Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

One shot

Đới Manh ngồi ở ghế phụ, kéo cửa sổ xuống, cố hít lấy không khí tràn ngập mùi gió biển ẩm ướt, cô quên mất mình đang đi trên đường cao tốc, khi thò đầu ra ngoài thì bị buộc phải rút lại bởi khí thải ô tô hăng nồng bao quanh.

"Tớ tưởng cậu sẽ vào trong nghe người ta hát." Trong lúc tắc đường, bạn cô tức giận bấm còi tỏ vẻ không hài lòng, những người chủ xe xung quanh cũng bắt chước cô ấy và bóp kèn liên tục. Tiểu Cao tắt vô lăng, quay sang cô vui vẻ mà nói đùa.

Cô ấy đang nói về một quán bar nổi tiếng mà cả hai vừa đi qua, Dụ Ngôn là người duy nhất làm ca sĩ thường trú nếu nàng không có việc gì làm. Nàng làm việc ở đó không thường xuyên, thậm chí trước cả khi bắt đầu hẹn hò với Đới Manh, mặc dù bây giờ hai người đã ngầm chia tay nhưng Dụ Ngôn vẫn cứ làm những gì mình muốn, chơi guitar và hát bài hát mà mình yêu thích một cách tự do tự tại, nàng không thèm nhìn mặt người khác hay nghe người khác yêu cầu bất cứ điều gì.

Cô nghi ngờ việc mình và nàng ấy từng yêu nhau. Khi chia tay, Đới Manh thầm buồn mấy ngày, sau khi dọn dẹp những tổn thương trong lòng, quay lại nhìn Dụ Ngôn vẫn một mình sống một cuộc sống sung túc. Đới Manh cười hai tiếng: "Em ấy sẽ phát hiện ra tớ, với tính khí thất thường của em ấy, cho dù đang hát cũng sẽ đi xuống đập cây đàn vô đầu tớ."

"Ừ ừ đúng vậy, em ấy trông giống như một cô gái trẻ nóng tính đến từ Bắc Kinh." Người bạn đổi chủ đề "Thật ra, tớ không nghĩ Dụ Ngôn là người thích hợp để yêu đương."

"Cậu đã làm đúng khi chia tay với em ấy."

Đới Manh hạ cửa sổ xuống, tiếng còi lại vang lên, mùi xăng khiến bạn cô không khỏi chửi rủa.

"Cậu có bệnh hả? Vừa rồi còn chưa ngửi đủ sao? Mau kéo lên."

"Ờ...tớ có xu hướng làm những việc lặp đi lặp lại một cách vô thức." Đới Manh tự nói, thu tay lại và dùng tay phải giữ cổ tay trái của mình, sau đó cô mở hai lòng bàn tay ra và nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn của mình trong trạng thái xuất thần: Fucking, Perfeck. Đây là hai từ mở đầu cho sự tò mò của cô về con người kỳ lạ tên Dụ Ngôn.

"Tớ biết." Đới Manh đột ngột trả lời câu hỏi, cô nhìn thấy đèn hậu của chiếc xe phía trước nhấp nháy, tiếng động cơ nổ máy lần lượt che lấp câu trả lời của cô "Tớ đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Ngôn."

"Cái gì? Cậu biết chia tay với em ấy là điều đúng đắn? Ồ, cậu đã nghĩ ra rồi sao."

"Tớ nói" Đới Manh lên giọng như đang tức giận với chính mình "Tớ biết Dụ Ngôn không thích hợp để yêu, nhưng tớ cũng không muốn chia tay với em ấy."

"...Nếu cậu còn nói nhảm như vậy thì xuống khỏi xe của tớ đi." Cô ấy rẽ vào một con đường ít xe, xe đột ngột tăng tốc khiến tim Đới Manh đập loạn, cô vịn lấy ngực trái của mình "Sao lại thế? Cậu tức giận đến thế hả?"

"Làm ơn đi, Đới Manh." Người bạn hít một hơi thật sâu rồi từ từ giảm tốc độ xe "Tớ gần như ghét Dụ Ngôn vì cậu, như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. Cậu là cảm thấy lạc lõng quá lâu nên mới vậy. Hôm nay tớ đồng ý đi thư giãn cùng cậu, nhưng dù cậu mở hay ngậm miệng vẫn luôn nhớ đến em ấy."

Đới Manh mấp máy môi: "Sao cậu lại ghét em ấy? Tớ là người chủ động chia tay mà."

"Cậu" người bạn không nói nên lời, "Cậu đã bỏ rơi em ấy phải không? Và cuối cùng cậu lại buồn như này?"

"Tớ hối hận." Đới Manh thở dài "Tớ muốn quay lại với em ấy."

-------------------------------

Đới Manh nép mình trong một góc nơi ngọn đèn vòm nhấp nháy hiếm khi chiếu đến, không mấy hứng thú lắc ly rượu trong tay, tuy rượu được pha chế ở mức trung bình nhưng lại có một thứ gì đó không thể tả. Cô cắn đầu lưỡi, dùng răng hàm mài lại bề mặt lưỡi, từ từ đưa một ngụm rượu vào bụng, nồng độ cồn nồng nặc trong cổ họng khiến cô thoáng cau mày. Quán bar đêm khuya là nơi người ta không cần phải che giấu ham muốn của mình, những nụ hôn tràn khắp nơi leo lên vô tận, lan đến tận gót chân cô.

Cô ngồi một mình suốt ba tiếng đồng hồ, từ chối tất cả đàn ông, phụ nữ đến bắt chuyện, Đới Manh chỉ nhìn chằm chằm về phía sân khấu, tai cô nghe những giai điệu buồn tẻ của những bản ballad buồn và lạc điệu. Ngoài ra, người đến quán bar ít nhiều đều mong rằng rượu hay gì đó mới mẻ sẽ đến với mình trước, ai quan tâm đến những ca sĩ tội nghiệp, khán giả với dòng máu chảy trong cơ thể cùng rượu sẽ cổ vũ hào phóng cho tất cả những ai bước lên sân khấu.

Đêm nay cô ở lại hơi lâu, đến khuya. Chiếc điện thoại di động ở cạnh khuỷu tay cô, màn hình hiển thị "23:56", tuy cô không uống nhiều nhưng thái dương cô đập rất nhanh. Đới Manh dùng một ngón tay kéo điện thoại để mở khóa, bấm vào danh bạ và do dự có nên gọi cho bạn bè vào giờ chết tiệt này không. Nhưng do dự mấy phút điện thoại lại tắt, Đới Manh xoa xoa đầu ngón tay, trong lòng xuất hiện một loại linh cảm vi diệu, loại linh cảm không thể giải thích này khiến cô ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Một nữ ca sĩ lạ mặt cầm cây đàn guitar, buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo vest cộc tay, đứng trước micro cố định và bắt đầu hát mà không có bất kỳ lời chào vô nghĩa nào.

"Sao trước khi đi ngủ lại muốn bật đèn..." Nữ ca sĩ chọn "Scar", một ca khúc có lẽ ra đời trước cả cô. Nữ ca sĩ trông cực kỳ trẻ, hát những bài hát cũ là trải nghiệm thử thách nhất, may mắn thay, người con gái này nắm bắt tốt bài hát và hát với giọng hát trong trẻo, như thể nàng ấy đã rắc một loại thuốc tỉnh táo không có tác dụng phụ vào đầu của Đới Manh.

Đới Manh uống chút rượu, tính tiền và chăm chú lắng nghe ca sĩ hát.

"Yêu thì phải đủ dũng cảm để chia tay..." Bản tình ca có chút gì đó chua chát cùng tiếng guitar giòn giã được nữ ca sĩ thể hiện một cách đặc biệt tự do và nhẹ nhàng dưới ánh đèn vòm đầy màu sắc. Trên người cài những bông hoa sặc sỡ và làm nổi bật đôi tay, khuôn mặt trắng nõn ướt đẫm màn đêm của quán bar - đẹp mơ hồ, rơi vào sự quyến rũ. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người quan tâm đến ca sĩ này, Đới Manh nghĩ cô cũng nằm trong danh sách đó.

Nữ ca sĩ chỉ hát một bài rồi rời đi, trong tiếng vỗ tay, reo hò của khán giả át cả tiếng hôn nhau. Đới Manh không vỗ tay tán thưởng nàng, cầm lấy điện thoại rời khỏi bàn, đi về phía ca sĩ.

Điều đáng ngạc nhiên là không có đám đông vây quanh nàng ấy. Nàng cởi dây buộc tóc, để mái tóc đen xõa xuống, vẻ mặt lạnh lùng, tránh xa người lạ, khó trách không ai dám bắt chuyện với nàng.

"Chị muốn gì?" Dụ Ngôn chú ý tới Đới Manh, tức giận hỏi.

Cô gái này, tính khí có chút thất thường.

"Chị thích em, không có chuyện gì nhưng vẫn muốn bắt chuyện với em."

"...Chậc, chị thật thẳng thắn." Dụ Ngôn đặt cây đàn guitar xuống và lấy túi xách của mình "Tên tôi là Dụ Ngôn."

"Đới Manh."

Một nụ hôn hoà vào màn đêm, làm loãng vị ngọt của rượu mạnh trong miệng cô.

Cô ca sĩ hát tình ca trong quán bar lúc đầu bỗng trở thành người tình bí mật nằm dưới cô trong khách sạn, Đới Manh cảm thấy cơn say đã được giải trừ lại quay trở lại với cô. Cô nắm lấy cổ tay hẹp của Dụ Ngôn và xoa xoa hoa văn tiếng Anh màu lục lam có cảm giác giống như đã khảm sâu vào trong da thịt. Thân hình của Dụ Ngôn rất nhỏ, Đới Manh có thể dễ dàng che chắn cho nàng ấy.

Màu sắc của hai bộ hình xăm đã nhạt dần thành màu xanh lam chứng tỏ đã xăm nhiều năm, chẳng lẽ là khi chưa đủ tuổi thành niên?

"Thấy cái này, chị còn tưởng em định hát nhạc rock." Đới Manh chạm vào hình xăm, Dụ Ngôn có chút căng thẳng muốn thoát ra nhưng không thành công.

"Tôi chỉ vui vẻ hát tình ca, đừng rập khuôn tôi." Người nằm xuống là Dụ Ngôn, người nói sẽ không tha cho nàng cũng như vậy. Nàng kéo đầu Đới Manh xuống rồi ngẩng đầu lên hôn cô. Nụ hôn của Dụ Ngôn cũng táo bạo như nàng, cắn môi dưới mấy cái để trả đũa, sau đó đầu lưỡi không báo trước mà xông vào, Đới Manh tập trung đáp lại lời mời của nàng, tranh thủ thở một chút, không sao cả nếu miệng nàng cứng thì kết cấu vẫn ngọt ngào và mềm mại. Dụ Ngôn nắm tay cô cởi quần áo của nàng, vội vàng quấn chân quanh eo cô, không hề giấu diếm ham muốn dâng trào của mình.

Đới Manh ích kỷ để lại một số dấu vết trên xương quay xanh của nàng, cho dù sau đêm nay không ai biết ai, nhưng ít nhất dấu vết sẽ lưu lại trên cơ thể đối phương chứ không phải trên người khác. Tay Đới Manh xoa lấy eo thon đang vặn vẹo không chịu nổi của Dụ Ngôn, di chuyển đến phần bụng dưới của cô mà nhấn xuống, Dụ Ngôn thấp giọng nói: "Nhanh lên." Đới Manh cười nham hiểm, gõ nhẹ vào hông nàng hai cái như đáp lại, cởi khuy quần của nàng ra lật Dụ Ngôn lại, dùng môi và lưỡi chặn lấy miệng nàng, cô tiếp tục lần đầu tiên nhìn thấy một hình xăm lớn hơn trên chiếc lưng trần của nàng.

"Đây là...phượng hoàng?" Không ngờ trên lưng Dụ Ngôn lại có hình xăm ấn tượng như vậy. Đới Manh đưa tay vuốt từ lông phượng rực rỡ lên đầu con phượng hoàng đang gầm thét. Dụ Ngôn cử động, bả vai đẹp đẽ nâng lên hạ xuống trước mắt Đới Manh "Đúng" Dụ Ngôn quay đầu lại "Đới Manh, đừng chạm vào, tôi cảm thấy không thoải mái."

"Được." Đới Manh nhắm mắt lại hôn Phượng Hoàng rực rỡ của nàng, ý tứ là người này có rất nhiều điều ẩn giấu, nếu không phải tình một đêm, cô thật sự muốn hiểu rõ hơn về nàng.

"Chết tiệt, chậm chút...thể lực của chị tốt thật đấy..." Dụ Ngôn hít một hơi, chửi rủa và đấm vào vai Đới Manh một cách yếu ớt, người phụ nữ ném nàng nhiều lần, Dụ Ngôn muốn ngừng, khép chân lại, nhưng Đới Manh kịp thời ôm đầu gối đẩy ra.

"Em mệt à, Dụ Ngôn?" Đới Manh khiêu khích nàng, thay vào đó tăng tốc và nghiền nát những điểm nhạy cảm. Dụ Ngôn rên rỉ không thể kiểm soát, đôi chân bị Đới Manh nắm lấy không khỏi run lên, cơ bắp ở đùi trong thỉnh thoảng lại run rẩy, đột nhiên Đới Manh lấy ra một ít chất lỏng trong suốt, chảy dọc để lại dấu vết. Khi cô đi vào lần nữa, Dụ Ngôn không khỏi rên rỉ, đạt cực khoái dưới ánh mắt kinh ngạc của Đới Manh.

"Còn nói thêm nữa, chị sẽ chết." Dụ Ngôn có thời gian làm ra vẻ mặt dữ tợn, Đới Manh nhịn cười, bịt mắt nàng lại hôn nàng.

"Ngày mai em vẫn còn ở quán bar đó chứ?" Sau khi tắm chung, Đới Manh không ngủ được, cô hoài niệm chạm vào hình xăm trên vai Dụ Ngôn rồi hỏi.

"Tùy tâm trạng" Giọng nói của Dụ Ngôn khàn khàn pha chút buồn ngủ.

"Dụ Ngôn, chị thích nghe em hát." Đới Manh tựa đầu vào vai nàng.

"Tôi không thể ở một nơi tồi tàn mãi được."

Cổ họng Đới Manh cuộn lên xuống, không nói nữa. Dụ Ngôn có vẻ buồn ngủ, dù sao sau đêm nay họ là người xa lạ, vậy tại sao lại phải quan tâm Dụ Ngôn đi đâu? Có lẽ "Dụ Ngôn" cũng là một cái tên giả do nàng ấy tạo ra.

"Đới Manh" Giọng nói đột ngột vang lên khiến cô giật mình. Dụ Ngôn vẫn quay lưng về phía cô, ho hai tiếng để hắng giọng rồi cao giọng.

"Cùng tôi yêu đương đi."

--------------------------------

Người bạn không còn cách nào khác đành phải quay đầu xe và chen vào một đường cao tốc đông đúc khác ở hướng ngược lại.

"Tốt hơn hết cậu nên cầu nguyện rằng Dụ Ngôn vẫn chưa rời đi."

"Gì cơ?"

"Cậu có biết tớ đã cố gắng bù đắp cho cậu một trải nghiệm tình yêu khốn khổ đến thế nào không? Chỉ sau vài tháng hẹn hò, một cô gái siêu soái đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn. Người yêu cũ của cô ấy thì sống hạnh phúc một mình và trở thành người nổi tiếng trong quán bar. Kết quả là, từ đầu đến cuối người lo được lo mất cũng chỉ có mình cậu, Đới Manh."

Cô chia tay Dụ Ngôn trước vì sợ một ngày nào đó Dụ Ngôn sẽ rời đi. Trước khi điều gì đó xảy ra tốt nhất bạn nên tách mình ra khỏi điều đó trước. Bao nhiêu tuổi rồi, tại sao vẫn thích chơi đùa với cảm xúc của bản thân?

Dụ Ngôn quả thực không phải là một người tình bình thường, tình yêu của nàng cũng tự do và thuần khiết như chính nàng. Nếu thích thì thích, nếu không thích thì không thích. Thích thì theo, chán thì vứt đi, khá là tàn nhẫn. Yêu hận của nàng đều rõ ràng, nàng không bao giờ do dự, nàng sẽ không cầu nguyện đối phương ở lại, cũng sẽ không vì đối phương ở lại mà tiếp tục yêu đương.

Nàng ấy là một cơn gió.
Cô tự hỏi làm sao người ta có thể đón được một cơn gió.

Nhưng Dụ Ngôn lại để lại cho cô một câu trả lời im lặng, nàng ở lại quán bar đó với tư cách là ca sĩ thường trú, đợi Đới Manh quay lại và ném mình vào cơn gió một lần nữa.

Dụ Ngôn trở nên nổi tiếng ở quán bar này chỉ sau hai tuần. Khi Đới Manh bước vào quán bar, đúng lúc đó là buổi đặc biệt của Dụ Ngôn, cô chen qua đám đông, nhưng lại phát hiện mình không thể chen lên phía trước. Có rất nhiều người đang nhỏ giọng nói về nàng, điều này khiến Đới Manh có chút khó chịu.

Dụ Ngôn đã quen với việc buộc tóc đuôi ngựa cao khi hát và cây đàn guitar nàng ấy sử dụng chưa bao giờ được thay đổi, hình ảnh một con sư tử nhỏ với hàm răng đầy răng mà Đới Manh tùy ý dán vào vẫn được bảo vệ một cách an toàn trên đấy.

Dụ Ngôn, Dụ Ngôn... Đới Manh nhìn thấy một cây guitar điện khác phía sau nàng, chẳng lẽ bây giờ nàng ấy cũng hát nhạc rock? Những lời nói vô tình lúc đầu đã được Dụ Ngôn ghi nhớ cho đến tận bây giờ. Một cơn gió lướt qua trên đầu cô và Dụ Ngôn chắc chắn đã nhìn thấy cô. Dụ Ngôn ngừng hát, nắm tay cầm đàn bước ra khỏi sân khấu, phớt lờ tiếng cảm thán của mọi người.

Đới Manh nhanh chóng chớp mắt lau đi những giọt nước mắt đau nhức: giờ đây cô bằng lòng quay lại với người mình yêu.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Dụ Ngôn xuyên qua đám đông, nắm tay Đới Manh, chạy ra khỏi quán bar, chạy vô định trên con đường tối tăm. Đới Manh để nàng kéo, vô số khí lạnh ập vào mặt cô, bọn họ không để ý nhiều, cũng không biết chạy đi đâu, chỉ có lòng bàn tay của Dụ Ngôn là ấm áp, đó là nơi duy nhất có thể cảm nhận được nhiệt độ.

"Giả vờ như không quan tâm đến em có phải rất vui không?" Dụ Ngôn buông tay Đới Manh ra, cụp mắt xuống, nói ra cảm xúc của mình, nàng gảy dây hai lần phát ra một nốt ngang lớn, rõ ràng. Đới Manh nghe nàng nói cũng không hề tức giận: cô thật sự là một kẻ điên của riêng Dụ Ngôn.

"Không vui chút nào." Đới Manh nhìn nàng chỉnh nút đàn, sờ sờ tai nàng làm không khí càng thêm bối rối "Chị nhớ em, Dụ Ngôn."

"Chị là ai? Chúng ta có quen nhau à?" Dụ Ngôn hất tay cô ra "Em sẽ kiện chị vì tội giả mạo chị ấy."

"Chúng ta hiện tại so với lúc trước gần hơn nhiều." Đới Manh sau đó giải thích "Không chỉ trong quá khứ, mà còn trong tương lai."

"Không phải nói là không thích mặt xấu sao?" Dụ Ngôn nghiêng đầu, dùng đuôi tóc quét qua một bên khuôn mặt của Đới Manh.

"Mặt xấu cũng được, mặt đẹp cũng được, vừa đẹp vừa xấu cũng được, chị đều thích." Đới Manh muốn nắm lấy sợi tóc nhưng lại trượt mất.

"Không phải chị chỉ thích vui chơi mà không từ biệt sao?" Dụ Ngôn chỉ vào Đới Manh nhìn tay cô đang nổi da gà "Nửa đêm mà chạy loanh quanh thế này vừa lạnh vừa mệt, hát chưa xong bài phải hát, không biết khi về có sếp cho em nghỉ việc hay không."

"Dụ Ngôn." Đới Manh gọi nàng "Em còn giận à?"

"Sao em lại phải giận?" Dụ Ngôn nhếch miệng cười "Mối quan hệ hai người sẽ rất nhàm chán nếu như chỉ có mình em giận dỗi."

"Nếu em không thích làm ca sĩ thường trú thì đừng làm nữa."

"Em cũng nghĩ xong rồi."

"Chị đến...không muộn phải không?" Đới Manh liếm đôi môi khô khốc, môi Dụ Ngôn sáng bóng, cô nghiêng đầu hôn Dụ Ngôn, khí lạnh trong phổi biến thành nóng ẩm, những giọt sương lạnh biến thành giọt nước trên chóp mũi người yêu.

"Chị nên nói cái gì bây giờ?" Nước nhanh chóng bốc hơi, Đới Manh nói.

"Một lời đã định." Dụ Ngôn mím môi, đưa tay ra.

"Lần sau em sẽ không giữ chị lại đâu." Dụ Ngôn nói: "Em để tay ở đó, chị tự biết mà làm đi." Đới Manh bị nàng chọc cười, vội vàng nắm tay nàng.

May mắn thay, gió đã dừng lại chờ cô ấy.

End.

---------------------------

Valentine vui vẻ, chúc cho những người có tình yêu thì mặn nồng như Đới Ngôn, còn người nào chưa có thì sẽ sớm tìm được một người ân cần, thầm lặng quan tâm chăm sóc cho mình như Đới Manh hoặc một người hung dữ với cả thế giới, ôn nhu chỉ với một người như Dụ Ngôn.

Đới Ngôn mãi keo mãi đỉnh nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top