Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 58

TẬP 58

Không gian bên trong mật thất khá hẹp. Nó không có con đường nào phía trước mà thay vào đó là một bức tường. Nó không phải là mật thất mà nó giống một ngõ cụt nào đó. Nhóc còn đang khó hiểu muốn đi ra thì...Rầm... cánh cửa của mật thất sập xuống.

Hazz, thế là...chúng ta bị nhốt ở đây sao?! Aaaaa...

Anh nhìn quanh:" Chúng ta bị nhốt lại rồi"

Nhóc giậm chân:" Kaze chết tiệt, cậu ta nghĩ cái quái gì vậy không biết!"

" Xin mời bạn nói mật khẩu"

Một giọng nói vang lên.

" Gì? Mật khẩu sao?" nhóc khoanh tay

" Có vẻ là mật khẩu để có một con đường nào đó" anh nói.

" Các bạn còn 5 phút, nếu bạn không trả lời được nơi đây sẽ tự động bị phá hủy"

" Ể? Cái gì mà tự động phá hủy" nhóc ngơ ngác

Anh bình thản nói:" Chúng ta nên suy nghĩ mật khẩu đi"

Nhóc liếc anh rồi tập trung suy nghĩ. Mật khẩu nào đây, hay là tên cậu ấy.

" Kaze Kitsima "

Reng...reng... Báo động màu đỏ xuất hiện

" Bạn còn 3 phút"

" Cái gì, đáng lí ra còn 4 phút chứ" nhóc bất mãn

" Có lẽ trả lời sai sẽ bị trừ đi 1 phút" anh nhìn lên

Anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói:" 18/1/20**"

Reng..reng...

" Bạn còn 1 phút. Một phút đếm ngược bắt đầu. 60...59...58..."

Nhóc vò đầu:" Cậu nói cái gì vậy?"

" Đó là ngày tháng năm sinh của cậu ta"

Nhóc đỡ đầu:" Ôi trời, bây giờ chúng ta phải làm sao thoát ra cái nơi quỷ quái này đây"

" 30...29..28..."

Nhóc ngồi bệt xuống ôm đầu. anh mỉm cười ngồi xuống cùng nhóc. Anh nhìn nhóc:" Nếu cậu ta mà ở đây thì sẽ ngồi đây lười biếng mà không thèm thoát thân..."

Nhóc quay phắt lại nhìn anh:" Aaa, cậu nói gì?"

Anh nhìn vẻ mặt của nhóc làm anh rất muốn bật cười:" Khụ... cậu muốn nói gì?"

" Chờ đã, lười biếng sao?"

Anh mỉm cười nhìn nhóc, suy nghĩ hồi lâu rồi nhận ra...thì ra là thế.

" 5...4...3..."

Nhóc hốt hoảng nói:" Đó là Taidana – lười biếng"

"... 1...Bạn đã nói đúng mật khẩu"

Nhóc vuốt mồ hôi trên trán:" Phù...xém chết"

Anh tò mò nhìn những biểu cảm sao mà dễ thương của nhóc.

Ầm... nền đất mà nhóc và anh ngồi sụp xuống. Nó tạo thành một con đường nghiêng.

" Aaaa..." nhóc hốt hoảng chưa kịp nhận ra thì đã bị trượt xuống. Anh cũng khá bất ngờ bị trượt theo. Bây giờ con đường nghiêng trở nên ngoằn ngoèo y như cầu trượt. Hai người họ trượt đi một đoạn khá dài.

Nhóc cũng dần thích ứng sau đó là hưng phấn. Thích quá đi a... Trượt thế này rất vui đó a. Một đoạn đường dài...cuối cùng cũng phải có điểm dừng nhỉ?

" A" con đường nghiêng đến đích, nhóc không phản ứng kịp, chỉ theo quán tính nằm ngửa ra sau để trượt nhanh hơn. Nào ngờ, khi đến cuối đường nghiêng thì cô trượt nắm đó luôn.

Anh thì còn phản ứng kịp khi cảm nhận độ nghiêng giảm dần nên anh đúng lúc mà không mất đà. Nơi đây là một đường thông khá thấp, nó chỉ đủ để anh bò đi chứ không đứng lên được, hình như nó giống một ống thông gió hơn.

Anh lo lắng khi không thấy nhóc đâu, nơi đây cũng rất tối.. Anh lên tiếng:" Ami, cậu đâu rồi?"

" Tôi đây, cậu đâu rồi" nhóc lên tiếng.

Anh mở to mắt, hơi thở của người đó rất gần, gần như sát với anh. Anh búng tay, một ngọn lửa xuất hiện làm sáng một khoảng không gian nơi đây. Hơi thở ấy vẫn rất gần nhưng anh vẫn không thấy nhóc. Đến khi anh nhìn xuống mới thấy... khuôn mặt hai người cách nhau chưa đầy một tất.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim