Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

59.

"Im lặng cái gì?" Dụ Ngôn không nghe Đới Manh trả lời nàng lại hỏi.

Đới Manh mím môi không dám nói.

"Có phải đêm nào chị cũng thức đến giờ này không?" Dụ Ngôn hỏi tiếp.

Đới Manh hít sâu một hơi rồi nói: "Phải... Bởi vì chị bị mất ngủ."

Dụ Ngôn nghe vậy thì đáy lòng nổi lên một cỗ xót xa, lần trước nàng cũng như thế, cái lần mà khó khăn liên tục ập đến với nàng, đêm về nàng không có cách nào để ngủ, dù là trấn an bản thân rất nhiều nhưng nàng thật sự không ngủ nổi.

Đới Manh áp lực đến mức nào rồi đây?

Dụ Ngôn không nói thêm, nàng ôm Đới Manh vào lòng, giống như cho chị ấy một điểm tựa, nhẹ nhàng dỗ dành Đới Manh, cho Đới Manh cảm nhận được tình yêu của nàng, đồng thời cũng cảm nhận được những lời trong lòng nàng.

Nàng và Đới Manh giống như ăn ý với nhau từng chút một, dù là lời trong lòng không nói ra thì hai người cũng đều hiểu rất rõ tâm tư của đối phương muốn nói gì.

Lâu sau Đới Manh khẽ hỏi: "Sao đến mà không nói?"

Dụ Ngôn cười kiều mị một cái, dưới ánh đèn vàng của đèn ngủ trong phòng, dưới ánh nhìn si mê mà Đới Manh đang nhìn nàng, nàng nói: "Em đến đột xuất thế này để xem chị có giấu yêu tinh ở trong nhà không."

Đới Manh nghe vậy khoé môi cong lên một chút, cô nói: "Có yêu tinh cũng sẽ đưa ra ngoài làm việc, chị không ngốc đến mức để yêu tinh nằm trong phòng mình."

Dụ Ngôn nhéo nhẹ lên eo Đới Manh một cái, nói: "Chị nói vậy là chị có yêu tinh bên ngoài sao?"

Đới Manh nhướn mày nhìn Dụ Ngôn, nụ cười không thể dập tắt mà nói: "Em đoán xem?"

Dụ Ngôn tất nhiên biết Đới Manh không có cái gan đó, chỉ là tên lão công này của nàng bề ngoài vô cùng soái khí, vô cùng cuốn hút người khác, chính là nam nữ đều mê nhưng phái nữ thì nhiều hơn, nàng không lo Đới Manh sẽ lén lút nàng hẹn hò với nam nhân, chỉ lo chị ấy sẽ bị hồ ly tinh hớp hồn đi mất thôi.

Dù gì thì nữ nhân vẫn là những người có rất nhiều kế sách quỷ quyệt, nhất là trong phương diện tình yêu.

Nàng cũng không phủ nhận nàng là nữ nhân không có kế sách, chỉ là khi trước dành cho Đới Manh hết rồi, bây giờ một cái nghĩ cũng không ra.

Thấy Dụ Ngôn ngẩn ngơ suy nghĩ Đới Manh liền biết nàng ấy đang vì câu hỏi của mình mà suy nghĩ ngốc cái gì đó, cô khẽ hôn nhẹ lên trán nàng ấy một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nghĩ cái gì?"

Dụ Ngôn từ trước đến giờ vẫn luôn ngốc nghếch ở những nơi riêng tư, ở trên sân khấu có thể làm tiểu yêu tinh dùng nhan sắc bản thân làm người khác có cảm giác muốn được nàng ấy chà đạp dưới chân, thỉnh thoảng sẽ trở nên đáng yêu một chút, còn hiện tại lại ngây người ra vì câu hỏi đùa giỡn của cô, thật tình... Lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy rung động.

Dụ Ngôn chớp chớp mắt nhìn Đới Manh, nàng đáp: "Nghĩ xem chị thật sự có nuôi yêu tinh bên ngoài không."

Đới Manh phì cười, cô nàng nhỏ này rốt cuộc còn có thể đáng yêu đến mức nào?

Đới Manh xoa xoa hai bên gò má của Dụ Ngôn, lại tỏ ra rất thắc mắc mà hỏi: "Vậy em nghĩ chị có không?"

Dụ Ngôn nói: "Em không biết, không nghĩ chị có gan lớn đến thế nhưng mà lỡ đâu... Lỡ đâu chị bị yêu tinh quyến rũ không có cách nào thoát ra thì em biết làm sao?"

Đới Manh tạm thời buông tay đang xoa má Dụ Ngôn lại mà cười nắc nẻ một tràng.

Dụ Ngôn nhíu mày hỏi: "Chị cười cái gì?"

Đới Manh một lúc mới có thể ngưng cười, cô lau lau hai bên khoé mắt ẩm ướt vì cười quá nhiều rồi nói với Dụ Ngôn: "Đúng thật chị có nuôi yêu tinh, cũng bị yêu tinh quyến rũ không có cách nào thoát ra được."

Dụ Ngôn nghe vậy thì chống tay ngồi dậy, nàng nhướn một bên mày nhìn Đới Manh, đanh đá mà hỏi: "Vậy là chị thừa nhận chị có yêu tinh bên ngoài? Khai mau, chị quen cô ta khi nào? Ở đâu? Bao lâu rồi? Hai người lén lút sau lưng em bao lâu rồi? Đã làm những gì? Trả lời!"

Đới Manh kéo tay Dụ Ngôn cho nàng ấy ngã vào lòng mình, cô vuốt ve mái tóc của nàng ấy rồi nói: "Để xem, quen từ ba năm trước, khi còn ở Trường Long đã đem lòng yêu cô ấy, cái gì cũng đều đã làm."

Dụ Ngôn đẩy Đới Manh ra nhưng Đới Manh càng siết chặt lấy nàng vào người chị ấy, nàng vừa gắng sức đẩy Đới Manh vừa nói: "Chị mau tránh ra! Vậy là bấy nhiêu lâu nay chị cùng cô ta lừa dối em sao!? Trong chương trình? Là ai!?"

"Mạc Hàn sao? Không phải! Chị đã quen cô ta từ hơn 10 năm trước."

"The9 chắc chắn không có ai."

"Top 20 sao? Tăng Khả Ny? Không phải, chị ấy không dám làm như vậy với em!"

"Hứa Giai Kỳ? Ơ không phải! Tôn Nhuế? Càng không!"

"Tống Hân Nhiễm? Không phải! Đới Yến Ni sẽ giết chết chị!"

"Vương Thừa Tuyển? Không khả năng, em ấy ở Đài Loan."

"Đới Manh chết tiệt! Khai mau! Là ai!?"

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn đang ra sức vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của mình, miệng thì liên tục đoán tên hết người này đến người khác, Đới Manh thật sự rất muốn cười nhưng cô không nỡ uỷ khuất bảo bối của mình như vậy, cô dịu giọng nói: "Đừng quấy bảo bối, nói vậy còn không hiểu sao?"

Dụ Ngôn nghe Đới Manh nói không được quấy thì lập tức ngoan ngoãn nghe lời mặc dù trong lòng còn đang hừng hực lửa giận, nàng mếu máo nói: "Hiểu cái gì? Chị bắt em phải hiểu cái gì? Đồ tồi Đới Manh."

Đới Manh hôn lên đôi môi đang chu lên vì bất mãn của Dụ Ngôn, nhỏ giọng: "Trong Trường Long ngoài em ra thì chị còn thời gian để đặt tâm tư vào người khác sao? Trừ công diễn 2 thì khi nào chúng ta cũng như hình với bóng, lúc nào cũng kè cạnh bên nhau."

Dụ Ngôn nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, lâu sau nàng nói: "Ý chị em là yêu tinh?"

Đới Manh liền phì cười, cô cọ cọ chiếc mũi của mình lên má Dụ Ngôn rồi thủ thỉ vào tai nàng ấy: "Không phải sao? Dụ Ngôn hớp hồn chị từ lần đầu tiên gặp mặt, không phải yêu tinh thì là cái gì?"

Dụ Ngôn oan ức mà nói: "Gì chứ!? Chị mới là đồ háo sắc! Có trời mới biết chị thích màu hồng! Tên lão công đáng ghét, soái khí thế này sao lại thích màu hồng!?"

Đới Manh thích màu hồng từ rất lâu về trước, lần đó gặp Dụ Ngôn tại bữa tiệc chào mừng, nàng ấy mặc bộ vest hồng lịch thiệp kia cộng với nhan sắc trời cho này thì với một Đới Manh yêu cái đẹp như cô, sao không thể không mê mẩn?

Tháng 1 năm 2020.

"Chào mọi người, tôi là Dụ Ngôn đến từ Gia Hội Truyền Thông."

Đới Manh đang cùng với Hứa Giai Kỳ và Hứa Dương Ngọc Trác sôi nổi bàn tán về Lâm Tiểu Trạch vừa mới ngồi xuống kia thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên.

"Tôi cảm thấy cô ấy giống giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi."

Trước mặt Đới Manh còn có một vài thực tập sinh đang dùng gương mặt với biểu cảm vô cùng bất ngờ mà nhìn Dụ Ngôn, sau đó bắt đầu nói: "Này! Dụ Ngôn đó!"

"Là Dụ Ngôn sao? Cô gái mới hôm qua bị nói có quá khứ đen?"

"Phải! Là cô ấy!"

Đới Manh nghe vậy thì liếc mắt nhìn lên cô gái đang đứng giới thiệu bản thân mình với bốn vị huấn luyện viên, Đới Manh từ giây phút nhìn thấy nhan sắc kinh diễm lòng người của Dụ Ngôn thì đã bỏ lỡ mất cuộc nói chuyện với bạn bè xung quanh.

Khi Dụ Ngôn bước xuống khu vực gần với mình, trái tim Đới Manh khẽ run lên từng nhịp, gần quá...

Nhan sắc của Dụ Ngôn phải nói nhìn càng gần lại càng xinh xắn hơn, thập phần mỹ lệ, đôi chân dài quyến rũ, nơi hở nơi kín vô cùng đúng chỗ.

Dụ Ngôn ngồi xuống ghế, Đới Manh mặc kệ xung quanh đang bàn tán cái gì, cô không tự chủ được bản thân mà chống hai tay lên má để nhìn nàng rõ hơn, cô không biết hành động này của mình lại đả động rất lớn đến tinh thần của Dụ Ngôn.

"Mặt mình có vấn đề sao?"

"Mình có quá nghiêm túc rồi hay không?"

"Hay là mọi người đều muốn xa lánh mình còn tên trước mặt thì trêu ngươi mình?"

"Nhìn cái gì mà nhìn!?"

"Đừng tưởng xinh đẹp rồi muốn nhìn tôi sao thì nhìn!"

"Mau quay đi chỗ khác! Không thì tôi sẽ ăn thịt chị!"

Gương mặt của Dụ Ngôn không biểu tình nhưng trong lòng nàng đang dậy sóng trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng theo nghĩa đen của chị gái mặc đồ màu đen đỏ vàng lấp lánh kia.

"Lần đầu thấy phụ nữ đẹp như tôi sao?"

"Đây là ai vậy? Cùng nhóm với Hứa Giai Kỳ sao? SNH48?"

"Hừ, sống trong công ty toàn ngọt muội thế kia mà ngắm chưa đủ sao? Bây giờ lại còn nhìn mình như vậy?"

"Tên này là sắc lang sao? Hay là chị ta không xem mình là ngọt muội?"

Người phụ nữ trông đứng đắn trưởng thành nhưng lại nhìn nàng không có chút kiêng dè kia mất một lúc sau mới thôi không nhìn nàng nữa, Dụ Ngôn nhẹ thở ra một cái, nãy giờ chị ta nhìn làm nàng cứ phải ưỡn ngực ra một chút.

Nhìn chị ta như thế chắc là ngực so với nàng nhỏ hơn rất nhiều.

"Đến đây tôi dạy cho chị một khoá làm ngực to hơn."

Dụ Ngôn nghĩ rồi khoé môi tự cong lên mà cười, bất chợt người phụ nữ kia lại nhìn nàng một lần nữa, cô ấy thấy được nụ cười của nàng, còn bắt chước nàng cong khoé môi cười lại như thế, nửa giống như trêu nàng, nửa giống như quyến rũ nàng.

--------
Nay up fic này mai up fic kia nghen :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top