Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

63.

"Nè, sáng giờ có nhìn thấy Dụ Ngôn không thế?"

"Không thấy, con bé đó hay nhỉ? Vào trong đây còn kiêu ngạo như thế, không đợi nó xa lánh mọi người thì mọi người đã xa lánh nó trước rồi."

"Quá khứ đồi bại như vậy, sao lại mặt dày đi thi thế này?"

"Mà này, nhìn cô ấy cũng đâu đến nỗi như lời đồn thổi trên mạng, mấy người có nghĩ đó là bịa đặt không?"

"Đã là đồn trên mạng thì đều đúng!"

"Hôm nào thử tiếp xúc với con bé xem thái độ nó thế nào."

"Mấy người nói đủ chưa thế?"

Nhóm nhân viên đang tụm năm tụm bảy nói xấu Dụ Ngôn thì nghe có giọng nói trầm của ai đó vang lên, bọn họ đều giật mình xoay đầu.

Đới Manh rất không vui mà nhìn nhóm nhân viên trẻ tuổi kia, lại nói: "Các người vào đây làm việc hay để nói xấu người khác?"

"Cái gì mà nói xấu? Bọn tôi nói đúng đó thôi! Tin đồn đã lan ra nhiều như thế, cô không có điện thoại thì biết gì mà nói!?" Một người trong nhóm nhân viên kia liền lên tiếng phản bác Đới Manh.

"Mấy người bỏ thời gian làm việc để ngồi ở đây tám chuyện thì đúng sao? Đã thế còn nói xấu thực tập sinh của chương trình?" Đới Manh nhíu mày khó chịu, đi đâu cũng nghe bọn họ nói về Dụ Ngôn, vài người còn nói những thứ rất quá đáng, cô thật sự không vui chút nào.

"Được rồi, đừng cãi nhau với bọn họ."

Sau lưng Đới Manh lại có giọng nói của một người khác, Đới Manh nghe một lần liền biết là Dụ Ngôn, cô vội vã xoay đầu nhìn nàng ấy.

Nhóm nhân viên thấy Dụ Ngôn đi đến thì liền giải tán mỗi người một nơi, để lại Đới Manh và Dụ Ngôn trên hành lang.

Đới Manh bất lực nhìn bọn họ rời đi, cô nói với Dụ Ngôn: "Em nghe rồi sao?"

"Không nghe gì cả, chỉ nghe chị bảo vệ tôi thôi."

Nét mặt Dụ Ngôn không có biểu tình gì đặc biệt, Đới Manh thật không đoán nổi nàng ấy đang nghĩ gì hoặc cảm thấy như thế nào, chỉ là mỗi lần nhìn Dụ Ngôn cô giống như bị nàng ấy hút vào trong vòng xoáy không thể thoát ra được, ánh mắt của cô dán chặt lên gương mặt xinh đẹp đến từng đường nét của Dụ Ngôn.

"Về sau không cần như thế, bọn họ nói gì thì kệ đi, dù gì cũng không thể nói cho bọn họ biết tôi như thế nào, muốn hiểu thì sẽ hiểu, không muốn hiểu mà càng nói thì chỉ phí sức. Dù sao cũng cảm ơn chị vì đã chọn tin tôi." Dụ Ngôn chân thành nhìn Đới Manh mà nói.

"Tôi chỉ là... Được, tôi nhận lời cảm ơn của em." Đới Manh định giải thích rằng bản thân chỉ vô tình đi ngang qua, nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ rất chướng tai nên sẵn tiện mắng bọn họ một chút.

Mà cô không nhận thấy được rằng cô tức giận bởi vì bọn họ đang nói xấu người tên là "Dụ Ngôn", là Dụ Ngôn nên cô mới trở nên như thế một cách không thể kiểm soát.

Đới Manh cũng không biết vì sự bảo vệ của mình dành cho Dụ Ngôn lần này đã làm cho Dụ Ngôn khắc cốt ghi tâm cả đời không thể quên, sự cảm kích trong nàng dành cho Đới Manh là vô cùng lớn, bởi vì... Rất ít người chọn tin nàng.

Bởi vì chính người mà nàng nghĩ là tin tưởng nàng thì vẫn luôn nghi ngờ nàng.

"Nè nè, các em chọn Dance, Rap hay Vocal?" Đới Manh chia tay Dụ Ngôn, ai về phòng nấy, trong phòng của cô đang tụ họp đầy đủ các chị em Sông muội, cô liền hỏi đến vấn đề quan trọng này.

"Tất nhiên là Dance!" Cả đám người cùng đồng thanh trả lời câu hỏi của Đới Manh.

"Ây dô, sao lại chọn dance hết thế này?" Đới Manh nghe đại gia đình Siba của mình trả lời, cô bất lực mà hỏi.

"Phải thể hiện thế mạnh chứ Đới Manh, chị chọn nhóm nào?" Hứa Giai Kỳ lên tiếng hỏi Đới Manh đang đứng gãi đầu kia.

"Chị muốn nhảy nhưng chị không muốn bọn họ nói Siba chỉ toàn những người biết nhảy, nhường các em vậy." Đới Manh nói rồi khẽ thở dài, đi đến cầm tờ giấy mà buổi sáng nhân viên đã phát kia, dứt khoát đánh dấu vào mục Vocal.

Ngày chọn bài hát cho vòng công diễn đầu tiên cuối cùng cũng đến, đây là ngày mà rất nhiều thực tập sinh đang vô cùng chờ đợi và háo hức.

Dụ Ngôn mặc chiếc áo hồng đại diện cho lớp A, nàng theo chỉ dẫn của các lão sư tiến vào trong trường quay, trong trường quay có rất nhiều màu sắc khác nhau đại diện cho các lớp khác nhau như màu xanh biển là lớp B, màu vàng là lớp C, màu xanh ngọc là lớp D, cuối cùng là màu xám đại diện cho lớp F.

Màu áo màu hồng là màu áo mà hầu như tất cả thực tập sinh đều ao ước.

"Các bạn hãy nhìn lên phía trên, tại đây phân chia các bạn thành ba nhóm khác nhau, nhóm vocal, nhóm dance và nhóm rap, như đã thông báo từ trước để các bạn lựa chọn thì bây giờ ai chọn mục nào hãy đứng vào khu vực đó nhé." Một lão sư đại diện để nhắc nhở nhóm con gái đang nháo nhào vì cao hứng quá đà kia.

"VÂNG Ạ."

Sau tiếng đồng thanh, hơn 100 cô gái xinh đẹp bắt đầu chạy đến vị trí cho riêng mình.

Dụ Ngôn lặng lẽ tiến đến khu vực của nhóm Vocal.

Đới Manh nhìn một lượt xung quanh, nhìn thấy cô nàng áo hồng đang xoã tóc đứng ở cuối cùng bên góc trái, cô liền len lỏi qua những người còn lại, tiến đến phía sau lưng cô gái đó.

Đồng thời lúc đó có hai ánh mắt ở phía trên đang nhìn chằm chằm vào Đới Manh, hai ánh mắt đều mang tia cảm xúc như nhau, đều vô cùng khó chịu.

"Đới Manh tiền bối, xin chào xin chào." Cô nàng tên Vương Thanh thấy Đới Manh đứng kế bên mình thì ngay lập tức chào hỏi.

"Chào cậu, vào trong đây còn tiền bối gì chứ, đều như nhau cả, không cần trịnh trọng như thế." Đới Manh phì cười mà nói.

Dụ Ngôn nghe thấy tiếng nói có chút quen thuộc phía sau lưng, nàng không có nhìn lại, chỉ là thắc mắc một chút, Đới Manh chọn vocal sao?

Thái Từ Khôn PD tiến vào trong trường quay, các lão sư bên ngoài ra dấu bắt đầu ghi hình.

Sau khi các bài hát lần lượt phát lên, Dụ Ngôn đã tương đối xác định được bài hát mà mình sẽ chọn là gì.

"Khi tôi đếm đến ba, các bạn thực tập sinh lớp A hãy nhanh chóng chạy lên vị trí bài hát mà bản thân đã chọn." Giọng nói của Thái Từ Khôn lại vang lên, Dụ Ngôn nghe vậy cũng gật gù.

"Một."

"..."

"Ba."

"Chạy đi." Thái Từ Khôn nói rồi các thực tập sinh lớp A mới bắt đầu nháo nhào chạy lên vị trí bài hát.

Đới Manh liếc mắt thấy Dụ Ngôn còn đứng đơ ở đó, cô nhỏ giọng nói: "Kìa, chạy đi!"

Dụ Ngôn khẽ nở một nụ cười, sau đó cũng nhanh chóng chạy đến vị trí đã định sẵn trong đầu nàng, chính là bài hát "Dễ Cháy Dễ Phát Nổ", Vương Thanh suốt từ nãy đến giờ đứng kế bên nàng cũng chọn bài hát này.

"Vẫn là các bạn lớp A được lựa chọn thành viên trong đội." Thái PD tiếp tục phổ biến luật chọn bài hát.

Dụ Ngôn có chút không hiểu, tên Hứa Giai Kỳ được gọi để chọn thành viên, cô ấy lần lượt chọn thành viên trong nhóm thì Dụ Ngôn mới rõ luật là thế nào.

Thế này cũng quá kích thích rồi đi.

Dụ Ngôn nhìn một lượt những người trong nhóm Vocal, nàng nhanh chóng tìm kiếm những người thích hợp với phong cách bài hát này nhất.

Quan trọng là ánh mắt.

Ánh mắt.

Ánh mắt...

Đới Manh?

Cái ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình kia...

"Dụ Ngôn."

Dụ Ngôn hoàn hồn khi nghe thấy âm thanh gọi tên mình, nàng nhanh chóng tiến đến vị trí chọn thành viên, bắt đầu đọc tên những thành viên đã chọn sẵn trong đầu, may là chưa bị ai giật mất.

"Đới Manh lão sư." Dụ Ngôn dịu giọng cũng đầy chân thành mà gọi tên Đới Manh.

Đới Manh hốt hoảng một phen nhưng cũng nhanh chóng chạy về phía nàng ấy.

Mạc Hàn cùng Châu Tử Thiến đôi mắt tối sầm nhìn Dụ Ngôn.

"Uông Duệ, Nhã Lạc, Tả Trác, Trần Giác." Dụ Ngôn lần lượt gọi tên những người còn lại đến tụ họp với nàng và Vương Thanh.

Vậy là nhóm "Pháo Nổ" cũng chính thức được thành lập.

Dụ Ngôn trong lòng hân hoan mà nhìn Đới Manh trước mặt mình đang đi đến phòng học với mình kia, không ngờ lại có duyên thế này.

"Nè nè Đới Manh, tụi mình lại có duyên nữa rồi." Vương Thanh chạy đến khoác tay choàng qua cổ Đới Manh.

Đới Manh bật cười, không có đẩy Vương Thanh ra mà nói: "Đúng đúng tiểu Vương, chúng ta có duyên thật đó."

Dụ Ngôn và những người còn lại nối bước theo Đới Manh và Vương Thanh, con đường vô cùng nhộn nhịp vì những nhóm nhỏ thực tập sinh đang bắt đầu làm quen với nhau.

Nhóm Pháo Nổ vào tới phòng tập, mọi người thay trang phục nhóm mà ekip đã chuẩn bị sẵn, xong xuôi cùng ngồi thành một hàng, không rõ bọn họ ngồi với nhau làm sao lại đẩy cho Dụ Ngôn và Đới Manh ngồi kế bên nhau.

Đới Manh nhìn khoảng cách của mình với Dụ Ngôn quá gần, trái tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.

Thật tình, thế này lại như giết người rồi, cô bị Dụ Ngôn dùng nhan sắc của nàng ấy cứa lấy trái tim bé nhỏ của cô.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu chọn vị trí trung tâm, mọi người đều cùng nhau tranh giành, đừng nhường nhịn." Dụ Ngôn nhanh chóng vào việc vì sợ sẽ không đủ thời gian để chuẩn bị cho kỹ càng.

Từng người bắt đầu thể hiện đoạn hát mà bản thân tự chọn, từ Trần Giác, Uông Duệ đến Tả Trác, sau đó đến Vương Nhã Lạc rồi Vương Thanh, mỗi người đều ra sức thể hiện những kỹ năng mà bản thân có.

"Tiếp theo đến Đới Manh lão sư." Vương Thanh ngồi bên cạnh Đới Manh, rất nhanh đã bắt nhịp được với Dụ Ngôn, cùng gọi Đới Manh là Đới Manh lão sư.

Đới Manh có chút ngượng nhưng vì người ngồi bên cạnh cô là Dụ Ngôn, cô cố gắng phơi bày những điểm mạnh của mình ra cho mọi người cùng nhìn thấy và ghi nhận.

Đoạn hát cuối, Đới Manh vì quá nhập tâm nên còn thêm một đoạn "Ending Pose", Dụ Ngôn đợi Đới Manh xong xuôi liền bật cười vì Đới Manh có chút ngốc, nàng nắm tay áo của Đới Manh kéo kéo một góc rồi bụm miệng cười.

Đới Manh hoàn thành thể hiện bản thân, cô vì nụ cười của Dụ Ngôn mà khoé môi cũng cong lên mỉm cười theo nàng ấy.

Khi cười cũng rất xinh đẹp.

Em không phải là toà băng sơn như mọi người thường nghĩ, em ngốc nghếch lại vô cùng đáng yêu, Dụ Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top