Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 90

TẬP 90

Đi sâu vào trong rừng, cây cối càng rậm rạp và tực như không có lối ra nào... Ánh mặt trời cũng vì thế mà khó chen qua các khe lá, khu rừng ban sáng nhưng nó lại tĩnh mịch đến khó chịu. Chốc chốc cơn gió len qua các cành lá vang lên tiếng u u cùng với tiếng chim muôn vang lên nghe rợn người...

Nơi này thật không phải là nơi dành cho người sống a...

Mặc dù không còn bé nhưng nhóc và nhỏ cứ cảm thấy sợ sợ đi sát vào nhau, hai người kia thì đi sau nhìn họ mà không nhịn cười được...

" Phụt..."

Hai cô nàng quay phắt lại, nhỏ chu môi:" Bô tức cười lắm sao?!"

Hắn nhún vai như không có chuyện gì xảy ra. Nhóc cũng bĩu môi:" Đừng cười bọn này, hai cậu chưa chắc đã không sợ a"

" Cậu thấy bọn tôi sợ chỗ nào?" anh nghiêng đầu

Bây giờ hai người họ cũng coi là làm lành nên đã cư như trước rồi, may ghê. Nhóc và nhỏ lên tiếng:" Tôi thấy rõ..."

Rầm...!
Họ chợt khựng lại, không còn đùa giỡn nữa mà là phòng bị nhìn về phía trước... Một ngôi nhà cách họ không xa...

Không hẳn là nhà, nó được làm bằng đá và có cả xích sắt khóa lối vào, có vẻ nó giống một nhà giam hơn... Họ đi đến trước cánh cửa bị khóa xem xét...

" Các ngươi lại đến à?! Muốn hành hạ thì cứ hành hạ, đừng đến để xem ta ra sao!"

Một giọng nói trầm đục vang lên như một nỗi thống giận bị dồn nén quá lâu nên sẽ bộc phát bất cứ lúc nào. Họ ngạc nhiên khi nghe được có người bên trong...

" Nơi này có người a?" nhỏ khó hiểu

Nhóc nhìn cánh cửa bằng đá với những vòng xích sắt quấn quanh suy ngẫm hồi lâu rồi lên tiếng:" Để hỏi thử xem... Bà gì đó ơi, bọn cháu lạc đường nên đến đây. Không biết cô có cần bọn cháu giúp cô thoát khỏi đây không?"

Nghe giọng thì là nữ và có giọng trầm đục nên nhóc nghĩ người phụ nữ đã lớn tuổi nên gọi bằng bà vậy...

Nhỏ mở to mắt nhìn nhóc:" Cậu sao vậy? Chưa biết bà ta là ai mà cậu dám ra tay giúp? Mà cậu nhìn xem, ổ khóa to đùng này làm sao mở, với lại nó còn bị ếm bởi linh lực của một người nào đó nữa..."

" Các ngươi... các ngươi không phải thuộc hạ của ' hắn' ?" giọng nói bên trong ngục lại vang lên

Hắn nghi hoặc:" Hắn là ai?"

Một tiếng thở dài vang lên, bà nói mang theo vẻ mệt mỏi:" Không phải thì được rồi, các ngươi nên ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Nơi đây không phải chỗ cho bọn trẻ con các ngươi"

Họ cũng không có dự định đi tiếp, anh lên tiếng:" Chúng tôi không biết đường ra, nếu bà biết thì hãy chỉ dẫn cho chúng tôi"

" Ha, tại sao ta phải chỉ cho các ngươi? Các ngươi là ai mà lạc vào đây?"

Nhóc nói:" Chúng tôi là học sinh cả trường Stubasa, vì bị bọn áo đen truy đuổi nên rơi xuống đây"

" Stubasa? Các ngươi là học sinh ở đó" giọng bà có phần gấp gáp

" Phải"

Sau một hồi im ắng bà lại lên tiếng với vẻ bình tĩnh như trước:" Được rồi, các ngươi chỉ cần đi theo hướng Đông Nam của khu rừng này là có đường ra..."

" Bà không muốn thoát khỏi đây sao?" nhóc đột nhiên lên tiếng

" Ra khỏi đây? Ngươi không nghe bạn ngươi nói à, ổ khóa đó bị ếm năng lực của người khóa, nên nếu mở ra thì phải có năng lực của người đó"

Nhóc nhíu mày:" Không còn cách nào sao?"

Hắn có vẻ suy ngẫm:" Hình như vẫn còn một cách..."

Anh gật đầu:" Cần máu của bốn gia tộc lớn của thiên thần và ác quỷ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim