Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

44.

Dụ Ngôn đêm qua bị hành đến bất tỉnh trên giường, nàng cũng không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào nữa, khi thức dậy thì Đới Manh đã không còn bên cạnh nàng rồi.

Vội vàng với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ, nhìn thấy tin nhắn của Đới Manh liền nhanh chóng đọc.

"Em dậy thì gọi cho chị nhé, chị đang ở bên phòng tập, gọi chị liền trở về."

Đới Manh hôm nay phải luyện tập cho lễ tốt nghiệp nên phải đi tập sớm, phòng tập cũng ở đối diện thôi, nàng ấy gọi thì cô sẽ lập tức trở về.

Đới Manh sợ đêm qua làm nhiều như vậy, sáng nay ra Dụ Ngôn sẽ không đi được nữa, nhưng chị ấy đâu biết sức chịu đựng của Dụ Ngôn vô cùng bền bỉ, có lăn trên giường cùng chị ấy thêm mấy lần nữa thì cũng không thành vấn đề. Một tiếng "bảo bối" rồi "lão bà" mà chị ấy kêu nàng liền phải trả giá bằng một đêm, thế này thì có đáng không a?

Dụ Ngôn đang mải mê nhìn điện thoại thì Trương Hân đi vào, vì Đới Manh đang ở trong phòng tập nên cô cũng không gõ cửa, không nghĩ là giờ này Dụ Ngôn chưa dậy.

Đêm qua Đới Manh xong việc cũng không mặc đồ vào cho Dụ Ngôn, người nàng ấy thì đầy vết tích của cuộc hoan ái để lại, thấy Trương Hân, Dụ Ngôn vội vàng kéo chăn lên che khuất thân thể nàng.

Một màn này đập vào mắt Trương Hân, Trương Hân liền không biết phải làm thế nào, ngượng ngùng nhắm mắt lại.

"Chị... Không thấy gì đâu."

Dụ Ngôn chui hẳn người vào trong chiếc mền, che khuất luôn cả gương mặt của mình, nàng thế này còn mặt mũi để nhìn ai nữa a?

"Chị vào lấy đồ thôi, chị tưởng em không có ở đây nên không gõ cửa. Xin lỗi em..."

Trương Hân vội đi đến tủ của Đới Manh tìm đồ, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.

"Không sao..."

Dụ Ngôn ló đôi mắt ra nhìn Trương Hân rồi lại che lại.

Trương Hân bật cười, khẽ lắc đầu.

"Có rồi, chị về đây, xin lỗi em nhé. Lần sau chống đối một chút, để bị hành đến thế này thì có chút cực."

Trương Hân lấy một cái áo trong tủ Đới Manh ra, chuẩn bị đi về vẫn không quên trêu chọc Dụ Ngôn một câu.

"Chống đối mà khả quan thì em đã chống đối... Hôm qua em chống đối liền bất tỉnh..."

Dụ Ngôn lại ló đầu ra nhìn Trương Hân đang đứng ở cuối giường, gương mặt tràn đầy sự bất lực.

Trương Hân phì cười, "thôi nghỉ ngơi nhé, chị không nói ai đâu. Đới Manh đang tập rồi, rảnh thì qua ăn trưa cùng chị và Miên Dương, nếu qua thì ghé phòng tập kêu Đới Manh một tiếng luôn nhé."

"Tạm biệt chị..."

Hiện tại Dụ Ngôn có chút ngượng ngùng, nàng sao mà dám vác mặt đi đâu nữa? Có thể nhịn đói luôn được không?

Trương Hân lướt nhìn một lượt chiếc giường, vết tích loang lổ khắp nơi trên chiếc ga giường, ga giường thì nhàu nhĩ. Khẽ lắc đầu rồi ra ngoài, Đới Manh thật quá mãnh liệt rồi, nhưng cũng đúng thôi, Dụ Ngôn thật như tiểu yêu tinh đích thực, nhìn nàng ấy như vậy mà nói không động tâm là nói dối.

Dụ Ngôn định không gọi cho Đới Manh nhưng sau khi gặp Trương Hân, nàng lập tức muốn gọi Đới Manh vào mắng chị ấy một trận mới được.

"Dậy rồi sao?"

Đới Manh đang nghỉ ngơi bên phòng tập, định gọi cho Dụ Ngôn thì nàng ấy đã gọi cho cô rồi.

"VỀ - ĐÂY - NHANH - LÊN!"

Dụ Ngôn gằn từng chữ mà nói với Đới Manh, Đới Manh nghe vậy liền ba chân bốn cẳng đứng lên chạy về phòng.

"Sao vậy?"

Nhìn một cục đang nằm trên giường đắp chăn lại, Đới Manh đi đến gỡ ra.

Vừa gỡ ra liền thấy cô nàng nhỏ đang lườm mình, Đới Manh bật cười, khẽ hôn lên đôi môi của nàng ấy một cái.

"Làm sao?"

"Em cấm chị đụng vào người em! Có biết gây ra chuyện gì rồi hay không?"

Giọng Dụ Ngôn vô cùng tức giận, nhưng Đới Manh nghe làm sao cũng thấy dễ thương hết nấc. Nhẹ nhàng cưng nựng hai bên má của Dụ Ngôn rồi mỉm cười.

"Sao?"

"Trương Hân vừa vào đã thấy em bị chị hành ra thế này! Lần sau cho chị nằm dưới, đừng có hòng đụng vào em nữa."

Đới Manh nghe xong liền bật cười, là tức giận vì mọi người biết nàng ấy bị hành dưới thân cô sao?

"Bị hành thì sao? Không phải bảo bối rất sung sướng sao? Nhìn xem, em thích mấy cái này mà."

Đới Manh đưa tay chỉ vào những vết đỏ chi chít trên cổ, trên ngực Dụ Ngôn.

"A! Thích thì thích... Vậy thôi..."

Đới Manh khẽ cúi xuống hôn lên bầu ngực trắng nõn đầy vết đỏ chủ quyền củ cô, nhẹ đưa lưỡi liếm một cái.

"Ư..."

Dụ Ngôn liền nhắm mắt lại tận hưởng, mỗi lần chị ấy đụng vào nàng thì mọi suy nghĩ trong đầu đều bay đi mất, trong đầu liền trống rỗng.

Đới Manh mỉm cười, đưa tay đi bóp bên ngực còn lại, bên này nhẹ nhàng liếm láp.

"Manh a..."

"Chị đây."

Đới Manh ngậm đầu ti hồng hồng đang cương cứng vì bị kích thích mà mút lấy.

"A! Không được! Chị đừng có hư hỏng, mau đi ra!"

Dụ Ngôn chợt nhớ ra nàng đang mắng chửi chị ấy, sao có thể để chị ấy lật ngược tình hình thế này được.

Đới Manh tiếc nuối liếm thêm một cái nữa mới buông ra, tiến đến hôn lấy đôi môi bướng bỉnh đang mắng mình của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhất thời đê mê mà chìm đắm vào nụ hôn nhẹ nhàng của chị ấy.

Đới Manh đưa tay xuống xoa lấy bên dưới Dụ Ngôn, Dụ Ngôn giật mình định đẩy ra nhưng hai tay đã bị Đới Manh khoá lại ở trên rồi.

"Ư... Không được!"

Nàng nhất định không chiều chuộng chị ấy nữa, mỗi lần chiều chuộng chị ấy thì chị ấy lại có cơ hội khi dễ nàng!

"Sao vậy? Đau sao?"

Ngón tay Đới Manh phía dưới như con rắn chạy lên chạy xuống, lúc thì chạy đến hang động đã ướt đẫm từ bao giờ của Dụ Ngôn, khi thì lại đi lên xoa hạt đậu nhỏ làm Dụ Ngôn thật sự thở không thông.

Dụ Ngôn khẽ lắc đầu, tất nhiên là không đau, chỉ có điều chị ấy lại bắt đầu muốn ăn nàng nữa rồi!

"Chị đừng có hư hỏng!"

Hai tay Dụ Ngôn bị một tay của Đới Manh giữ lại không thoát ra được, không có cách nào đẩy chị ấy ra được.

"Không muốn sao? Nếu em nói không muốn chị liền dừng lại."

Tay Đới Manh bắt đầu đi sâu vào bên trong Dụ Ngôn, vì nàng ấy đã ra rất nhiều nước, đương nhiên đi vào rất dễ dàng, có điều Đới Manh muốn dạy dỗ nàng ấy một chút.

"Ư... Không... A..."

Đới Manh đi vào sâu hết cỡ rồi lại rút ra, tiếp tục lại đi vào, Đới Manh biết Dụ Ngôn rất nhạy cảm.

"Không muốn sao? Vậy thì thôi."

Đới Manh đang rút tay ra thì Dụ Ngôn vội lên tiếng.

"Không a... Em muốn mà... Làm đi Manh..."

Chị ấy ngang nhiên trêu đùa nàng như vậy, thật quá đáng mà.

Đới Manh mỉm cười, bàn tay đang giữ hai tay Dụ Ngôn trên đỉnh đầu cũng buông ra, hai ngón tay phía dưới đi sâu vào bên trong nàng ấy từng đợt một.

"Ưm... Chết mất... Chị... Hư hỏng quá rồi..."

"Phải, chị hư hỏng thế này mới phục vụ được cho em."

Một câu nói chọt đến tâm tình của Dụ Ngôn, nàng ấy cũng thôi không mắng Đới Manh nữa.

"Đáng ghét... Ưm..."

Đới Manh bắt đầu mạnh bạo mà ra vào bên trong Dụ Ngôn, từng thớ thịt hồng hào ấm nóng làm Đới Manh hưng phấn vô cùng, hận không thể nuốt nàng ấy vào bụng.

"Manh... Sướng quá..."

Hông Dụ Ngôn lên xuống từng nhịp theo từng cú đẩy của Đới Manh, hai tay bám lấy ga giường quen thuộc đã nhàu nhĩ từ đêm qua để chịu đựng.

"Ân... Mạnh một chút..."

Đới Manh nghe liền đáp ứng cho nàng ấy, đi sâu vào rồi mạnh bạo rút ra, liên tục lặp lại.

"Vừa nãy Trương Hân đã thấy gì?"

Đới Manh nhớ lại lúc nãy Dụ Ngôn nói Trương Hân nhìn thấy, tay đang vận động nhanh bỗng dừng lại hẳn.

Dụ Ngôn đang sung sướng lại trở thành mất mát, đưa đôi mắt động tình nhìn Đới Manh.

"Chị nói gì...?"

Dụ Ngôn nghe không rõ Đới Manh hỏi, thở dốc nặng nhọc hỏi lại chị ấy.

"Trương Hân nhìn thấy gì?"

"Ưm... Phần trên..."

Lúc nãy hên là Dụ Ngôn chưa ra khỏi mền hẳn, chỉ đắp lại phần dưới.

"A... Nhẹ nhẹ..."

Đới Manh hậm hực mà tiếp tục đi sâu vào trong nàng ấy một cách mạnh bạo, mặt cũng đã tối lại.

"Ưm... Chị bực cái gì... Em không biết chị ấy vào mà... Ân... Chị ấy vừa vào em liền che lại... Có thể chưa nhìn thấy được gì..."

Dụ Ngôn chứng kiến Đới Manh thế này liền muốn bật cười, nhưng tất nhiên nàng không thể cười dưới tình thế này.

"Chị biết rồi."

Đới Manh biết, ở kí túc xá này tất nhiên đôi khi không thể có những chuyện riêng tư, mong là Trương Hân chưa nhìn thấy gì, thân thể nàng ấy chỉ được một mình cô nhìn thấy!

"Ư... Manh... Nhẹ một chút..."

"Nhẹ... Nhẹ một chút..."

Lúc này Đới Manh như thông suốt, tay liền nhẹ nhàng lại.

"Lần sau xong việc chị liền mặc đồ vào cho em."

Đới Manh nhẹ nhàng ra vào phía dưới, bĩu môi ấm ức nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn mỉm cười, rướn người lên hôn lấy đôi môi của Đới Manh như lời xin lỗi xoa dịu sự mất mát trong lòng chị ấy.

"Ưm... Sướng quá..."

Dụ Ngôn liền ngã xuống giường mà tận hưởng cảm giác tê dại bên dưới truyền khắp người nàng, thật sự nghiện mất rồi.

Tay Đới Manh liên tục ra vào, âm thanh va chạm hoà cùng tiếng rên rỉ của Dụ Ngôn vang vọng trong căn phòng Đới Manh.

"Rên to một chút, không cần phải tiết chế, buổi sáng bên ngoài mở nhạc to lắm."

Đới Manh biết Dụ Ngôn ở đây đã kìm chế tiếng rên rỉ của nàng ấy rất nhiều, tất nhiên cô không muốn cô nàng nhỏ của mình khó chịu.

Dụ Ngôn nghe Đới Manh nói vậy cũng không nói gì, nhưng tiếng rên đã ngày một lớn hơn, Đới Manh cũng thích thú mà ra vào mạnh hơn, kéo nàng ấy đến thiên đường.

Đến khi Dụ Ngôn rên lên một tiếng lớn rồi tắt hẳn, Đới Manh mới dừng lại, trườn lên hôn đôi môi đang há ra thở dốc từng hơi của Dụ Ngôn.

"Thích chứ?"

Đới Manh dứt nụ hôn ra, đưa mũi cọ lên khắp gương mặt của Dụ Ngôn mà cưng nựng nàng ấy.

Dụ Ngôn khẽ gật đầu, nàng ấy vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc vẫn lang thang ở những tầng mây bồng bềnh.

Đới Manh mỉm cười thoả mãn, bế Dụ Ngôn vào phòng tắm rồi nhẹ nhàng thả nàng ấy xuống làn nước ấm.

"Em tắm đi."

Dụ Ngôn ngâm mình trong làn nước rất lâu mới hồi phục trở lại, tắm sạch sẽ rồi mặc đồ vào, ra ngoài tìm Đới Manh. Chị ấy không có ở trong phòng.

Dụ Ngôn thấy tin nhắn Trương Hân kêu qua phòng chị ấy ăn trưa, nàng mở cửa ra ngoài tìm Đới Manh.

Phòng tập ở phía đối diện, nàng nhìn vào bên trong liền thấy Đới Manh đang đứng trong đó luyện tập.

Nhìn xem, đạo mạo cấm dục này là cái gì? Bên ngoài nhìn chị ấy như một người không hề để tâm đến việc lăn lộn trên giường, khi trên giường thì đích thực là một con sói mà!

Dụ Ngôn đẩy cửa đi vào, mọi người đều quay ra nhìn nàng ấy, Đới Manh thì lại mải mê tập, không nhìn thấy nàng ấy.

"Ây chị dâu, tìm ai đó?"

Lý Vũ Kỳ lén nhìn Đới Manh một cái rồi quay sang trêu chọc Dụ Ngôn.

"Em... Tìm Đới Manh..."

Mọi người đều nhìn nàng, tất nhiên nàng có chút ngượng ngùng, vội đưa mắt nhìn Đới Manh.

"Đới Manh, lão bà tìm cậu ~ "

Lý Vũ Kỳ nhanh chóng kêu Đới Manh đang tập bên trong ra.

Đới Manh nghe Lý Vũ Kỳ kêu liền quay lại nhìn, thấy cô nàng nhỏ của mình đang đứng lập tức chạy lại.

"Chị đây, chị đây. Sao vậy?"

"Trương Hân rủ chúng ta đến phòng chị ấy ăn trưa." Dụ Ngôn nhỏ giọng nói với Đới Manh.

"Được."

Đới Manh nói rồi nắm tay nàng ấy, quay lại nói với mọi người trong phòng tập.

"Mọi người cũng nghỉ đi, nghỉ trưa xong chúng ta tập tiếp. Mình đi ăn trưa trước đây."

"Đới Manh, ăn thịt sống sao?" Lý Vũ Kỳ liền bắt lấy trọng tâm hỏi Đới Manh.

"Đã ăn đến no rồi, hiện tại ăn thịt chín. Tạm biệt mọi người."

Đới Manh nói rồi nháy mắt với Lý Vũ Kỳ, chào mọi người rồi dắt tay Dụ Ngôn qua phòng Trương Hân dưới đôi mắt nhìn của mọi người và cả Mạc Hàn.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top