Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

67.

Ngày công diễn cuối cùng cũng diễn ra xong xuôi, Dụ Ngôn và Đới Manh từ lần trước gặp nhau trên sân thượng và giải thích rõ một vài chuyện thì hiện tại cả hai đã rất thoải mái khi đối diện với nhau.

Buổi tối như những buổi tối trước, 9 giờ Dụ Ngôn lại lén mọi người trong phòng ký túc xá để lên sân thượng gặp Đới Manh, hai người khi có chuyện thì sẽ nói, còn không thì chỉ yên lặng bên nhau cùng ngắm sao trời.

Thời gian qua Dụ Ngôn cũng tương đối hiểu được Đới Manh và một vài mối quan hệ xung quanh chị ấy, công việc của chị ấy, công ty của chị ấy, đội của chị ấy và còn một số chuyện riêng tư khác nữa, hai người cứ như thế chầm chậm tiến vào vùng an toàn của đối phương lúc nào không hay.

"Dụ Ngôn!"

Giọng nói vô cùng quen thuộc đối với Dụ Ngôn vang lên phía sau lưng hai người, cả hai đồng thời xoay đầu lại nhìn người vừa đến đó.

Là Châu Tử Thiến.

Châu Tử Thiến đùng đùng chạy đến tách Dụ Ngôn ra khỏi Đới Manh, cô mắt đối mắt với Đới Manh mà nói: "Chị Đới Manh, chị là người đã có người yêu, sao lúc nào chị cũng hẹn Ngôn Tử lên đây vào buổi tối vậy?"

Đới Manh nghe vậy thì nhíu mày, không có giải thích cho Châu Tử Thiến chuyện "người yêu" kia, cô nói: "Vậy thì sao? Em là gì của Dụ Ngôn mà đến đây trách móc tôi?"

Châu Tử Thiến bất chợt cứng họng, ậm ừ một lúc sau mới nói: "Em là bạn thân của Dụ Ngôn, rồi sao? Em không có quyền ngăn cản Dụ Ngôn qua lại với người đã có người yêu sao?"

Nghe hai từ "bạn thân" thốt ra từ miệng của Châu Tử Thiến, khoé môi Dụ Ngôn nhếch lên một cái, đúng rồi, hình như có ai hỏi đến mối quan hệ giữa nàng và Châu Tử Thiến thì Châu Tử Thiến đều sẽ nói như vậy.

Đới Manh biết Dụ Ngôn thích Châu Tử Thiến, cô cũng biết Châu Tử Thiến không phải là người thích phụ nữ, chỉ là nhiều lần Châu Tử Thiến ghen bóng ghen gió với cô vì cô gần gũi với Dụ Ngôn làm cô rất không hiểu rốt cuộc cô nàng này đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

"Tôi không có người yêu, vậy thì tôi được đến gần Dụ Ngôn chứ?" Đới Manh hai tay khoanh lại, khẽ nở một nụ cười.

"Chị... Chị nói dối! Mạc Hàn là người yêu của chị!" Châu Tử Thiến gằn giọng mà nói.

Đới Manh lại kéo khoé môi cười một cái, nói: "Vậy thì em đi hỏi chị ấy thử xem mối quan hệ giữa tôi và chị ấy là gì đi? Em chưa từng nghe ai trong chúng tôi xác nhận, sao lại một mực khẳng định chúng tôi là người yêu của nhau?"

"Em... Nghe bọn họ nói!"

"Em quậy đủ chưa vậy?" Dụ Ngôn khó chịu mà nhìn Châu Tử Thiến đang vùng vằng kia, có chút lớn tiếng mà nói.

Châu Tử Thiến giật mình vì Dụ Ngôn bỗng dưng quát cô, cô lúng túng mà nói: "Sao... Sao chị lại quát em!?"

"Em lên đây chỉ để nói những lời thế này với tụi chị sao? Vậy thì không cần thiết, mau xin lỗi Đới Manh rồi trở về phòng đi!" Dụ Ngôn vô cùng buồn bực, Châu Tử Thiến luôn giữ nàng lại rồi bóp nát trái tim nàng thành từng mảnh, nàng không thể để mặc cô ấy làm những chuyện như vậy mãi.

Bởi vì nàng biết rằng tình cảm trong nàng vốn đã không còn.

"Dụ Ngôn! Chị bị làm sao vậy!? Đới Manh cho chị ăn bùa rồi sao!?" Châu Tử Thiến không ngờ được Dụ Ngôn sẽ bắt mình xin lỗi Đới Manh, lập tức không cam lòng.

"Em còn nói những lời quá phận như vậy đừng trách tại sao chị tàn nhẫn với em!"

"Chị...!"

"Mau xin lỗi Đới Manh!" Dụ Ngôn một lần nữa gằn giọng mà nói.

Châu Tử Thiến hai môi mím chặt, đôi mắt ngấn nước mà nhìn Dụ Ngôn ra sức bảo vệ cho Đới Manh, cô vùng vằng bỏ chạy xuống dưới.

Dụ Ngôn nhìn Châu Tử Thiến đi khuất, đáy lòng như bị một vật nặng đè vào khó lòng nhấc lên được.

Đới Manh lần đầu tiên thấy Dụ Ngôn giận dữ như vậy, cô cũng có chút sợ hãi, nhất thời không nói được lời nào.

"...Xin lỗi chị." Dụ Ngôn ngượng ngùng đôi mắt đảo đi nhìn xuống đất, không có can đảm để đối diện với Đới Manh.

Hoá ra đây là cảm giác của Đới Manh lúc đó sao? Cảm giác tội lỗi không thể nói hết bằng lời.

Đới Manh bật cười xua tay, cô nói: "Xin lỗi gì chứ? Em là đồ ngốc sao? Người khác làm mà em phải xin lỗi?"

Dụ Ngôn nghe Đới Manh cười thì bất giác nhìn lên, lại đắm chìm vào nụ cười của chị ấy, ánh mắt của chị ấy khi cười còn sáng hơn những vì sao trên trời kia, xinh đẹp, mị hoặc lòng người, như cuốn nàng vào trong vũ trụ của chị ấy, chỉ muốn mãi mãi đắm chìm vào đó.

Mình thích Đới Manh rồi sao?

Đó là câu hỏi mà Dụ Ngôn đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần, cho đến một ngày nọ, nàng biết rằng mình thật sự đã thích Đới Manh mất rồi.

"Đới Manh đâu rồi ạ?" Dụ Ngôn mở cửa phòng tập của lớp C ra, cả lớp đang tập ca khúc "Yes Ok!", nghe Dụ Ngôn hỏi vậy thì Trương Ngữ Cách tiến đến kéo Dụ Ngôn ra ngoài.

"Đới Manh đêm qua đã trở về Thượng Hải rồi." Ở chung phòng với Đới Manh, Trương Ngữ Cách tất nhiên là biết Đới Manh đang ở đâu.

"...Vì sao ạ?" Dụ Ngôn thẫn thờ hỏi lại.

"Bà chị ấy mất rồi, khả năng là ngày mốt mới trở lại. Chị ấy nói chị dặn em nhớ ăn uống đầy đủ, đừng tập quá sức." Trương Ngữ Cách nói tiếp.

"Vâng..." Dụ Ngôn nhỏ giọng nói, nói thêm: "Cảm ơn chị" sau đó liền rời đi.

Chị ấy về từ đêm qua sao? Vậy nên nàng mới không biết...

Gần đây hai người tiến triển khá tốt, Dụ Ngôn và Đới Manh trừ những lúc ghi hình ra thì còn lại đều như hình với bóng không rời nhau được, nàng biết nàng đã có tình cảm khác với Đới Manh nhưng nàng không biết chị ấy có giống như nàng không, lỡ như nàng ngộ nhận tình cảm của chị ấy, chỉ có một mình nàng rung động với đoạn tình cảm này thì sao?

Đới Manh tối hôm sau trở về lập tức đi tìm Dụ Ngôn, cô gõ cửa phòng ký túc xá của nàng ấy nhưng Hà Mỹ Diên nói nàng ấy đã ra ngoài.

Đới Manh biết nàng ấy đi đâu, nhanh chóng chạy lên tầng thượng.

Tìm thấy em rồi.

"Trời lạnh thế này sao lại mặc áo mỏng như vậy?" Đới Manh nhỏ giọng phàn nàn Dụ Ngôn, sau đó cởi chiếc áo khoác lông dày mà cô trở về vẫn chưa kịp cởi ra, choàng vào cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn mỉm cười nhìn Đới Manh, nhỏ giọng nói: "Trở về rồi."

Đới Manh một tay ôm qua bả vai của nàng ấy, cười mà nói: "Ừm, trở về rồi mới nhìn thấy em hư hỏng thế này."

Dụ Ngôn khẽ bĩu môi, Đới Manh ấm áp biết bao, dù có mệt mỏi có đau buồn thế nào vẫn luôn giữ riêng một mình không muốn chia sẻ cùng ai, chị ấy sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

Dụ Ngôn nghiêng đầu tựa vào vai Đới Manh, nàng nói: "Em đã rất ngoan, ăn đủ bữa và không tập quá sức, Đới Manh có hài lòng không?"

Đới Manh giống như đang ôm chú mèo nhỏ trong lòng, chú mèo nhỏ ra sức lấy lòng cô, làm cô vui vẻ, làm cô tâm trạng trở nên tốt hơn, cô dịu giọng nói: "Giỏi, chị hài lòng rồi."

Như đạt được ý muốn được Đới Manh khen, Dụ Ngôn khúc khích cười trong vòng tay Đới Manh.

Đới Manh trở về, áo khoác còn chưa kịp cởi ra đã vội vàng chạy lên đây kiếm Dụ Ngôn, để nàng ấy dỗ dành cô một chút, an ủi cô một chút như mọi lần hai người làm với nhau.

Bởi vì chị rất nhớ em.

Cô cũng không biết hiện tại mối quan hệ của cô và nàng ấy được gọi là gì, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện thích nàng ấy hay bất cứ thứ gì khác ngoài tình bạn, chỉ là cô không thể nào biết được loại cảm xúc đang tồn tại trong lòng cô là tình yêu, một tình yêu nồng nàn nhưng cũng đầy đau thương.

Đêm giao thừa Tết Nguyên Đán, các thực tập sinh được tự do ăn uống, Dụ Ngôn đã cùng đám người nhà Siba tụ họp, nàng cũng uống vào một chút rượu và cùng Đới Manh đón năm mới trên sân thượng.

Sân thượng dường như là nơi riêng tư duy nhất của hai người, cũng là nơi chứa đựng vô vàn kỉ niệm của cả hai.

"Đới Manh..."

Đới Manh lần trước về Thượng Hải đã mua một tấm thảm, hai người trải tấm thảm mỏng giữa sân rồi nằm đó, trao cho nhau cái ôm ấm áp nồng nàn cảm xúc.

"Ừm?" Đới Manh khẽ xoay sang nhìn Dụ Ngôn, hai má nàng ấy đỏ ửng vì uống rượu, trông rất đáng yêu.

Dụ Ngôn không nói tiếp, nàng khẽ nhích người đến gần Đới Manh hơn, cơ thể hai người liên tục cọ sát vào nhau, đôi mắt Dụ Ngôn trầm đục không giống như thường ngày, Đới Manh có uống rượu nhưng cũng không đến nỗi mất tỉnh táo, cô biết Dụ Ngôn chuẩn bị làm gì.

Giây phút nàng ấy tiến đến gần cô, cô thật sự đã đấu tranh tinh thần rất nhiều. Rốt cuộc phải làm sao đây?

Cho đến khi dòng suy nghĩ Đới Manh đứt đoạn thì cô mới nhận thức được rằng cô và Dụ Ngôn thật sự đang hôn nhau, môi hai người đã chạm vào nhau rồi.

Hơi thở Dụ Ngôn gấp gáp bên má cô, nàng ấy đang căng thẳng cũng rất nóng lòng muốn tiến tiếp bước tiếp theo.

Trái tim Đới Manh khẽ run lên vài nhịp, cô thật sự không muốn đẩy nàng ấy ra, cô thật sự muốn cùng nàng ấy chìm đắm, cùng nàng ấy trầm luân, muốn nàng ấy day dưa không dứt.

Nhưng Đới Manh lại bị thực tại kéo về, cô và nàng ấy đến với nhau là điều không thể.

"Dụ Ngôn." Đới Manh đẩy Dụ Ngôn ra, nhỏ giọng gọi tên nàng ấy.

Dụ Ngôn nhăn mày khó chịu, nàng gỡ tay Đới Manh ra, trực tiếp ôm lấy má của Đới Manh mà kéo chị ấy vào nụ hôn sâu.

"Ưm..."

Đới Manh rên khẽ một tiếng trước khi chiếc lưỡi của Dụ Ngôn tiến vào phá đi lớp phòng bị của cô. Cuối cùng thì nàng ấy cũng biết rằng tình yêu này không phải là tình yêu từ một phía.

Lồng ngực hai người liên tục phập phồng, đôi bàn tay của Dụ Ngôn nhút nhát đặt phía sau gáy Đới Manh, kéo chị ấy đến gần nàng hơn. Thứ nàng sợ nhất khi tiến vào nụ hôn này chính là sợ Đới Manh sẽ thật sự đẩy nàng ra, sau đó sẽ xa lánh nàng, nghĩ nàng là đồ bệnh hoạn, nhưng chị ấy không có, ngược lại chị ấy còn đáp trả nàng.

Nàng chính là mượn rượu giả vờ say để hôn Đới Manh, còn Đới Manh thì sao? Chị ấy say hay chị ấy vẫn tỉnh táo?

Nàng không thể đoán được khi Đới Manh vẫn đang nhiệt tình dùng lưỡi của chị ấy khuấy đảo bên trong khoang miệng nàng, từng chút rút cạn đi hơi thở của nàng, cơ thể nàng đang phản ứng vô cùng mãnh liệt với nụ hôn đầu tiên này của hai người.

Nàng không còn tâm tư để đoán mò nữa.

Lâu sau dứt nụ hôn ra, hai má Đới Manh hồng hồng vì quá nóng bức, cô chống tay ngồi dậy bắt đầu thở hổn hển, vì rượu nên cô không thể cưỡng lại sức hút của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhỏ giọng nói: "Đới Manh, em..."

Thích chị.

"Đới Manh, em..."

Đới Manh đưa ngón trỏ đến đặt lên đôi môi mềm đỏ hồng vừa trải qua nụ hôn nồng nhiệt kia, cô nói: "Được rồi, trở về thôi."

Đáy lòng Dụ Ngôn như rơi xuống vực sâu, đau đớn, chua xót không thể nói thành lời.

Chị trốn tránh em.

Đới Manh dứt khoát đứng lên, rũ mắt nhìn Dụ Ngôn thẫn thờ ngồi trên tấm thảm, cô nói: "Trời lạnh rồi Dụ Ngôn, đừng bướng nữa."

Đôi môi Dụ Ngôn mím chặt để ngăn dòng cảm xúc bên trong trực trào ra, nàng nhẹ thở dài một cái.

Phải rồi, có lẽ... Là do em ngộ nhận thôi.

Cái hôn đó... Có lẽ cũng là vì rượu trong người chị thôi, phải không Đới Manh?

"Chúc mừng năm mới, Dụ Ngôn."

"Chúc mừng năm mới, Đới Manh."

Đó là hai câu nói cuối cùng mà hai người nói với nhau trước khi chia tay nhau trở về phòng.

Không sao cả, khoảnh khắc giao thừa em đã được hôn chị, xem như... Em đã có chị rồi, Đới Manh.

Nếu cả đời này chị và em không thể ở bên nhau, xem như đây là đêm giao thừa mà cả đời này chúng ta không thể quên đi Dụ Ngôn.

Mãi sau này, khi cả hai đã ở bên nhau thì Dụ Ngôn nàng mới biết rằng khi đó, Đới Manh từ chối ở bên nàng không phải vì chị ấy không yêu nàng mà là vì Đới Manh lo lắng cho tương lai của nàng.

May mắn quá, chúng mình có nhau rồi, Đới Manh.

---------
Up 3 chap tui lặn 3 ngày 3 đêm nha =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top