Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

33. [H]

Dụ Ngôn sau khi đọc tin nhắn của Đới Manh xong quyết định ở lại phòng tập luôn, dù gì chị ấy cũng không đến nữa, trở về nhà sớm cũng không làm gì.

Gần 11 giờ đêm Dụ Ngôn mới về nhà rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Tắm xong Dụ Ngôn bước ra ngoài, trong bóng tối, có người ôm chầm lấy nàng trong vòng tay. Dụ Ngôn định la lên nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền thả lỏng người mà vòng tay ôm lấy.

"Sao chị bảo không đến được mà?"

Đánh lên vai con người đang dụi mặt vào hõm cổ nàng mà làm loạn, biết chị ấy đến thì nàng đã về nhà từ sớm rồi.

"Chị giải quyết xong chuyện liền đến đây, chị nhớ em."

Đới Manh tưởng chuyện phải giải quyết rất lâu nên mới nói với Dụ Ngôn đừng chờ cô, ai ngờ chỉ một chút liền xong rồi.

Dụ Ngôn nhảy lên người Đới Manh, hai chân quấn lấy eo chị ấy, đặt xuống môi chị ấy một nụ hôn. Đới Manh ma mãnh lại bế nàng đến giường, đặt Dụ Ngôn dưới thân rồi kéo nàng ấy vào nụ hôn sâu.

Môi lưỡi day dưa một hồi lâu Đới Manh mới chịu dứt ra.

"Còn mệt không Ngôn?"

Dụ Ngôn nhẹ lắc đầu, nàng đã hết bệnh rồi.

"Vậy thì làm việc thôi."

Đới Manh nói rồi nháy mắt một cái, tay luồn vào trong áo choàng tắm của Dụ Ngôn mà làm loạn.

"Ưm... Hư hỏng..."

Vì buổi tối đi ngủ, Dụ Ngôn cũng không có mặc nội y, Đới Manh chỉ cần kéo dây áo ra thì Dụ Ngôn đã loã thể rồi.

"Biết chị đến nên mặc thế này sao?"

"Không có! Có quỷ mới biết chị đến đây, em định đi ngủ mà."

Chị ấy nói vậy thì thật oan cho nàng quá rồi, đây thật sự chỉ là thói quen của nàng thôi.

"Vậy cũng được, dù gì hôm nay em ngủ cũng không cần mặc đồ."

Tay Đới Manh vuốt ve vòng eo thon gọn của Dụ Ngôn rồi lại bóp lấy cặp ngực to tròn của nàng ấy. Khoái cảm ập đến, Dụ Ngôn cũng thôi không đôi co với Đới Manh nữa.

"Ưm..."

"Khi nào có lịch trình?"

Đới Manh phải để ý chuyện này một chút, nàng ấy có lịch ngày mai hoặc ngày mốt thì Đới Manh sẽ không làm, vì nàng ấy sẽ không xuống giường được, đi đứng cũng không được tự nhiên, sẽ bị để ý.

"Hai tuần nữa... Ân..."

Dụ Ngôn nặng nhọc mở lời, cơ thể ưỡn lên đòi hỏi Đới Manh nhiều hơn.

Đới Manh mỉm cười, vậy thì nàng ấy lại phải liệt giường nữa rồi.

Đới Manh cúi xuống hôn đôi môi của Dụ Ngôn, nuốt hết những tiếng rên rỉ của nàng ấy vào trong mình, đưa lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng rồi lại mút lấy đôi môi của nàng ấy.

Đới Manh chuyển xuống cổ Dụ Ngôn mà liếm láp, nhẹ nhàng mút lấy xương quai xanh quyến rũ của nàng ấy rồi lại đi xuống ngậm lấy ngực nàng ấy mà ra sức mút.

"Ưm... Mạnh chút..."

Một bên Đới Manh đang mút, một bên thì tay chị ấy đang nhào nặn, làm Dụ Ngôn nàng vô cùng hưng phấn.

"Hôm nay chị nhớ em quá, chị không muốn nhẹ nhàng với em đâu."

Đới Manh gặp nàng ấy trong tình cảnh mới tắm xong thế này thì có chút kích thích, cô không nghĩ là cô sẽ nhẹ nhàng như lần trước được.

"Sao cũng được... Là chị... Em đều thích..."

Dụ Ngôn nàng cũng không thích nhẹ nhàng thế này, thật sự không thể thích nghi được.

Đới Manh nghe xong liền gấp gáp mà mút lấy ngực Dụ Ngôn đang ở trước mặt, từng dấu vết hồng hồng rồi đỏ đậm dần hiện lên trên cặp ngực trắng nõn của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn ưỡn người lên, tay cũng kéo đầu chị ấy lại sát hơn, cảm giác này thật sự rất khoái cảm.

"Ư... Thoải mái quá..."

Tay Đới Manh di chuyển xuống dưới mà mơn trớn lấy đùi non của Dụ Ngôn, lướt lên lướt xuống nhẹ nhàng làm Dụ Ngôn khẽ rùng mình.

"Ưm... Chị..."

Đới Manh trườn xuống dưới ngắm nhìn nơi nhạy cảm ướt đẫm mật dịch của Dụ Ngôn.

"Đừng... Đừng nhìn..."

Dụ Ngôn vội khép chân lại nhưng căn bản là không thể nữa, chị ấy mạnh bạo mà dùng tay tách ra.

"Nó muốn chị thế này, chị nên thoả mãn nó, đúng không Ngôn?"

Đới Manh nhìn những phiến thịt hồng hào trước mặt mà nhịn không nổi, lỗ nhỏ thì đang rỉ nước ra từng chút từng chút một, bức Đới Manh muốn phát điên.

Dụ Ngôn căn bản không thể đáp lại những lời ám muội này của Đới Manh, cũng không dám nói gì.

"Hôm nay chị phải làm gì với nó đây? Ngôn muốn thế nào? Tay hay lưỡi, hay là cả hai?"

"Em không trả lời thì đừng trách chị."

Đới Manh nói rồi một phát đâm thẳng hai ngón tay vào bên trong Dụ Ngôn, vô cùng mạnh bạo.

"A... Đau em..."

Đợt trước Đới Manh chỉ vào có một ngón, hiện tại vào hai ngón mà không hề báo trước, Dụ Ngôn liền giật mình la lên.

"Đau? Chị nói rồi, hôm nay chị không muốn nhẹ nhàng với em đâu, chuẩn bị tinh thần một chút."

Đới Manh mạnh tay bắt đầu ra vào liên tục, Dụ Ngôn không thích nghi kịp nên không chịu được.

"Chị... Chậm thôi... Đau em..."

Đới Manh nghe như không nghe, liên tục ra vào sâu bên trong Dụ Ngôn rồi cong ngón tay lên, chạm đến nơi nhạy cảm của Dụ Ngôn làm nàng ấy bật lên tiếng rên vô cùng mị hoặc.

"Ư... Manh..."

"Chị đây."

Dụ Ngôn hiện tại đang hết sức tận hưởng, cũng không còn đau nữa, dần quen với hai ngón của Đới Manh mà mưu cầu nhiều hơn.

Cả người Dụ Ngôn lung lay theo từng nhịp ra vào của Đới Manh, hai tay bấu víu vào ga giường mà chịu đựng.

"Thích không Ngôn?"

Đới Manh thích thú liếm môi, ngắm nhìn Dụ Ngôn thế này thì thật là hạnh phúc quá đi.

"Thích... Thích lắm... Ưm..."

Đới Manh mỉm cười, phía dưới mạnh mẽ ra vào, thích thú mà ngọ nguậy ngón tay, khuấy đảo sâu bên trong nàng ấy.

Dụ Ngôn vốn dĩ hôm nay đi tập về khuya rất mệt, định sẽ ngủ một giấc thật đã cho tới sáng nhưng nàng nghĩ bây giờ không thể nữa, có thứ khác làm nàng thích thú hơn rồi.

"Đới Manh... Sướng quá..."

Dường như mỗi một lần đều trở nên thăng hoa hơn, khoái cảm càng nhiều hơn, Dụ Ngôn không thể thoát khỏi dục vọng của Đới Manh trao cho nữa.

Đới Manh hai ngón ray vẫn cứ ra ra vào vào liên tục, từng chút rút cạn sinh lực của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn chịu không nổi sự mãnh liệt này, phút chốc đã đạt cao trào lần đầu tiên trong đêm.

Đới Manh rút hai ngón tay ra đưa lên miệng mút hết những gì Dụ Ngôn vừa bắn ra, xong xuôi thì mạnh bạo lật người Dụ Ngôn lại, kéo mông nàng ấy lên cao.

Tư thế mới làm Dụ Ngôn có chút ngượng ngùng, quay đầu lại nhìn Đới Manh với ánh mắt xin tha.

Đới Manh mạnh tay vỗ vào cặp mông trắng trẻo săn chắc của nàng ấy, nhìn từ phía sau thế này, cả cái hình xăm đầy quyến rũ của nàng ấy nữa, Đới Manh chịu không nổi liền đẩy hai ngón tay vào mạnh bạo rồi rút ra, tiếp tục lặp lại.

"Ân... Manh... Nhẹ thôi..."

Đới Manh đánh lên cặp mông hư hỏng của Dụ Ngôn thêm một cái nữa, đẩy thật mạnh vào bên trong rồi móc lên.

Hai tay Dụ Ngôn gắt gao bấu lấy ga giường, cảm thụ cảm giác thăng hoa này của Đới Manh mang lại cho nàng.

"Ư... Manh... Chết mất.."

Mọi câu từ thoát ra từ miệng Dụ Ngôn đều là những từ không rõ ràng. Phía dưới mỗi lần Đới Manh đi vào thật mạnh rồi kéo ra, kéo theo dòng nước từ bên trong Dụ Ngôn ra ngoài, từng giọt ấm nóng rỉ xuống ga giường sạch sẽ, bức Đới Manh phát điên vì nàng ấy.

Đới Manh càng ngày làm càng mạnh bạo hơn, vươn người lên phía trước mà rải từng nụ hôn lên lưng Dụ Ngôn, hôn lên hình xăm quyến rũ của nàng ấy.

Quá kích thích, cả bên dưới và cả bên trên, Dụ Ngôn thật sự chịu không nổi, nàng như đang lạc vào chốn thần tiên cùng Đới Manh, vĩnh viễn không muốn thoát ra.

"Đới Manh... A..."

"Chị đây"

Mỗi lần nàng kêu tên chị ấy, lần nào chị ấy cũng rất kiên nhẫn trả lời nàng ấy, tựa như lời yêu thương của nàng vĩnh viễn sẽ luôn được hồi đáp.

"Ân... Em yêu chị... Em yêu chị..."

"Chị cũng yêu em."

Đới Manh vẫn ra vào liên tục sâu bên trong Dụ Ngôn, bên trong ấm nóng trơn trượt hút lấy tay Đới Manh, ngày càng mê người hơn.

Đới Manh cũng hoàn toàn không ám ảnh những chuyện quá khứ nữa, cô đang được Dụ Ngôn dắt đi một con đường mới, một con đường mà ánh sáng luôn soi rọi lên hai người.

"Chết thật... Em không xong rồi..."

Dụ Ngôn biết mình sắp đến rồi, liền thông báo cho Đới Manh biết. Đới Manh cũng cảm nhận được sự co bóp lại từ sâu bên trong Dụ Ngôn, ra sức đẩy mạnh rút ra vài cái nữa rồi rút tay hẳn ra, kéo theo dòng nước bên trong Dụ Ngôn ra ngoài.

Dụ Ngôn rã rời tay chân, định nằm xuống thì bị Đới Manh giữ lại, nàng quay đầu lại phía sau nhìn chị ấy, miệng há ra mà hít thở từng hơi, đôi mắt mờ đi vì tình đờ đẫn quay lại nhìn chị ấy.

"Chị chưa nói là xong rồi, ai cho em nằm xuống?"

Đới Manh đánh lên mông Dụ Ngôn một cái thật mạnh rồi đưa đôi mắt si mê mà nhìn nàng ấy

"A... Em... Mệt..."

Hành người ta như vậy, lại còn mạnh bạo mà đánh, bảo sao người ta không mệt, còn không thèm cho người ta nghỉ ngơi một chút, chị ấy có phải là ác quá không vậy?

"Chị nói từ đầu rồi, hôm nay sẽ không nhẹ nhàng, chịu một chút đi."

"Ở yên đó."

Đới Manh nói rồi bắt Dụ Ngôn quỳ ở tư thế đó, cô ấy đi đến túi lấy ra một vật gì đó như thỏi son, mang đến chỗ Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn hiện tại cũng không biết Đới Manh đang làm gì, mắt cứ nhìn theo chị ấy.

"Thử một chút đồ mới mẻ xem sao."

Đới Manh mặc kệ Dụ Ngôn đang nhìn mình, cầm thứ đó trên tay rồi bấm công tắc, tiếng rè rè phát ra, tim Dụ Ngôn khẽ đập mạnh vài nhịp.

Cho đến khi thứ đang rung đó chạm vào người nàng, Dụ Ngôn mới bất ngờ la lên.

"Đới Manh... Cái gì vậy..."

Đới Manh đang cho thứ đó chạm vào hạt đậu nhỏ của Dụ Ngôn, chị ấy còn thích thú mà tăng tốc độ rung lên.

"A... Manh..."

"Đồ chơi chị vừa tìm được thôi, chắc em sẽ thích."

Đới Manh di chuyển qua lại trứng rung trên hạt đậu nhỏ của Dụ Ngôn, xấu xa mà ấn vào.

"Ư... Manh..."

Đới Manh để thứ rung đó ở trên hạt đậu của nàng mà chà sát, một ngón tay bên dưới đã đi vào. Kích thích hai nơi làm Dụ Ngôn chịu không được, rên lớn hơn.

"Ân.. A a... Đới Manh ... A..."

Thứ rung đó không ngừng khiêu khích hạt đậu của nàng, làm nàng thở không thông, tay Đới Manh phía dưới ra vào liên tục, móc lên xuống chạm đến nơi nhạy cảm quen thuộc của nàng.

"Mạnh..."

Nàng muốn nữa, nàng muốn thêm nữa, nàng sắp chìm đắm vào trong ái tình này của Đới Manh rồi.

"Ư... Nữa... Manh..."

Tiếng trứng rung cùng với tiếng va chạm nhóp nhép hoà thành những âm thanh kích thích đến từng dây thần kinh của Dụ Ngôn.

"A... Ha... Sướng..."

"Có thích không Ngôn?"

Đới Manh mỉm cười, tay đánh lên mông nàng ấy một cái mạnh bạo, cô biết nàng ấy rất thích nhưng vẫn muốn hỏi.

"Em thích lắm... Nữa... Em muốn nữa..."

Đới Manh nhếch mép cười, những lúc như thế này nàng ấy mới về đúng con người của mình.

"Cầu xin chị nghe xem."

Đới Manh tay vẫn ra vào đều đều, tay kia ấn mạnh trứng rung lên hạt đậu của Dụ Ngôn.

"Ư... Xin chị... Làm chết em đi... Làm chết em đi Manh..."

Đới Manh đưa thêm một ngón nữa đi vào, đẩy mạnh từng cú vào sâu bên trong Dụ Ngôn mà khuấy đảo.

"Ân... Sướng chết mất... Đới Manh..."

"Ừ chị đây."

Người Dụ Ngôn theo từng cú đẩy của Đới Manh mà nâng lên từng nhịp, để cho chị ấy đi sâu vào bên trong nàng nhất.

"A... Manh... Em chết mất... Em sắp chết rồi..."

Rên rỉ không dừng lại được, Đới Manh thật biết cách chiều chuộng nàng, nàng không chịu nổi nữa.

"Ư... Manh... Em ra... Em ra..."

Đới Manh mạnh tay đẩy vào rồi rút ra vài lần nữa, kéo theo dòng nước trong người Dụ Ngôn ra.

Người nàng mồ hôi nhễ nhại, nước bọt cũng đã chảy ra ngoài không ít, miệng thì đang há ra mà thở dốc liên tục.

Đới Manh lật người Dụ Ngôn lại chồm lên hôn lấy đôi môi quyến rũ của nàng ấy.

"Mệt không?" Đới Manh nhìn gương mặt hồng hào của Dụ Ngôn mà hỏi.

"Không mệt." Dụ Ngôn mỉm cười, nàng cũng không biết nàng có còn khoẻ hay không nữa, chỉ là nàng thích cảm giác này đến vô cùng. 

"Ngoan ngoãn một chút, chị sẽ thưởng cho em."

Đới Manh trườn xuống phía dưới, Dụ Ngôn nghe thấy tiếng rè rè lúc nãy, tim đập không thôi.

"Ư..."

Đới Manh đưa trứng rung đó vào bên trong Dụ Ngôn, chầm chậm từng chút một.

Nàng thật sự không đoán ra được chị ấy sẽ làm gì, cho đến khi vật rung đó chạm đến tận cùng điểm nhạy cảm của nàng.

"Ư... Manh... Chị làm gì..."

"Làm cho em sung sướng, tận hưởng đi."  Đới Manh vui vẻ trả lời nàng ấy.

Đới Manh nói rồi cúi xuống liếm lấy hạt đậu nhỏ của Dụ Ngôn, Dụ Ngôn giật mình rên lớn lên.

"Ân... Đới Manh... A..."

Đánh lưỡi qua lại, miết từ trên xuống rồi từ dưới lên, bên trong thì có vật rung mạnh vô cùng, Dụ Ngôn thoải mái mà tận hưởng khoái lạc chị ấy mang đến.

"Ư... Mạnh chút nữa... Manh..."

Dụ Ngôn nâng hông lên cho Đới Manh liếm lấy, hai tay bấu lấy ga giường đến nhăn nhúm, miệng thì rên rỉ không ngớt. 

"Manh... Em muốn..."

Đới Manh mút lấy hạt đậu nhỏ sưng tấy, thỉnh thoảng còn lấy răng cạ vào làm Dụ Ngôn sướng đến chảy nước mắt.

Trứng rung bên trong nàng vẫn đang làm việc, chạm đến từng điểm nhạy cảm trong nàng, đưa nàng lên tới chốn thiên đường. Đới Manh đưa tay bấm công tắc mạnh thêm một nấc nữa.

"Ah... Sướng chết mất..."

Dụ Ngôn ngày một rên lớn hơn, Đới Manh biết nàng ấy sắp đến rồi, liền liếm lấy hạt đậu nhỏ nhanh hơn, đánh qua lại liên tục. Dụ Ngôn ưỡn mình dậy, dòng nước trắng tuôn ra, nàng mệt mỏi thở dốc.

Đới Manh vẫn không chịu rút trứng rung ra, nó vẫn hoạt động bên trong Dụ Ngôn. Đới Manh thả mình nằm xuống kế bên Dụ Ngôn, quay người sang nhìn nàng ấy.

"Ưm.. Lấy ra..."

"Để một lát, cho chị ngắm em một chút đã."

Đới Manh mỉm cười, lấy tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của nàng ấy, trìu mến mà ngắm nhìn.

"Ưm... Chị kỳ quá..."

Thứ đó đang rung rất mạnh bên trong Dụ Ngôn, tuy không ấm bằng tay Đới Manh nhưng cũng đủ để nàng ấy sung sướng đến lạ thường.

Dụ Ngôn tay bấu lấy ga giường, cắn môi lại chịu đựng, Đới Manh đòi ngắm nàng cái gì với tình thế này chứ.

Đới Manh nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi đang cắn lại của Dụ Ngôn mà tách ra, vươn lên hôn lấy đôi môi bướng bỉnh đó, tiếng rên bị Đới Manh khoá lại, chỉ còn tiếng nho nhỏ phát ra. Đới Manh mút lấy đôi môi của Dụ Ngôn rồi luồn lưỡi vào bên trong nàng ấy mà khuấy đảo.

Dứt nụ hôn ra, Đới Manh nhìn Dụ Ngôn đang đê mê trong dục vọng, mỉm cười nhìn nàng ấy.

"Manh... Giúp em..."

Dụ Ngôn muốn Đới Manh đi vào trong nàng, cảm giác quen thuộc của Đới Manh vẫn là thích thú hơn.

"Nó không làm em thoả mãn sao?"

Đới Manh bật cười, nàng ấy yêu cầu điều gì cô cũng sẽ chiều chuộng, hôm nay lại muốn bức nàng ấy một chút.

"Không phải... Chết mất... Em thích... Chị hơn..."

Trứng rung bên dưới vẫn hoạt động hết công suất, dù rất khoái cảm nhưng nó lành lạnh, không ấm như tay của Đới Manh.

Đới Manh liếm môi một cái, nhìn nàng ấy thế này thật sự là hấp dẫn quá đi.

Cúi xuống mút ngực Dụ Ngôn, tay Đới Manh đi bóp bên còn lại.

"Ưm... Manh..."

Nói một đằng chị ấy đi làm một nẻo, Dụ Ngôn dù có chút uất ức nhưng đành chấp nhận.

Đới Manh mút đến khi sưng tấy cặp ngực trắng nõn của Dụ Ngôn mới thôi, chuyển xuống phía dưới nhẹ nhàng rút trứng rung bên trong Dụ Ngôn ra, liền đâm hai ngón tay của mình vào sâu bên trong.

"Ư... Nhẹ thôi..."

Chị ấy lại gấp gáp như vậy.

Đới Manh không nói gì, tay mạnh bạo ra vào liên tục. Khi vào như muốn phá tan bên trong Dụ Ngôn, khi ra lại như kéo theo linh hồn nàng ấy ra vậy.

"Ư... Sướng quá... Thích quá..."

Dụ Ngôn bị Đới Manh dạy hư, mất hết lý trí trong đầu, hiện tại chỉ còn đầu óc trống rỗng với Đới Manh là người trước mặt thôi.

"Em bức chị phát điên, Dụ Ngôn!"

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn ở dưới thân cô mà rên rỉ trong sung sướng, thật sự cô không chịu nổi mà dùng sức ra vào mạnh hơn.

"Là em... Em hư hỏng... Chết mất..."

Đới Manh cật lực ra vào thêm vài phút nữa, Dụ Ngôn ra thêm một lần nữa trong đêm, nằm yên trên giường mà thở.

Đới Manh nằm xuống kế bên nàng ấy, khẽ thở từng hơi, nhìn qua khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Dụ Ngôn, không khỏi ấm áp.

Đới Manh hôn nhẹ lên môi nàng ấy rồi đứng lên đi vào nhà tắm mặc đồ vào, lấy ra một thau nước ấm, nhẹ nhàng lau người cho Dụ Ngôn rồi mặc một bộ đồ thật ấm áp vào cho nàng ấy.

Dụ Ngôn mệt đến mức không nói nên lời nữa, mặc kệ cho chị ấy làm gì nàng, chỉ biết nằm im.

Khẽ đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã 2 giờ đêm rồi.

Đới Manh dọn dẹp xong, Dụ Ngôn nằm chờ chị ấy lên giường mà ôm nàng vào lòng.

"Ngủ đi em."

Đới Manh nhẹ nhàng hôn lên trán Dụ Ngôn, hôm nay nàng ấy bệnh, lại còn mới đi tập về nữa, cô lại không tiết chế được mà hành nàng ấy liên tục, hiện tại có chút hối hận.

Dụ Ngôn dụi mặt vào lồng ngực Đới Manh hít ngửi mùi hương quen thuộc, tay vòng qua eo chị ấy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, nàng không thể nói thêm một lời nào để đáp chị ấy nữa rồi.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top