Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

57.

Mạc Hàn? Đây là ai vậy? Con người này...

Đới Manh có chút ngỡ ngàng mà nhìn Triệu Cửu, khẽ mím môi.

Bạn của Mạc Hàn sao?

Triệu Cửu khẽ mỉm cười, nói: "Đừng bất ngờ như vậy, tôi xem Mạc Hàn là bạn bè tốt, ai tốt xấu với chị ấy thế nào tôi đều biết."

Đới Manh nhíu nhíu mày, nói: "Ý cô là gì?"

Triệu Cửu cười như không cười, nói: "Ý tôi là gì thì cô phải là người hiểu nhất chứ?"

Đới Manh nghe vậy tự dưng bật cười, có chút không vui mà nói: "Tôi nói cho cô biết, tôi từ trước đến giờ chưa làm bất cứ điều gì hổ thẹn với bản thân tôi cả. Tôi không quan tâm cô nghe ai nói lại rằng bản thân tôi như thế nào, cô thấy đó, nghệ sĩ biết bao người thích cũng bao người ghét, làm sao cô ngăn họ lại được? Sau mọi chuyện mà vẫn có thể đi nói xấu tôi cho người khác biết thì thôi, tôi đành mang tiếng đối xử tệ với người ta vậy."

Triệu Cửu dần thu liễm nụ cười, nhíu mày nhìn Đới Manh.

Dụ Ngôn có chút không vui khi nghe Triệu Cửu kia nói ý đâm chọt Đới Manh, nàng nhìn Triệu Cửu, nói: "Nếu không còn gì nữa thì chị có thể đi được rồi."

Triệu Cửu nhìn Dụ Ngôn, nở nụ cười có chút giả tạo, nói: "Không được, chị sẽ không đi đâu nếu em không cho chị Wechat."

Đới Manh tiến tới, nhìn thẳng vào mắt Triệu Cửu, nói: "Tôi sẽ nói bảo vệ tống cô ra khỏi đây nếu cô còn ngoan cố, cô không thấy ngại sao? Người ta đã không muốn, cô cố gắng để làm gì?"

Triệu Cửu đứng lên, mặt đối mặt với Đới Manh mà nói: "Cô cứ thoải mái gọi bảo vệ, tôi không phiền đâu. Hai người làm rõ mối quan hệ đi, hợp lý thì tôi sẽ không xin Wechat em ấy nữa."

Đới Manh thật sự có chút buồn cười với cô gái này, không biết hổ thẹn với chính mình sao?

Đới Manh cứng rắn nói: "Tôi nghĩ chúng tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết mối quan hệ của chúng tôi là gì, cô chỉ là một rắc rối không hơn không kém, dựa vào đâu để cô nghĩ là cô nói gì thì chúng tôi sẽ nghe đó? Cô ảo tưởng sao?"

Triệu Cửu thở hắt ra, nói: "Thôi được rồi, không nói cũng được, chỉ là muốn nói với cô, nếu cô lúc trước yêu thương Mạc Hàn một chút, thì có lẽ bây giờ chị ấy sẽ không mang trái tim sắt đá đến vậy. Bản thân cô còn có thiếu sót, vậy thì nên cảm thấy chính mình không xứng đáng có người mới đi."

Đới Manh cảm thấy cô nàng này nói chuyện thật sự rất nực cười, cô cười cười mà nói: "Cô thích Mạc Hàn sao? Thích vì sao lại tìm đến đây mà xin Wechat của cô gái này? Bản thân cô không phải đã là người hai lòng rồi sao?"

"'Mà, tôi có người khác hay không, tôi đối xử với người tôi yêu thế nào, cô làm sao biết được? Vậy thì đừng đứng đấy mà nói đạo lý với tôi, tôi nghe không lọt lỗ tai cho lắm." Đới Manh nói thêm.

Triệu Cửu đôi mắt trừng lên mà nhìn Đới Manh, Dụ Ngôn nghĩ có thể cô ta sẽ lao vào mà đánh Đới Manh của nàng bất cứ lúc nào đi? Nên Dụ Ngôn tiến lên kéo Đới Manh ra sau lưng mình, nói: "Chị còn ngoan cố tôi sẽ gọi bảo vệ thật."

Đới Manh cầm điện thoại lên, bấm gọi cho ai đó rồi mở loa lớn, bên kia nói: "Chị nghe đây Đới Manh."

Giọng nói đều rất quen thuộc với cả ba người, là Mạc Hàn.

"Triệu Cửu là bạn chị phải không?" Đới Manh nói.

Mạc Hàn nói: "Đúng, làm sao vậy?"

Đới Manh nhìn Triệu Cửu, khinh khỉnh mà nói: "Chị đã nói những gì cho cô ta biết về em?"

Mạc Hàn im lặng một lúc lâu.

Đới Manh nói thêm lần nữa, hơi gằn giọng: "Em hỏi chị đã nói những gì với cô ta!?"

Mạc Hàn nói: "Chị chỉ là nói về chuyện lúc xưa của chúng ta."

Đới Manh: "Chị kể xấu em sao?"

Mạc Hàn nhanh chóng trả lời: "Không có, chị không có nói xấu em."

Đới Manh nhướn mày nhìn Triệu Cửu, cô ta không nói không rằng muốn lao đến giật lấy điện thoại Đới Manh đang cầm trên tay, nói: "Cô bị điên sao Đới Manh? Gọi cho chị ấy làm gì!?"

Đới Manh lùi lại vài bước, nói: "Cô xem ở đây ai mới là người bị điên?"

Triệu Cửu lại đẩy Dụ Ngôn ra, tiến đến muốn lao thẳng vào mà đánh Đới Manh.

Đới Manh nhìn thấy Dụ Ngôn bị đẩy ngã ra đất, cô đi đến áp Triệu Cửu vào tường vang lên một tiếng "rầm", bàn tay để đặt trên cổ Triệu Cửu bất giác siết lại, như muốn bóp nát Triệu Cửu ra mà nói: "Cô muốn chết sao? Dám đụng đến em ấy?"

Triệu Cửu vùng vẫy thoát ra, hai bài tay đặt lên cổ tay Đới Manh, muốn gỡ tay Đới Manh ra khỏi cổ mình, khó khăn mà nói: "Thì sao? Cô là người yêu của em ấy sao?"

Đới Manh khẽ cắn chặt hai hàm răng, cô không biết hiện tại hình ảnh này của mình bị lộ ra ngoài thì còn có thể đứng trên sân khấu được nữa không, lại có chút buồn cười.

Dụ Ngôn đứng dậy, nhìn Đới Manh đang giằng co với Triệu Cửu chỉ vì mình, trái tim nàng thật muốn tan nát ra. Cũng tại vì nàng...

Đới Manh biết bản thân sẽ không bị Triệu Cửu lật kèo, vì cô mạnh mẽ hơn cô ta rất nhiều, có chút đắc thắng nói: "Phải thì sao mà không phải thì sao? Nếu phải thì cô không có cửa đến với em ấy, còn nếu không thì cũng thế, vì sao phải đào sâu vào làm gì? Thích tự ngược đãi bản thân sao?"

Điện thoại Đới Manh đang rơi dưới đất có giọng nói vang lên: "Đới Manh, em bình tĩnh, hai người đừng đánh nhau a, cho chị nói chuyện với Triệu Cửu một chút."

Đới Manh nhìn nhìn Triệu Cửu, thôi không giữ cô ta lại nữa, nhặt điện thoại dưới đất lên, đưa đến cho Triệu Cửu.

Triệu Cửu tắt loa ngoài đi rồi áp điện thoại lên tai nghe.

Sau khi nghe Mạc Hàn nói gì đó, Triệu Cửu chỉ gật gù rồi đưa máy trả lại cho Đới Manh.

"Xin lỗi..." Triệu Cửu như trở thành một con người khác, vừa nãy hung hăng muốn xé nát Đới Manh ra bao nhiêu, hiện tại lại rụt rè nhút nhát bấy nhiêu.

Đới Manh nhìn thôi cũng đoán được Mạc Hàn nói gì với cô ta, khẽ thở hắt ra một hơi, nói: "Về đi, và tôi mong cô cũng đừng đến đây hay xuất hiện bất cứ đâu gần cô gái này để làm phiền cuộc sống của em ấy. Trả mọi thứ về đúng chỗ mà nó đã và đang tồn tại, đừng cố gắng thay đổi bất cứ điều gì, nếu đi đường có gặp phải tôi hay em ấy, hãy xem như chúng ta chưa từng gặp nhau."

Triệu Cửu gật gù, luyến tiếc nhìn Dụ Ngôn một lần nữa rồi rời đi.

Đúng là Mạc Hàn rất biết cách thao túng tâm lý người khác, chỉ nói vài câu mà Triệu Cửu đã nghe lời như thế, chẳng khác Đới Manh của vài năm trước là bao.

Dụ Ngôn nhìn Đới Manh liền biết chị ấy đang tức giận, cũng vì nàng mà mới có rắc rối này.

"Đới Manh... Em..."

Đới Manh xoay sang, dịu dàng mà nhìn Dụ Ngôn, nói: "Không phải lỗi của em, không cần phải cảm thấy có lỗi với chị. Em đến bàn ăn đi, chị gọi điện thoại một chút."

Đới Manh nói rồi đi đến giường lấy điện thoại, sau đó mở cửa sổ ra ban công đứng gọi cho ai đó.

"Em ấy lại gây chuyện sao?" Mạc Hàn bên kia hỏi.

Đới Manh thở dài, nói: "Về rồi."

Mạc Hàn bên kia không hiểu cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cô nghe ra Đới Manh có chút không vui, cô cũng nhanh chóng nói: "Có thể kể cho chị nghe chuyện gì xảy ra được không?"

Đới Manh kể lại toàn bộ câu chuyện cho Mạc Hàn nghe.

"Chị hiểu rồi, không thể để lộ là Dụ Ngôn và mối quan hệ của hai đứa em đúng không?" Mạc Hàn hỏi.

Đới Manh khẽ "ừm" nhẹ.

Cô có chút không đành lòng khi mà phải xuống nước nhờ Mạc Hàn giúp hai người, nhưng vì chuyện bất khả kháng, cô phải nhờ đến chị ấy.

"Chị sẽ nói lại với em ấy, nếu em ấy có làm gì đó quá đáng, mong em bỏ qua giúp chị." Mạc Hàn cũng nhẹ giọng nói với Đới Manh.

"Cảm ơn chị đã giúp em." Đới Manh nói rồi cúp máy.

Xoay người đi vào bên trong, cô thấy Dụ Ngôn đã dọn sẵn thức ăn ra bàn, hai người cùng ăn bữa trưa.

Ăn xong, Dụ Ngôn và Đới Manh cùng nằm trên giường tâm tình đủ thứ chuyện trên đời.

Có lẽ khoảnh khắc hạnh phúc nhất là khi được tựa vào lòng người mình thương, cùng nhau nói những câu chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau bật cười vì một khoảnh khắc nào đó, cùng nhau đồng thanh nói những câu nói quen thuộc của cả hai, cùng nhau cảm thấy thế giới này dường như chỉ có riêng hai người.

Đới Manh cầm một chiếc máy ảnh, chụp mọi khoảnh khắc của Dụ Ngôn để lưu giữ lại, khi nào nhớ Dụ Ngôn cô liền lôi ra xem và cười ngây ngốc ở một góc nào đó.

Đới Manh đăng một tấm ảnh selfie cùng Dụ Ngôn, dòng caption: "Tiểu bảo bối hôm nay thật đáng yêu."

Rất nhanh đã có những bình luận nổi lên.

Tạ Khả Dần: Hôm nay đáng yêu là những ngày trước cậu đều không đáng yêu đó @Dụ Ngôn.

Triệu Tiểu Đường trả lời Tạ Khả Dần: Thôi mà, đừng đốt nhà nữa, tớ thích lắm.

Đới Manh trả lời Tạ Khả Dần: Ăn block không Shaking?

Trương Hân: Cẩu lương lại lơ ~ thật đói thật đói, phát thêm đi phát thêm đi ~

Đới Manh trả lời Trương Hân: @Hứa Dương Ngọc Trác em bỏ đói A Hân sao?

Hứa Giai Kỳ: Ở tầng 27 mà còn nghe mùi ngọt ngào cơ đấy.

Tăng Khả Ny trả lời Hứa Giai Kỳ: Tận Thượng Hải chị còn nghe thấy tiếng hôn nhau của hai bọn họ.

Trương Hân: @Dụ Ngôn, em có thể nào cho Đới Manh nằm dưới được không? Chị muốn thấy chị ấy thảm như thế nào hahahaha

Dụ Ngôn trả lời Trương Hân: Chị ấy nằm dưới thì làm cách nào chị thấy được??????

Hứa Dương Ngọc Trác trả lời Trương Hân: nhỏ vô tri.

Tôn Nhuế: Ây dô, bao lần ăn cẩu lương vẫn chưa quen với sự dịu dàng của Dụ Ngôn khi bên cạnh Đới Manh.

Dụ Ngôn trả lời Tôn Nhuế: Chị có người yêu đi rồi biết.

Tăng Khả Ny trả lời Tôn Nhuế: Người ta thật ra là cường công chỉ thích các ngọt muội, mà không hiểu sao lại mê mệt Đới Manh hahaha, @Đới Manh cậu là ngọt muội sao?

Đới Manh trả lời Tăng Khả Ny: Ngọt muội hay không mọi người đều biết a ~ chẳng qua là sức hút của tớ thật sự là không ai có thể cưỡng lại được muâhhahahah

Dụ Ngôn trả lời Đới Manh: ?

Tôn Nhuế: Cuộc chơi nào cũng có điểm dừng, đến đây thôi, em xin phép rời cuộc chơi, phần còn lại của chị đó @Đới Manh.

Tăng Khả Ny: +1, xin cáo từ.

Vài giây sau trên Wechat lại nổi lên một bài đăng đến từ người tên là Dụ Ngôn, không có bức ảnh nào cả, chỉ vỏn vẹn dòng caption: Đới Manh thật sự rất giỏi, không chỉ biết chọc giận mình, mà còn biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đáng ngưỡng mộ thật.

Triệu Tiểu Đường: Ê @Tạ Khả Dần, có vẻ như đốt nhà thành công :))))

Tạ Khả Dần trả lời Triệu Tiểu Đường: Bật mode hóng nhà Đới Ngôn cháy lớn nhất hôm nay :)))

Đới Manh: ????? Bảo bối của chị lại làm sao đấy

Tôn Nhuế trả lời Đới Manh: Lão công a ~ bảo bối bị chị chọc giận rồi, chị mau đến đây hôn hôn để xin lỗi đi.

Tăng Khả Ny trả lời Đới Manh: Lão công ~ chị mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt em khẳng định sẽ cho chị ăn chay suốt đời ~

Đới Manh: Chúng mài có thôi đi không thì bảo?

Triệu Tiểu Đường: Bây quậy quá rồi bây ơi =)))

Tôn Nhuế trả lời Triệu Tiểu Đường: Bộ mài với @Tạ Khả Dần không quậy bả hay gì?

Tạ Khả Dần trả lời Tôn Nhuế: Chị thôi đi, tụi em chỉ là con dân qua đường thỉnh thoảng thả vài câu nói cho xôm tụ anh em thôi, chị đừng có mà đổ thừa cho tụi em.

Đới Manh: Chị xin tụi mài tha cho chị đi, Dụ Ngôn giận chị rồi! 😭

Trương Hân: @Dụ Ngôn, hôm trước chị thấy chị ấy lướt Weibo like ảnh của cô géi nào đó.

Dụ Ngôn trả lời Trương Hân: Đới Manh của em thì giỏi rồi, cảm ơn chị đã cho em biết, ha ha ha.

Đới Manh trả lời Trương Hân: ???????????? Hồi nào cơ

Đới Manh trả lời Dụ Ngôn: Bảo bối, chị không cóooooooooo

Dụ Ngôn: Chắc mình phải đổi từ "hẹn hò" thành "độc thân" thôi.

Đới Manh trả lời Dụ Ngôn: Xin người!!!!!!

Nói với bạn bè để trêu chọc Đới Manh là thế, Dụ Ngôn nàng thừa biết tên sắc lang đó có nhiều người theo đuổi thế nào, nhưng bất quá biết làm sao, chị ấy là hoa đã có chủ, chị ấy cũng không có gan làm cái chuyện tày trời là có người khác bên ngoài, nàng không có lý do gì để trách chị ấy a.

Bên nhau được lúc nào hay lúc đó, vì lý do công việc của cả hai nên ít có thời gian gặp nhau, thay vì giận dỗi thì nàng và chị ấy sẽ ưu tiên niềm vui và kỉ niệm của nhau nhiều hơn.

Chúng ta có hàng ngàn lý do để cãi vã, hàng trăm lý do để chia xa, nhưng cũng không vì đó mà chúng ta chọn một trong số đó để chia xa, em biết chị sẽ luôn nhường nhịn, xuống nước trước để vỗ về, chăm sóc cho em. Chính vì em biết điều đó nên em sẽ không cãi bướng với chị, sẽ không tìm cách dồn mối quan hệ chúng ta vào đường cùng chỉ vì bản thân em, và hơn hết, em yêu chị, em vô cùng tôn trọng mối quan hệ của chúng ta, Đới Manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top