Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 89

TẬP 89

Chúng chợt khựng lại trước khi chúng quăng nhóc xuống dóc núi...

Anh lạnh giọng nói:" Thả cậu ấy ra!"

Chúng im lặng không đáp, người vác nhóc vẫn chưa bỏ ý định ném nhóc xuống với độ cao này...

Xoẹt...

Anh nhanh chóng biến mất rồi đột ngột xuất hiện trước mặt người đó. Anh ra một cú đấm lửa, người đó né tránh...

Nhỏ và hắn cũng xông vào đánh với bọn còn lại...

Nhóc bị vác qua vác lại cảm thấy buồn nôn nên tỉnh giấc, nhưng cũng chỉ mơ màng do còn chưa hết tác dụng của thuốc.

Nhóc nhìn người phía trước đang đánh nhau với người đang vác nhóc rồi chợt cười:" Cậu cuối cùng cũng đến..."

Anh chợt khựng lại nhìn nhóc đã tỉnh, anh định nói gì đó thì... Người đó nhân cơ hội lơ là đã quăng nhóc xuống dốc núi...

Anh kinh hoàng nhảy xuống, bọn chúng cười lạnh rồi bật nhảy cao lên... Vách núi cũng nhanh chóng nứt ra rồi rơi xuống kéo theo nhỏ và hắn cùng rơi...

Nhóc thấy hơi.... May mắn? Làm cái gì mà cứ bị rơi tự do hoài vậy? Núi này không làm nhiễu năng lực nên có thể sử dụng được... nhưng nó khá là sâu a nên khó dừng được tốc độ rơi, với lại nhóc còn cảm thấy hơi mệt a...

Nhóc đang rầu thì có một cánh tay ôm lấy eo nhóc, nhóc ngước lên nhìn:" Shouta?"

Anh ôm chặt lấy nhóc rồi dùng linh lực của mình để giảm tốc độ rơi...

Nhỏ và hắn cũng dùng linh lực của mình để giảm tốc độ rơi, nhưng lực hút khá mạnh, hô không thể kiểm soát được độ rơi của mình...

Nhỏ còn đang không biết làm gì thì cảm nhận được hắn đang ôm lấy mình, nhỏ quay lại trừng mắt:" Gì vậy? Đừng bảo là sợ mà ôm tôi...". Nhỏ chợt im lặng khi bắt gặp một ánh mắt không chút sợ hãi mà là lo lắng cho một người nào đó. Là mình sao?

Ùm...

Cả bốn người họ đều rơi thẳng xuống nước... Sao lúc nào rơi tự do là cứ phải uống nước a?

" Khụ...khụ..." nhóc và nhỏ ho khan nằm la liệt trên mặt đất. Anh và hắn cũng khá mệt nên ngồi nghỉ cạnh họ.

" Khụ...hộc...cũng may là con con sông, nếu không thì đã thành một đống bùi nhùi rồi...hộc..." do nước lạnh nên nhóc cũng tỉnh táo đi không ít, giờ cô nàng đang cảm thán

" Đây là đâu?" nhỏ nằm cạnh nhóc nhìn lên đỉnh núi cao tít không thấy rõ mà bọn họ vừa ,mới rơi từ trên đó xuống...

" Có vẻ như... đây là nơi cấm các học sinh đến..." hắn nhíu mày nhìn quanh

" Gì?" hai cô nàng ngồi phắt dậy há to mồm

Anh cũng gật đầu:" Nghe nói có một khu rừng ít ai biết và nó được nhà trường cấm các học sinh đi vào. Đây là luật cấm do cô phó hiệu trưởng ban nên"

Hai cô nàng quay sang nhìn anh và hắn rồi ôm nhau mà khóc:" Oa...oa...thế chúng ta phải làm sao a aa..."

" Chúng ta nên đi tìm đường ra" hắn đứng lên nhìn về phía trong khu rừng.

Ba người cũng đứng dậy đi sâu vào trong rừng, không hiểu sau họ không đi dọc theo con sông mà lại đi sâu vào trong rừng. Có gì đó thu hút họ...

Trên đường đi, nhóc ấp úng đi cạnh anh nói:" Cậu..."

Anh không có chút biểu cảm nào, nhóc cũng im lặng không nói tiếp.

" Tôi đã ổn rồi, chúng ta nên tìm đường ra khỏi đây trước đã rồi nói sau" anh đột nhiên lên tiếng

Nhóc mở to mắt nhìn anh... phù... cuối cùng cũng đã trở lại như lúc trước. Nhóc trở nên vui vẻ hẳn, và có chút gì đó...hạnh phúc chăng?

13874-1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim