Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1311-1320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1311: Cô đã tạo nghiệt gì thế này!

Lão bụng bia kia chỉ vào quầy bar đã có đầy rượu đế được rót sẵn, sẵng giọng nói: "Không phải chỉ là tiền thôi sao! Ông đây có nhiều tiền! Chỉ cần cô uống hết toàn bộ số rượu này, ông đầy liền đầu tư cho cô 5000 vạn đóng phim!"

Vì phía bên này quá ồn ào nên cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, kể cả cái người đang được vây quanh kia...

Gân xanh trên trán Sooyeon nổi hết lên, mẹ kiếp! Cô đã tạo nghiệt gì thế này! Cứ gặp phải tên kia là liền không có việc gì tốt...

"Woa! 5000 vạn đó!"

"Mấy cô gái trong ngành giải trí chỉ cần uống chút rượu, ngủ với người ta là đã kiếm được món hời như thế rồi, buôn bán đúng là có lời ghê ta!"

"Nhưng cô bé kia có Jung Soojung làm chỗ dựa đấy!"

"Tôi thấy động cơ Jung Soojung làm chỗ dựa cho cô ta cũng không thuần khiết lắm đâu... Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, con gái nuôi có tác dụng gì, có ai mà không biết chứ!"

...

Jung Soohee đứng cách đó không xa theo dõi trò hề này, nghe mấy tiếng bàn tán mà khuôn mặt cô ta không kìm được vẻ đắc chí, trào phúng.

"Jung Dongyup, ông xem cô con gái tốt của ông đó, tôi đã nói ông nghĩ cách đưa nó đi rồi, thế mà ông còn không nghe!" Vẻ mặt của Kim Eunjung vô cùng âm trầm.

Kể cả có là con gái nuôi thì cũng đủ mất mặt rồi, nếu để người ta biết là con gái ruột thì...

Sắc mặt Jung Dongyup cũng không được dễ nhìn lắm chỉ có thể nạt nộ: "Bà mắng tôi làm cái gì, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Sao tôi có thể đề phòng được chứ!"

Yang Mina đứng bên cạnh ra giọng "an ủi": "Chú dì, hai người đừng nóng giận như vậy hại mình lắm, dù sao thì Sooyeon cũng làm trong giới giải trí, lại xinh đẹp nữa, chuyện này cũng khó tránh khỏi mà!"

Kim Nayeon lập tức tiếp lời: "Cái gì chứ, chẳng phải Soohee cũng làm nghề này đấy à? Không có lửa làm sao có khói! Còn không phải là vì cô ta không biết chừng mực nên mới như vậy sao!"

Kẻ xướng người hoạ, khiến cho vẻ mặt của Kim Eunjung và Jung Dongyup càng khó coi hơn, nhưng hai người cũng chẳng có ý muốn tiến lên lên giải vây cho Sooyeon.

Dù sao Sooyeon cũng là do Jung Soojung dẫn đến, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, cứ xem như không có quan hệ gì là được, tránh rước lấy phiền phức không đáng có.

Jung Dongyup và Kim Eunjung cùng đánh mắt nhìn nhau, thống nhất không quan tâm đến chuyện này.

Cách đó không xa, con sâu rượu già kia ẫn không chịu buông tha: "Uống đi! Sao? Vẫn còn chê ít à? Chỉ là một con hát thôi! Vậy mà còn tưởng mình là tiểu thư danh giá là ngọc cành vàng cơ à?"

Xung quanh dần vang lên những lời xì xào bán tán...

"Mọi người nói xem cô gái này có uống không?"

"Nhiều rượu như vậy, uống để chết à..."

"Nhưng đây là 5000 vạn đó! Có ai dằn lòng nổi chứ? Cho dù chết cũng phải uống! Sĩ diện mà làm cái gì?"

...

Dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, Sooyeon cũng không định tỏ vẻ đáng thương, cô nở nụ cười lạnh: "Khéo thật đó, tôi đây cũng rất thích xem người khác uống rượu. Vị tiên sinh này, nếu như ông uống được hết toàn bộ rượu trên quầy này, tôi sẽ cho ông 100.000 vạn, thế nào?"

Vừa dứt lời, chung quanh liền im bặt một lúc rồi bắt đầu bùng nổ những tiếng xì xào...

"Hừ! Cô gái này đúng là can đảm! 100.000 vạn à! Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiền!"

"Chả quan hệ gì cả dù sao Nam Haein cũng sẽ không uống!"

"Đột nhiên tôi có hơi thích cô gái này rồi đấy, đúng là gan dạ!"

"Ha ha ha... Ghét nhất mấy kẻ mượn rượu giả điên còn hạ nhục người khác như này, cho dù muốn tìm gái chơi thì cũng cần gì phải làm xấu mặt con gái nhà người ta trước mặt nhiều người như thế!"

...

Cách đó không xa, một tia sáng lướt qua đôi mắt của Sooyoung, hắn ta bật khẽ một tiếng cười.

Chương 1312: Tôi cho ông 100.000 vạn

Khi quyết định tiến vào giới giải trí này, Sooyeon cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Những chuyện thế này có quá nhiều, cũng quá tầm thường rồi, chuyện trước mắt cũng chỉ là một tình huống nhỏ trong vô vàn cơn sóng ngầm mà thôi.

Nếu là trước đây thì có thể cô sẽ lựa chọn sao để dàn xếp ổn thỏa nhất, nhưng hôm nay cô tới đây với Jung Soojung, nếu cứ để con sâu rượu già này được nước làm tới thì sẽ làm cho Jung Soojung mất mặt.

Hơn nữa, vừa rồi trước khi cô nói những lời này đã âm thầm bảo phục vụ đi tìm Jung Soojung rồi.

Bây giờ cô chỉ cần ứng phó sao cho kéo dài thời gian chờ Jung Soojung đến là không có vấn đề gì cả.

"100...100.000 vạn? Con đĩ thối! Mày đùa tao đấy à!" Lão bụng bia kia lập tức gầm lên giận dữ.

Sooyeon tỏ vẻ vô tội nói: "Vị tiên sinh này, tôi đây rất nghiêm túc, nếu không thì ông có thể uống thử hết xem xem tôi có đùa ông hay không!"

Vừa dứt lời, chung quanh lại vang lên những tiếng cười.

"Cô gái này thú vị thấy đấy!"

"Quả thật là rất thú vị! Vừa xinh đẹp lại còn thông minh!"

...

Rõ ràng Sooyeon ỷ vào việc Nam Haein sẽ không uống, thế nên mới chặt đẹp như vậy.

"Mày... mày đừng có mà đứng đó nói xàm! Nói! Rốt cuộc rượu này mày có uống hay không!" Trong mắt Nam Haein ánh lên vẻ hung ác, vì một con đàn bà mà mất mặt trước mặt bao nhiêu người như thế, sao lão có thể bỏ qua cho con ả này được.

Thật ra xem đến đây thì đã có không ít người đứng về phía Sooyeon rồi, cho dù Sooyeon chỉ là con nuôi, là nghệ sĩ, nhưng nhân phẩm của gã Nam Haein này đúng là quá LOW rồi.

Trái lại, việc Sooyeon không tự ti, cũng chẳng phản ứng thái quá mà bình tĩnh ứng phó đã khiến không ít người tán thưởng.

Chỉ là, cái lão Nam Haein này cũng có chút quyền thế ở Đế Đô, lại có anh làm quan to nên không có mấy ai dám đắc tội với lão, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối cho cô gái xui xẻo này.

Nam Haein vẫn không ngừng lèm bèm, Sooyeon thì vẫn cố kéo dài thời gian, bỗng đám người vây xem đột nhiên dời ra mở đường.

Chỉ thấy, người mà cô một mực muốn trốn tránh đang bước qua đám người, đi từng bước về phía cô và Nam Haein.

Sooyeon lập tức đề cao cảnh giác.

Cái tên này lại muốn làm cái gì đây?

Những người khác trông thấy Sooyoung bước tới thì đều vô thức nhìn sang...

"Nam tổng..." Người đàn ông nọ dừng bước trước mặt Nam Haein, lên tiếng chào hỏi.

Nam Haein kia trông thấy Sooyoung thì liền biến sắc, lập tức tỉnh táo hơn mấy phẩn: "Choi...Choi tổng?"

Không ngờ Choi Sooyoung lại chủ động tới bắt chuyện với mình, Nam Haein vội vàng chà tay lên quần áo cho sạch sẽ, sau đó mới chìa tay ra: "Vinh hạnh, vinh hạnh! Đã sớm muốn hẹn gặp ngài, nhưng ngài trăm công nhìn việc như thế vẫn chưa có cơ hội..."

Nam Haein không đoán được lý do Choi Sooyoung chủ động tìm mình để làm gì, vì thế chỉ có thể nịnh bợ trước vậy.

Sooyoung không đưa tay ra, ngược lại Nam Haein cũng không để ý, hoàn toàn quên luôn Sooyeon, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu dự án của mình: "Choi tổng, nếu ngài đầu tư vào dự án của tôi thì chắc chắn sẽ không lỗ... Ngài cũng không cần phải lo đến quan hệ với phía chính phủ bên kia."

Còn chưa dứt lời, Sooyoung đã đầy thâm ý nói: "Việc đầu tư, không phải là không thể."

Sắc mặt Nam Haein lập tức vui vẻ: "Ý của Choi tổng là?"

Vẻ mặt Sooyeon cũng khẩn trương, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tình huống sắp diễn ra.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Sooyoung không nhanh không chậm mở miệng: "Con người tôi ấy à, chẳng thích cái gì, chỉ thích xem người ta uống rượu, nếu Nam tổng có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho ông... 100.000 vạn!"

Chương 1313: Không theo kịch bản

Này...

Câu này... quả thật là không khác gì lời mà Sooyeon vừa nói khi nãy!

Tất cả đều quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kì dị.

Chẳng lẽ vị Choi tổng này đang... làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Dựa theo kịch bản thông thường thì có vẻ là đúng thế thật, nhưng chỉ bằng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Sooyoung vừa rồi, mọi người cũng đã hiểu được phần nào tính cách cái gã đầu bạc này.

Vô cùng thất thường, không cách nào phán đoán được.

Vì thế, lúc này bọn họ cũng không dám đoán ý của hắn ta là gì...

Jung Soohee cứ đinh Jung là Sooyeon sắp xấu mặt trước mọi người rồi, không ngờ giữa đường lại có người phá đám, hơn nữa người này còn là Sooyoung - tổng giám đốc của Soojin, lúc này đôi môi cô ta đã bị chính mình cắn đến tím bầm.

Trước khi mọi chuyện rõ ràng, cho dù trong bụng Jung Dongyup và Kim Eunjung có nghi ngờ đến mấy thì cũng không dám có bất cứ hành động gì thiếu suy nghĩ...

"Sao nào?" Sooyoung nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khiến người ta không tài nào đoán được

"..." Lúc này, Nam Haein đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, lão ta nhanh chóng tính toán.

Rốt cuộc là cái tên trước mặt có ý gì.

Là cố ý giúp con ả này hay chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nỗi muốn xem người ta uống rượu.

Thật đúng là... không đoán được!

Nhưng đây là 100.000 vạn đấy! Là 100.000 đấy!

Vốn lão ta cho rằng chỉ cần lấy dăm ba chục nghìn vạn là đã có thể hoàn thành dự án này của mình rồi, nhưng bây giờ lại đụng phải con số lớn như thế, đừng nói là lão mà bất cứ ai ở đây cũng đều cũng phải động lòng...

Lại nói người có vị thế cao như Sooyoung một lời đáng giá ngàn vàng sao có thể ăn nói linh tinh như con bé này được!

Lão thật muốn cảm ơn con nhóc này đã tạo cho lão một cơ hội tốt như thế!

Nghĩ tới đây, Nam Haein nhanh chóng đưa ra quyết định: "Này có là gì, chỉ cần Choi tổng thích thì chút việc nhỏ này có là gì! Vừa hay Nam mỗ tôi đây khác thì chưa chắc nhưng rượu thì vẫn uống được!"

Nói xong, Nam Haein liền hít sâu một hơi, cầm một chén rượu trên quầy lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm một chén khác lên...

Sooyoung cười mà như không cười đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua người nào đó...

Mọi người vây xem Nam Haein uống rượu như nước thế kia thì ai nấy cũng đều hơi giật mình.

"Mẹ kiếp, nhiều rượu thế mà! Nam Haein không sợ uống chết à? Cho dù tửu lượng có tốt thì cũng không thể uống như thế được!"

"Tôi thấy lúc trước ông ta cũng uống không ít rồi, nếu cứ uống tiếp thế này không chừng sẽ có án mạng đấy..."

"Nhưng quả thật dạo này Nam Haein đúng là cũng rất thiếu tiền, cơ hội tốt như thế, cũng chỉ là vài chén rượu thôi, ai mà không muốn chứ! Là ông, ông có muốn không?"

"Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi tình nguyện rồi!"

...

Mắt Nam Haein càng lúc càng đục ngầu, bộ dạng như sắp ngã gục xuống rồi mà vẻ mặt Sooyoung vẫn chẳng thay đổi chút nào, con ngươi lộ ra một tia sáng khiến con người ta rét lạnh...

Tiếng xì xào ngày càng nhỏ dần.

Mắt thấy cái bụng lão già họ Nam kia càng có xu thế giống quả bóng bay, Sooyeon không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của chính mình.

Cuối cùng Nam Haein cũng đã uống hết chỗ rượu trên bàn: "Choi... tổng đã... đã thấy hài lòng chưa?"

Sooyoung nghe vậy thì nhướn mày nói: "Ơ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không ngờ Nam tổng lại tưởng là thật, ông đúng là thật đáng yêu."

Nếu những lời này chỉ là... lời nói đùa thì sao lại trơ mắt nhìn ông ta nốc cả một đống rượu như thế.

Thật đúng là biết cách làm người ta thổ huyết mà!

"Cậu..." Nam Haein trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không tài nào tin nổi, muốn làm ầm lên nhưng lại không dám, khuôn mặt ông ta lúc này phải nói là vặn vẹo đến đặc sắc.

Này... này là... ông ta bị đùa bỡn sao?

Những người khác trong căn phòng nghe Sooyoung nói thế cũng ngẩn hết ra, đồng thời cũng ngộ ra được một điều cái tên đầu bạc này là một tên sẽ không bao giờ dựa theo các kịch bản thông thường...

Chương 1314: Suýt nữa thì tức chết

Ngay lúc Nam Haein sắp ngất vì tức, Sooyoung lại đổi giọng nói: "Hừm hừm, tài chính của tôi có hạn, 100.000 vạn thì đương nhiên không được, nhưng nếu ít đi một chút thì không thành vấn đề."

Vừa dứt lời thì Nam Haein lập tức như sống lại: "Cái này tất nhiên là dễ hiểu thôi, dễ hiểu thôi mà!Choi tổng cứ xem rồi quyết định, bao nhiêu cũng được hết!"

Cái ít này chắc cũng phải được dăm ba chục nghìn vạn chứ nhỉ!

Chỉ thấy, Sooyoung nghiêng người nói với một vệ sĩ mặc áo đen mặt lạnh tanh đứng bên cạnh, sau đó anh chàng vệ sĩ kia liền rời đi.

Nhìn bộ dạng có vẻ như là đi lấy tiền rồi?

Sau đó anh chàng vệ sĩ nhanh chóng trở về, trước khuôn mặt ngập vẻ chờ mong của Nam Haein, anh chàng vô cảm đưa tay về phía lão ta.

Nam Haein hấp tấp giơ hai tay ra...

Một giây sau.

Một đồng tiền xu màu bạc rơi xuống lòng bàn tay mập mạp của Nam Haein...

Tất cả mọi người, kể cả Nam Haein lại lần nữa ngẩn tò te.

Một... một đồng tiền!

Bọn họ hoa mắt rồi sao?

"Ặc, một đồng? Đó là một đồng à? Tôi nhìn nhầm rồi chăng?"

"Không đâu... Đúng vậy đấy, đúng là một đồng!"

"Woa! Vị Choi tổng này quả thật... Hoàn toàn không thể đoán được một giây sau anh ta sẽ làm ra chuyện gì!"

"Không phải là vị Choi tổng này có thù oán gì với Nam Haein đó chứ?"

"Ai mà biết được! Nhưng chắc là như thế rồi!"

"Đáng đời, đây không phải là lần đầu tiên lão già Nam Haein này gây phiền phức cho cô gái này đâu. Lần trước, trong một buổi từ thiện, ông ta còn lấy một đồng tiền ra nhục nhã cô ấy nữa... Lần này coi như gặp báo ứng rồi!"

"Ặc, nghe lời này của anh, sao tôi cảm thấy hình như giữa Vân tổng và cô gái này có gì đó thì phải?"

...

Sau khi đồng một tệ rơi vào lòng bàn tay Nam Haein thì "rầm" một tiếng, ông ta ngã ngửa ra sau.

Lần này, quả thật là đã chết ngất vì tức rồi...

Tình hình Jung Soohee cũng không khá khẩm hơn là bao.

Quản lí khách sạn luống cuống tìm mấy nhân viên phục vụ đưa Nam Haein ra ngoài. Cơ mà lúc đối mặt với Sooyoung thì một cái rắm anh ta cũng chẳng dám đánh, lại còn phải dè dặt nói: "Khiến ngài hoảng sợ rồi! Thật có lỗi quá!"

Thấy mọi chuyện phát triển đến trình độ này và những tiếng bàn tán đoán mò về cô và Sooyoung càng lúc càng nhiều, Sooyeon cảm thấy đầu mình như to ra mấy lần nên vội nhân cơ hội Nam Haein ngất xỉu để thoát thân.

Lúc này, Jung Dongyup ngồi trong góc xem lâu như thế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kích động bước ra nói: "Cảm ơn Choi tổng trượng nghĩa, giải vây cho con gái tôi!"

Jung Dongyup vừa nói vừa móc một tấm danh thiếp ra: "Choi tổng, tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc tế Jung Thị - Jung Dongyup, lúc trước chúng tôi cũng đã gửi một dự án xin đầu tư qua quý công ty, không biết Choi tổng có ấn tượng gì không?"

Mặc kệ lý do Sooyoung ra tay là gì, nhưng đây quả thật là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.

Vừa rồi bên cạnh cậu ta nhiều người như thế, ông ta chẳng có cơ hội để chen vào.

Sooyeon thấy Jung Dongyup vừa rồi trông thấy cô bị nhục nhã mà chẳng thèm ra mặt, bây giờ lại hộc tốc chạy tới đây đưa danh thiếp thì đôi mắt tối hẳn.

Sooyoung liếc mắt qua nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy tấm danh thiếp của Jung Dongyup nói: "Quốc tế Jung thị à, có một chút ấn tượng."

Jung Dongyup lập tức vui mừng vô cùng, sau đó thao thao bất tuyệt về nội dung cụ thể: "Không ngờ là Choi tổng lại nhớ rõ như vậy! Dù Quốc tế Jung Thị chúng tôi không phải là số một số hai trong Đế Đô nhưng cũng được coi như là lâu đời, hơn nữa mối quan hệ hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Tô vẫn rất mật thiết, ngoài ra chúng tôi..."

Chương 1315: Darling à, anh là...

Cách đó không xa, mọi người trông thấy Jung Dongyup làm ngư ông đắc lợi thì hâm mộ không thôi.

"Jung Dongyup này thật đúng là biết chớp thời cơ, còn không biết người ta có đang giải vây cho con gái mình thật hay không mà đã chạy tới nịnh nọt tạo mối quan hệ rồi!"

"Giờ thì hay rồi, chúng ta phí nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng người được lợi là ông ta!"

"Lão già này đúng là may mắn mà!"

Sooyoung từ đầu chí cuối vẫn kiên nhẫn nghe lời Jung Dongyup nói, hơn nữa thi thoảng còn đáp lại đôi ba câu nữa.

Jung Dongyup như mở cờ trong bụng, trình bày xong còn vội vàng hỏi dò: "Choi tổng cảm thấy thế nào?"

Kim Eunjung đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phía thì vô cùng tự hào nhìn chồng mình. Ngay cả Jung Soohee cũng quên luôn việc xử lí Sooyeon, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc trắng trước mặt.

Nếu đàm phán thành công dự án này thì Jung thị sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Mấu chốt là Jung Dongyup sẽ một công trạng lớn góp phần không nhỏ trong việc phá thế "chân vạc" được hình thành sau khi lập di chúc.

Cuối cùng Sooyoung cũng mở miệng: "Hạng mục này của Jung đổng đúng là không tồi..."

Cho nên...?

Dưới ánh mắt mong chờ của ba người nhà Jung Dongyup, Sooyoung mỉm cười nhìn Sooyeon: "Cho nên, Darling à ~ em nói đi? Em có muốn tôi đầu tư cho ba em không?"

Jung Dongyup: "..."

Kim Eunjung: "..."

Jung Soohee: "..."

Sooyeon: "..." Đệt!!!

Cô đã biết mà... tối nay thể nào cũng trốn không thoát!

Còn nữa, cái gì mà "ba em" chứ, tên này rõ ràng đang cố tình muốn cô chết vì buồn nôn.

Trong vài giây ngắn ngủi, Jung Dongyup, Kim Eunjung, kể cả Jung Soohee đều kinh hoảng nhìn về phía Sooyeon, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Chuyện này... rốt cuộc là sao?

Sooyeon hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, lạnh tanh nói: "Choi tổng cứ đùa, chuyện này có vẻ như chẳng liên quan gì đến tôi hết thì phải?"

Jung Dongyup nghe xong câu này liền y như đỉa phải vôi, cũng không quản nguyên nhân chuyện này là sao, nghiêm nghị quát: "Sooyeon, đừng có nói linh tinh!"

"Ái chà, tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì đành thôi vậy." Một câu của Sooyoung thôi đã bác bỏ một hạng mục đầu tư.

Mặt Jung Dongyup đen kịt, sắc mặt Kim Eunjung cũng không khá khẩm hơn là bao.

Jung Soohee siết chặt nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lên tiếng chất vấn: "Không biết Choi tổng và chị tôi... có quan hệ gì?"

Sooyeon lập tức nói: "Không có gì cả!"

Sooyoung thì lại chẳng hề có chút ý tứ muốn dừng trò "đùa dai" này lại, hắn ta nhìn Sooyeon cười một cái: "Sao lại không có gì được chứ? Darling à, anh là..."

Sooyeon lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn qua, nếu cái tên này mà dám nói hươu nói vượn, cô sẽ lập tức đồng quy vu tận với hắn!

"À..." Có vẻ như cuối cùng Sooyoung cũng chán bầy nhây tiếp, thỏa mãn nhìn đôi mắt đang trợn tròn của Sooyeon, cong môi nói: "Anh là... Fan trung thành của em!"

Sooyeon: "..."

Jung Dongyup và Kim Eunjung nghẹn trân nghẹn trối đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Jung Soohee đột nhiên nghĩ tới điều gì mà sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch.

Fan... của Jung Sooyeon...

Đột nhiên cô ta lại nhớ tới sự việc ở buổi tiệc từ thiện lần trước...

Chẳng lẽ... anh ta chính là cái tên số 8 thần bí đã bỏ 10.000 vạn ra để mua cái vương miện kia tặng Jung Sooyeon?

Lúc ấy MC cũng nói người này là fan trung thành của Jung Sooyeon...

Chương 1316: Cái gì gọi là vô sỉ

Hiển nhiên, Jung Dongyup và Kim Eunjung khá là bất ngờ với câu trả lời này.

Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ rằng người bọn họ hao hết tâm tư muốn lấy lòng lại là... lại là fan của Jung Sooyeon!

Mà, đối phương còn si mê với Sooyeon như thế, gần như là nói gì nghe nấy!

Jung Dongyup nghĩ tới câu trả lời vừa rồi của Sooyeon mà tím ruột tím gan.

Con nhỏ chết tiệt này, nếu như vừa rồi thừa nhận thì có phải có mấy trăm nghìn vạn tiền đầu tư rồi không.

Theo ông ta biết thì trong tay Sooyoung này chắc chắn có không ít hon mấy trăm nghìn vạn đâu.

Jung Dongyup muốn cứu vớt tình hình nhưng Sooyoung đã không còn muốn nhiều lời với ông ta nữa, xoay người tính rời đi, trước khi đi, còn quay lại nhìn Sooyeon nói: "Darling, đừng nhớ tôi quá, chúng ta sẽ gặp lại nhau... nhanh thôi ~"

Sooyeon: "..."

Sooyoung vừa mới đi, Jung Dongyup đã liền không nhịn được nữa, đến cả Kim Eunjung cũng chĩa mũi dùi về phía cô.

"Sooyeon, sao con lại không hiểu chuyện chút nào như thế hả!"

"Vừa rồi tại sao mày không trực tiếp đề nghị anh ta đầu tư vào Jung thị, mày có biết vì một câu nói của mày mà công ty tổn thất bao nhiêu không?"

"Chị, chuyện chị vừa làm quả thật có hơi..."

Sooyeon đảo mắt nhìn từng người, đúng là sắp buồn nôn chết rồi, cô lạnh lùng nói: "Lúc tôi bị lão Nam Haein làm khó, mấy người làm như chẳng quen tôi cơ mà. Thế mà... bây giờ, lại yêu cầu tôi xin vốn từ một người xa lạ, để tôi nợ anh ta một ân tình lớn như thế, vậy sau này các người tính lấy gì ra để trả cái ân tình này đây?"

"Sooyeon, vừa rồi là ba không qua kịp, lúc đó ba đã chuẩn bị ra ngăn cản rồi. Con cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như thế mà cáu giận với ba được! Khi nào rảnh con hẹn với Vân tổng ăn bữa cơm rồi nói vài câu giúp ba được không?" Jung Dongyup nghĩ đến cảnh Sooyoung đối xử khác biệt với Sooyeon thì cũng không muốn trở mặt với cô, chỉ đành cố gắng hòa hoãn.

"Lúc ấy chúng ta không qua thì sao? Tự mày mất mặt còn muốn kéo bọn tao cùng bẽ mặt theo à?" Giọng điệu của Kim Eunjung thì không được tốt như thế.

Cứ nghĩ tới chuyện Sooyeon vừa làm, cả người bà ta liền đầy lửa giận...

Jung Soohee đứng bên cạnh thì "hiểu chuyển" săn sóc vỗ lưng cho Kim Eunjung.

Đúng vào lúc này, bỗng từ sau lưng truyền tới một giọng nói sắc bén của phụ nữ: "Hừ, đúng là đủ mất mặt thật!"

"Cô..." Sooyeon nhìn người vừa tới.

Vừa rồi Jung Soojung đã nghe nhân viên phục vụ nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, bà đau lòng xoa đầu Sooyeon, sau đó dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn ba người Kim Eunjung: "Sooyeon có bố mẹ như các người mới là mất mặt! Lúc xảy ra chuyện thì nguyên một đám trốn còn nhanh hơn thỏ, quan hệ phủi sạch đến nỗi như người dưng nước lã! Đến lúc thấy người ta có giá trị lợi dụng thì một con gái, hai con gái ngọt xớt, anh và chị coi như đã cho tôi biết cái gì gọi là vô sỉ rồi đấy!"

"Cô..." Kim Eunjung giận đen cả mặt.

"Tôi cái gì? Tôi nói cho các người biết, các người không nuôi Sooyeon lấy một ngày, cũng không dạy dỗ nó lấy một ngày, các người không có quyền yêu cầu nó làm cái gì hết!"

"Khụ,Soojung, em nhỏ giọng một chút!" Jung Dongyup lo lắng nhìn ngó chung quanh.

Jung Soojung giận đến nỗi đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận, khuôn mặt bà lúc này như có một lớp băng mỏng bao phủ, bà kéo tay Sooyeon, đi thẳng vào giữa đám đông...

"Cô ta... Cô ta muốn làm gì!" Kim Eunjung bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Sooyeon chau mày nhìn Jung Soojung: "Cô..."

Jung Soojung liền cắt lời cô: "Sooyeon, con đừng nói gì hết, mọi chuyện đã có cô đây rồi!"

Nói xong, bà liền cất tiếng nói trước mặt tất cả mọi người ở đây: "Các vị!"

Trong chốc lát, mọi người đều vô thức nhìn về phía Jung Soojung.

Chương 1317: Đại tiểu thư nhà họ Jung

Nương theo tiếng nói của Jung Soojung, tất cả mọi người đều đưa con mắt tò mò nhìn qua, không biết Jung Soojung muốn làm gì...

Mọi người đang nghiêng đầu hỏi han, bàn tán với nhau thì nghe Jung Soojung nói tiếp: "Chuyện vừa rồi tôi cũng đã biết, tôi sẽ truy cứu hành vi quấy rối cháu gái tôi của Nam Haein đến cùng, đương nhiên là không chỉ giới hạn ở việc dùng tới pháp luật."

Này là muốn nhổ cỏ tận gốc...

Vì một đứa con gái nuôi ở quê lên mà Jung Soojung làm đến mức này sao?

Ngay cả Jung Dongyup và Kim Eunjung vừa rồi còn chẳng nói gì cơ mà.

Trong một chốc, mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào...

"Mặt khác, tôi thấy có vẻ như mọi người đã hiểu lầm một chuyện, vì thế có một số việc tôi cần phải giải thích với các vị ở đây một chút... Như đã giới thiệu, Sooyeon là cháu gái tôi, cháu ruột chứ không phải cháu nuôi cháu cò gì cả!"

Jung Soojung vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều xôn xao...

Sắc mặt Jung Soohee lập tức trắng nhợt, Jung Dongyup và Kim Eunjung muốn tiến lên ngăn cản nhưng cũng không kịp nữa rồi, ngữ điệu của Jung Soojung cực kì nhanh gọn, nói tiếp:

"Năm đó, lúc Sooyeon và Jung Soohee mới được sinh ra đã bị ôm nhầm trong bệnh viện. Mãi đến khi Sooyeon mười tám tuổi, chúng tôi mới đón được con bé về nhà họ Jung! Sooyeon là cháu gái ruột của tôi, là cháu đích tôn nhà họ Jung."

"Đừng nói là với thân phận của Sooyeon, cho dù con bé chỉ là một đứa trẻ bình thường thì hành vi vừa rồi của Nam Haein cũng đã đủ khiến người ta khinh thường! Tin rằng các vị không có dị nghị gì với điều này!"

Đồng tử trong mắt Kim Eunjung co lại: "Jung Soojung!!! Cô ta dám! Cô ta thật sự dám! Tôi phải xé xác cô ta ra!"

Jung Dongyup giữ chặt lấy tay Kim Eunjung: "Bà bình tĩnh một chút được không? Đây là nơi nào hả, còn sợ chuyện chưa đủ lớn à? Bây giờ gây sự với nó thì cũng chẳng cứu vớt được gì? Dù gì những gì nó nói cũng là sự thật mà! Chẳng bằng đợi mọi chuyện yên ổn..."

Lúc này đây, mọi người nào còn lòng dạ quan tâm chuyện Nam Haein nữa, tất cả đều dồn sức chú ý lên tin tức khủng bố mà Jung Soojung vừa đưa ra...

"Chuyện... Chuyện gì thế này? Jung Soohee không phải là con ruột? Sooyeon mới là con ruột?"

"Đợi đã, đợi đã, đầu óc của tôi sắp lú rồi... thế là, Sooyeon mới là Đại tiểu thư nhà họ Jung, còn Jung Soohee chỉ là con bé nhà quê bị ôm nhầm thôi à? Thật không thể tin nổi!"

"Chẳng trách khí chất của Sooyeon này lại xuất chúng như thế, không ngờ chuyện này còn có ẩn tình như vậy!"

"Chậc chậc, vậy mà còn cứ thích giả vờ là mình Đại tiểu thư chân chính trước mặt người khác, chẳng trách Jung Soojung tức giận đến thế..."

"Tôi thì lại cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế, nếu thật sự như những gì Jung Soojung nói thì tại sao nhà họ Jung mãi không công bố thân phận thật của Sooyeon? Đã thế lại còn luôn yêu chiều Jung Soohee như thế! Chẳng nhẽ đầu óc của Jung Dongyup và Kim Eunjung hỏng hết rồi à?"

...

Hai cô ả bạn thân của Jung Soohee, Yang Mina và Kim Nayeon đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Jung Soohee, vẻ mặt y như gặp quỷ.

Jung Soohee vốn không phải là con ruột nhà họ Jung, cô ta mới chính là cái đồ nhà quê được nhận nuôi kia. Còn Jung Sooyeon mới là Đại tiểu thư nhà họ Jung?

Chuyện này... sao có thể như thế được!

Nếu thật là như vậy, chuyện hai người bọn họ suốt ngày qua lại với cô ta, cung phụng cô ta như Đại tiểu thư, còn vì cô ta mà cười nhạo Jung Sooyeon nữa... chuyện này tính thế nào đây?

Nếu là như vậy, chắc chắn Jung Soohee cũng tự rõ tình hình nhưng cô ta lại không nói gì cả, cứ xem hai người họ như hai con hề nhảy nhót vậy à?

Chương 1318: Nó thì cao quý hơn ai?

"Soohee, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô của cậu điên rồi à? Sao lại nói Sooyeon mới là Đại tiểu thư nhà họ Jung, còn nói năm đó cậu và Sooyeon bị ôm nhầm?" Khuôn mặt của Yang Mina đầy vẻ không thể tin nổi.

Jung Soohee siết chặt nắm đấm, nước mắt lã chã nói: "Tớ cũng chẳng biết tại sao cô lại nói như thế nữa..."

Yang Mina và Kim Nayeon nghe vậy thì lại nhìn nhau, thế nhưng lần này cũng không có hoàn toàn tin lời Jung Soohee như trước nữa.

Chuyện này... quả thật là có quá nhiều chỗ kì lạ.

"Thật có lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của các vị, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ, lần khác có cơ hội sẽ mở tiệc bồi tội với mọi người!" Jung Soojung trôi chảy đưa ra lời từ biệt thì dẫn Sooyeon bỏ đi, để vợ chồng Jung Dongyup đối diện với tình trạng sứt đầu mẻ trán này.

Jung Dongyup và Kim Eunjung cũng không chịu để yên chuyện này, lập tức ồn ào đến tận chỗ Jung lão gia tử.

Đương nhiên là Jung Soojung cũng quyết không để mấy người đám Jung Dongyup thêm mắm dặm muối, lập tức dẫn Sooyeon về Jung gia.

Vừa hay, tối nay có một vài chuyện nên nói cho rõ ràng!

"Nửa đêm nửa hôm rồi, còn ồn ào cái gì thế hả?" Vẻ mặt Jung lão gia tử đầy giận dữ nhìn cả phòng đang ầm ỹ.

Không chỉ có Jung Dongyup và Jung Soojung mà Jung Shindong chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng chạy tới góp vui. Ông ta vừa biết tin, Jung Soojung đã nói chuyện của Sooyeon và Jung Soohee ra trước mặt mọi người, nên giờ đang đấu tay đôi với nhà Jung Dongyup. Đây đúng là một hồi tuồng hay, đương nhiên ông ta phải đến tận nơi xem rồi!

Kim Eunjung tức đến mức sắp phát điên: "Cha, sao cha không hỏi xem cô cháu gái tốt của cha đã làm gì! Cô ta quả nhiên là khinh người quá đáng! Không bàn bạc gì với chúng con đã tự ý dẫn Sooyeon đến bữa tiệc mừng của công ty Light..."

Jung Soojung cười lạnh: "Tự ý? Chị dâu cả, chị chú ý ngôn từ của mình, tôi muốn dẫn ai tới đâu là tự do của tôi, chả có lí gì phải báo cáo với chị cả."

"Cô câm miệng! Sooyeon là..."

"Hửm? Nó là gì của chị?"

Kim Eunjung hít sâu một hơi: "Cô đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."

Nói xong, bà ta lại nhìn Jung lão gia tử kể lể: "Cha, cô ta dẫn Sooyeon tới tiệc rượu thì thôi, lại còn công bố chuyện Sooyeon mới là con gái ruột của con ra, nói năm đó Sooyeon và Soohee bị ôm nhầm!"

Jung Dongyup cũng mở miệng nói: "Cha, lần này Soojung đúng là hơi quá đáng quá rồi!"

Lão gia tử đưa mắt nhìn từng người, sau đó trầm giọng nói: "Quá đáng cái gì? Những lời Soojung nói có câu nào sai à!"

"Cha..." Kim Eunjung lập tức kêu thành tiếng.

Mắt Jung Soohee lập tức tối sầm...

"Được rồi, đừng có cãi cọ nữa, tuy không phải thời cơ thích hợp nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Ta đã cho mấy đứa thời gian lâu như thế, bảo mấy đứa xử lý cho tốt rồi, kết quả thì sao? Có phải chờ ta chết rồi Sooyeon vẫn không thể nhận tổ quy tông đúng không?" Lão gia tử giận dữ gõ mạnh cây quải trượng xuống.

Kim Eunjung cả giận nói: "Cha, sao cha lại bất công như thế, bây giờ bị Soojung nói toạc ra như vậy, cha bảo Soohee của chúng con sống thế nào nữa đây? Mọi người sẽ nhìn nó thế nào đây?"

Jung Soojung hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao chị không nghĩ đến Sooyeon mang cái tiếng con nuôi nhà chị nhận từ quê lên thì sống thế nào, người ta nhìn nó thế nào! Thế nào hả? Sooyeon có thể chịu uất ức được mà nó không thể chịu được à? Nó thì cao quý hơn ai?"

Kim Eunjung nghe Jung Soojung nói xong thì không nhịn được nữa, bà ta lao lên phía trước, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn...

Jung Dongyup vội vàng nhào tới kéo Kim Eunjung nhưng không biết là cố ý hay không suýt nữa thì đập cả khuỷu tay của mình vào mặt Jung Soojung. Cuối cùng bị Sooyeon lắc tay một cái ném ra xa một mét, sau đó che chở cho Jung Soojung đứng ra sau mình.

"Mày... cái đồ bất hiếu này! Mày dám ra tay với ba mày à!" Jung Dongyup ôm cánh tay đau đến tận xương, tức giận quát tháo.

Chương 1319: Chuyển nhượng cổ phần

"Dừng lại hết cho ta! Còn ra cái thể thống gì nữa!" Jung lão gia tử tức giận không nhẹ.

Con mắt Jung Dongyup nhìn Sooyeon không khác gì như nhìn kẻ thù vậy: "Đồ bất hiếu, đừng cho rằng tao không biết lòng dạ của mày, mày trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận cô mày như thế chẳng phải vì chút cổ phần công ty à? Mày cho rằng lừa được cổ phần của cô mày thì mày có thể thừa kế công ty à! Mày cho rằng mấy lão già trong công ty dễ đối phó à, không có tao che chở thì lúc đó mày sẽ bị ăn sạch chẳng còn cái xương nào đâu!"

Vẻ mặt Kim Eunjung đầy trào phúng: "Luôn mồm nói không cần đồ gì của nhà họ Jung, không chịu nhận bố mẹ, vậy mày đang làm cái gì đây?"

"Hai đứa chúng mày im miệng hết cho ta, cho dù Sooyeon có thừa kế công ty thì cũng là danh chính ngôn thuận!" Vẻ mặt Jung lão gia tử đầy tức giận.

Trong cảnh cãi cọ ầm ỹ, Sooyeon đột nhiên lên tiếng: "Chuyện liên quan đến cổ phần công ty, tôi vốn định ngày mai sẽ nói rõ mọi người. Nhưng, nếu như bây giờ hai vị đã không chờ được nữa thì giải quyết luôn vậy, vừa hay có ông nội ở đây."

Jung lão gia tử chau mày: "Sooyeon, cháu..."

Sooyeon cho ông nội một ánh mắt trấn an, sau đó lấy một tập văn bản ra.

Trong thoáng chốc, Jung Dongyup, Kim Eunjung, Jung Soohee và cả Jung Shindong đều nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Sooyeon.

Bởi vì, ngay trang đầu của tập tài liệu đã viết mấy chữ "Văn kiện chuyển nhượng cổ phần" vô cùng nổi bật.

"Văn kiện chuyển nhượng cổ phần!" Jung Shindong kinh ngạc kêu lên, chẳng nhẽ Sooyeon muốn chuyển cổ phần ra ngoài?

Vẻ mặt Jung Soohee đầy khẩn trương, chẳng nhẽ Sooyeon đã bị cái giá mà cô ta đưa ra trước đó thuyết phục?

Không đúng... con khốn kia chưa bao giờ muốn cô ta được sống tốt đẹp cả... Sao có thể bán cổ phần công ty cho cô ta!

"Bộp" một tiếng, Sooyeon mở tập văn kiện kia ra, để trên mặt bàn.

Nội dung văn kiện lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Công ty Quốc tế Hữu hạn Jung Thị.

Bên chuyển nhượng:Jung Sooyeon (bên A)

Bên nhận: Jung Soojung (bên B)

...

Jung Soojung!!!

Vừa nhìn thấy cái tên này xong, đám người Jung Dongyup chết sững.

Nhưng, sau đó còn có chuyện khiến cho bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa.

Trong văn kiện chuyển nhượng ghi rõ 10% cổ phần của bên A sẽ được chuyển nhượng mà không có bất cứ chi phi gì cho bên B.

Không chi phí...

"Jung Sooyeon! Mày điên rồi!" Jung Dongyup không nhịn nổi nữa.

Kim Eunjung cũng tỏ vẻ không thể nào tin nổi rằng Sooyeon sẽ đưa miễn phí hết cổ phần cho Jung Soojung?

Nó thà đưa miễn phí cho Jung Soojung cũng không thèm bán lại cho bọn họ?

Jung Soojung nhìn văn kiện kia mà lòng vô cùng ngổn ngang, hiển nhiên là bà cũng không thể ngờ được Sooyeon sẽ làm như thế!

Chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà cô đã có thể tin tưởng giao hết cổ phần của mình cho bà...

Vẻ mặt Jung Shindong cũng đau đớn không thôi: "Ôi, cháu gái à, cho dù cháu không có hứng thú với công ty, cũng không muốn bán cho ba cháu thì cứ bán cho chú cũng được mà! Sao lại cho không người khác thế kia, cháu đúng là dại dột quá đi!"

"Cha, chẳng lẽ cha cứ để Sooyeon làm ẩu như thế à?" Jung Dongyup nóng nảy.

Jung Yoseo nhìn Sooyeon, thấy sự kiên quyết trong mắt cô thì đành hít sâu một hơi: "Cổ phần đã cho Sooyeon thì là của nó, nó xử lí thế nào là quyền tự do của nó."

Kim Eunjung ghét nhất là Jung Soojung, sao có thể cho phép Jung Soojung chiếm được 20% cổ phần Quốc tế Jung thị dễ dàng như thế được, lúc này liền cả giận nói.

Chương 1320: Giấy không thể gói được lửa

"Cha, dù sao thì Soojung cũng chỉ là người ngoài, để cô ta giữ nhiều cổ phần như thế thì sao có thể thuyết phục mọi người được!"

Jung Yoseo nhìn thoáng qua Jung Soohee: "Rốt cuộc ai mới là người ngoài, mấy đứa tự hiểu rõ. Vốn ta không muốn nói lời làm tổn thương người khác. Hai đứa bé này, một đứa là cháu gái ruột thịt, một đứa thì ta chứng kiến nó lớn lên, đối với ta mà nói thì đứa nào cũng như đứa nào. Nhưng, chuyện hai đứa làm với Sooyeon quả thật là quá đáng!"

Jung Yoseo nói xong liền đưa ánh mắt sắc bén nhìn Jung Soohee: "Soohee, cháu cũng thấy đấy, cái nhà này vì cháu mà thành như thế này, nếu cháu còn mang chút lòng cảm kích đối với ơn nuôi dưỡng của Jung gia, ôm một chút áy náy với chị cháu thì tốt nhất là nên khuyên bố mẹ cháu đi!"

Nếu như Jung Soohee thật sự không tranh giành cái gì như biểu hiện bên ngoài, không cần cái gì cả thì Jung Dongyup và Kim Eunjung cũng chẳng đến mức này.

Tâm tư con bé này sâu như thế, ông không thể không phòng...

Bây giờ Sooyeon giao hết cổ phần cho Soojung, sau này có Soojung che chở, lựa chọn của con bé là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Năm năm trước, khi ông phát hiện đứa cháu trai duy nhất không phải cháu ruột thì bệnh nặng một trận, lúc đón Sooyeon về thì ông vẫn đang nằm viện. Sau đó lại có nhiều chuyện phát sinh, không có dư sức quản lí tới nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

"Vậy phía nhà họ Lee thì làm sao bây giờ... thế này thì con biết ăn nói với nhà họ Lee thế nào đây! Chuyện tối nay ồn ào như thế, chắc chắn nhà họ Lee sẽ nghe được lời đồn, nếu để họ biết được Soohee không phải con ruột của con thật thì..."

Jung Soojung liếc xéo Kim Eunjung: "Giấy không thể gói được lửa, tôi chỉ đang giúp chị đối mặt với hiện thức sớm hơn mà thôi, tránh đến lúc kết hôn rồi lại bị đuổi khỏi cửa!"

Kim Eunjung chỉ vào mặt bà: "Cô... Jung Soojung! Có phải là không ai được vui vẻ thì cô mới hài lòng! Cô cầm chỗ cổ phần này mà có thể an tâm được à?"

Vẻ mặt Jung Soojung tràn đầy vô tội: "Cháu ruột của tôi tặng, sao tôi lại không an tâm được?"

Lão gia tử thở dài một tiếng: "Chuyện Soohee thì lúc trước ta cũng đã bảo mấy đứa sớm nói rõ với nhà thông gia. Nhưng ba đứa lại thi nhau khóc lóc muốn giấu kín chuyện nay, chuyện đã đến nước này mấy đứa tự gánh lấy hậu quả."

"Cha, nếu như quan hệ thông gia với nhà họ Lee bị mất đi thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Jung thị chúng ta!" Jung Dongyup gấp đến dộ giơ cả chân, bây giờ thân phận của Soohee đã bại lộ, thân phận cổ đông của ông ta trong công ty cũng khó mà giữ, nếu hôn sự này mà cũng mất nữa thì...

"Tuy thực lực Jung thị không hùng hậu nhưng còn chưa đến bước phải dựa vào thông gia để chống đỡ. Chẳng phải mấy đứa luôn mồm nói với ta nhà họ Lee nhìn trúng Soohee, chứ chẳng có quan hệ gì đến nhà họ Jung chúng ta, thế nên thân phận của Soohee chẳng liên quan gì đó à?" Vẻ mặt của Jung Yoseo đầy mệt mỏi, không muốn nghe Jung Dongyup nói nhiều nữa, nói xong liền bảo người hầu đỡ ông ra ngoài.

Jung Dongyup lập tức nói không ra lời, lúc đó là vì ông ta muốn dỗ dành lão gia tử nên mới nói thế, con ruột với không phải con ruột sao mà giống nhau được chứ!

Jung Shindong cười lạnh: "Ảnh hưởng đến toàn bộ Jung thị, nói dễ nghe nhỉ? Theo tôi thấy là mình anh không có chỗ dựa nữa mà thôi!"

Tuy rằng lần này là Jung Soojung được lợi, nhưng chỉ cần thấy Jung Dongyup gặp xui là ông ta cũng đã vui vẻ rồi.

Jung Soohee cố gắng áp chế tâm tình của mình lại, ra vẻ lo lắng nhìn Sooyeon nói: "Sooyeon, chị nghĩ kĩ lại đi mà, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, không liên quan gì đến bố mẹ hết. Dù sao bố mẹ cũng là bố mẹ ruột của chị, chắc chắn sẽ không hại chị! Sooyeon, chị đừng để bị người ta lừa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic