Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 93

TẬP 93

Bà quay sang nhìn ngọn lửa trước mắt:" Ngươi có một chút gì đó giống bà ấy"

Nhóc hít một hơi thật sâu như cố giữ bình tĩnh:" Có vẻ bà đã nhìn sai rồi"

" Không đúng sao? Ngươi có tính cách khá giống bà ấy, luôn suy xét mọi đều và luôn nghĩ đến người khác..."

Nhóc nhíu mày bởi nhóc không thích mình giống con người ấy, nhóc định phản bác thì bà nói tiếp:" Nhưng người ngươi gặp chắc chắn không phải bà ấy"

Nhóc ngạc nhiên nhìn bà, anh cũng quay phắt lại, nhỏ và hắn cũng có nét mặt tương tự. Bà nói tiếp:" Trước khi ta bị nhốt thì cha mẹ ngươi cũng đã bị nhốt ở đâu đó, có vẻ người các ngươi gặp chỉ là người mà bọn chúng giả dạng mà thôi"

Nhóc mím môi vẻ suy nghĩ, bà chống cằm:" Ngươi đã được quản gia của họ đưa đến thế giới người phàm để có thể tiếp tục sống và tránh được sự truy đuổi của bọn chúng. Ngươi có gặp lão Tanaka chứ?"

Nhóc nhìn bà:" Tanaka?"

" À, phải, ông ta đã bị giam giữ. Ông ta chỉ có thể dùng chút linh lực còn sót lại để hiện thành một hồn ma đến tìm ngươi, ngươi có biết một hồn ma như vậy chứ?"

Nhóc gật đầu:" Có, tôi được một ông chú hồn ma dạy cách sử dụng năng lực. Nhưng ông ấy đã đi đâu mất sau khi tôi được mời vào trường"

Bà nhìn nhóc:" Chắc có lẽ ông ấy đã đến giới hạn và quay trở lại thân xác của mình"

" Tôi cũng cầu mong ông vẫn ổn"

Bà đột nhiên vươn vai:" Thôi ngủ đi, mai còn phải tìm đường ra nữa"

Nhỏ há to:" Tìm đường ra? Không phải bà biết đường ra sao?"

Bà ngáp dài nằm xuống bãi cỏ mơ màng nói:" Khi đó ta bị áp giải đến đây, cũng đã 5 năm rồi, trí nhớ của ta cũng đâu phải bộ máy. Cũng phải quên chút chút chứ...Z... z...z..zzz..."

Nhỏ tức đến tái mặt, nhóc đến ngồi cạnh nhỏ nó:" Thôi chúng ta cũng nên ngủ đi". Nói rồi hai cô nàng ôm lấy nhau mà ngủ, đêm rừng lạnh lắm a...

Hắn thì dựa vào gốc cây nào đó mà ngủ, anh cũng dựa vào một gốc cây gần chỗ của nhóc. Anh nhìn nhóc vẻ nghĩ ngợi rồi, nhưng nhìn thấy nhóc đã chìm vào giấc ngủ, nét mặt cũng đã giãn ra, có vẻ nhóc ngủ rất ngon, anh cũng mỉm cười rồi thiếp đi...

" Oáp..." nhỏ vươn vai tỉnh dậy, nhóc bên cạnh nghe được tiếng động cũng dịu mắt tỉnh dậy. Nhóc nhìn qunah phát hiện...

" Bà ấy biến mất rồi!" nhóc la toán lên, anh và hắn nghe thế cũng giật mình tỉnh dậy.

Họ đang loay hoay không biết bà đã biến đi đâu thì có tiếng nói vang lên:" Các ngươi dậy rồi à?"

Nhỏ thấy khó chịu hỏi:" Bà đi đâu vậy? Chúng tôi cứ tưởng bà bị ai bắt đi rồi chứ"

" Phụt... ha. .ha.. Các ngươi xem ta là con nít à? Mà thôi bữa sáng đây này, ăn đi" bà vừa cười vừa đặt một chiếc lá đang quấn gì đấy trên mặt đất. Mở chiếc lá ra là những con cá được nướng thơm phức. Bà cười cười:" Đây là ta tự bắt đấy, coi như là cảm ơn các ngươi vì tối qua"

Họ ăn xong liền nhanh chóng đi theo bà để tìm đường ra khỏi khu rừng, đi gần nửa ngày thì phát hiện một khoảng đất trống có con thác từ trên đỉnh đổ xuống. Bà nhìn quanh:" Có vẻ đã đến nơi rồi, chỉ cần leo lên con thác này là có thể thoát khỏi khu rừng"

Nhóc nhìn lên con thác, hả, leo lên sao? Cho xin đi, nó cao vậy làm sao...

Đang cảm thán thì...

Soạt... soạt...

Phía trước họ dần xuất hiện đám người mặc đồ đen, nếu nhớ không lần thì chúng chính là bọn đẩy họ xuống cái khu rừng chết tiệt này!

com/myworks/101719800/write/474210007

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tim