Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

56.

"Hức hức..."

Dụ Ngôn chui vào trong chiếc mền dày mà thút thít, Đới Manh không thể phân biệt được nàng ấy đang khóc thật hay là giả vờ. Mà có thật hay giả đi nữa thì cô cũng nên làm gì đó một chút.

Đới Manh nhẹ kéo chiếc mền ra lại bị Dụ Ngôn giữ chặt lại.

Hết cách, cô luồn tay vào từ phía dưới, tìm được lỗ hổng liền chui vào bên trong chiếc mền cùng Dụ Ngôn.

Bên trong tối tăm, Đới Manh quen thuộc mà tìm được gương mặt của nàng ấy, khẽ sờ sờ lên mắt nàng ấy xem nàng ấy khóc thật hay là giả.

Là giả, cô nàng nhỏ này, không phải là cô quá hiểu nàng ấy rồi đi?

"Chị sờ cái gì?" Dụ Ngôn cố đẩy tay Đới Manh ra.

Đới Manh cười cười nói: "Kiểm tra xem bảo bối khóc thật hay giả."

Dụ Ngôn mím môi rồi nói: "Chị còn nói nữa em sẽ khóc thật... A! Dừng lại!"

Bởi vì Dụ Ngôn còn chưa có mặc đồ vào, Đới Manh liền rúc đầu xuống mà ngậm lấy ngực nàng ấy.

Đới Manh dừng một chút, nói: "Em không cho chị nói thì chị không nói."

Nói xong Đới Manh lại tiếp tục làm việc đang còn dang dở.

"Ân... Đừng... Hôm qua chị còn chưa đủ hay sao!?" Dụ Ngôn cố đẩy Đới Manh ra, bởi vì nàng đang còn rất đuối đó nha, nếu chị ấy làm tiếp thì e là nàng không xuống giường nổi.

Đới Manh lại thôi ngậm lấy đầu ti hồng hào đã điểm chút sưng tấy của Dụ Ngôn, nói: "Hôm qua là em đòi, chị không hề chủ động chút nào a ~ "

Không chủ động cái đầu chị, "bị động" mang tôi vào phòng tắm rồi làm tôi, "bị động" nói cho tôi nghỉ rồi lại đè tôi trên giường mà làm loạn, là chị không chủ động đó hay sao Đới Manh!?

Dụ Ngôn hậm hực, nghĩ đến lúc nãy, nói: "Chị đi mà ngậm ti người chị vừa hẹn ra ngoài ăn tối rồi uống rượu, đừng có mà thân mật với tôi!"

Đới Manh cười cười, xoa xoa hai cái má của Dụ Ngôn, ôn nhu nói: "Chị thấy em thức dậy lại không muốn đến nhận tội, chị không có cách nào khác."

Dụ Ngôn nghĩ nghĩ, mạnh dạn mà nói: "Chị điên sao? Em làm gì mà phải nhận tội chứ?"

Đới Manh bung mền ra, nhanh tay lấy tờ giấy đặt ở trên tủ đầu giường, đưa đến cho Dụ Ngôn, nói: "Đêm qua em ôm ấp tên Triệu Cửu này."

Dụ Ngôn cầm lấy tờ giấy, nhìn thấy dòng chữ: "Triệu Cửu, vlogger douyin, số điện thoại..."

Dụ Ngôn mím môi, cố nhớ lại chuyện hôm qua.

"Chào em, em đến đây một mình sao?"

Dụ Ngôn đang ngồi gật gù thì có người tiến đến bắt chuyện, nàng mơ màng mà nhìn lên: "Ơ... Đới Manh?"

Vì tiếng nhạc có chút ồn nên người kia nghe không rõ, nói: "Tôi có thể ngồi đây với em được không?"

Dụ Ngôn không nói gì.

Triệu Cửu mỉm cười, nói: "Em đã có người yêu chưa?"

Dụ Ngôn nửa tỉnh nửa say nói: "Chị bị điên sao? Người yêu tôi đang ngồi trước mặt tôi, chị còn hỏi tôi có người yêu chưa sao? Chị là người yêu của tôi mà."

Triệu Cửu ngẩn người nhìn Dụ Ngôn một chút, khẽ mỉm cười, nói: "Phải phải, tôi là người yêu của em."

Chuyện sau đó nàng không nhớ rõ, nàng chỉ nhớ người đó thoạt nhìn y đúc Đới Manh, đến cả giọng nói nàng nghe cũng rất giống, cách ăn mặc cũng giống, chính là, giống Đới Manh y đúc.

Dụ Ngôn trưng ra gương mặt tội lỗi mà nhìn Đới Manh, nói: "Lão công... Vì cô ta quá giống chị đi..."

Đới Manh hậm hực nhíu mày, kéo cái mền lên che đậy cảnh xuân trước mặt, nói: "Giống gì chứ? Nếu hôm qua chị không đến, không phải là sẽ có chuyện rồi đi? Cô ta đảm bảo là thích em, sáng sớm đã đến đây tìm em."

Dụ Ngôn gãi gãi đầu, nói: "Em thật sự không biết a ~ Lão công đừng giận."

Đới Manh nói: "Nếu cô ta biết được danh tính của em thì sao đây? Cô ta còn là vlogger douyin, khẳng định sẽ có fans, nếu cô ta đưa lên douyin thì phải làm thế nào? Đồ ngốc nhà em, sao lại đi uống rượu một mình chứ?"

Dụ Ngôn bĩu môi, đôi mắt long lanh nhìn Đới Manh, có chút muốn khóc mà nói: "Em cũng đã tìm quán vắng, em đi uống rượu một mình không phải là vì buồn hay sao? Hôm trước chúng ta còn cãi nhau mà..."

Đới Manh khẽ thở dài, tiến đến ôm Dụ Ngôn, nhẹ xoa đầu nàng ấy, nói: "Chị biết Dụ Ngôn buồn vì chị, nhưng em phải để ý một chút, nếu có người chụp lại thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em. Chị chỉ lo cho bảo bối thôi, đừng buồn, chị xin lỗi."

Dụ Ngôn nghe Đới Manh vỗ về như vậy, bỗng dưng bật khóc.

Nàng khẽ đánh lên vai Đới Manh, nói: "Tụi mình xa nhau bao nhiêu lâu, đến khi gặp lại cãi nhau, em thật sự rất buồn..."

Đới Manh nhẹ nhàng nói: "Được rồi, Dụ Ngôn của chị đừng buồn, chị không như thế nữa, không để chúng ta phải cãi nhau nhiều nữa, được chứ? Chị yêu Dụ Ngôn mà."

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Đới Manh để Dụ Ngôn tắm rửa thay đồ rồi cô đi xuống sảnh lấy đồ ăn đã đặt sẵn, lại gặp Triệu Cửu đang làm gì đó ở dưới sảnh, cô thở dài, cô nàng rắc rối này còn chưa chịu từ bỏ sao?

Đới Manh lúc này chỉn chu hơn khi nãy Triệu Cửu gặp trên phòng, Đới Manh ăn mặc hơi giản dị nhưng trông cao lãnh lại soái khí, cả người toát lên hơi thở của sự trưởng thành chững chạc, màu sắc quần áo chỉ có trắng đen làm chủ đạo nhưng lại vô cùng nổi bật.

Triệu Cửu cảm thấy bản thân có chút bị áp đảo bởi khí chất của Đới Manh.

Đới Manh bây giờ mới có tâm trí để nhìn người đối diện, cô ta hẳn là cao hơn cô một chút, hoặc là không. Cô ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác lên áo blazer màu trắng, quần cũng là quần trắng. Cô ta nhìn qua rất giống cô, Dụ Ngôn nói cô mới để ý kỹ, giống đến... 80%. Đùa sao? Sao lại có thể...

Cô nhìn cô ta rồi lại nhìn đồ mình mặc.

Hắc bạch vô thường...?

Đối lập như có sự sắp đặt sẵn.

"Không biết là em ấy đã thức chưa?" Triệu Cửu lên tiếng.

Đới Manh khẽ gật đầu, nói: "Em ấy nói hôm qua nhìn nhầm cô thành người khác nên mới như thế, vì vậy mong cô đừng mang chuyện này ra ngoài nói."

Triệu Cửu gật đầu, nói: "Tôi biết, nhưng cô không định cho tôi gặp em ấy sao? Cô giấu diếm cái gì sao?"

Đới Manh nhíu nhíu mày, cô thật sự không muốn cho Dụ Ngôn gặp người này chút nào.

Không biện pháp, đành chịu, vì dù gì cũng là lỗi của cô nàng nhỏ Dụ Ngôn.

Đới Manh đi lên lại phải dắt theo Triệu Cửu lên phòng.

Dụ Ngôn nghe tiếng mở cửa liền biết Đới Manh về, lại giả vờ bấm điện thoại.

Đới Manh nói: "Em có khách."

Ngước lên nhìn, Dụ Ngôn nhìn thấy người phụ nữ đêm qua, có chút ngượng ngùng, nhưng không biết Đới Manh mang cô ta lên đây làm gì.

Nàng chầm chậm bước xuống giường, Đới Manh thấy vậy liền đặt đồ ăn lên bàn rồi nhanh chân đi đến đỡ Dụ Ngôn đứng dậy, khẽ dắt tay nàng ấy đến ghế sofa ngồi.

Mà những hành động lo lắng đầy ôn nhu này cũng nằm gọn trong tầm mắt của Triệu Cửu.

Dụ Ngôn nhìn Triệu Cửu, nói: "Tôi xin lỗi vì chuyện đêm qua, vì tôi không tỉnh táo nên đã nói những lời không đúng đắn với chị, vậy nên xin chị bỏ qua."

Triệu Cửu nhìn sắc mặt Dụ Ngôn không khá lắm, đi đứng cũng không vững, nói: "Em có sao không? Trông em hơi yếu, đêm qua Đới Manh không cho em uống thuốc giải rượu sao?"

Đới Manh ngồi trên giường cầm điện thoại lướt, nghe Triệu Cửu nói vậy có chút không vui, nhưng mà cô không có trả lời cô ấy.

Người yêu của tôi giải rượu bằng cách lăn lộn trên giường.

Dụ Ngôn gật đầu, nói: "Chị ấy có giải rượu cho tôi, tôi không sao, chị đừng lo. Và chuyện đêm qua... Mong là chị đừng nói với ai."

Triệu Cửu cười cười, nói: "Đổi lại... Tôi muốn xin Wechat của em, được chứ?"

Dụ Ngôn hơi ngập ngừng: "Cái này... Chắc là không được."

Triệu Cửu có chút tiếc nuối, hỏi: "Vì sao?"

Dụ Ngôn ấp úng, nói: "Ờm... Thật ra... Tôi không có thói quen cho người lạ Wechat."

Chuyện nàng và Đới Manh yêu nhau tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, và hiện tại trước người này nàng cũng không thể để cô ấy biết nàng là ca sĩ Dụ Ngôn.

"Vậy thì chúng ta làm quen từ bây giờ, không được sao?" Triệu Cửu nhìn Đới Manh rồi lại nhìn sang Dụ Ngôn.

Đới Manh thì có vẻ không quan tâm đến chuyện của hai người cho lắm, còn Dụ Ngôn thì theo cô thấy, Dụ Ngôn rất quan tâm đến Đới Manh.

"Lẽ nào... Cô ấy là người yêu của cô?" Triệu Cửu nói với Dụ Ngôn.

Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của Đới Manh khẽ run lên.

Dụ Ngôn ậm ờ, nói: "Không phải, chị ấy là chị gái của tôi, chẳng là... Thú thật tôi đã có người yêu, và người yêu của tôi hay ghen lắm, nên tôi cũng không muốn để cho người yêu của tôi nghĩ nhiều đâu. Thành thật xin lỗi vì không thể đáp ứng yêu cầu của chị."

Triệu Cửu gật gù, lại nói: "Nhưng theo tôi biết... Đới Manh đâu có em gái?"

Bởi vì cô có một người bạn đã từng rất thân với Đới Manh.

Dụ Ngôn gãi gãi đầu, thật không biết nên trả lời cô ấy thế nào.

"Làm sao cô biết tôi không có em gái? Cô hiểu rõ tôi đến mức nào?" Đới Manh buông điện thoại đứng lên, nhìn Triệu Cửu rồi hỏi.

Triệu Cửu nhìn Đới Manh, có chút thách thức trong đôi mắt, nói: "Tôi thì không hiểu cô, nhưng Mạc Hàn thì hiểu cô rất rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top