Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 11 ông Kim mất tích

*tin tức: sáng hôm nay, một số người dân đã phát hiện thi thể không còn nguyên vẹn đang nằm trong khu vực BlandStay, người đàn ông được pháp y xác nhận là ông Kim An Hải, chủ tịch tập đoàn Kim Gia, theo pháp y và phía cảnh sát điều tra, chẳng có manh mối hay tung tích gì của kẻ làm ra nó, nạn nhân đã bị sát hại cách đây 11 ngày, mong mọi người cẩn thận hơn khi ra đường, chuyển kênh*

*tin tức 2: theo phía cơ quan cảnh sát và pháp y cho biết, các vụ án gần đây đều là có tổ chức, và chẳng ai biết được rằng ai là chủ mưu, người dân ra đường cẩn thận, hạn chế đi đêm một mình*

"Hah, đi đến tận chân trời cũng sẽ chẳng tìm ra bọn tôi"

Phương Anh vừa nói vừa đùa với mọi người bên cạnh để phá tan bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng tivi nho nhỏ

"mạnh miệng quá ha, mốt xui rủi bị bắt,
cỡ chị người ta đem đi tử hình chắc, rồi chị bỏ tui"

Ngọc Thảo thấy chị nói đùa vui quá nên cũng ham, góp thêm miếng cho vui nhà vui cửa mà không biết chị ta vui không

"ý là bé muốn chị bị bắt lắm ha gì, giờ chị ra đầu thú cho bé ở mình nha"

Phương Anh mặt liếc nhìn em, chọc đi người ta chọc lại nè

"ê điên hả má" Thùy Tiên said

"bởi có bồ riết nghĩ khùng nghĩ điên gì đâu không à"

Lona cũng muốn góp ké Thúc Tiến miếng, miễn sao chọc được tên Phương Anh kia là cô vui lắm rồi

"Nè nha, đừng có mà ghẹo chồng toai, toai lấy búa gõ từng đứa đó"

Ngọc Thảo thấy bồ bị ăn hiếp nên cũng không để yên đó, khổ thân "anh" hiền quá nên bị người ta ghẹo

"Haizz, bạn bè khi có bồ rồi không xem mình ra gì"

Lương Linh thở dài, bao năm gắn bó giờ nhỏ vì bồ mà hăm dọa bạn bè, thất vọng

"Thôi hôm nay đến đây thôi, bé em ở đây tí chị quay lại nha"

"ơ, chị đi đâu vậy, không cho em đi cùng à"

"chị sợ bé ra đó chán thôi, nhưng em muốn thì mình ra"

"vậy em đi, không thôi chị lén phén với con khác sau lưng em mất"

"Không , chị yêu bé thôi, đi nào"

Rồi chị và bé, đôi bạn trẻ tung tăng bước ra ngoài cửa, mặc kệ những gương mặt ngơ ngác ở đó

"haizz, riết rồi như ma nơ canh"

Kiên lắc đầu thở dài, chị em không mà không tạm biệt nhau tiếng, lỗi này phải vài ly trà sữa mới chịu

Em nhìn qua cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán, say tí bỉ rồi còn gì, yếu mà ra dẻ quá

"Thương à, chị say rồi, em đưa chị về"

Thoa Thương không nói gì, cũng chẳng phản kháng vì say quá rồi còn biết đường về đâu, cô còn không nhìn thấy thế giới xung quanh đang diễn ra như nào, lảo đảo bên em từng bước ra về

Ra tới xe, em định mở cửa cho cô nhưng cô cản lại, tự mình mở được, em chỉ nhìn cô rồi lặng lẽ quay về phía ghế lái
một người say lảm nhảm nói mãi miết, một người vừa tập trung lái xe vừa giải thích những khuất mắt trong người kia, em chỉ muốn ở khoảnh khắc này mãi, vì khi cô tỉnh, em biết rằng mình chỉ được nói quá 5 câu thôi, còn lại là sẽ không nhận được hồi âm
Nghĩ đến những lúc bị bơ, em rơi vào trầm tư khiến cho người kế phải tán cái cho tỉnh, dù say cỡ nào thì ít ra cô vẫn còn chút tỉnh táo để giữ mạng hai đứa

"tự nhiên tát em"

em nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác khi không biết sao lại ăn tát như vậy, hiểu lầm gì không? oan ức quá
cô bất lực, lái xe thì tập trung đi còn hỏi, lấy 2 bàn tay thân iu của mình xoay mặt em về phía nó cần nhìn, miệng thì bảo

"tôi lạy em, em lái xe đàng hoàng chút, không thôi toi cả hai đấy"

"được chết cùng người thương thì em nguyện"

"yaaa, tập trung đi, tôi không muốn chết, tôi còn chưa lập gia đình"

"Em cũng chưa, ta lấy nhau được đấy"

bị lời nói đó làm cho đỏ mặt, cô quay đi hướng khác không nhìn mặt người kia nữa, còn em thấy chị ngại cũng mỉm cười, quay lại tập trung lái xe tiếp chứ hong ăn tán nữa

"Vy nè, vợ còn tỉnh táo để dọn dẹp không vậy"

"em tỉnh mà, chị không thấy sao"

tỉnh? đi thì loạng choạng, mặt mũi đỏ lè, với lại nghe em nói cũng biết em say cỡ nào rồi

"thôi, vợ vào trong ngủ trước đi, chị dọn xong rồi vào với vợ"

"hoii, chị vào với em, đống này mai đi rồi dọn, chị không vào em khóc nhè đó"

"thôi được rồi, chị vào với vợ, không được khóc nhè đâu đấy"

"yaa, Thùy Tiên là nhất, đi ngủ hoii"

chị đi sau em, nhìn em rồi khóe môi cong lên, em ấy đáng iu cỡ nào mà chị mê dữ vậy trời


"Hạt tiêu, để em lái cho, chị say khước cả rồi"

"xời, tỉnh vãi, để chị lái"

"thôi thôi, em xin chị, để bé đậu lái cho, hạt tiêu ngồi im đó đi"

em vỗ vỗ vào tay hạt tiêu kế bên, chỉ vỗ nhẹ thôi chứ không thì chị đau mất, nhưng mà với tình trạng say xỉn như này phải nằm ở sofa thôi

"em không thương chị nữa hả bé đậu?"

"hửm, đâu có, hạt tiêu xỉn rồi nói bậy ha"

"thương vậy tí chị có được ngủ ở trên giường hong?"

chị hỏi như này chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên chị nhậu say, và cũng không phải lần đầu bị em đuổi ra sofa

"hihi, không"

mặt hạt tiêu xụ xuống, nghĩ đến cảnh nằm bơ vơ ở sofa trước kia, không có hơi em khó ngủ lắm, vả lại còn có thể bị ma bắt đi nữa, bé đậu là đồ tàn nhẫn


"Phương Anh, kia là.."

"là Tuấn, người cũ của chị, bên kia là mẹ chị, bé đừng lo sợ, chị hứa sẽ không bỏ rơi bé đâu"

"vâng"

ngoài mặt thì nói vậy thôi chứ trong lòng Thỏ muốn đưa chị ra khỏi đây rồi, em rõ chuyện của chị, nhưng chỉ là chưa biết mặt anh ấy, em biết chị chưa từng yêu anh ta, khi chia tay chị cũng chưa nói với mẹ, sợ mẹ nổi giận vì anh Tuấn là người mẹ chị chọn, nếu biết chuyện chị chấm dứt với anh và quen nữ nhân thì chị chết chắc, nhưng chuyện đến nước này, cũng phải công khai rõ cho mẹ biết thôi

"Phương Anh con đến rồi à, còn cô bé này là.."

"Là bạn gái con, Nguyễn Lê Ngọc Thảo!"

Tin như sét đánh ngang tay, bà nhìn em rồi chị, không tin những gì chị vừa nói, miệng còn lắp ba lắp bắp gì đó

"C-con, chuyện này là sao?"

"Con và Tuấn chia tay hơn 2 năm nay rồi thưa mẹ, và con với Thảo đã bên nhau vài tháng sau đó, con chỉ yêu em ấy, không phải Tuấn, con chỉ thông báo cho mẹ biết chứ không phải hỏi ý, thưa mẹ"

Chị nắm chặt lấy tay em, đưa lên trước, chị muốn cho mẹ thấy chị yêu em cỡ nào, chị muốn chứng minh tình yêu giữa chị và em











Kết thúc buổi hẹn thì đã là 11h rưỡi đêm, chị và em trên đường về chẳng ai nói với ai câu nào, họ đều rơi vào khoảng không gian riêng mình, vì mẹ chị..bà ấy ngăn cản kiệt liệt, nào là bệnh hoạn, phạm pháp, đi trái với tự nhiên, những lời nói mang đầy tính xúc phạm tình yêu của họ, chị không quan tâm, còn em đã suy ngẫm rất nhiều về nó, em và chị chỉ đơn giản là yêu như người thường thôi mà, rung động, tìm hiểu, yêu nhau, có gì sai trái sao?

"bé Thỏ đừng buồn, chị sẽ tìm cách nói chuyện với mẹ sau"

Chị biết em không được vui nên an ủi em, mang không khí vui vẻ trở lại bên em

"nào, Ngọc Thỏ, cười lên đi, mai chị dẫn bé đi chơi nhé"

"Bé àaa, đừng buồn nữa mà"

"bé ơi..."

1 câu cũng bé, 2 câu cũng bé, cái giọng điệu nhõng nhẽo đó của chị khiến cho người kia cười rồi, mắt chị sáng bừng lên khi thấy em vui trở lạ, lải nhải bên tai em mãi đến khi em cất tiếng nói

"Phương Anh, nếu em không đi theo chị vào hôm nay thì sao nhỉ?"

"Thì chị vẫn sẽ làm những thứ chị cần làm chứ bé"

"làm gì?"

"nói lời yêu em"

"mà sao ban đầu chị không cho em đi cùng"

"Chị sợ bé đến đó, nghe mấy lời của mẹ chị với không khí tại đó sẽ sớm chán nên không có định đưa bé theo, nhưng bé muốn thì chị đưa, đừng buồn lời mẹ chị lúc nãy nha"

"em không buồn đâu, chị tập trung lái xe đi, không là đi cả hai đó!"

"Yaaa, bật nhạc lên chiến luôn, đường tình hay đường đua Phương Anh đây cân hếttt"

"thôi em lạy chị"

"Hihi"

chiếc xe quay về trạng thái vui vẻ vốn có lúc ban đầu, hai con người họ vẫn vô tư và vô tri giữa bão tố mưa giông..






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top