Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Kim Young Dae đảo mắt một vòng xung quanh, chắc mẩm không có người, bèn moi từ trong túi quần ra một chiếc hộp màu hồng pastel nhỏ xíu, trông khá quen mắt, đặt lên tay Han Ji Hyun.

Han Ji Hyun ngay lập tức nhận ra thứ bên trong chiếc hộp chính là chiếc nhẫn đôi mà cô để quên ở nhà bà nội cậu.

"Ôi, không ngờ nó lại nằm trong tay cậu, tôi còn tính quay lại nhà bà để lấy cơ."

Kim Young Dae tựa lưng vào chiếc cột, khoanh tay nhìn cô với vẻ châm chọc.

"Tối qua bà phát hiện ra cậu bỏ quên thứ này trong phòng tắm, nên mới bảo tôi đưa cho cậu, phòng khi cậu lại để lung tung rồi tìm không ra nữa."

"Này! Tôi không có đoảng đến mức đó đâu, đây là sự cố hi hữu lần đầu tiên cũng là duy nhất đấy. Nhờ cậu chuyển lời cảm ơn bà giúp tôi nhé!"

"Hừm, cậu trực tiếp cảm ơn đi, kéo tôi vào làm gì. Ừm, à, có chuyện này cũng hơi khó xử, tôi muốn nhờ cậu giúp..."

Han Ji Hyun nhíu mày, chợt nhớ đến lời cậu thủ thỉ lúc sáng. Cô thầm đoán đó ắt hẳn phải là một chuyện vô cùng quan trọng, thế nên Kim Young Dae mãi đến nây giờ mới chịu đề cập tới.

"Có phải là chuyện mà sáng nay cậu ra vẻ bí mật bảo tôi gặp cậu sau khi thi cờ vua xong?"

Kim Young Dae không lưỡng lự chút nào, gật đầu ngay tức khắc.

"Cậu đeo nhẫn đến hết hôm nay được không?"

Han Ji Hyun bật lại ngay.

"Cái gì? Cậu nghĩ gì vậy?"

"Chẳng phải cậu cũng thích cái nhẫn đó lắm sao, hửm?"

"2 chuyện này thì liên quan gì đến nhau chứ? Tôi thích chiếc nhẫn này là sự thật, nhưng đâu đồng nghĩa với việc tôi muốn đeo, nhất là ở một nơi như trường học?"

Kim Young Dae sớm đoán trước được phản ứng này của Han Ji Hyun. Khuôn mặt trắng bệch nhỏ xíu lộ rõ gân xanh của cô khiến cậu không nỡ đưa cô vào thế khó.

"Tôi đã nói trước là khó mà, vậy mới phải nhờ vả cậu chứ. Nếu cậu thấy lời đề nghị này hơi quá đáng thì có thể từ chối, nhìn gương mặt đáng thương của cậu tôi cũng chẳng dám ép, kẻo tôi lại mang tiếng ức hiếp kẻ yếu."

Hai hàng lông mi của Han Ji Hyun khẽ động đậy, cô cũng không hề có ý thoái lui. Kim Young Dae đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, lại còn trong những tình huống ngặt nghèo và éo le, không thể phủ nhận công lao của cậu được.

"Tôi sẽ giúp, miễn là cậu giải thích rõ ràng nguyên do đằng sau chuyện này. Tôi biết tôi nợ cậu nhiều ân tình, nhưng không phải vì thế mà tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi làm đại."

"Lát nữa cậu sẽ hiểu ngay thôi, cứ đeo vô trước đã."

Han Ji Hyun không nấn ná thêm nữa, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út một cách gọn lẹ, rồi cùng với Kim Young Dae tiến vào sân vận động.

Kim Young Dae ngồi cạnh Han Ji Hyun trên hàng ghế khán giả thuộc khu vực được ban tổ chức sắp xếp cho cổ động viên của lớp 1-1.

Han Ji Hyun khẽ huých vào tay Kim Young Dae, cô vẫn chưa hiểu được điều cô muốn tìm hiểu.

"Kim Young Dae, cậu giỡn mặt với tôi đó hả? Rốt cuộc là vì cớ gì mà cậu phải bắt tôi diễn cái trò này?"

Kim Young Dae đưa tay lên che miệng Han Ji Hyun lại, cậu lấy tay còn lại, nguệch ngoạc mấy ký hiệu trên bàn tay cô, ẩn ý rằng cách đó mấy hàng ghế, có "cái đuôi" mà cậu muốn cô cắt hộ.

Han Ji Hyun giả vờ vươn vai để tìm cách nhìn sang đối tượng đó một cách khéo léo nhất, không để lộ sơ hở nào.

"Thì ra là người đó."

"Cậu cũng biết?"

"Đó chẳng phải là cô nàng mới hôm qua đến xem văn nghệ sao? Cậu với người ta trông cũng tình thương mến thương lắm mà, tự dưng giờ lại làm bộ tránh né?"

Bị Han Ji Hyun chất vấn đột ngột như vậy, Kim Young Dae trong phút chốc không biết trả lời thế nào.

Cậu còn nhớ hôm đó, Han Ji Hyun chủ động rời ghế sớm rồi lẻn đi đâu mất, Kim Young Dae còn tưởng cô không thèm để ý, nào ngờ...

"Ở đây không tiện nói rõ ràng hết cho cậu được."

Kim Young Dae vừa nói xong, đã thấy Moon Ga Young hớt ha hớt hải chạy tới.

"Không xong rồi."

3 chữ này như sét đánh ngang tai, khiến cả nhóm đang ngồi ở khu cổ động viên lớp 1-1 gần như chết lặng.

Han Ji Hyun ra hiệu im lặng, cho nên cũng không ai vội vàng hỏi dồn dập Moon Ga Young chuyện gì đang xảy ra. Moon Ga Young uống xong vài ngụm nước mới điều hòa lại được nhịp thở, từ từ kể lại chuyện cô vừa hóng được từ phía đội bóng rổ.

"Chuyện là vậy đó, nghe nói Lee Do Hyun hiện tại đang đau bụng dữ dội lắm, cậu ấy không thể thi đấu tiếp 2 hiệp còn lại đâu."

Kim Young Dae sốt sắng hỏi tiếp:

"Cậu ấy có ổn không vậy? Đã đến phòng y tế chưa? Các thành viên còn lại của đội bóng rổ lớp mình thì sao?"

Moon Ga Young thở dài đầy bất lực.

"Lee Do Hyun được thầy Kim Seok Jin dìu lên phòng y tế rồi. Nãy tớ cùng với Hye Yoon và Chung Ha xuống dưới đưa nước cho các cậu ấy cũng có hỏi han qua một lượt. Trộm vía, đều khỏe mạnh, không có vấn đề gì. Tối hôm qua Do Hyun cùng với tớ và In Yeop đều cùng nhau đi ăn đồ nướng ngoài lề đường, đúng là In Yeop cũng bị tào tháo rượt, nhưng cậu ấy bảo uống thuốc xong thì cầm cự được rồi. Cũng kỳ ghê, tớ cũng ăn mấy món giống hệt hai người họ, mà từ tối qua tới giờ bụng dạ đâu có nghe động tĩnh gì."

Kim Young Dae khoanh tay, đá đểu Moon Ga Young.

"Này Moon Ga Young, cẩn thận cái miệng quạ đen của cậu đấy."

Han Ji Hyun nhìn Moon Ga Young với ánh mắt như muốn mắng chửi cô một trận.

"Ga Young à, vì bụng cậu đã quen với mấy thực phẩm kiểu vậy rồi nên chẳng thèm phản ứng nữa đó."

"Hai người các cậu đúng là phu xướng phụ tùy mà, khẩu nghiệp y hệt nhau."

Một trận ầm ĩ náo loạn như vậy khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của những cổ động viên gần đấy, trong đó có Kim Hyun Soo.

"Young Dae?"

Kim Young Dae rốt cuộc cũng lộ diện, đến lúc này thì cậu cũng chẳng che giấu tung tích được nữa.

Huống hồ, với tình cảnh thê thảm và rối rắm hiện tại của đội bóng rổ, cậu phải nhanh chóng ra sân cho đủ đội hình.

"Xin chào!"

Kim Young Dae giơ tay chào Kim Hyun Soo một cách gọn ghẽ và lịch thiệp, cậu phải sớm di chuyển để thay đồ. Hiện tại là giờ giải lao trước khi chuyển sang hiệp 3 cho nên thời gian vẫn thong thả được chút ít.

Kim Hyun Soo đến gần định bắt chuyện với Kim Young Dae, đồng thời muốn tranh thủ dịp này để được chiêm ngưỡng cận mặt người con gái trong lòng cậu nữa.

"Young Dae à, cậu đang vội sao?"

"À, ừm, cậu ở đây thưởng thức trận bóng nhé. Mình phải chuẩn bị một chút, lớp mình đang thiếu người nên mình đành phải ra sân để thi đấu."

Kim Hyun Soo không những chẳng có chút hụt hẫng nào, mà thậm chí còn có xíu lâng lâng vui sướng.

Kim Hyun Soo không ngờ, việc cô xin nghỉ phép tiết học thể dục sáng nay tại Cheong Ah giờ đây lại có thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Nghĩ đến cảnh được ngắm Kim Young Dae chơi bóng rổ chỉ trong ít phút nữa, Kim Hyun Soo đã thấy nở hoa trong lòng.

"Kim Young Dae, cố lên! Tớ sẽ cổ vũ cho cậu!"

Kim Young Dae cảm ơn rồi cũng nhanh nhẹn rời đi.

Moon Ga Young khều tay Han Ji Hyun nói nhỏ:

"Ji Ji à, lúc nãy cậu và Young Dae không có ở đây, là cô bạn đó mua nước cho lớp chúng ta đấy!"

Han Ji Hyun mắt tròn mắt dẹt.

"Tối qua mình đã dặn đi dặn lại cậu rồi đấy nhé, là phải mua nước trước khi vào trận đấu. Có phải cậu vì mải mê măm măm thịt nướng vỉa hè mà quên mất lời mình nói rồi không, hửm?"

"Nữ thần à, mình xin lỗi mà, tối qua mình đã cố nhớ rồi, mà sáng nay lại quên mất. Ai dè, buồn ngủ gặp chiếu manh, vừa hay cô bạn kia xuất hiện, cậu ấy nói là bạn của Young Dae, đến đây để cổ vũ cho cậu ấy."

"Vậy nên, các cậu cứ thế hai tay nhận đồ của người ta sao? Lẽ ra phải..."

"Vâng, tớ biết rồi, lần sau chắc chắn không để chuyện tương tự xảy ra nữa đâu. Ji Ji à, cậu đừng giận nữa, mau tĩnh tâm ngồi xuống và tiếp tục cổ vũ cho lớp đi."

Han Ji Hyun không có giận dỗi gì Moon Ga Young cả, cô chỉ là hơi buồn bực một chút, vẫn chưa biết lý do nằm ở đâu.

Nửa sau trận đấu với sự góp mặt của Kim Young Dae lại càng sôi động, nữ sinh hâm mộ cậu vì vậy rủ nhau kéo đến xem bóng ngày càng đông đúc.

Han Ji Hyun cũng không hề kinh ngạc với chuyện này, cô đã sớm quen với cảnh tượng người người chen chúc lúc nhúc mỗi khi Kim Young Dae tỏa sáng. Kim Young Dae là vậy, cậu thật có tố chất làm người nổi tiếng.

"Ji Ji à, chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, tớ chưa từng nghĩ Young Dae nhà chúng ta có đông fans như vậy đó. Có phải mắt nhìn người của tụi mình quá kém rồi không?"

Han Ji Hyun bật cười, không phải vì phát ngôn ngô nghê của Moon Ga Young, mà vì hình như phần lớn thời gian trong mười mấy năm qua, Han Ji Hyun cũng chưa từng nhìn Kim Young Dae với ánh mắt ngưỡng mộ hay trầm trồ.

Không phải bởi vì Han Ji Hyun ghen tị với Kim Young Dae.

Không phải bởi vì cô đánh giá thấp cậu.

Cũng không phải bởi vì cô không nhìn nhận được những khía cạnh lấp lánh và hoàn mĩ đó của cậu.

Chỉ đơn giản là vì, cô vẫn thấy cậu chính là cậu, lúc nhỏ ưu tú, lớn lên vẫn ưu tú, cái sự phát triển và trưởng thành này quá mượt mà và hợp lý, cho đến mức mà cô chẳng mảy may nghi vấn hay bất ngờ với thành quả mà hiện tại cậu có được.

Trên sân bóng, các nam sinh lớp 1-1 và lớp 1-10 đều giằng co hết sức quyết liệt. Xét theo một cách khách quan, phần thắng từ đầu trận đến giờ vẫn nghiêng về phía đội bạn. Một lớp "mọt sách" như 1-1 đi đến được vòng này cũng đã vượt quá kỳ vọng của thầy cô và bạn học.

Không chỉ mỗi Kim Young Dae, mà bất kỳ thành viên nào trong đội bóng rổ lớp 1-1 cũng thu hút sự quan tâm và khích lệ nồng nhiệt. Thậm chí, nữ sinh của lớp đối thủ cũng chuyển qua "stan" nam sinh lớp 1-1 một cách trắng trợn.

Han Ji Hyun cũng nhờ chuyện này mà hết sức bình chân như vại, ngồi yên ổn xem hết trận bóng mà không cần phải hú hét reo hò.

Hơn nữa, Han Ji Hyun cũng không còn sức lực để làm những điều đó. Cô tranh thủ uống sạch ly nước đường đỏ mà Kim Young Dae tự tay làm, rồi chăm chú nhìn theo từng chuyển động của cậu trên sân bóng rổ.

Chết tiệt! Han Ji Hyun vừa chứng kiến một màn nháy mắt đến từ phía Kim Young Dae khiến cô nổi cả da gà da vịt.

Moon Ga Young ngồi cạnh Han Ji Hyun, tất nhiên càng không thể bỏ lỡ mất khoảnh khắc gây chấn động vừa rồi.

"Cậu có thấy điều tớ vừa thấy không, Ji Ji?"

"Ừm."

"Kim Young Dae làm thế là có ý gì?"

"Ai mà biết."

"Hành động ấy rõ ràng chứng tỏ một điều, rằng cậu ấy đang thả thính với cậu."

Han Ji Hyun hít một hơi thật sau, cố nén lại, giữ nguyên biểu cảm hờ hững trên khuôn mặt. Người trên khán đài nhiều như thế, cũng không phải chỉ có mình cô. Han Ji Hyun tự nhủ với chính mình, rằng Kim Young Dae có thể đang bày trò quái quỷ gì đó, đại loại như mấy kiểu fan-service thường thấy của idols K-Pop.

"Là bã độc, không phải thính."

Moon Ga Young hoàn toàn chẳng bất ngờ gì với dáng vẻ bình thản và vô cảm lúc này của Han Ji Hyun.

Bao nhiêu năm qua chơi cùng nhau, Moon Ga Young hiểu rõ, Han Ji Hyun né những thứ liên quan đến chuyện tình cảm yêu đương còn hơn né tà.

Moon Ga Young thậm chí còn chẳng nhớ rõ Han Ji Hyun đã từ chối biết bao nhiêu chàng trai ngỏ ý muốn hẹn hò với cô.

"Biết ngay thế nào cậu cũng cố né thính và vờ như không để tâm mà."

Han Ji Hyun cuối cùng cũng đứng dậy, lấy từ trong balo của cô mấy hộp sữa chuối, bước xuống sân, đưa cho Kim Young Dae, trong bao ánh mắt ngơ ngác  và ngỡ ngàng của các cổ động viên trên khán đài lúc bấy giờ.

Trận đấu vừa mới kết thúc, lớp 1-1 đã cố gắng thu hẹp khoảng cách điểm số với lớp 1-10, nhưng chung cuộc vẫn bị đối phương đánh bại.

Kim Young Dae mồ hôi nhễ nhại, thấm ướt hết cả chiếc áo bóng rổ, không khó để phơi bày thân hình tráng kiện vạm vỡ của cậu dưới lớp áo đang dính chặt lấy cơ thể. Cơ bụng săn chắc của cậu hiện lên rõ mồn một khiến đám nữ sinh vô cùng phấn khích.

Kết quả là, Kim Young Dae nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của hàng chục, hàng trăm chiếc máy ảnh khắp các phía.

Mà Han Ji Hyun, người vừa đưa sữa chuối cho cậu, lại vô tình bị lọt vào tầm ngắm, nhất là những chiếc máy ảnh chạy bằng cơm, đang hoạt động vô cùng năng suất.

Thấy bóng dáng của Han Ji Hyun xuất hiện ở sân bóng vào lúc này, trống ngực Kim Young Dae đập thình thịch. Cảm giác vui mừng và hạnh phúc của cậu cứ như viết hết lên mặt, cười ngoác mồm không khép lại được.

"Sữa chuối?"

"Cậu không thích?"

"Tôi thích chứ, rất thích. Tôi chỉ ngạc nhiên một chút, vì trước giờ chẳng có cô gái nào lại đem sữa chuối lên sân bóng rổ cho bạn trai cả. Cậu có thể mượn dịp này để đánh dấu cột mốc độc đáo nhất trong lịch sử bóng rổ trường Apgujeong đấy."

"Cậu không phải là bạn trai tôi."

Kim Young Dae lại nổi hứng muốn chọc ghẹo Han Ji Hyun một phen. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì mệt nhọc của cô lúc này dường như đã ửng hồng một chút.

"Nhẫn đôi cũng đã đeo rồi, cậu không cần thừa nhận cũng được."

Han Ji Hyun trong một giây phút nào đó cảm thấy nhịp thở của bản thân không còn đều đặn và kiên định như trước. Cô có cảm giác bị con người cao lớn đối diện làm cho túng quẫn.

"Cậu... Này Kim Young Dae, đừng có hiểu nhầm, tôi chỉ vì day dứt vụ trận bóng rổ lần trước không tận tay đưa nước cho cậu, nên lần này mới..."

Kim Young Dae gạt tay Han Ji Hyun xuống, nắm lấy tay cô, cùng rời đi khỏi sân bóng rổ, khiến cả sân vận động lại tiếp tục rơi vào một trận hỗn loạn và xôn xao, mặc dù trận đấu đã kết thúc được khoảng mấy phút.

"Tôi có phải bị hoa mắt không thế? Các cậu có nhìn thấy họ đeo nhẫn đôi không?"

"Ôi mẹ ơi, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi bị ảo giác, hóa ra sự chú ý của các cậu cũng va phải vào hai chiếc nhẫn đó à?"

"Đúng đúng, trời đất, không ngờ Kim Young Dae và Han Ji Hyun vậy mà lại lén lút hẹn hò."

"Lén lút cái khỉ khô, họ là thật, chúng ta mới là giả. Họ không hề âm thầm hẹn hò, mà là vì chúng ta có vấn đề về quang học. Mẹ nó, học cùng lớp với Han Ji Hyun và Kim Young Dae bấy lâu nay mà tôi còn không nhìn ra được gian tình, tôi đúng là có mắt như mù."

"Chẳng phải hai bạn học đó cạnh tranh căng thẳng với nhau lắm sao? Tôi có dịp chứng kiến bọn họ đấu Sudoku với nhau, ánh mắt đằng đằng sát khí chứ thâm tình ở đâu ra?"

"Ôi trời ơi, ánh mắt Kim Young Dae nhìn Han Ji Hyun khi nãy soft làm sao. Có khi nào họ chỉ giả vờ làm đối thủ để che mắt bàn dân thiên hạ hay không? Ánh mắt ôn nhu và âu yếm như vậy không thể nào dành cho người mình ghét được."

"Ét ô ét, sang chấn rồi, loạn hết cả rồi. Tôi vẫn chưa hoàn hồn lại được. Ai đó làm ơn đỡ tôi dậy đi."

...

Người sang chấn nhất lúc này, có lẽ là Moon Ga Young, người con gái vẫn chưa kịp "load" xong những gì đã và đang diễn ra trong mấy phút ngắn ngủi vừa rồi.

Đối tượng thứ hai, không ai khác là Kim Hyun Soo, người đã và đang tìm cơ hội để tiếp cận "cô gái bí ẩn" trong lòng Kim Young Dae. Rốt cuộc, Kim Hyun Soo cũng đã nhìn rõ được mặt mũi của người con gái ấy, chỉ là, bằng một cách mà cô không mong muốn nhất.

"Thì ra, tên cậu ấy là Han Ji Hyun."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top