Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

61.

Dụ Ngôn ra ngoài lại vô tình gặp đám người của Đới Manh đang đi đến từng phòng để phân phát bánh cho mọi người, bước chân nàng dừng lại.

Hiện tại nàng đã tẩy trang, đầu tóc còn ướt mèm vì khi nãy chưa kịp sấy tóc sau khi tắm, gặp bọn họ trong tình trạng này vẫn là không tốt lắm đi?

"Này Mạc Hàn, đưa cho em ít bánh." Giọng của Tôn Nhuế lại vang lên trên hành lang, Dụ Ngôn nghe đến hai chữ "Mạc Hàn" liền dừng chân lại, nàng khẽ xoay đầu nhìn.

Ai là Mạc Hàn?

Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen được buộc gọn gàng lên, ngũ quan cũng rất hài hoà, chỉ là chiều cao có chút khiêm tốn, cô gái đó nghe Tôn Nhuế gọi liền cầm túi bánh chạy đến.

Cô ấy là người yêu của Đới Manh?

Khi nãy Đới Manh ra khỏi thang máy với nàng, Mạc Hàn là người đã nhìn Đới Manh bằng ánh mắt vô cùng khó chịu.

Vì sao có Mạc Hàn ở đó nhưng Đới Manh lại chọn chạy ra ngoài với nàng?

"Này, làm gì đứng ở đây?"

Giọng nói có chút quen thuộc lại vang lên phía sau lưng Dụ Ngôn, Dụ Ngôn khẽ xoay người nhìn lại.

Đới Manh?

"Cô ngốc cái gì? Tôi hỏi cô sao lại đứng ở đây?" Đới Manh thấy Dụ Ngôn ngây người ra đó mà nhìn mình, cô không nhịn được mà tiếp tục hỏi.

Dụ Ngôn hoàn hồn, nàng hiện tại chỉ đeo mỗi cặp kính cận gọng lớn, hoàn toàn không có trang điểm, lại có chút mất mặt khi gặp Đới Manh trong tình huống này.

"...Đi dạo." Dụ Ngôn khẽ đáp.

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn một lượt, mới tắm xong đầu tóc còn chưa có sấy mà đã muốn đi dạo sao?

"Cô khác người thật." Đới Manh bâng quơ mà nói.

Thấy Dụ Ngôn lại ngây ngốc, Đới Manh chủ động đưa vài cái bánh đến, nói: "Mang về ăn với bạn cùng phòng đi."

Dụ Ngôn vốn không thích đồ ngọt, hình như đã ba năm nàng chưa ăn một cái bánh quy nào, nàng cũng không nỡ từ chối lòng tốt của người khác, Dụ Ngôn nhận mấy cái bánh từ Đới Manh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Cánh cửa phòng Dụ Ngôn mở ra, Châu Tử Thiến bước ra ngoài, nhìn thấy Đới Manh đang đứng nói chuyện thân thiết với Dụ Ngôn, ngọn lửa trong lòng mới dập tắt đi lại bắt đầu bùng lên.

"Dụ Ngôn!"

Đới Manh và Dụ Ngôn đồng thời nhìn về hướng người vừa kêu lên, thấy Châu Tử Thiến, Đới Manh hỏi Dụ Ngôn: "Cô ở chung phòng với Châu Tử Thiến sao?"

"Ừm." Dụ Ngôn khẽ thở dài.

Châu Tử Thiến mặt mày rạng rỡ mà chạy đến nắm lấy tay của Dụ Ngôn trước mặt Đới Manh, cô nhìn sang Đới Manh, có chút địch ý trong ánh mắt nhưng thái độ hoàn toàn khác, cô vui vẻ nói: "Ồ Đới Manh tiền bối, sao chị lại ở đây? Chị với Ngôn Tử của em đang nói chuyện gì vui sao?"

Ngôn Tử của em?

Đới Manh nghe tiếng gọi thân thiết của Châu Tử Thiến dành cho Dụ Ngôn trước mặt mình, cô liền biết đây chính là "đánh dấu chủ quyền", cô bật cười mà nói: "Tôi cùng các chị em đi phát bánh cho mọi người, sẵn tiện làm quen. Châu Tử Thiến đúng chứ? Nghe danh em đã lâu."

Châu Tử Thiến tươi cười rạng rỡ với Đới Manh, nói: "Được chị biết đến cũng là một loại vinh hạnh."

Đới Manh xua tay, nói: "Không cần khách khí như vậy, tôi có đưa Dụ Ngôn vài cái bánh, mọi người về phòng cùng ăn nhé, tôi sang phòng khác."

Châu Tử Thiến nhìn đống bánh trên tay của Dụ Ngôn rồi lại nhìn túi bánh Đới Manh đang xách trên tay, cô nói: "Cảm ơn Đới Manh và các chị em, mọi người hào phóng quá, Ngôn Tử nhà em lại không thích ăn đồ ngọt, chắc là em phải ăn cả phần của chị ấy rồi."

Đới Manh gượng ra một nụ cười đáp lại Châu Tử Thiến, nói: "Ừ, ăn thoải mái đi, khi nào hết thì có thể nói, tôi sẽ đưa cho em thêm."

"Vâng." Châu Tử Thiến nói rồi kéo tay Dụ Ngôn từng bước về phòng, Dụ Ngôn gật đầu chào Đới Manh, miễn cưỡng rời đi.

"Đới Manh, qua đây qua đây, bên đây có nhiều mỹ nữ lắm!" Giọng của Tôn Nhuế vang vọng trên hành lang, Đới Manh thôi không nhìn theo Châu Tử Thiến và Dụ Ngôn nữa, cô tiến đến nơi mà Tôn Nhuế đang vẫy gọi mình.

Đới Manh bước vào bên trong một căn phòng của bốn người nọ, một người là Tăng Khả Ny, còn có Lưu Lệnh Tư, Mễ Lạp và Trâu Tư Dương.

Bên trong phòng ngoài chủ nhân của căn phòng ra còn có Tôn Nhuế, Đoàn Nghệ Tuyền, Phí Thấm Nguyên, Hứa Dương Ngọc Trác, thêm Đới Manh nữa là chín người.

"Này này, chị lấy vừa thôi!" Tôn Nhuế thấy Tăng Khả Ny đang ra sức moi hết bánh bên trong túi của mình ra liền lên tiếng nhắc nhở.

Khi ở buổi tiệc chào mừng, Tôn Nhuế đã đi làm quen được rất nhiều thực tập sinh khác, Tăng Khả Ny không là ngoại lệ.

"Gì chứ!? Đã nói cho chị bánh để chị kể chuyện cho các em nghe, bây giờ em phàn nàn là thế nào?" Tăng Khả Ny to cao nhưng lại rất mỏng manh yếu đuối, Tôn Nhuế nói như vậy cô sẽ tổn thương đó nha ~

"Lấy nhanh rồi mau kể đi, em còn phải đi qua phòng khác nữa!" Tôn Nhuế nói rồi kéo Đới Manh ngồi xuống kế bên mình.

"Làm sao? Muốn nghe cái gì?" Tăng Khả Ny hai tay khoanh lại, đầy uy quyền mà nhướn mày hỏi Tôn Nhuế.

"Thì về Dụ Ngôn đó! Chị nói chị sẽ kể còn gì?"

Nghe thấy Tôn Nhuế nhắc đến Dụ Ngôn, Đới Manh liền xoay qua nhìn Tôn Nhuế, cái tên này vừa vào đã kiếm được người để hóng chuyện phiếm rồi sao?

"Ây da, thật ra mà nói thì mọi chuyện trên mạng nói về Dụ Ngôn đều không đúng sự thật đâu, mọi người đừng có vì vậy mà xa lánh con bé, tội nghiệp." Tăng Khả Ny nói.

"Đều là bịa đặt sao?" Tôn Nhuế rất hứng thú mà hỏi lại.

"Đúng đó, tuy trước kia em ấy có thường xuyên ra ngoài đi chơi nhưng đều là tiền do chính bản thân làm ra, hơn nữa sống rất có kỷ luật, tiền dùng cho bạn bè sẽ rất hào phóng, còn dùng cho chính mình thì lại vô cùng bủn xỉn, sống rất hết lòng vì mọi người, nếu đối tốt với em ấy một, em ấy sẽ trả lại gấp mười." Tăng Khả Ny vô cùng "am hiểu" Dụ Ngôn, khi đến đây nghe mọi người xôn xao bàn tán về vụ việc xưa kia của Dụ Ngôn, cô cũng muốn giúp gì đó cho nàng ấy, để ai biết được sự thật thì tốt rồi.

"Dụ Ngôn ngoài lạnh trong nóng, trông em ấy như thế nhưng em ấy rất ngốc đó, không phải là người ít nói, sẽ nói rất nhiều nếu hợp cạ."

"Vậy còn người yêu của Dụ Ngôn thì sao?" Đới Manh vô thức mà hỏi.

Tăng Khả Ny nhìn Đới Manh, lại suy tư một chút, lâu sau mới nói: "Có lẽ hiện tại đang độc thân, tôi không rõ."

"Có lẽ?"

"Ừm, lúc trước hình như có qua lại với Châu Tử Thiến, có yêu đương chưa thì tôi không biết, chỉ là rất thân thiết. Dụ Ngôn từng đi 14 trạm tàu từ Bắc Kinh đến Thượng Hải để mua cho Châu Tử Thiến một ly trà sữa chỉ vì Châu Tử Thiến nói cô ấy không vui, Dụ Ngôn chiều Châu Tử Thiến lắm."

"Vậy tại sao cô lại nghĩ em ấy đang độc thân?" Đới Manh hỏi tiếp.

"Nhìn mối quan hệ của bọn họ có lẽ là đang trong tình trạng "nguội lạnh", fans của Dụ Ngôn không thích Châu Tử Thiến, Châu Tử Thiến hình như cũng chưa từng đáp lại Dụ Ngôn bất cứ thứ gì." Tăng Khả Ny "có sao nói vậy".

"Ồ ồ, khi nãy em quen được 108 cô gái rồi, chỉ có Dụ Ngôn là em chưa dám làm quen." Tôn Nhuế thành thật mà nói.

Mọi người ở lại phòng của Tăng Khả Ny để buôn chuyện đến khi loa phát thanh yêu cầu mọi người trở về phòng thì đám người mới chịu tách ra mà trở về.

Đới Manh đi ngang qua phòng của Dụ Ngôn, cô đứng lại nhìn cánh cửa một lúc lâu rồi mới rời đi.

Khi nãy trở về phòng, Châu Tử Thiến mè nheo đòi sấy tóc cho Dụ Ngôn, Dụ Ngôn không cách nào đành để Châu Tử Thiến sấy tóc cho mình, xong xuôi nàng liền trèo lên giường để ngủ, trốn tránh Châu Tử Thiến được lúc nào hay lúc đó.

Hôm sau thức dậy là đến phần chuẩn bị cho việc xếp lớp, các nhóm lần lượt diễn rồi nhận kết quả cho riêng từng cá nhân.

Đến phần diễn của Dụ Ngôn, cả khán đài gần như bùng nổ trước nốt cao của nàng, nhìn Dụ Ngôn tự tin trên sân khấu khác hẳn với vẻ mặt ngốc nghếch thường ngày, Đới Manh cảm thấy hình như mình lại tìm thấy một mặt khác của Dụ Ngôn.

Nàng ấy thật sự rất thú vị, làm cho người khác muốn tìm hiểu về nàng ấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Dụ Ngôn được xếp vào lớp A, Đới Manh nhìn chữ B đang dán ở bảng tên của mình, cô có chút tự ti, cô còn phải cố gắng thêm nhiều nữa.

"Chúc mừng cô đạt được điểm A, thật giỏi." Đới Manh trên đường trở về ký túc xá, thấy Dụ Ngôn đi ở phía trước, cô lập tức chạy lên khen Dụ Ngôn một câu, còn giơ hai ngón cái lên với vẻ mặt đầy tự hào.

Dụ Ngôn nhếch khoé môi cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, chị cũng rất giỏi."

Đới Manh mỉm cười không nói thêm, đơn giản muốn dành chút thời gian cho Dụ Ngôn khi có thể, cô cũng không muốn nhìn người khác cô đơn thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top