Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

65.

"Dụ Ngôn, chị ăn chưa?" Châu Tử Thiến thấy Dụ Ngôn từ trên tầng đi xuống, cô liền chạy lại hỏi han một chút.

"Chưa ăn." Dụ Ngôn thành thật mà nói.

"Vậy đi ăn với em đi, em vừa mới tan lớp." Châu Tử Thiến nói rồi nắm bàn tay của Dụ Ngôn, cảm nhận được lòng bàn tay của Dụ Ngôn vô cùng lạnh, Châu Tử Thiến lại hoảng hốt nói: "Sao tay chị lạnh thế này!?"

Dụ Ngôn không có rút tay ra khỏi tay của Châu Tử Thiến, nàng vốn là người rất dễ ra mồ hôi tay, vừa nãy trải qua loại chuyện như vậy cũng có chút căng thẳng, tay vừa đổ mồ hôi một chút, vừa vặn thời tiết lại đang là mùa xuân lạnh lẽo, không tránh khỏi việc bàn tay lạnh hơn nhiệt độ bình thường của cơ thể người.

"Không sao, vừa rồi mới rửa tay nên có chút lạnh." Dụ Ngôn thấy Châu Tử Thiến lo lắng cho mình mà liên tục chà xát tay cô ấy vào tay nàng, tròng mắt Dụ Ngôn khẽ nhúc nhích.

"Tay chị bị sao thế này?" Châu Tử Thiến nắm tay Dụ Ngôn một lúc mới nhìn thấy vết hằn đỏ ửng khi nãy do Mạc Hàn mạnh tay kéo nàng.

"...Khi nãy không cẩn thận đụng vào cửa." Dụ Ngôn lại nhỏ giọng nói.

Châu Tử Thiến có chút nghi ngờ mà nhìn Dụ Ngôn, không có hỏi tiếp, nói: "Vậy về phòng đi em lấy thuốc bôi cho chị."

"Không cần, đi ăn thôi, một lát nữa còn phải trở về tập, không chậm trễ thời gian được." Dụ Ngôn nói rồi trực tiếp kéo tay Châu Tử Thiến đi xuống căn tin để ăn trưa.

Dụ Ngôn chia tay Châu Tử Thiến để đi ăn cùng nhóm Pháo Nổ, Vương Thanh thấy nàng xuống một mình liền thắc mắc: "Đới Manh đâu? Không phải chị ấy đi tìm cậu sao?"

"Mình thấy chị ấy có việc gì cần nói với Mạc Hàn thì phải." Dụ Ngôn thở dài nói.

"Mạc Hàn? Đó là người yêu của Đới Manh sao? Mình nghe bọn họ xì xầm nhiều lắm." Vương Thanh biết đây là chủ đề nhạy cảm, cô nhỏ giọng hỏi.

"Có người nói phải có người lại bảo không phải, không rõ lắm, nếu muốn biết rõ thì hỏi Hứa Giai Kỳ." Vương Nhã Lạc cũng rất hay đi hóng hớt, cô biết Đới Manh rất thân với Hứa Giai Kỳ, chuyện của Đới Manh có lẽ Hứa Giai Kỳ biết rất rõ.

"Ai mà dám hỏi chứ? Nhà Siba bọn họ luôn đi cùng nhau như cả binh đoàn, muốn hỏi cũng rất khó." Vương Thanh nói rồi nhìn sang bàn ăn nhà Siba kia, tụ tập cũng hơn mười người ngồi ở đó nói chuyện rôm rả.

Nhóm Pháo Nổ bàn tán vài câu rồi cũng tự động chuyển sang chủ đề khác, Dụ Ngôn không thích nói quá nhiều nên chỉ ở một bên lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Buổi chiều lại tiếp tục quá trình luyện tập, ai nấy cũng đều tập luyện rất chăm chỉ để có thể đạt được thành tích tốt, trong mỗi phòng tập đều là những bài nhạc khác nhau.

Sáu giờ tối tan làm, Dụ Ngôn đang đứng đợi xe đưa về ký túc xá thì Đới Manh đến đứng bên cạnh nàng, Đới Manh nhỏ giọng nói: "Xin lỗi em vì chuyện lúc trưa."

"Không sao." Dụ Ngôn không nhìn Đới Manh, mệt mỏi mà trả lời Đới Manh một câu.

Khi nãy luyện tập nàng không có né tránh hay có bất kì thái độ nào khác lạ với Đới Manh vì sợ những người trong nhóm biết chuyện, hiện tại bên cạnh cũng không có ai, né tránh chị ấy một chút có lẽ là không sao.

Đới Manh nghe ra Dụ Ngôn không mấy vui vẻ với mình, cô cũng không nói thêm.

Cô cùng Dụ Ngôn và một số thực tập sinh khác ngồi vào xe trở về ký túc xá.

Buổi tối yên ắng, phòng Dụ Ngôn có người đến gõ cửa.

Dụ Ngôn là người đứng gần cửa nhất, nàng cũng rất nhanh chóng đi đến mở cửa.

Thấy Đới Manh ở trước mặt, Dụ Ngôn khẽ giật mình hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Đới Manh nhìn vào bên trong phòng Dụ Ngôn, Châu Tử Thiến cùng Hà Mỹ Diên bên trong cũng đang hóng hớt nhìn ra, cô có chút ngại nói: "Có chuyện muốn nói với em, ra ngoài một chút được không?"

Dụ Ngôn vốn dĩ định đồng ý, nhớ đến sự việc lúc trưa cùng Mạc Hàn trong phòng vệ sinh, nàng có chút phòng bị với Đới Manh: "Có gì thì nói luôn đi, Mạc Hàn thấy nhất định sẽ làm loạn."

Đới Manh gãi gãi đầu khó xử, lại thở dài lấy trong túi ra một lọ thuốc, nói: "Em lấy cái này bôi lên cổ tay đi, đừng để bị đau rát như vậy mà không làm gì."

Đới Manh nói rồi nhìn vào cổ tay vẫn còn đỏ ửng kia của Dụ Ngôn, cảm giác tội lỗi lại nhiều hơn đôi chút.

Dụ Ngôn nhìn lọ thuốc Đới Manh đưa rồi lại nhìn Đới Manh, nói: "Thật sự không sao, chị không cần phải thấy có lỗi với em, dù gì cũng là việc ngoài tầm kiểm soát của chị."

Đới Manh trực tiếp cầm tay Dụ Ngôn lên rồi nhét lọ thuốc vào tay nàng ấy, nói: "Đây là thuốc của Tôn Nhuế, chị thấy rất hữu dụng nên đưa em bôi, bôi đi."

Đới Manh nói rồi nhanh chóng rời đi, không cho Dụ Ngôn thêm cơ hội để từ chối mình nữa.

Dụ Ngôn nhìn Đới Manh rời đi, nàng khẽ thở dài một hơi, sau đó nhét lọ thuốc vào túi, xoay người đi vào trong phòng.

"Đới Manh đến làm gì vậy?" Châu Tử Thiến tiến đến hỏi Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nói: "Không có gì, chị ấy hỏi về bài hát."

Châu Tử Thiến nghe vậy thì bĩu môi.

Dụ Ngôn cười nhẹ một cái, nói: "Làm sao?"

Châu Tử Thiến nũng nịu mà nói: "Em thấy giống như chị và chị ấy có gì đó với nhau."

Dụ Ngôn xoa đầu Châu Tử Thiến một cái rồi nói: "Thật sự không có, không phải lo lắng, đi ngủ thôi."

Một đêm nữa lại yên ả trôi qua.

"Tôn Nhuế, cái này của chị phải không?" Sáng hôm sau Dụ Ngôn gặp Tôn Nhuế trên đường đến phòng tập, nàng đưa lọ thuốc hôm qua Đới Manh đã đưa cho nàng đến cho Tôn Nhuế rồi hỏi.

Dụ Ngôn đột ngột đến hỏi như vậy, Tôn Nhuế có chút giật mình, kế bên là Tăng Khả Ny đang hóng hớt nhìn hai người, Tôn Nhuế nhìn lọ thuốc rồi nói: "Đây không phải là của Đới Manh sao? Cái này của bác gái đưa cho chị ấy trước khi vào đây."

Tăng Khả Ny nhìn lọ thuốc trên tay Dụ Ngôn, cô nói: "Cái đó để làm gì?"

"Để bôi vào vết thương đó, Đới Manh là người rất sợ côn trùng, mỗi khi bị côn trùng cắn thì chị ấy đều bị sưng tấy rất to, bác gái thường sẽ chuẩn bị lọ thuốc này cho Đới Manh mỗi khi chị ấy đi lưu diễn." Tôn Nhuế hơn ai hết cũng rất hiểu Đới Manh, tình huynh đệ của cô với Đới Manh đến nay có lẽ cũng đã hơn 7 năm, chỉ là thua Hứa Giai Kỳ một chút.

"Làm sao em có được lọ thuốc đó?" Tôn Nhuế lại hỏi.

Dụ Ngôn thu hồi lọ thuốc về, nhét vào trong túi rồi nói: "Hôm qua em vô tình nhặt được."

Nhặt được vì sao lại hỏi có phải của cô hay không?

Tôn Nhuế vô cùng thắc mắc nhưng lại không dám hỏi Dụ Ngôn.

Hôm nay quay hình cùng với lão sư X, từ khi vào lớp thì mọi người đều đã nháo nhào đoán xem người sẽ đến dạy thanh nhạc cho mọi người là ai.

Cả nhóm vẫn xôn xao bàn tán, riêng Dụ Ngôn vẫn mãi chăm chăm nhìn Đới Manh ngồi kế bên.

Vì sao đưa cho nàng rồi lại nói dối nàng là lọ thuốc đó của Tôn Nhuế? Là lo lắng cho nàng hay vẫn là vì cảm thấy tội lỗi?

Rốt cuộc chị ấy và Mạc Hàn là loại quan hệ gì? Có vẻ không giống là người yêu lắm...

Vậy thì là gì? Là gì thì mới có thể tuỳ tiện hôn Đới Manh trên sân thượng, là gì mà Mạc Hàn hôn nhưng Đới Manh vẫn để chị ấy hôn? Không phải người yêu thì là gì chứ?

Mạc Hàn ghen với nàng, làm chuyện khùng điên với nàng, điều đầu tiên Đới Manh nói chính là bảo vệ cho nàng thay vì giải thích cho Mạc Hàn hiểu, sau đó còn chán ghét Mạc Hàn mà đi đến kiểm tra xem nàng có sao hay không, nếu là người yêu sao Đới Manh lại dám làm chuyện đó trước mặt Mạc Hàn?

"Mối quan hệ mập mờ" sao? Giống nàng và Châu Tử Thiến?

Nghĩ cũng không giống lắm, nàng và Châu Tử Thiến là loại quan hệ không tiến cũng không lui, từ trước đến giờ vẫn nằm ở mức nàng đơn phương cô ấy, có vẻ Châu Tử Thiến không thích nàng nhưng cũng không muốn nàng có ai khác, sao lại có thể?

Đới Manh và Mạc Hàn cũng là loại quan hệ đó sao?

Đới Manh đơn phương Mạc Hàn, Mạc Hàn không thích chị ấy nhưng lại không muốn chị ấy có người khác? Vậy thì quá đáng thương rồi.

Không hiểu vì sao nàng và Đới Manh bị mọi người nghi ngờ là có gì đó ẩn tình bên trong, sẽ là kiểu quan hệ gì chứ? Nàng thì nằm trên, chị ấy có lẽ cũng như thế, đây gọi là "tình huynh đệ" chứ nhỉ?

Dụ Ngôn miên man nghĩ một lúc lâu, cảm giác tay áo mình bị ai đó kéo, nàng bừng tỉnh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn sang người bên cạnh, Đới Manh đang gọi nàng.

"Làm sao vậy?" Dụ Ngôn nhìn Đới Manh rồi lại nhìn sang cả nhóm Pháo Nổ đang chằm chằm quan sát nàng.

"Sao cậu nhìn Đới Manh mà không nói gì thế? Doạ chị ấy một phen rồi." Vương Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.

Đới Manh nghe vậy thì liền tỏ vẻ bản thân đang sợ hãi, hai mắt long lanh chớp chớp nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn: "..."

-------
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ~ mong là 2024 tiếp tục được nhìn thấy Đới Ngôn 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top