Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

62.

Sau khi vòng xếp lớp đầu tiên hoàn thành, các thực tập sinh có một ngày nghỉ để làm quen với nhau và chuẩn bị đến vòng công diễn đầu tiên.

Dụ Ngôn thức dậy lúc năm giờ sáng, đêm qua nàng ngủ sớm nên cũng không biết đám bạn cùng phòng ra ngoài về lúc mấy giờ, hiện tại mọi người đều đang ngủ say. Nàng chậm rãi bước xuống giường, cố ý không gây ra tiếng động để tránh ảnh hưởng đến họ, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Dụ Ngôn mở cửa đi ra ngoài.

Nàng vào thang máy bấm lên tầng thượng, mấy ngày nay nàng chưa có ngày nào hít thở không khí trong lành theo đúng nghĩa, ở đâu cũng toàn là người.

Dụ Ngôn từ trên cao nhìn xuống phía dưới công viên, sau đó hít thở một hơi lấp đầy buồng phổi, cảm nhận sự mát mẻ cũng có chút lạnh của đầu xuân.

"Này... Mạc Hàn! Mau dừng lại!"

Lâu sau Dụ Ngôn nghe thấy âm thanh nho nhỏ từ một góc khuất phía xa xa phát ra, có phải nàng nghe lầm hay không, đây là giọng của Đới Manh?

Dụ Ngôn có chút tò mò không kìm được, nàng nhẹ nhàng từng bước đi đến nơi vừa phát ra âm thanh đó.

"Đừng! Mạc Hàn!"

Đới Manh bị Mạc Hàn dồn vào góc tường, dù Đới Manh cao to hơn Mạc Hàn rất nhiều nhưng có lẽ lý do Đới Manh không dứt khoát đẩy Mạc Hàn ra thì chỉ có mình Đới Manh mới biết.

Đới Manh không đẩy Mạc Hàn, chỉ vùng vẫy một chút rồi cũng xuôi theo tác động của Mạc Hàn.

"Đừng sao? Trên đây không có camera cũng không có ai lên đây giờ này, em sợ gì chứ?" Mạc Hàn dùng chiêu kabedon để giữ Đới Manh lại, một chân chen vào giữa hai chân Đới Manh, một tay chống lên tường, tay còn lại đang cào cào cái cằm của Đới Manh.

Dụ Ngôn chứng kiến màn này: "..."

Gì đây? Lên đây hít thở không khí trong lành rồi hít thêm cẩu lương sao?

Dụ Ngôn khẽ thở dài, xoay người chầm chậm rời đi.

"Em và Dụ Ngôn có cái gì?"

Dụ Ngôn nghe thấy Mạc Hàn nhắc đến mình, bước chân bỗng dừng lại, nàng chờ đợi câu trả lời của Đới Manh.

"Tụi em vừa làm quen nhau mấy ngày, chị hỏi có cái gì là có cái gì?" Đới Manh bất lực mà trả lời.

"Phải không? Chị nghe bọn họ nói em rất thích Dụ Ngôn, sẽ không phải là như vậy đi?" Mạc Hàn mỉm cười nhìn Đới Manh trước mặt đang ngoan ngoãn phục tùng mình, có chút đắc ý.

"...Sẽ không." Đới Manh một lúc lâu sau mới có thể trả lời câu nói của Mạc Hàn.

"Vừa rồi em do dự!"

"Em không có do dự." Đới Manh không rõ bản thân mình có do dự khi trả lời câu hỏi đó không, cô có cảm tình với Dụ Ngôn là thật, nhưng chỉ nằm ở mức bạn bè cũng là thật.

"Cho chị hôn em một cái đi." Mạc Hàn nhỏ giọng mà nói, sau đó tiến đến gần hơn để hôn Đới Manh.

Đới Manh cắn hai hàm răng thật chặt, không có từ chối Mạc Hàn.

Dụ Ngôn nghe thấy âm thanh môi lưỡi day dưa, nàng khẽ rùng mình một cái rồi nhanh chóng bước đi, mấy con người này thiếu hơi nhau đến mức đó hay sao?

Hừ, hít thở không khí trong lành cũng không nổi.

Dụ Ngôn đi vào thang máy để trở về phòng.

7 giờ, chuông báo thức cả toà ký túc xá vang lên inh ỏi để gọi tất cả các thực tập sinh xuống căn tin ăn sáng.

Dụ Ngôn khi nãy ở trong phòng đã ăn chút ngũ cốc, hiện tại cũng không muốn xuống căn tin để ăn, mặc kệ mọi người xung quanh náo nhiệt ú ới gọi nhau đi ăn, nàng ngồi ở chiếc ghế nhỏ trong phòng, tai đeo tai nghe để nghe nhạc, chăm chú mà đọc quyển sách trước mặt.

"Dụ Ngôn, chị không đi ăn sao?" Châu Tử Thiến vệ sinh cá nhân xong xuôi, quần áo cũng đã thay mới chỉnh tề, thấy Dụ Ngôn vẫn bất động ngồi đọc sách thì liền hỏi.

"Không đi, khi nãy ăn một chút ngũ cốc rồi, em đi ăn đi." Dụ Ngôn không nhìn sang Châu Tử Thiến, đôi mắt dán chặt vào những dòng chữ trong quyển sách, chầm chậm nói.

"Vậy chị có muốn ăn thêm gì đó không? Lát nữa em về sẽ mang về cho chị." Châu Tử Thiến nói thêm.

Dụ Ngôn có chút buồn cười khi Châu Tử Thiến ra sức lấy lòng mình như vậy, là sợ nàng có người khác sao?

"Không cần, em đi đi." Dụ Ngôn lại chậm rãi đáp.

"Vâng." Châu Tử Thiến khẽ bĩu môi, sau đó cùng Hà Mỹ Diên đi xuống căn tin để ăn sáng.

Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng ồn bên ngoài cũng biến mất, Dụ Ngôn lại một mình chìm đắm vào thế giới riêng của nàng ấy, thế giới mà có lẽ cả đời này cũng không một ai có thể đặt chân vào được.

Nhóm người Siba tất nhiên như thường lệ vẫn tụm mười tụm hai mươi, khi đi đều sẽ đi cùng nhau, còn có thêm rất nhiều người khác muốn gia nhập "đại gia đình Siba" nữa nên thành ra có tụm hai mươi vẫn là chuyện rất bình thường.

Bọn họ xôm tụ lại với nhau tất nhiên không tránh khỏi việc ồn ào, mà người ồn ào nhất có lẽ là Tôn Nhuế và Tăng Khả Ny, hai người họ liên tục cự cãi không điểm dừng, hoà vào đó còn có thêm vài cặp đôi khác đã làm quen với nhau như là Hứa Giai Kỳ và Khổng Tuyết Nhi, Phí Thấm Nguyên, Nãi Vạn và Tạ Khả Dần, Tống Hân Nhiễm ở chung phòng với Đới Yến Ni nên cũng đã kéo Đới Yến Ni gia nhập "đại gia đình Siba", Đoàn Nghệ Tuyền đã kéo thêm vài bạn khác như Hùng Ngọc Thanh, thêm các ngọt muội ưa ồn ào như Vương Thừa Tuyển và Trịnh Ngọc Hâm.

Đới Manh nhìn thấy Châu Tử Thiến cùng Hà Mỹ Diên đi xuống căn tin, cô ngóng chờ để nhìn thấy người nào đó nhưng người đó lại không xuất hiện.

Mạc Hàn thấy Đới Manh cứ thấp thỏm nhìn qua nhìn lại, cô nhẹ thúc cùi chỏ vào tay của Đới Manh một cái, nói: "Em tìm ai?"

Đới Manh luyến tiếc nhìn ra cửa ra vào một lần nữa, sau đó thở dài, cúi mặt xuống nhìn bữa sáng trước mặt, nhỏ giọng nói: "Không tìm ai cả."

Mạc Hàn nhíu mày nhìn Đới Manh, lại không lột trần tâm tư của Đới Manh ra, cô biết Đới Manh đang tìm ai.

Đới Manh tranh thủ ăn xong nhanh nhất có thể, sau đó chạy đi dọn dẹp rồi lén lút trốn khỏi tầm mắt của Mạc Hàn, chạy lên lầu 7 của ký túc xá.

Đới Manh đứng trước cánh cửa màu trắng có ghi tên: "Châu Tử Thiến, Dụ Ngôn, Hà Mỹ Diên", tay muốn gõ cửa nhưng cứ đưa lên rồi lại rụt về, cô không rõ vì sao mình lại thế này.

Hít một hơi sâu, Đới Manh dứt khoát mạnh dạn gõ cửa.

Đới Manh gõ ba cái, sau đó đợi một lúc lâu vẫn không có ai mở cửa, cô tiếp tục gõ thêm vài cái.

Kiên nhẫn cuối cùng cũng có kết quả, người bên trong chậm rãi mở cửa ra nhưng chỉ hé một chút.

Đới Manh thấy Dụ Ngôn tương đối chỉn chu, mái tóc được buộc gọn gàng sau lưng, đeo thêm chiếc kính cận gọng đen đặc trưng, có chút soái.

"Có chuyện gì sao?" Dụ Ngôn thấy Đới Manh đến thì có chút bất ngờ, ngoài bất ngờ ra nàng cũng không có cảm giác gì khác đối với Đới Manh khi vừa lúc nãy chứng kiến cảnh ghen lồng lộn của Mạc Hàn, mà người làm Mạc Hàn ghen không ai khác là nàng.

Đới Manh chợt cứng họng vì bị nhan sắc ở những nơi riêng tư của Dụ Ngôn làm cho kinh diễm, cô biết làm minh tinh đều sẽ giữ cho nhan sắc tươi tắn nhất dù là mặt mộc nhưng mặt mộc của Dụ Ngôn thật sự quá đẹp, trái tim cô đang nhộn nhạo vì nàng ấy.

"...Có chuyện gì sao?" Lần đầu thấy Đới Manh ngây người ngốc nghếch như thế, nàng không hiểu nhưng cũng không muốn đào sâu, lại lặp lại câu hỏi kia.

"Mọi người đều xuống ăn sao em không xuống ăn? Lão sư nói tôi lên gọi em." Đới Manh không biết mình bắt đầu biết nói dối từ khi nào, cô đang thầm ngưỡng mộ vì sao bản thân lại nói dối giỏi như vậy.

"Khi nãy có ăn một chút, hiện tại không đói, tôi cũng không cần ăn nhiều, cảm ơn vì đã quan tâm." Dụ Ngôn không nóng không lạnh mà nói.

Đới Manh ngỡ mấy ngày trước đã có thể rút ngắn khoảng cách với Dụ Ngôn đi một chút, sao hiện tại lại trở nên lạnh lùng xa cách thế này?

"Được." Đới Manh khẽ nói, trong giọng nói còn có vài tia hụt hẫng.

Dụ Ngôn đợi Đới Manh đi mới đóng cửa nhưng Đới Manh mãi chưa đi, nàng lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

"...Không có, nghỉ ngơi đi, tạm biệt." Đới Manh nói rồi lậo tức xoay người rời đi.

Dụ Ngôn không hề luyến tiếc mà đóng cửa lại, thầm nghĩ hôm nay tên Đới Manh đó có chút lạ rồi đi? Sao lại như người mất hồn như vậy?

Hừ, mặc kệ cô ấy, khi sáng còn thồn cho nàng bát cẩu lương lớn, hiện tại ũ rũ là ũ rũ cái gì? Vừa hôn mỹ nữ vừa ngắm mặt trời mọc, còn gì tuyệt hơn nữa sao?

Đúng là khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top