Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vụ 1 - Máu trẻ sơ sinh ở làng Đại học 11 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 011

DỊCH/ CHUYỂN NGỮ: SAMLEO KUN

"Cậu quen?" Trương Hiên hỏi.

Sắc mặt An Tường hết sức khó coi nhìn Lý Ngôn Thành hoàn toàn không để ý Trương Hiên, "Cậu có phải nghĩ sai ở đâu rồi không, hung thủ là một người khác sao có thể chính là cô ấy?"

Cục trưởng Từ không rảnh để ý An Tường dặn dò người bên cạnh mấy thứ sau đó thì dẫn một đám đi bắt người. Lý Ngôn Thành và Trương Hiên ở lại phòng y tế, Lý Ngôn Thành là vì đi đứng không tiện còn Trương Hiên là phải chăm sóc Lý Ngôn Thành. An Tường tựa vào vách phòng y tế trên mặt tí xíu tươi cười cũng không có. Edxxit: SxewwewewrwrsdzvaxmxLbdbxcbfdbxexo-kxgsdgfdsuxnx

Sự việc chấm dứt thật sự nhanh, Cục trưởng Từ bọn họ rất nhanh đã bắt được người ở dãy phòng học. Nghe nói lúc bị bắt người nọ cũng không có ý bỏ trốn cho nên tiết kiệm rất nhiều công sức cho Cục trưởng Từ bọn họ.

Điều tra sau đó cơ bản rất thuận lợi mặc dù không tìm được quần áo lúc cô ta nổ súng không kiểm tra được phản ứng khói thuốc, nhưng trên con dao ở dưới giường hiện trường hung án tìm được nửa dấu vân tay của cô ta. Quần áo cô ta cũng bị kiểm tra phản ứng máu, người khoa giám định chỉ cần một thời gian ngắn đã có thể tìm được DNA trên quần áo thu được bằng chứng. Khiến cảnh sát phấn chấn hơn chính là, bọn họ ở ký túc xá nữ tìm được thi thể đứa bé bị mất được ngâm trong formalin đặt dưới giường cô ta.

Sau đó Lý Ngôn Thành đi gặp nữ sinh kia một lần nhưng vẫn để cho anh nhận ra được nữ sinh kia là nữ sinh trước kia lúc ở căn tin đi cùng An Tường, Hội trưởng Hội Học Sinh lại là người An Tường đã sớm quen biết.

Lúc đi gặp cô ta chân Lý Ngôn Thành còn chưa khỏe cho nên chỉ có thể ngồi xe lăn. Vào cửa, Lý Ngôn Thành được An Tường đẩy lên ngồi đối diện cô ta. Mặc dù thay một bộ tù phục màu vàng nhưng trạng thái tinh thần cô ta vẫn không hề tệ. Edxxit: SxewwewewrwrsdzvaxmxLbdbxcbfdbxexo-kxgsdgfdsuxnx

An Tường cúi đầu sau khi đẩy Lý Ngôn Thành đến cái bàn đối diện thì vẫn lặng im. Cô gái kia ngược lại rất bình tình thậm chí còn chào hỏi An Tường, "Sao cậu cũng tới đến thăm tôi à?"

"Không phải." An Tường cúi đầu thủy chung không nhìn ánh mắt cô gái kia.

"Ha ha, cậu cũng cảm thấy tôi điên rồi phải không?" Cô gái kia cười hỏi.

Lý Ngôn Thành đặt máy tính xuống bên cạnh sau đó khởi động máy mở bản ghi chép. An Tường lắc lắc đầu trầm mặc không nói.

"Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?" Lý Ngôn Thành hỏi.

Cô gái kia cười cười theo thói quen vén vén tóc giắt sau tai, động tác cực kỳ đơn giản nhưng lại có ý nhị cô gái khác không học được. Cô là người đẹp dù không được gọi là đẹp thì ít nhất cũng xem là người xinh xắn.

"Có thể, nếu tôi biết nhất định sẽ nói cho cậu biết." Cô nói.

Lý Ngôn Thành chỉnh vị trí máy tính sau đó động thủ bắt đầu đánh chữ không hề ngẩng đầu lên hỏi han: "Vì sao cô phải lấy đứa trẻ ra, cơ thể mẹ đã chết nó cũng đã chết theo tại sao muốn làm điều thừa?" Edxxit: SxewwewewrwrsdzvaxmxLbdbxcbfdbxexo-kxgsdgfdsuxnx

An Tường nghe vậy thân thể chấn động sắc mặt nháy mắt trở nên hết sức phẫn nộ, giống như rít gào rống Lý Ngôn Thành một tiếng, "Lý Ngôn Thành!"

An Tường không phải một người yếu đuối, mất mát cùng trầm mặc chẳng qua là vì không ngờ người quen bên cạnh mình lại có thể làm loại chuyện này chịu đựng khiếp sợ cùng cảm giác bất an. Dù cậu ít nhiều có chút đau lòng nhưng cậu vì không thể thích ứng loại biến hóa này và cảm thấy thương tâm cho hung thủ kia. Giờ phút này lời của Lý Ngôn Thành như bới móc vết thương của cô trước mặt An Tường để cậu thấy có lẽ thấy gần hơn.

Bên kia cô gái lại nở nụ cười, nói: "An Tường cậu cứ ra ngoài đi tôi thấy cậu nán lại đây cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, đừng tự chọc tức mình."

An Tường thấy Lý Ngôn Thành hoàn toàn không để ý mình đành phải hung hăng dậm chân đi ra ngoài cửa. An Tường sập cửa 'Ba' một tiếng thế giới an tĩnh.

"Cô có thể trả lời vấn đề của tôi không, vì sao phải làm điều thừa? Cô là một người rất thông minh, rất lý trí, cũng rất gan dạ, cô căn bản không cần làm điều thừa cứ như vậy khả năng cảnh sát điều tra được cô cũng nhỏ rất nhiều." Lý Ngôn Thành hỏi.

"Cậu dường như không hề muốn biết nguyên nhân tôi giết người." Cô gái kia cười nói.

"Mỗi phạm nhân đều cảm thấy mình bị dồn ép, mỗi bệnh nhân tâm thần đều cảm thấy mình bình thường." Lý Ngôn Thành lành lạnh nói, "Đại đa số người làm loại chuyện này đều cảm thấy mình đang cứu vớt thế giới."

"Ha ha... Cậu thật thú vị. Đúng rồi, tôi tên Hàn Hoa cậu có thể viết vào file tài liệu của mình." Cô gái kia nở nụ cười. Edxxit: SxewwewewrwrsdzvaxmxLbdbxcbfdbxexo-kxgsdgfdsuxnx

Lý Ngôn Thành nhìn Hàn Hoa một cái, đổi mã số trong nội dung vừa mới viết thành hai chữ Hàn Hoa.

"Tôi kể với cậu một câu chuyện nhé." Hàn Hoa nói.

Lý Ngôn Thành gật gật đầu bắt đầu ghi chép.

Cha Hàn Hoa là con trai độc nhất, thời đại học quen biết mẹ Hàn Hoa sau đó hai người trải qua yêu đương nồng nhiệt. Dù cha mẹ hai bên cũng từng ngăn cản hai người sống chung nhưng hai người vẫn còn trẻ yêu đương hết sức điên cuồng, mẹ Hàn Hoa mang thai khiến hai người bọn họ càng thêm tự tin. Có thể nói là niên thiếu khinh cuồng (người trẻ xử lý mọi chuyện lỗ mãng, cuồng vọng không biết nghĩ sâu tính kỹ bao giờ cũng nghĩ là đương nhiên tự cho là đúng), vào năm hai hai người thậm chí bỏ nhà đi thẳng đến lúc Hàn Hoa ra đời người hai nhà mới thôi, tiếp nhận cuộc hôn nhân này. Edxxit: SxewwewewrwrsdzvaxmxLbdbxcbfdbxexo-kxgsdgfdsuxnx

Đến đây thôi tất cả đều tốt đẹp nhưng thời gian tốt đẹp này cũng không duy trì bao lâu. Tình yêu thời đại học vẫn không đủ lâu dài, năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp hai người đã bắt đầu ầm ĩ vì tiền vì cuộc sống, đôi khi cha Hàn Hoa thậm chí đánh đập mẹ cô tàn nhẫn đến đầu rơi máu chảy mới bỏ qua.

Khi đó Hàn Hoa còn nhỏ hoàn toàn không hiểu chuyện, nhưng lúc ấu thơ không hiểu không phải trưởng thành cũng không hiểu. Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, bên cạnh bao giờ cũng tràn ngập thô bạo cùng mắng chửi sau đó lớn chút nữa mẹ cô qua đời vì tai nạn. Cha Hàn Hoa liền chuyển lực chú ý đến người cô, ngay từ đầu vẫn chỉ mắng chửi hai câu sau đó thì bắt đầu động thủ đợi cô lớn hơn một chút lại càng quyền đấm cước đá.

Nói đến đây Hàn Hoa cười cười với Lý Ngôn Thành, nói: "Cậu có phải cảm thấy cha tôi nhất định là kẻ điên say rượu thành tánh không?" Edxxit: SxewwewewrwrsdzvaxmxLbdbxcbfdbxexo-kxgsdgfdsuxnx

Lý Ngôn Thành dừng động tác trên tay sau khi suy nghĩ một chút anh lại xóa hết file đã viết trước đó không tiếp tục ghi chép nữa mà đan ngón tay ngồi trên xe lăn nhìn Hàn Hoa.

"Ngược lại, cha tôi là một người đàn ông sự nghiệp thành công có công ty riêng có sự nghiệp riêng ít nhất ngoài mặt là một người đàn ông thành công." Hàn Hoa cười đến vân đạm phong khinh ngay cả đáy mắt cũng không có nửa phần cảm xúc tiêu cực khác.

Lý Ngôn Thành như trước mặt không chút thay đổi. Có lẽ thái độ của Lý Ngôn Thành chọc giận Hàn Hoa, hai tay cô đặt trên bàn nắm thành quyền.

"Tôi nhớ hồi nhỏ mỗi lần cha tôi đánh mẹ xong đánh tôi xong sẽ ôm chúng tôi khóc, nói ông yêu tôi yêu cái nhà này. Sau khi đánh xong, khóc xong lần sau lại đánh nữa." Hàn Hoa kéo mở cổ áo để Lý Ngôn Thành xem vết thương trên người mình, những vết sẹo xen kẽ ngang dọc phân không rõ thời gian nhìn thấy ghê người.

"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy quái đản nhưng cậu có từng nghĩ từ nhỏ đến lớn mỗi khi người khác oán trách cha mẹ, tôi có bao nhiêu hi vọng mình có thể có cha mẹ như thế làm sai chuyện mẹ hoặc cha sẽ mắng tôi một trận. Cái cảm giác ngay cả bị chửi cũng thành xa xỉ không phải ai cũng hiểu." Cô nói. Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

"Nếu không muốn tôi lúc trước vì sao phải sinh tôi ra? Nếu không thể chịu trách nhiệm vậy ngay từ đầu cũng đừng sinh." Nói đến phần sau thân thể Hàn Hoa nghiêng tới trước hai mắt đỏ tươi hai tay mang còng vỗ lên bàn. Thái độ của cô đột nhiên chuyển biến con ngươi vốn còn phong khinh vân đạm lại tràn đầy tức giận. Hàn Hoa phát hiện cảm xúc mình quá khích hít sâu một hơi sau đó sửa sang lại quần áo.

"Ban đầu lúc phát hiện cô gái đầu tiên mang thai tôi đã nói cô ta không thể sinh đứa nhỏ, không thể làm vậy nhưng cô ta do dự." Hàn Hoa lại hít hít, "Tôi dằn nén tính tình nói sinh mệnh cô ta vẫn còn rất dài đứa nhỏ sẽ phá hủy tất cả nhưng cô ta vẫn lưỡng lự."

"Dơ bẩn, cho nên tôi muốn rửa sạch những thứ đó, tôi không thể để bọn họ bẩn thỉu như vậy..." Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Nói đến phần sau, Hàn Hoa bởi vì cảm xúc quá khích đã có phần nói năng lộn xộn nhưng Lý Ngôn Thành vẫn trầm mặc lắng nghe như trước.

"Tôi thật không hiểu, vì sao, vì sao mấy tên kia cũng đã đưa ra lời chia tay cũng đã vứt bỏ cô ta, sao cô ta còn muốn giữ lại đứa nhỏ?" Hàn Hoa không ngừng vỗ bàn phát ra tiếng vang bành bạch. An Tường ngồi xổm dựa tường ngoài cửa, Lý Ngôn Thành chỉ trầm mặc làm một thính giả lắng nghe. Đôi khi, vụ án phá rồi nhưng không chắc hung thủ cũng có thể nhận được giải thoát.

"Chẳng lẽ cô ta không hiểu chắc chắn sẽ không hạnh phúc sao?" Hàn Hoa Đại rống, "Sau đó tôi nghĩ không thể để đứa nhỏ sinh ra tuyệt đối không thể. Đứa nhỏ sinh ra như vậy là dơ bẩn là tội ác, bọn chúng vừa ra đời thì cả đời này đều phải sống trong đau khổ vĩnh viễn không thể thoát khỏi. Tôi không thể để bọn chúng ra đời không thể để bọn chúng làm vật bồi táng cho tình yêu của họ..."

Hàn Hoa gục xuống bàn nói năng lộn xộn, Lý Ngôn Thành xoay xe lăn ra cửa nói với An Tường ngồi cạnh cửa: "Về thôi." Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

An Tường đỏ mắt gật gật đầu lặng lẽ đứng dậy đẩy Lý Ngôn Thành đi về. Về tới ký túc xá An Tường cuối cùng mới mở miệng, hỏi: "Đây rốt cuộc là vì sao? Hàn Hoa luôn là người rất hòa nhã rất tốt Hội Học Sinh có không ít người cũng rất thích cô, vì sao?"

Lý Ngôn Thành thản nhiên nhìn cậu vẫn câu nói kia: "Mỗi phạm nhân đều cảm thấy mình bị dồn ép, mỗi bệnh nhân tâm thần đều cảm thấy mình bình thường. Đại đa số người làm loại chuyện này đều cảm thấy mình đang cứu vớt thế giới."

An Tường như trước cúi đầu lúc này Lý Ngôn Thành không lên tiếng an ủi. Đôi khi thời gian có thể chứng minh tất cả cũng chỉ có thời gian có thể chứng minh. Một người sinh ra là đúng hay sai chỉ có thời gian mới biết được. Nhưng đúng sai sau khi sinh ra cũng chỉ có chính họ mới có thể quyết định.

Đáng tiếc là thương cảm của An Tường cũng không duy trì bao lâu hai người mới vào ký túc xá không bao lâu thì Trương Hiên thân trần từ toilet đi ra, An Tường nhìn thấy y giống như thấy kẻ thù khiếp sợ hét lớn: "Sao anh còn ở đây?" Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

"Án cướp còn mấy người chưa bắt được, Cục trưởng Từ sợ có người trả thù Lý Ngôn Thành cho nên để cho tôi tiếp tục đi theo cậu ấy." Lúc trả lời Trương Hiên còn đang dùng khăn lông lau nước trên đầu giọt nước chưa kịp lau theo ngực chảy xuống đến dây lưng sau đó biến mất.

An Tường kéo kéo áo, nói: "Tôi cũng đi tắm một cái nóng muốn chết."

Thời tiết tháng tám tháng chín ve sầu ầm ĩ không ngớt. Hai người mới vừa một đường từ cục cảnh sát về trên người sớm đã đầy mồ hôi, An Tường cũng cần một mình an tĩnh một lát.

An Tường tắm xong thì tới Lý Ngôn Thành chân anh bị thương nên tốn thời gian khá lâu. Chờ anh tắm xong chống vách đi ra thì Trương Hiên và An Tường đang ngồi dưới đất bên cạnh còn bày một tá bia ướp tỏa hơi lạnh.

Không biết là Trương Hiên đã quên chuyện lần trước bị An Tường cười nhạo hay vì vui mừng phá được vụ án, hay có lẽ vì thời tiết nóng rực quá mức làm cho người ta căm giận thế mà lại bắt đầu uống rượu.

Lý Ngôn Thành vắt khăn lên bả vai sau đó đi đến bên giường, An Tường vào lúc đó hỏi anh, "Có muốn uống một chai không?" Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Trương Hiên mặt lạnh nói: "Vết thương súng bắn chưa lành không thể uống rượu." Nói xong lại nhìn về phía An Tường, "Sinh viên cũng không được phép uống rượu."

An Tường tức giận trừng y một cái, nói: "Cảnh sát đang lúc trực thì có thể uống rượu?"

Cái này Trương Hiên không nói. Lý Ngôn Thành không để ý hai người ngồi xuống giường thoa thuốc lên vết thương xong liền mở máy tính kiểm tra mail. An Tường lại một phen cướp lấy máy tính thô bạo khép màn hình ném lên giường, "Cậu là sinh viên không phải ông già, cả ngày u u ám ám còn già hơn ông lão."

Lý Ngôn Thành không nói chuyện An Tường cực kỳ thần bí lấy từ trong túi quần short ra một bộ bài tây, nói: "Thế nào, có hứng thú làm một ván không?"

Trương Hiên không nói chuyện nhưng hiển nhiên đồng ý với ý tưởng tệ hại của An Tường. Thời tiết nóng nực ngoài việc có thể uống bia ướp lạnh cùng đánh bài tây thật sự rất khó tìm được chuyện gì khác có thể làm.

An Tường bắt đầu xáo bài. "Chơi gì? Đấu địa chủ?" (Một kiểu chơi bài ban đầu thịnh hành ở khu Hán Dương, thành phố Vũ Hán, Hồ Bắc sau lưu hành rộng rãi ở Trung Quốc. Ít nhất ba người chơi dùng bộ bài tây tính luôn hai lá Joker, một bên là địa chủ còn lại hai bên đối chiến bên nào hết bài trước thì thắng)

Lý Ngôn Thành nói: "Tôi không biết."

"Vậy cậu biết cái gì?" An Tường rất ngạc nhiên đầu năm nay cư nhiên có người không biết đấu địa chủ đây chính là quốc tuý a. Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Lý Ngôn Thành nhìn An Tường thực nghiêm túc nghĩ nghĩ sau một hồi lâu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đánh vương bát." (Một kiểu chơi bài thịnh hành ở Hà Nam Hồ Bắc. Ít nhất ba người chơi, đầu tiên lấy 3 con bài tẩy một lá K (Đại Vương),hoặc Joker (Tiểu Vương) một lá 8(Bát) và một lá Q (Đản) sau đó ba người lần lượt rút bài, có đôi thì úp xuống cuối cùng người nào có ba lá bài tẩy trong tay là Vương Bát Đản. Nếu có nhiều người vương bát thì kiểm tra những đôi bài úp, ai gian lận thì người đó là Đại vương bát)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top