Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

34.

Dụ Ngôn tất nhiên đến trưa hôm sau mới thức dậy, nhưng thức dậy thì Đới Manh không còn bên cạnh nàng nữa rồi, chợt trong lòng có chút mất mát.

Dụ Ngôn cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Đới Manh liền bấm vào đọc.

"Em dậy thì đi tắm rồi ra ăn đi nhé, đồ ăn chị nấu sẵn cho mọi người rồi. Không đi được thì để chị nói Kiki mang đồ ăn vào dùm em, đừng cố quá nha. Chị phải trở về nhà hát, hôm nay có công diễn, xin lỗi vì không bên cạnh em được, chị xong việc chị sẽ đến ngay với em. Hôm qua chị có chút nhớ em... Nên hơi mạnh tay.. Xin lỗi Ngôn, sau này chị sẽ tiết chế lại."

Dụ Ngôn mỉm cười, trong lòng lại ấm áp lạ thường.

"Em không sao, chị đừng lo, là chị thì có bao nhiêu em cũng sẽ thích.. Chị làm việc tốt nha, em rảnh em sẽ xem công diễn đó, em sẽ kiểm tra xem chị có tập trung trên sân khấu hay không, cẩn thận với em đó. Đới Manh lão sư làm việc chăm chỉ, trở về em sẽ thưởng mọi thứ cho chị nếu chị muốn ~ moah"

Dụ Ngôn bấm gửi đi, rất nhanh đã thấy Đới Manh trả lời lại.

"Tuân lệnh Dụ Ngôn lão sư!"

Dụ Ngôn bật cười, Đới Manh của nàng ngoài soái khí ra thì còn rất đáng yêu nữa.

Dụ Ngôn từ tốn đứng lên đi vào trong phòng tắm, đứng trước gương ngắm nhìn những vết tích của cuộc hoan ái đêm qua Đới Manh để lại trên người nàng, lòng vô cùng hạnh phúc. Tay đưa đi sờ từng vết đã trở nên đỏ bầm mà chị ấy làm ra, nâng niu từng nơi từng nơi một.

Nàng tắm xong cũng thoải mái hơn một chút, cũng không đến nỗi là không đi được, chỉ là nhức hông một chút thôi. Vì thường xuyên tập thể dục và tập nhảy cường độ cao nên sức chịu đựng của nàng vô cùng bền, một chút mãnh liệt trên giường với Đới Manh cũng không làm khó được nàng.

Dụ Ngôn đi ra ngoài tìm đồ ăn, Hứa Giai Kỳ và Lục Kha Nhiên đang ngồi ở phòng khách, thấy Dụ Ngôn đi ra, vết đỏ chi chít trên cổ và xương quai xanh nên cũng biết lý do vì sao giờ này Dụ Ngôn mới thức dậy, không trách nàng ấy được, dù gì cũng chỉ nằm dưới cho người ta hành thôi.

Ba người họ lên bàn bắt đầu bữa ăn, Dụ Ngôn cũng có chút ngượng, nhưng căn bản là mấy vết đó không thể che đi được mà.

Đới Manh sau khi đăng tấm hình kia lên, trở về Siba liền bị đè ra mà tra hỏi, vì ngoại trừ Tôn Nhuế ra thì không ai biết người yêu của Đới Manh là ai.

"Đới Manh, chị mau khai đi, người yêu chị là ai? Tại sao giấu tụi em?"

Ngô Triết Hàm đưa đôi mắt tò mò nhưng có đôi phần giận dữ để hù doạ Đới Manh.

"Chị nói cho mấy đứa biết, đi diễn xa em ấy còn gọi điện cho người yêu em ấy liên tục, nào là 'nhớ em' rồi 'yêu em' các thứ, ôi trời ơi thật không chịu nổi mà."

Khổng Tiếu Ngâm ở bên ngoài châm thêm vào vài lời chủ ý để những con người đang bao vây Đới Manh nghe thấy.

"Chị mau khai đi!!!!!"

"A trời ơi, mấy cái đứa này bị cái gì vậy hả? Chị hiện tại chưa có công khai được."

Đới Manh co người lại, vô cùng chật vật với những con người đang đè cô xuống.

"Vì sao? Chị còn định giấu đến bao giờ?"

"Chưa biết, nhưng mà sẽ sớm thôi. Mấy đứa mau buông chị ra rồi chuẩn bị lên công diễn đi."

Đới Manh thật hết nói nổi mấy đứa nhóc này, mạnh tay với cô quá rồi.

Hôm nay tâm trạng Đới Manh hết sức vui vẻ, người ở nhà xem công diễn cũng biết được chị ấy đang vui vẻ thế nào, miệng lúc nào cũng cười theo chị ấy.

"Em mượn điện thoại chị đi."

Tối Đới Manh lại đến ôm cô nàng nhỏ của mình vào lòng, nàng ấy trầm tư suy nghĩ gì đó rồi mượn điện thoại của Đới Manh.

Đới Manh cũng không thắc mắc Dụ Ngôn làm gì, nhanh chóng lấy đưa cho nàng ấy.

"Mật khẩu?"

Đới Manh đưa điện thoại cho nàng còn không mở khoá, nàng bấm sinh nhật chị ấy nhưng không phải, không nghĩ ra dãy số nào khác đành phải hỏi chị ấy.

"Sinh nhật em."

Đới Manh dịu dàng nhìn vào đôi mắt của nàng ấy, miệng mỉm cười. Cô đã đặt mật khẩu là ngày sinh của nàng ấy từ khi nhận được điện thoại từ chương trình rồi.

Dụ Ngôn nghe xong liền vui vẻ, tủm tỉm cười rồi nhập sinh nhật nàng vào, hình nền của chị ấy cũng là hình mà fan vẽ nàng. Dụ Ngôn cảm động, vươn người lên hôn môi Đới Manh một cái, chị ấy lại ranh ma mà kéo nàng vào nụ hôn sâu.

Dứt nụ hôn ra, Dụ Ngôn đánh nhẹ lên vai Đới Manh một cái, chị ấy hư hỏng quá rồi.

Dụ Ngôn đi vào Wechat của Đới Manh, bấm đăng lên hai tấm hình mà vừa nãy Kiki mới chụp cho hai người.

Tấm ảnh đó Dụ Ngôn đang nép vào lòng Đới Manh, như một chú mèo nhỏ đang đòi chủ vuốt ve vỗ về. Đới Manh đôi mắt đầy nhu tình đang nhìn cô nàng nhỏ của mình, miệng mỉm cười hạnh phúc, tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Dụ Ngôn, kéo nàng ấy vào lòng mình.

Tấm còn lại Đới Manh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi Dụ Ngôn, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở vòng eo hở ra từ chiếc áo croptop của Dụ Ngôn, Dụ Ngôn vòng hai tay ra sau cổ Đới Manh, nhắm mắt lại một cách mãn nguyện.

"Em đăng nhé?"

Dụ Ngôn quyết định hôm nay sẽ công khai, dù có như thế nào nàng cũng sẽ cùng chị ấy vượt qua tất cả.

Đới Manh nhẹ gật đầu.

"Chị muốn ghi gì?"

Dụ Ngôn suy nghĩ một hồi vẫn không biết ghi caption thế nào, đành quay qua hỏi ý kiến chị ấy. Đới Manh cầm lấy điện thoại trên tay, bấm vài chữ rồi đưa lại cho Dụ Ngôn. Dụ Ngôn đọc xong mặt liền hồng hồng lên, thích thú mà hôn lên má Đới Manh một cái.

"@Dụ Ngôn yêu bé ❤️"

Vài ngày trước hai người mập mờ đăng hình lên đã muốn nổ tung Wechat, hôm nay đều đã công khai, Wechat liền muốn sập, bình luận phía dưới ồ ạt nổ lên.

Kiki Hứa Giai Kỳ: ai chụp mà đẹp vậy ta?

Đới Manh trả lời Kiki Hứa Giai Kỳ: tiểu Ki chụp cho hai đứa chị, cảm ơn em.

Tạ Khả Dần: @Triệu Tiểu Đường hdjdisjandhdhsjjw mài vô đây mà coi cái gì nè :)) tau sốc quá, đi cấp cứu đây ~

Triệu Tiểu Đường trả lời Tạ Khả Dần: ừ có đi rủ tau đi với, chứ tau không thở nổi nữa rồi. Mài có thấy nhỏ Ngôn này thụ lòi dưới tay Đới Manh không :))) nhìn vầy chắc bị hành dữ lắm :))

Tạ Khả Dần trả lời Triệu Tiểu Đường: ê chúc phúc đi, sao mài quan tâm chuyện giường gối của người ta chi vậy :))) chúc hai người mãi mãi hạnh phúc nha, bớt thả cẩu lương lại đi, tụi tui chịu hong nổi :)))

Dụ Ngôn trả lời Tạ Khả Dần: ừ yên tâm đi, sau này mỗi ngày một tấm ~

Dụ Ngôn: @Đới Manh, bé cũng yêu chị 💕

Triệu Tiểu Đường: vừa nói cái nó thả cẩu lương liền luôn :)))

Trương Hân: trời ơi ngọt chết tui rồiiiiii ~ chúc mừng hai người ~~~~~ vậy là thuyền tui real, hahahahahaha đúng là một cú lừa

Tăng Khả Ny: huynh đệ này gan to thật, không hỏi ý kiến liền hốt em tui về?

Đới Manh trả lời Tăng Khả Ny: ừ hốt về rồi, hôm nào sẽ đãi cậu một bữa tạ lỗi ~

Ngu Thư Hân: nhìn bé út của tui trong vòng tay Đới Manh thật là hạnh phúc, tui gảaaaaaaaa

Tôn Nhuế: tấm thứ hai thật là kích thích nha ~

Phí Thấm Nguyên: @Hồng Bội Vân chúng ta mất lão công rồi :))))

Dụ Ngôn trả lời Phí Thấm Nguyên: tiểu muội muội, chị vẫn sủng em ~ hôm nào đến phòng Đới Manh, chúng ta cùng ăn kem.

Tako Trương Ngữ Cách: dù đã biết người yêu Đới Manh là Dụ Ngôn, nhưng mà hai người có thể bớt nũng nịu với nhau đi được không? Em thật chịu không nổi ~

Đới Manh trả lời Trương Ngữ Cách: tiểu bảo bối, chị xin lỗi ~~~~

Đoàn Nghệ Tuyền: trời ơi sốc muốn chớt :))))) ai đó kéo tui dậy được không :))) Đới Manh bỏ tay ra khỏi eo Dụ Ngôn điiiiiiii, bỏng mắt em rồiiiiii.

Tôn Nhuế trả lời Đoàn Nghệ Tuyền: tớ tưởng cậu quen mấy cái đụng chạm này rồi :)) giả vờ thẳng nữ trong sáng làm chi vậy :)

Ngô Triết Hàm: thì ra "lão công của Sông muội" là người yêu của chị :))) Đới Manh rước thêm tình địch về rồi ~ lão công của Sông muội lại trở thành lão bà của Đới Manh ahahahahah, kỳ này đảm bảo không ít muội muội nhà chúng ta lâm vào cảnh thất tình, phải đi hóng hớt mới được

Đới Manh trả lời Ngô Triết Hàm: @Kiki Hứa Giai Kỳ quản tên này dùm chị :))

Kiki Hứa Giai Kỳ trả lời Đới Manh: sao kêu em?????

Trịnh Đan Ny: lão công Dụ Ngôn của tui về với Đới Manh tiền bối rồi :(( hôm nay tui thất tình đây ~

Đới Manh trả lời Trịnh Đan Ny: yên tâm đi Đan Ny, chị sẽ "chăm sóc" lão công của em thật tốt. @Trần Kha dỗ dành em ấy một chút nhé ~

"Chị không biết sau này sẽ ra sao... Nhưng Dụ Ngôn có tin chị không? Chị sẽ bên cạnh em, cùng em vượt qua những chông gai phía trước, sẽ đau cùng em, sẽ khóc cùng em, sẽ bảo vệ cho em suốt cuộc đời."

Đới Manh buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay xinh đẹp của Dụ Ngôn, đặt lên đó một nụ hôn.

Dụ Ngôn mỉm cười, cũng đặt điện thoại xuống giường, đưa mắt nhìn Đới Manh.

"Em tin chị, Đới Manh. Em còn yêu chị nữa, em yêu chị của quá khứ, em yêu chị của hiện tại, về sau này vẫn sẽ mãi yêu chị. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc cho dù thế nào đi nữa, cùng nhau tiến lên, được không chị?"

"Chị yêu em, tiểu ngốc của chị."

Đới Manh ôm chặt Dụ Ngôn trong vòng tay, khẽ hôn nhẹ lên mái tóc nàng ấy, như một lời khẳng định sẽ mãi mãi bên cạnh bảo vệ cho nàng ấy.

"A..."

Dụ Ngôn khẽ la lên một tiếng, Đới Manh liền lo lắng mà xem nàng ấy.

"Làm sao vậy?"

"Em đau lưng..."

Dụ Ngôn đưa đôi mắt long lanh nhìn Đới Manh, giọng vô cùng nũng nịu.

Đới Manh liền mềm lòng mà nhìn nàng ấy, là hôm qua cô mạnh tay quá sao?

"Chị xin lỗi... Lần sau chị sẽ nhẹ nhàng với em. Nằm xuống đi, chị bóp lưng cho em."

Dụ Ngôn nghe thấy liền tung chăn ra, nằm úp người xuống để Đới Manh chăm sóc cho nàng.

"Ưm... Thoải mái quá."

Hai bàn tay của Đới Manh nhẹ xoa bóp từng nơi trên lưng nàng, cảm giác thật sự thoải mái đến vô cùng.

Đới Manh nghe Dụ Ngôn phát ra những âm thanh không đứng đắn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác, vội vàng lắc đầu xua tan suy nghĩ không trong sáng đó đi, Đới Manh cố gắng tập trung xoa bóp cho cô nàng nhỏ trước mặt.

"Chỗ đó mạnh một chút Manh."

"Thích quá."

"Mạnh nữa... Tay chị ấm quá đi."

Đới Manh không biết có phải nàng ấy cố tình hay không, chỉ là tâm tình cô có chút nhộn nhạo.

Đới Manh cũng không nỡ kêu nàng ấy đừng rên nữa, đành phải nghe nàng ấy rên những từ không trong sáng đó trong hoàn cảnh này thôi.

Xong xuôi, Đới Manh mạnh tay đánh lên mông Dụ Ngôn một cái.

"A! Đau em! Chị muốn xuống đất ngủ có đúng không?"

Dụ Ngôn quay lại nhìn Đới Manh, trong mắt lại có tia vui vẻ lạ thường.

"Em nỡ sao? Để chị xuống đất ngủ em sẽ không được ôm chị ngủ."

Đới Manh nhéo lấy hai chiếc má phúng phính của Dụ Ngôn mà nựng lấy.

"Mau đắp chăn cho em rồi đi ngủ, nhanh lên nhanh lên."

Dụ Ngôn nằm sẵn tư thế để chờ Đới Manh đắp chăn lên cho nàng, sau đó lại đợi chị ấy nằm xuống cùng nàng rồi chui vào lòng chị ấy.

"Thật hạnh phúc quá."

Những ngày cuối thu, mưa nắng bất chợt nhưng cũng không ngăn được tình yêu của hai người họ dành cho nhau. Họ mãi mãi là ánh sáng của nhau, là hơi ấm cho nhau mỗi đêm, dù là xa vạn cây số, hay ở gần nhau không một kẽ hở thì tình yêu của họ vẫn luôn đong đầy như thuở ban đầu.

"Đới Manh lão sư ngủ ngon."

"Dụ Ngôn của chị ngủ ngon."

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top