:" Cậu là ai chứ?"

.................

Anh nhướn mày:" Vậy cậu nghĩ tôi là ai?"

Nhóc tỏ vẻ không quan tâm, đợi chừng khá lâu vẫn không thấy anh có động tĩnh liền quay lại nhìn, ánh mắt hai người chợt chạm vào nhau. Anh đưa tay đến chiếc cổ thon dài của nhóc rồi nhẹ nhàng lấy ra một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền bạc là một viên pha lê màu tím.

Anh mỉm cười nhìn nhóc:" Em vẫn còn giữ?"

Nhóc nhíu mày:" Em? Từ khi nào mà cậu đổi cách xưng hô vậy?"

........

" Vậy cậu nghĩ tôi là ai?"

Nhỏ bĩu môi quay mặt chỗ khác, nhưng sau một hồi thì không thấy hắn có động tĩnh gì bèn quay mặt lại nhìn. Không ngờ ánh mắt nhỏ vừa vặn chạm vào ánh mắt của hắn... Hắn dịu dàng nâng cánh tay nhỏ lên, ngón giữa vẫn đeo một chiếc nhẫn bạc tinh xảo cùng với một viên pha lê xanh ngắt đính trên đấy. Hắn cíu đầu chân thành hôn lên chiếc nhẫn, nhỏ hốt hoảng muốn rút tay lại nhưng lại bị hắn nắm lấy.

Hắn cười nói:" Em vẫn còn giữ sao?"

Nhỏ ngớ ra:" Em cái đầu cậu! Từ khi nào mà cậu dám đổi cách sưng hô vậy? Ai cho phép?!"

........

Dưới sắc trời dần tối ánh dần chiều dần tắt vẫn còn hiện lên một ánh sáng rực rỡ nhưng vẫn dịu dàng hiện lên bóng người quen thuộc trước mắt anh và hắn. Một bóng người trầm ổn, khuôn mặt hiền hòa với những đường nét thanh tú, mái tóc màu tím tung bay theo gió tạo nên một cảnh tưởng hoàn mĩ say đắm lòng người. Một bóng người tinh nghịch, khuôn mặt dễ thương, mái tóc màu xanh của trời cứ thế lay động theo làn gió gợi lên cảm xúc bồi hồi nhớ thương. Đã năm năm rồi nhỉ... hai cô nàng ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp đấn nhường ấy...

..............

Anh dần xích lại gần nhóc, khuôn mặt nhóc dần phóng đại trước mắt anh, anh không để cho nhóc thoát hay nói cách khác nhóc không thể nào kháng cự lại sức hút của anh mà đứng nguyên tại chỗ. Khuôn mặt nhóc dần đỏ lên, giọng nói anh đầy mê hoặc nói:"Ờ nơi này 8 năm cách đây, kể từ khi em nói với tôi về người tôi tin tưởng...". Ý anh nói là lần đầu tiên vào trong rừng này...

Nhóc ngẩn ra, anh cíu đầu chân thành hôn lấy nhóc. Nhóc thuận theo, cánh môi hé mở để anh tiến vào, hai bên dây dưa ko6ng dứt, nụ hôn cứ thế dây dưa, vị ngọt ngào cứ thế lan tỏa...

............

Hắn ghé sát vào tai nhỏ tỏ ra mị hoặc:" Ờ nơi này 8 năm về trước, kể từ khi em nói không để tôi chết đi..."

Nhỏ đỏ mặt không biết nói gì thì đã thấy trước mắt khuôn mặt phóng đại của hắn. Môi hắn chạm lấy môi nhỏ, đầu lưỡi hắn quét qua môi nhỏ làm nhỏ không tự chủ được hé mở. Và cứ thế, một nụ hôn ngọt ngào diễn ra, quấn quích mãi không ngừng...

Đến khi hắn buông nhỏ ra thì mặt nhỏ đã đỏ hết lên, khi ổn định lại tinh thần thì nhỏ trừng mắt nhìn hắn:" Cậu...!"

Hắn đột nhiên ôn chầm lấy nhỏ...

...............

Anh nhỏ giọng:" Tôi đã nhớ em rất nhiều, em có nhớ tôi không?"

Nhóc ngẩn người... Thôi vậy, chạy cũng không thoát được, chi bằng chấp nhận... Nhóc nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy lưng anh nói:" Nhớ..."

..........

Một tiếng nhớ của nhỏ đã làm hắn kích động ôm chặt lấy nhỏ hơn nói:" Không cho em rời xa tôi nữa"

" Ừm"

.............

Cứ thế hai người ôm chầm lấy nhau... Đấn khi ánh trăng dần lên, hai cặp đôi cùng nắm tay nhau đi về phía trước, về nơi này xưa họ đã từng đến...

Vẫn là khoảng cỏ trống ấy, ánh trăng dần hiện lên, mọi vật dần sáng tỏ. Mọi loài vật cũng tụ tập lại, ông chuột vẫn như cũ đi đến vuốt râu mỉm cười nói:" Cuối cùng các ngươi cũng đến".

Họ chỉ nhẹ gật đầu, âm nhạc trong đêm lại một lần nữa nổi lên. Âm nhạc vang lên như giai điệu của tình yêu, cứ thế vang mãi, vang lên trời xanh......

Vẫn cứ thế....

.... Đôi cánh của Sky là một câu chuyện về thế giới phép thuật. Sky trong truyện có hai ý nghĩa, một là bầu trời, hai là tên của một nhóm. Hai chàng trai, hai cô gái được mời đến cùng một trường cấp 3 học sẽ làm gì để có được đôi cánh cho riêng họ. Không phải đôi cánh của thiên thần hay ác quỷ, chỉ đơn giản là đôi cánh của riêng họ mà thôi.

���������������������������������������������������������������������������������������������������������s

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim