Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 70

TẬP 70

Trăng lại tiếp tục nhô cao soi sáng những góc khuất của bóng đêm, soi sáng cho những tâm hồn lạc lối. Họ đi với nhau lên núi để qua cổng của ngôi trường, mà cũng chưa chắc trường đã mở cửa khi mà không có ai bên trong, mọi học sinh đã về với gia đình của mình hết rồi còn đâu...

Nhỏ liếc nhìn nhóc hỏi:" Cậu vẫn ổn chứ?"

Nhóc nói với giọng thường ngày:" Ừm, vẫn ổn". Vì là buổi tối và nơi đây có rất nhiều cây cối nên khó nhận ra biểu cảm hiện giờ của nhóc. Nhỏ rất lo cho nhóc, chết tiệt cái bọn người đó dám làm Ami buồn, mình đã quá nương tay khi chỉ làm họ bận rồi một lúc...Nếu có thể quay lại mình sẽ làm cho họ tơi bời hoa lá...!

Nhỏ vừa lo cho nhóc vừa bực cho bọn họ sinh đó.

Họ đi bộ khá lâu bởi nhóc không muốn đi bằng dịch chuyển tức thời, ba người họ cũng muốn đi cùng nhóc. Họ đi tong không gian im lặng của núi rừng, không biết đã đi bao lâu...Họ chợt nhận ra mình đang đứng trước nhà mà nhóc đã từng ở với bà. Ngôi nhà sáng rực ánh đèn, họ ngỡ ngàng nhìn ánh đèn vừa quen thuộc vừa mới mẻ này khá lâu...

Bỗng một người phụ nữ bước ra ngoài bậc thềm ngạc nhiên nhìn họ:" Các ngươi tại sao lại ở đây? Không về với gia đình sao?"

Trả lời câu hỏi của bà là cái im lặng, nhóc còn cúi đầu không dám nhìn bà hay nói cách khác nhóc không muốn đối diện sự đau buồn ấy...

Bà nhìn họ chợt nhớ ra điều gì hỏi:" Các ngươi đã ăn gì chưa?"

" !!!"

Họ nghe xong ngẩn đầu hết lên, không có gì khác chỉ là... từ sáng đến giờ họ chưa ăn gì cả...

Bà nhìn thấy biểu hiện của họ liền bật cười:" Các ngươi đúng thật là...Thôi vào ăn và đón năm mới với chúng ta"

Chúng ta?

Họ vừa đi vào vừa khó hiểu thì trước mặt họ hiện ra một bàn tiệc đầy thức ăn. Đặc biệt ngồi ở đó là những...người thầy, người cô đã từng dạy dỗ bọn họ. Bốn người họ há to, mắt mở lớn nhìn những người thầy của mình.

Nhỏ nuốt nước bọt:" Cái này...."

Những người đó cũng khá ngạc nhiên khi họ bước vào nhưng rồi nở nụ cười, cô của nhỏ lên tiếng:" Thôi, đừng đứng đực ra đó. Vào đây ăn chung với chúng ta"

Bốn người bọn nhóc gượng gạo ngồi vào bàn, mặc dù đã quen biết từ trước nhưng đã lâu rồi không gặp họ nên có phần không thoải mái.

Bà gắp cho nhóc một cái cánh gà chiên:" Ngươi thích ăn cánh gà lắm mà, ăn đi"

Nhóc ngỡ ngàng nhìn bà, những thứ mình thích bà ấy đều...nhớ sao...?

Ba người họ cũng lần lượt được thầy cô của mình gắp đồ ăn, nhỏ được gắp cho một miếng sườn xào cha ngọt, hắn là một tô mì ramen, anh là một cuộn su si hấp dẫn. Tất cả bọn họ đều không nói nên lời a. Sau chưa quá 5 phút, họ lại " trở về" với nhau, lại quen thuộc như ngày trước và cả hơi ấm gia đình...

11h khuya...

Bữa cơm tối đã xong, họ được thầy cô cho ăm tráng miệng. Nơi đây cũng có ti vi để xem nhỉ, họ vừa ăn vừa xem chăm chú.

" Chúng tôi thật sự xin lỗi khán giả, do sự cố kĩ thuật mà màn bắn pháo hoa chào năm mới bị hoãn lại 1h. Mong quí vị khán giả nơi đây và khán giả xem đài bỏ qua cho lỗi sự cố của chúng tôi"

Nhóc nghe xong hơi thất vọng:" Phải hoãn lại sao? Năm mới mà lại..."

Nhỏ nhìn màn hình ti vi rồi nhìn hai người nào đó vẫn không có có tí biểu càm nào sao khi nghe tin đó. Nhỏ chu mỏ nhìn hai người rồi dùng chân đẩy đầy...

Hai người đó khó hiểu nhìn nhỏ, nhỏ liếc ra ngoài sân...

Nhỏ đột nhiên ho khan:" Khụ, con có chuyện phải ra ngoài một chút". Cô của nhỏ gật đầu.

Nhóc tò mò:" Cậu đi đâu vậy?"

" Mình đi đây chút đó mà". Nói rồi nhỏ đi ra ngoài, hắn thấy nhỏ ra ngoài rồi sau cũng đứng lên:" Tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi đi một lúc đã...".

Hắn cũng chuồn nhanh ra cửa sau đối ngược với cửa chính mà nhỏ đã đi. Anh nhìn thấy vậy cũng đứng lên:" Thầy cô ở lại đây vui vẻ, Ami, tôi đi lên sân thượng một lát"

Nhóc khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Gì vậy? Sao đi hết rồi...

Nhóc cảm thấy không ổn khi nơi đây chỉ còn mình nhóc, nhóc cũng đứng lên xin phép bà:" Cô và mọi người ở lại vui vẻ, con xin phép lên phòng trước"

Nói rồi nhóc cũng nhanh chóng đi lên phòng mình. Mở cửa, trước mắt nhóc là một căn phòng vẫn được gọn gàng sạch sẽ, hình như ngày nào bà cũng dọn dẹp phòng nhóc. Nhóc ở đây nhìn quanh hồi tưởng về những kí ức đẹp vừa qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim