Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lockwood Nghỉ Đêm Tại Đỉnh Gió Hú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mọi người đã ăn xong, tôi rảo bước đến bên khung cửa sở để xem thời tiết ra sao. Thật là một cảnh tượng buồn thảm. Bóng tối buông xuống quá sớm, và gió thổi những bông tuyết quay cuồng lồng lộn khiến đồi núi và bầu trời không còn trông thấy đâu nữa.
- Tôi không thể về nhà vào lúc này nếu không có người dẫn đường - Tôi nói - Tôi biết làm gì đây?
ông Heathcliff làm như không nghe thấy câu tôi vừa nói. ông điềm nhiên chỉ vẽ cho Hareton cách lùa đàn cừu về nơi an toàn.
- Tôi phải làm gì đây? - Tôi hỏi lại, mỗi lúc một thêm bực mình.
Vẫn không có lời đáp, và khi đưa mắt nhìn quanh, tôi chỉ thấy Joseph bước vào mang theo bữa ăn cho lũ chó; còn cô Heathcliff thì đang cúi mình trên đống lửa. Joseph nhìn quanh phòng rồi lên tiếng, giọng lạc đi:
- Sao lại có thể đứng đực ra đấy trong khi mọi người đang bận rộn? Nhưng đã vô tích sự thế kia thì có nói cũng vô ích thôi, vì người như thế sẽ không bao giờ khá lên được. Trước sau gì thì cũng về với ác quỷ như mẹ thôi.
Nghĩ là lão ta đang nói với mình tôi giận dữ quay lại toan đá lão ra khỏi cửa. Tôi dừng lại khi thấy cô Heathcliff lên tiếng:
- Cái lão già đạo đức giả khủng khiếp - Nàng đốp chát - Lão không sợ ác quỷ bắt đi mỗi khi nhắc đến tên nó ư? Để ta cho lão biết ta đã tiến bộ trong việc nghiên cứu ma thuật đến mức nào.
Cô lấy từ trên giá xuống một quyển sách.
- Để ta xin quỷ một đặc ân là bắt lấy lão. Con bò lông đỏ đâu phải ngẫu nhiên mà chết và chứng thấp khớp của lão cũng không phải ngẫu nhiên mà trời ban cho đâu.
- ôi, thật là độc ác xấu xa! - Lão già hổn hển nói - Xin Chúa cứu lấy chúng con thoát khỏi điều ác.
Cô gái quắc mắt, vờ ra vẻ căm thù, và Joseph run lên vì kinh hãi, vội vã bỏ chạy, miệng lâm râm cầu nguyện. Đến đây, tôi cố làm cho cô thiếu phụ lưu ý đến nỗi khó khăn của tôi.
- Thưa bà Heathcliff, xin bà thứ lỗi cho vì tội quấy rầy bà, nhưng tôi phải làm thế nào để về được nhà mình đây?
- Cứ theo con đường ban nãy ông đã đi để tới đây. - Cô chủ trả lời gọn lỏn trong khi lựa chỗ ngồi cho thoải mái để đọc sách.
- Thế nếu cô hay tin tôi chết vùi trong tuyết, lương tâm cô không nhủ thầm với cô rằng việc đó có phần nào tại cô sao?
-Sao lại thế được? Tôi không thể đi cùng với ông. Họ không bao giờ cho phép tôi đi quá bức tường rào quanh khu vườn.
-Cô ấy ạ, nhưng tôi đâu có xin cô đi cùng -Tôi đáp -Chẳng lẽ không có một tên gia nhân nào có thể đi với tôi sao?
-Chẳng có tên nào hết - Cô ta đáp gọn
Vậy thì tôi phải nghỉ đêm lại đây thôi - Tôi kết luận
Tôi hi vọng đây sẽ là một bài học để ông đừng liều lĩnh đi vẩn vơ trên những ngọn đồi này nữa -Giọng nói nghiêm nghị của ông Healthcliff vang lên từ phía cửa bếp - Ở đây tôi không có phòng nào cho khách cả. Nhưng ông có thể ngủ chung với Hareton hay Josrph
Tôi có thể ngủ trên một chiếc ghế trong phòng này -tôi đáp
Không, không! Tôi không cho phép người lạ được tha thẩn đi lại nơi đây, khi tôi không có mặt -ông chủ nhà thô lỗ nói
Sự sỉ nhục cuối cùng bà làm tôi mất hết kiên nhẫn. Tôi đẩy ông Healthcliff sang một bên, rồi lại qua nhà bếp, ra đến sân. Trời tối đến nỗi tôi không thấy được lối ra. Josesh đang ở trong một căn nhà kho gần đó, vắt sữa bò dưới ánh sáng tỏa ra từ một ngọn đèn lồng. Tội giật lấy ngọn đèn của lão và vừa kêu to là tôi sẽ gửi trả, vừa chạy tới cánh cổng gần nhất
Ông chủ, ông chủ, hắn ăn cắp ngọn đèn lồng -lão già vừa la lên, vừa đuổi theo tôi - ê, chó! Ê, Gnasher! Ê, Wolf! Giữ lấy hắn, bắt lấy hắn!
Khi tôi mở cổng, hai con chó to lớn lao lên cổ tôi và cô tôi ngã. Tiếng Healthcliff và Hareton cười vang chỉ làm tôi thêm cáu tiết. May thay, hai con vật nọ không hề cắn tôi, mà chỉ đứng canh chừng, ngăn không cho tôi đứng dậy. Tôi phải nằm đấy cho đến khi ông Healthcliff gọi lũ chó đứng ra
Giận run lên, tôi ra lệnh cho ông Healthcliff để tôi đi ra ngay lập tức. Tôi nói một cách giận giữ đến mức mũi tôi chảy cả máu cam, nhưng ông Healthcliff vẫn cứ cười trong khi tôi là lối. Bấy giờ, Zillah, chị quản gia hôm trước đã cứu tôi, chạy ra xem có chuyện gì mà ầm ĩ thế. Chị nghĩ là bọn họ tấn công tôi, và không dám chỉ trích ông chủ nên chợt quay sang gã thanh niên:
Chà, cậu Earnshaw, rồi sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đâu? Chị ta kêu lên - chẳng lẽ ta lại giết người ngay trên bậc cửa nhà ta sao? Nhìn ông khách tội nghiệp kia kìa, ông ta đang ngạt thở. Lại đây, thưa ông, rồi tôi sẽ chữa cho ông đỡ ngay
Nói rồi, bất thình lình chị ta hắt một ca nước lạnh như đá xuống cổ tôi rồi kéo tôi vào bếp. Ông Healthcliff theo sau. Vẻ hoàn hỉ cũng Tầm biến nhanh chóng như lúc nó đã bừng lên. Ông ta thấy tôi choáng váng gần như đã lả đi, bèn ra bảo Zillah lấy cho tôi một cốc Brandi, rồi biến mất vào trong chính sảnh
Một lúc sau, khi thấy tôi đã khá hơn, Zillah dẫn tôi lên lầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nguoc