Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

"Người vừa nãy... Là Trương Hân sao?"

Dụ Ngôn ngồi im lặng ăn kem, thấy không khí cứ như vậy thì có chút kỳ lạ, vẫn nên tìm gì đó để nói cho tim nàng bớt đập mạnh đi.

"Đúng, sao em biết em ấy?"

Đới Manh có chút bất ngờ khi Dụ Ngôn biết Trương Hân, vì SNH48 đông như vậy, sao nàng ấy có thể nhớ được mặt ai, đã vậy nàng ấy còn chưa gặp Trương Hân bao giờ.

"Em có xem một đoạn clip chị ấy livestream, thật sự rất dễ thương."

"Em ấy là bạn cùng phòng với Hứa Dương Ngọc Trác."

Hứa Dương cũng đã tham gia chương trình, nói mối quan hệ gần gũi thế này nàng ấy cũng dễ nhận biết hơn.

"Đới Manh, chị có trong đó không?"

Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ không khí kì cục trong phòng từ nãy đến giờ. Dụ Ngôn nhìn Đới Manh, Đới Manh nhìn ngược lại Dụ Ngôn rồi chầm chậm xoay người ra mở cửa.

"Tako, sao vậy?"

Là Trương Ngữ Cách.

"Chị có rảnh không? Giúp em qua phòng tập xem lại một vài động tác đi, em cảm thấy sai ở đâu đó. Em có tìm Miên Dương rồi mà chị ấy không có trong phòng, nên em mới tìm đến chị."

Trương Ngữ Cách có hơi ngại, vì cũng không còn sớm nữa mà lại đi tìm Đới Manh thế này.

"Không sao, em qua phòng tập trước đi, chị qua liền."

Đới Manh vốn là người luôn giúp đỡ mọi người, nếu ai tìm đến cô thì cô luôn sẵn lòng giúp đỡ, nói gì đến đứa em thân thiết của mình.

Đới Manh đi vào phòng, ái ngại nhìn Dụ Ngôn.

"Dụ Ngôn... Em ở đây một mình được không? Chị phải sang phòng tập giúp Tako một lát."

"Không sao, chị đi đi."

Dụ Ngôn ngước lên nhìn Đới Manh đang ngượng ngùng nhìn mình, mỉm cười, vì nàng đã quen với một Đới Manh thế này rồi.

"Một lát chị sẽ về, phòng tập ở ngay đây thôi. Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước nha, đừng đợi chị."

Đới Manh xoa đầu Dụ Ngôn, nhìn nàng ấy một cái rồi vội rời đi.

Dụ Ngôn cũng ăn xong kem rồi, dọn dẹp sạch sẽ, chầm chậm lên giường Đới Manh, nằm qua một góc rồi lướt điện thoại.

Cũng đã lâu rồi nàng mới được gặp chị ấy mà lại thế này, thở dài một hơi, Đới Manh đúng là tuýp người cuồng công việc. Nói chuyện cũng chưa nói xong, chị ấy đã đi rồi.

Dụ Ngôn nằm đợi Đới Manh lâu quá liền buồn ngủ, không tắt điện thoại mà ngủ thiếp đi luôn.

Đới Manh trở về thì nàng ấy đã ngủ rồi, điện thoại còn chưa tắt, Đới Manh nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại định tắt thì thấy nàng ấy đang xem siêu thoại của hai người, khựng lại nhìn một lát, tắt điện thoại rồi để lên tủ. Chậm rãi kéo chăn lại cho Dụ Ngôn, chỉnh điều hoà vừa vặn rồi đi vào phòng tắm. Vì mới tập nhảy xong người ra khá nhiều mồ hôi, Đới Manh cần phải đi tắm.

Đới Manh tắm xong chầm chậm lên giường nằm. Suy nghĩ một hồi, sao mà thấy có lỗi với Dụ Ngôn quá, định sẽ làm cho em ấy thoải mái, bây giờ lại thành ra thế này. Thở hắt ra một hơi, Đới Manh nhắm mắt lại ngủ thì bỗng nhiên có tác động liền mở mắt ra, Dụ Ngôn đang ôm cô.

Đới Manh trợn mắt lên nhìn trần nhà, cái trường hợp này... Quay qua nhìn gương mặt của Dụ Ngôn, gương mặt vô cùng xinh đẹp mà cô yêu thích, đang ở kế bên cô mà ngủ, đang thở từng hơi nhịp nhàng bên cạnh cô, bất giác làm trái tim cô có chút loạn nhịp.

Trước đây ngủ cùng Hứa Giai Kỳ, em ấy cũng hay thế này, mỗi lần như thế cô đều mạnh bạo mà đẩy em ấy ra, bây giờ Dụ Ngôn ôm cô như vậy, ý định đẩy ra một chút cũng không có.

Đới Manh nhắm mắt lại, cố đưa mình vào giấc ngủ nhưng không thể ngủ được, tâm trí rối loạn, tim đập vô cùng mạnh, cử động cũng không dám. Đới Manh bất động mà nhìn trần nhà, chật vật đến 2 giờ sáng mới ngủ được.

Dụ Ngôn giờ giấc vô cùng khoa học, không ngủ nướng, theo thói quen 7 giờ liền mở mắt ra, thấy góc nghiêng sắc bén của Đới Manh yên lặng chăm chú nhìn, một lát sau mới phát hiện ra mình đang ôm Đới Manh, vội rụt tay lại.

Đới Manh ngủ không sâu, Dụ Ngôn rụt tay lại liền cảm nhận được, mở mắt ra, quay sang nhìn Dụ Ngôn.

"Em dậy sớm vậy?"

Mới 7 giờ sáng, hôm nay nàng ấy không có làm việc, không phải là sống quá khoa học rồi đi?

"Em... Quen rồi. Xin lỗi vì làm chị thức giấc, chị...ngủ tiếp đi."

Dụ Ngôn nằm thẳng người, phát hiện ra đêm qua mình quá phận rồi, không dám nhìn Đới Manh.

Đới Manh nghĩ có ngủ tiếp cũng không ngủ được, đành phải thức thôi.

"Xin lỗi em, đêm qua định an ủi em một chút mà lại không làm được gì."

Đới Manh cũng nằm thẳng người, mắt nhìn lên trần nhà quen thuộc.

"Em cũng đã rất thoải mái, không sao đâu. Làm phiền chị rồi."

Dụ Ngôn nói rồi mím môi, nàng cũng làm mất thời gian của chị ấy quá rồi.

"Không có phiền, chị rất vui... Vì gặp lại em."

"Em cũng rất vui vì được gặp lại chị."

Dụ Ngôn nàng vui muốn chết đi được, nàng nhớ chị ấy vô cùng, nhưng lại không nói được với ai cả...

"Kiki nói là chút nữa em ấy sẽ đến đây cùng Tuyết Nhi, em có muốn về lại khách sạn không? Hay ở lại đây chờ em ấy đến luôn?"

Đới Manh kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn của Hứa Giai Kỳ gửi đến, không nhanh không chậm nói lại cho Dụ Ngôn nghe.

"Vậy em ở đây đợi chị ấy luôn."

Dụ Ngôn ở lại, nhưng nàng chợt nghĩ, bây giờ phải làm gì ở đây?

"Vậy chúng ta đi ăn sáng thôi."

Đới Manh nói rồi đứng dậy đi vào trong toilet đánh răng, xong ra thì mở tủ lấy bàn chải mới đưa cho Dụ Ngôn, sau khi xong xuôi, Đới Manh dắt tay Dụ Ngôn ra ngoài.

Vì còn sớm nên cũng khá nhiều người chưa ngủ dậy, còn có vài người đã siêng năng bắt đầu khởi động để chuẩn bị tập nhảy rồi.

Đới Manh đưa Dụ Ngôn xuống nhà ăn của kí túc xá để ăn, Dụ Ngôn có chút bất ngờ, bước đi chầm chậm. Không phải chị ấy không muốn mọi người biết sao?

"Sao vậy? Đau ở đâu sao?"

Đới Manh đang dắt tay Dụ Ngôn đi, Dụ Ngôn đột nhiên đi chậm lại, Đới Manh phải quay lại hỏi, sợ nàng ấy không ổn.

"Không có... Chị sao lại đưa em đến đây?"

"Họ đều là bạn chị, họ cũng đều yêu thích em, có sao đâu chứ?"

Đới Manh xoa lấy mái tóc bồng bềnh của Dụ Ngôn, nhìn vào mắt nàng ấy.

Tim Dụ Ngôn đập mạnh quá, tại sao những thứ chị ấy nói, mọi điều chị ấy làm cho nàng đều khiến nàng rung động thế này?

"Đi thôi."

Đới Manh kéo tay Dụ Ngôn vào nhà ăn, dưới đôi mắt bất ngờ của mọi người. Thấy Tôn Nhuế cùng Đoàn Nghệ Tuyền đang ngồi ở khu vực giữa, Đới Manh không ngại ngần mà đưa Dụ Ngôn đến đó.

"Đới Manh, sao Dụ Ngôn ở đây?"

Thấy Đới Manh đi đến, phía sau lại là Dụ Ngôn, Tôn Nhuế không khỏi bất ngờ, chỉ là không bất ngờ bằng những người có mặt trong nhà ăn lúc này, tiếng xì xầm cũng bắt đầu nổi lên.

"Là Dụ Ngôn sao? Thành viên The9 đó."

"Sao lại ở đây?"

"Tối qua chị ấy ngủ ở đây cùng Đới Manh tiền bối sao?"

"Là Dụ Ngôn đó."

"Bọn họ chơi với nhau từ trong Thanh rồi mà."

"Lão công của mình gia nhập Siba sao?"

"Lão công của mình sao lại ở đây vậy? Mình không nhìn lầm đúng không?"

"Đi với Đới Manh tiền bối mà cậu còn kêu chị ấy là 'lão công' được sao? Trông chị ấy thụ thế kia."

"Tên CP của họ là gì? Sao mình thấy em ấy đi cùng Đới Manh tiền bối như trời sinh một cặp thế này?"

"Cậu không biết sao? CP của họ Độc Gia Đới Ngôn đã rất nổi tiếng từ trong chương trình rồi."

"..."

Dụ Ngôn có chút ngượng khi mà là trung tâm của sự bàn tán thế này, khẽ liếc nhìn qua Đới Manh, nhưng mặt chị ấy không chút biểu tình, dường như đã quá quen với sự bàn tán thế này rồi.

"Em ngồi đó đi, chị đi lấy đồ ăn cho em."

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn, kêu Dụ Ngôn ngồi xuống bàn rồi đi lấy thức ăn.

"Dụ Ngôn, sao em ở đây vậy?"

Tôn Nhuế cùng Đoàn Nghệ Tuyền không khỏi tò mò, đúng là sự kiện đặc sắc nhất ngày.

"Hôm qua em đi với Đới Manh về, có paparazi dưới khách sạn nên chị ấy đưa em đến đây."

Dưới ánh mắt tò mò của hai người họ, Dụ Ngôn cũng không muốn dấu diếm gì.

"Em ngủ ở đây đêm qua cùng Đới Manh sao?" Tôn Nhuế dường như chỉ tò mò việc Dụ Ngôn ngủ ở đâu thôi.

"Đúng vậy..." Dụ Ngôn chợt nhỏ giọng, khác hẳn với ngày thường.

"Ôi trời, 'Dụ to họng' đi với Đới Manh thì lại mềm nhũn thế này". Tôn Nhuế châm chọc Dụ Ngôn, bình thường nàng ấy nói to lắm, bây giờ một chữ mắng cô còn không có.

"Nhìn xem, dường như cả công ty đang kéo xuống đây vì em đó Dụ Ngôn."

Đoàn Nghệ Tuyền thấy vài người cầm điện thoại lên bấm từ lúc Dụ Ngôn xuống, đến giờ căn tin đã đông lên hẳn.

Dụ Ngôn nghe xong liền quay qua nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn nàng, đông thật. Rốt cuộc công ty chị ấy có bao nhiêu người vậy?

"Đúng là sức hút của Dụ Ngôn, ai ai cũng phải dậy sớm để ngắm mỹ nữ."

Đới Manh trên tay bê hai dĩa thức ăn mang đến, thấy cái cảnh này quá là buồn cười rồi, không ngại mà châm chọc nàng ấy một câu.

"Phải, bọn chị ở đây nhan sắc đã bị ngắm đến mốc meo rồi, bây giờ bọn họ kéo nhau thức dậy sớm để ngắm gương mặt mới mẻ đầy sức sống này đây."

Tôn Nhuế được Đới Manh quăng miếng, liền bắt chước mà trêu chọc.

"..."

Trường hợp này thật sự làm Dụ Ngôn không nói nên lời, có chút ngượng lại có chút vui, ít nhất thì ở nơi này, Đới Manh không tỏ ra xa cách với nàng.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top