Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

60.

"Này Dụ Ngôn!"

Dụ Ngôn đang trên đường trở về ký túc xá thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của ai đó gọi nàng, Dụ Ngôn khẽ xoay người nhìn lại.

Người phụ nữ ban nãy trong phòng ăn nhìn chằm chằm nàng đây sao?

Khi nãy cô ấy ngồi cũng cách xa nàng, nhìn không rõ dáng người cô ấy thế nào, hiện tại cô ấy đang từng bước tiến đến gần nàng hơn, trái tim Dụ Ngôn lộp độp nhảy dựng.

Cô ấy soái khí ngút trời cùng với sự tự tin mãnh liệt về nhan sắc, đối lập với nàng, trên mặt cô ấy lúc nào cũng treo một nụ cười tươi, vô cùng rực rỡ.

"...Có chuyện gì sao?" Dụ Ngôn khẽ hỏi, nàng biết chuyện của nàng đã lan rộng đến mức nào, khả năng tất cả mọi người đều nắm rõ, người khác tiếp cận nàng nàng cũng có một chút sợ hãi.

Đới Manh chủ động đưa bàn tay ra muốn bắt tay với Dụ Ngôn, cô nói: "Xin chào, tôi là Đới Manh đến từ SNH48."

Dụ Ngôn nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt đang chờ đợi mình nắm lấy, nàng không tự chủ được mà đưa tay đến bắt tay với Đới Manh, nàng nhỏ giọng nói: "Tôi là Dụ Ngôn."

"Làm quen một chút, mong là sau này chúng ta sẽ có cơ hội giúp đỡ lẫn nhau." Đới Manh nắm lấy bàn tay của Dụ Ngôn, cảm nhận sự ấm áp còn có chút mồ hôi tay của nàng ấy, khoé môi không nhịn được mà cong lên một độ nhất định.

Dụ Ngôn lại bị vẻ đẹp kiều diễm của Đới Manh làm cho mị hoặc, nàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Trước giờ nàng nghĩ bản thân mình thích ngọt muội nhưng hiện tại trước con người này, trái tim của nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hình như chưa có ai làm cho nàng căng thẳng khi nói chuyện thế này.

"Mong là như vậy." Dụ Ngôn khẽ đáp.

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn căng thẳng, cô không biết vì sao nàng ấy lại như vậy, cô cũng đoán được nàng ấy là người tương đối ít nói hoặc sẽ là tuýp người không thích giao tiếp, nhưng mà nàng ấy lại tương đối thú vị.

"Đới Manh! Làm gì ở đó thế?"

Giọng của Hứa Giai Kỳ ở phía xa vang lên, Đới Manh tiếc nuối buông bàn tay của Dụ Ngôn ra, trước khi cả hai tách ra, không biết vô tình hay cố ý, cô cảm nhận được Dụ Ngôn vuốt ve ngón tay của cô rồi mới buông ra hẳn.

Luyến tiếc cô đó sao?

Đới Manh giấu nụ cười vào trong, nói với nàng ấy: "Thôi cô về phòng đi, nhớ tên tôi là Đới Manh nhé!"

Dụ Ngôn ừm nhẹ một tiếng.

Đới Manh nháy mắt với Dụ Ngôn một cái rồi mới xoay người chạy về hướng của Hứa Giai Kỳ, nàng nheo mắt nhìn theo Đới Manh, cố ý đi chậm một chút để nghe cuộc trò chuyện của họ.

Dụ Ngôn từ trước đến giờ vốn không thích nghe chuyện riêng của người khác nhưng người phụ nữ tên là Đới Manh đó tạo cho nàng cảm giác tò mò, muốn tìm hiểu về chị ấy, muốn hiểu rõ hơn về chị ấy.

"Này, chị lại đi trêu con gái nhà người ta đó sao?"

Dụ Ngôn nghe được một người khác trong đám bạn đông đúc SNH48 của Đới Manh hỏi cô ấy.

"Cái gì mà "lại"? Chị không lang như thế." Đới Manh bất lực mà cười, đôi mắt dán chặt vào Dụ Ngôn đang đi ở phía trước.

"Ây da, mới vào đã tia được em gái ngọt ngào trong khi xung quanh mình toàn em gái ngọt ngào, chị không thích tụi em sao? Hay là chán cơm thèm phở?"

Giọng của một người vùng Đông Bắc vang lên, Dụ Ngôn nhớ lại khi nãy ở trong hội trường, cái tên có giọng đặc trưng vùng Đông Bắc này vô cùng ồn ào, chạy tới chạy lui chỗ của Đới Manh và Tăng Khả Ny để xin thêm thức ăn.

Tên là Tôn Nhuế thì phải?

"Tôn Nhuế, em ấy mà nghe em ấy sẽ nghĩ chị là người thế nào? Đừng có để chị bị xa lánh đó nha." Đới Manh phì cười mà nói.

Một người đi cùng với hàng tá người chị em bên cạnh, còn một người thì cô đơn đi một mình, không có bạn bè, không có chị em, tựa như hai thế giới, hoàn toàn đối lập nhau.

"Ai mà dám xa lánh chị chứ Đới Manh? Dù chị có bị xa lánh thì vẫn có hậu cung tụi em ở đây ~ "

Dụ Ngôn biết giọng nói này, là của Hứa Giai Kỳ vốn đã rất nổi tiếng bên ngoài vòng kia, tài năng nhảy múa vô cùng xuất sắc.

"Mấy đứa im lặng chút, làm phiền đến người ta kìa." Đới Manh nói với đám nhỏ nhà mình rồi lại nhìn Dụ Ngôn đang đi một mình ở phía trên, nếu không có bọn họ nhất định cô sẽ chạy lên để đi cùng với nàng ấy, hiện tại cũng có thể làm điều đó nhưng cô lại sợ đám nhỏ này thấy rồi lại trêu chọc lung tung, không hay.

Dù gì cũng mới quen biết, làm như vậy cũng không tốt cho lắm, vẫn nên xa cách một chút, vả lại Mạc Hàn cũng đang ở đây.

Đám người vào thang máy, Dụ Ngôn cùng mấy người nữa bị dồn vào thang máy cùng với các thành viên nhà Siba, người cuối cùng bước vào thì thang máy bỗng kêu lên vài tiếng tít tít báo hiệu quá tải, Dụ Ngôn tuy không phải là người bước vào cuối cùng nhưng nàng đứng gần ở cửa ra vào, nàng chủ động bước ra ngoài.

Những người ở trong thang máy nhìn Dụ Ngôn, có vài người cũng muốn ra ngoài để nàng ấy vào trong nhưng Dụ Ngôn tám phần lạnh lùng hai phần dứt khoát mà nói: "Không cần, tôi đợi đợt thang sau cũng được."

Đới Manh nghe vậy cũng chạy ra ngoài, nhìn đám người đông đúc trong thang máy rồi nói: "Thật ngại quá, mọi người lên trước đi, tôi đợi thang sau cùng cô ấy."

Mạc Hàn nhíu mày nhìn Đới Manh, sau đó nhìn Tôn Nhuế đang đứng gần bảng điều khiển tầng ở thang máy, không vui mà nói: "Đóng cửa đi Tôn Nhuế."

Tôn Nhuế nhìn Đới Manh, Đới Manh gật nhẹ đầu với cô rồi cô mới dám bấm cho thang máy đóng cửa lại.

Dụ Ngôn tương đối không hiểu những ánh mắt khi nãy bọn họ dành cho nhau là gì, nàng cũng không biết vì sao tên này lại muốn đứng đây cùng nàng.

Hai người im lặng một lúc thì Đới Manh mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc: "Xin lỗi vì khi nãy bọn họ ồn ào."

Dụ Ngôn liếc mắt nhìn Đới Manh một chút, cô ấy chủ đích đứng đây cùng nàng là để nói xin lỗi sao?

"Không sao." Dụ Ngôn nhỏ giọng trả lời.

Đới Manh xoay người nhìn Dụ Ngôn một lúc, Dụ Ngôn nàng không có xoay qua nhìn lại Đới Manh nhưng nàng cảm nhận được hình như mình sắp bị Đới Manh nhìn đến mức thủng vài lỗ trên người rồi.

"Nhìn cái gì?"

Đới Manh xuýt xoa một cái rồi nói: "Cô xinh đẹp thật, vì sao cô lại lạnh lùng như vậy?"

Dụ Ngôn nghe vậy mới xoay mặt sang nhìn Đới Manh, nàng nhíu mày khó hiểu mà nói: "Có lẽ tôi ngoài lạnh trong nóng đi?"

Đới Manh phì cười, tiến lại gần với Dụ Ngôn thêm một bước, nói: "Còn có chút nóng bỏng."

Dụ Ngôn: "..."

Cửa thang máy mở ra chào đón hai người, Dụ Ngôn không có trả lời câu nói trêu ngươi đó của Đới Manh, nàng đi vào trong thang máy, Đới Manh nối bước theo sau.

Hai người ở trong thang máy yên ắng không nói chuyện với nhau câu nào, đáy lòng Dụ Ngôn thì bị sục sôi vì ánh mắt Đới Manh nhìn nàng quá gắt gao, nàng thở nhẹ một cái rồi xoay sang nhìn Đới Manh, nói: "Này, tôi biết là tôi xinh đẹp còn có chút nóng bỏng, nhưng chị đừng nhìn tôi chằm chằm như thế được không? Kì quái chết đi được."

Đới Manh giấu nhẹm nụ cười vào trong lòng, cô nói: "Xinh đẹp như thế lại không cho người khác nhìn sao?"

Dụ Ngôn thở hắt một cái, tên Đới Manh này đúng là bị điên rồi đi!?

Đới Manh không ở cùng tầng với Dụ Ngôn, Dụ Ngôn thấy cửa thang máy mở ra lập tức đi ra ngoài, ở trong đó với Đới Manh một lúc nữa nàng không biết sẽ bị cô ấy nhìn thành cái dạng gì.

Dụ Ngôn đi về phòng tắm rửa thay đồ, nàng vừa bước ra thì thấy Châu Tử Thiến đang đứng trước cửa phòng tắm, nàng giật mình lùi về sau một bước, nhỏ giọng hỏi: "Em làm gì ở đây? Doạ chết chị rồi."

Châu Tử Thiến hai tay khoanh trước ngực, cô nheo mắt nhìn Dụ Ngôn rồi nói: "Chị và Đới Manh có cái gì sao? Em nghe mọi người nói Đới Manh hình như có cảm tình với chị, trong bữa tiệc liên tục nhìn chị?"

Dụ Ngôn khẽ thở dài, nàng né sang một bên thì Châu Tử Thiên cũng bước qua để chặn Dụ Ngôn lại.

"Em muốn cái gì?" Dụ Ngôn nhìn Châu Tử Thiến trước mặt đang hùng hùng hổ hổ muốn làm cho ra lẽ chuyện này, nàng đành bất lực mà hỏi.

"Đới Manh khi nãy nói gì với chị?" Châu Tử Thiến nghiến răng hỏi lại Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn thành thật nói: "Cô ấy chỉ chào hỏi thôi."

Châu Tử Thiến nhìn Dụ Ngôn rất lâu để xem có phải Dụ Ngôn đang nói dối mình hay không, lâu sau Châu Tử Thiến tiến lên một bước, thuận tay ôm lấy eo của Dụ Ngôn mà kéo nàng ấy sát đến gần hơn, cơ thể hai người cọ sát đến gắt gao vì tác động mạnh của Châu Tử Thiến, tay còn lại của Châu Tử Thiến đặt trên vai của Dụ Ngôn rồi siết chặt, mắt đối mắt với Dụ Ngôn, gằn từng chữ mà nói: "Chị đừng để em biết giữa hai người nảy sinh gì đó gọi là tình yêu đôi lứa! Chị biết Mạc Hàn chứ? Cô ấy là người yêu của Đới Manh, chị định sẽ chen chân vào bọn họ sao?"

Dụ Ngôn trước sự điên cuồng này của Châu Tử Thiến cũng không có gì gọi là lạ lẫm, nàng nhẹ thở dài, tính nói gì đó thì cánh cửa phòng lại mở ra, Hà Mỹ Diên bước vào thì thấy cảnh tượng trước mặt, cô biết mình đến không đúng lúc nên vội vã nói: "...Làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi..." sau đó liền ra ngoài đóng cửa lại.

Dụ Ngôn đẩy Châu Tử Thiến ra, nàng lách qua một bên rồi bỏ đi, vừa đi vừa nói: "Ghen khùng ghen điên."

"Dụ Ngôn! Chị nói cái gì!? Chị đứng lại đó cho em!"

Dụ Ngôn không xoay người, thong thả mở cửa bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top