Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25.

Sau nhiều phen tranh cãi kịch liệt, Han Ji Hyun rốt cuộc đành để Kim Young Dae qua đêm tại phòng ngủ duy nhất của căn hộ, cũng chính là phòng ngủ của cô.

Tuy nhiên, Kim Young Dae chỉ được phép trải nệm và chăn trên sàn rồi ngủ ở đó. Bản thân Kim Young Dae cũng chỉ mong có vậy, cầu còn không được.

"Chúng ta cứ vậy đi ngủ sớm thế à?"

Nghe cái giọng thỏ thẻ của Kim Young Dae, Han Ji Hyun vốn còn định giả vờ ngủ say, nhưng phút chót lại vì bản tính hiếu kỳ trong người trỗi dậy nên không nhịn được mà đáp lại lời cậu.

"Không phải là chúng ta, là cậu, và tôi, hai chủ thể tách rời hoàn toàn nhé! Sáng mai phải thi tiếp bài thi xã hội đấy, không ngủ sớm sẽ dễ dẫn đến phong độ sa sút, rồi biết đâu thứ hạng sẽ bị người khác đè bẹp thì sao?"

Kim Young Dae cười khì.

"Đúng là con thỏ nhỏ Ji Ji chỉ biết nghĩ đến thành tích. Cậu đừng nghiêm trọng hóa vấn đề quá, thả lỏng đi. Dù sao tôi cũng đã thành ra như vậy, còn ai đủ khả năng đe dọa hay làm lung lay vị trí đầu bảng của cậu được chứ?"

Han Ji Hyun trở mình, xoay lưng lại, ở góc độ này, cô có thể dễ dàng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Đấy rõ ràng không phải là biểu cảm từ bỏ hay bị khuất phục, mà là biểu cảm mệt mỏi và có điểm gì đó đau lòng, khiến bất kỳ ai thấy được đều không nỡ phớt lờ.

"Cái cụm "thành ra như vậy" từ miệng cậu thốt ra nghĩa là gì thế? Young Dae à, có phải cậu gặp chuyện gì rồi không? Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy!"

Kim Young Dae không nói gì, từ lúc câu hỏi của Han Ji Hyun kết thúc cho đến lúc này đã chục phút trôi qua.

"Này! Kim Young Dae! Có phải cậu đang có ý lảng tránh câu hỏi của tôi bằng cách giả vờ ngủ không hả? Ấu trĩ!"

Han Ji Hyun không cam tâm để bản thân chịu lép vế. Huống chi, quan trọng nhất, cô vẫn muốn biết nguyên nhân thực sự khiến một chàng trai tươi sáng và tích cực như Kim Young Dae trở nên suy sụp và hành xử kỳ lạ như vậy là gì.

Han Ji Hyun bật dậy với tốc độ nhanh hơn lò xo, nhảy từ giường xuống tấm nệm chà bá mà Young Dae đang nằm, vốn là tấm nệm dự bị cho cái giường king size của cô.

Nhận thấy một cỗ lực không hề nhỏ vừa tác động đến tấm nệm khiến hình dạng nó bị lõm đến đáng thương, Kim Young Dae không thể nằm yên. Cậu ngồi dậy, lờ đờ, mắt nhắm mắt mở nhìn người con gái đang xếp bằng, ngồi đối diện mình, mà trong lòng nhộn nhạo khó tả.

Kim Young Dae nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nhìn Han Ji Hyun với ánh nhìn đầy hoang mang.

"Cậu... sao có thể... bạo như vậy hả? Đây là giường của con trai, là chỗ ngủ của con trai đấy!"

Han Ji Hyun khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Kim Young Dae mà đáp một cách vô cùng tỉnh bơ, cô tự nhủ không làm gì thẹn với lòng nên không cần phải hoảng loạn.

"Em trai à, nên nhớ kĩ, đây là phòng của chị, cái nệm này, tấm chăn này, chiếc gối này cũng thuộc sở hữu của chị. Cho nên, chị đây thích thế nào thì làm thế đó. Còn em, phải thật thà khai báo những gì được hỏi, biết chưa?"

Kim Young Dae không nhịn được cười, điệu bộ chĩa tay ra vẻ ta đây của Han Ji Hyun khiến cô chẳng khác nào một con thỏ nhỏ phồng má vểnh tai vì tức giận.

"Được được, không cần dọa nạt lớn tiếng thế đâu, bé sợ lắm chị ơi!"

Tâm trạng Han Ji Hyun cũng dịu đi hẳn, cô cũng chỉ vì mục tiêu tìm hiểu sự việc cậu đã trải qua để giúp cậu vượt qua mà thôi. Không ngờ, Kim Young Dae còn phối hợp diễn xuất như thật, cậu quả là xứng đáng với mấy lời khen của các bậc trưởng bối, cực kỳ có tố chất trở thành diễn viên nổi tiếng.

"Dae Dae!"

Âm thanh êm ái dễ nghe này từ miệng Han Ji Hyun như có mị hoặc, khiến Kim Young Dae hệt như bị thôi miên và dụ dỗ mà dần dần kể hết cho cô nghe về chuyện khiến cậu đau khổ trong thời gian qua.

Không ngoài tầm dự đoán của Han Ji Hyun, quả nhiên không sớm thì muộn, Kim Young Dae đã biết được chuyện bố cậu ngoại tình. Như thế có thể hiểu được vì sao chuyến du lịch New Zealand vừa rồi chỉ có một mình Kim Young Dae.

"Tôi nhất định phải điều tra ra được danh tính của người phụ nữ lăng loàn đó - kẻ đã ngang nhiên chen vào hạnh phúc của gia đình tôi."

Han Ji Hyun thở dài. Kim Young Dae mạnh mồm như vậy, nhưng sâu bên trong có lẽ đang bị tổn thương vô cùng nặng nề.

"Cậu không nhất thiết phải tự làm khó bản thân như vậy đâu Young Dae. Cậu mà biết người đó rồi thì sẽ sao? Cậu sẽ vạch trần và dằn mặt cô ta, hay sẽ thu thập chứng cứ để tố cáo chuyện ngoại tình của hai người bọn họ đây? Young Dae à, liệu lúc ấy cậu còn có đủ dũng cảm và nhẫn tâm để thực hiện tiếp kế hoạch ban đầu của cậu hay không, khi nhân vật chính không ai khác, lại là người bố thân thuộc của cậu, cũng là Chủ tịch của KS?"

Kim Young Dae ngập ngừng giây lát.

"Tôi..."

Han Ji Hyun ôn tồn nói tiếp.

"Tôi thực sự không mong cậu hành xử một cách bồng bột và thiếu chín chắn, nên hãy tạm gác những cảm xúc uất hận và căm phẫn đó một lát. Từ từ rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi, tin tôi đi, cậu nhất định sẽ vượt qua được."

"Ji Ji à, tôi... cảm giác thật trống rỗng... Hình tượng đẹp đẽ của bố trong lòng tôi giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Tôi thực sự không hiểu... tại sao bố lại có thể làm ra hành vi bại hoại trắng trợn như thế, còn ngay vào lúc khởi hành chuyến du lịch của cả nhà cơ chứ? Gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan như thế này không còn ý nghĩa gì với bố nữa hay sao?"

"Kim Young Dae, chuyện của người lớn, cậu không hiểu được đâu, cũng không có cách nào để hiểu. Cậu đừng tự dằn vặt, bởi vì vốn dĩ cậu không hề liên quan gì đến những chuyện đó cả."

Han Ji Hyun cố nhịn nhưng cũng không tránh khỏi việc thở dài. Thành thật mà nói, cô chưa từng thấy bộ dạng bất lực và mềm yếu của Kim Young Dae như bây giờ.

Tình hình có lẽ nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều, mà người phụ nữ trong câu chuyện, lại rất có thể chính là đáp án mà cô đã có sẵn trong lòng từ lâu.

"Ji Ji, cậu giữ bí mật chuyện này giúp tôi nhé. Trước mắt, có vẻ như mẹ tôi vẫn chưa hề biết gì, nên tạm thời hòa khí trong nhà vẫn ổn. Cả tháng nay tôi cũng né tránh chuyện về nhà, vì không muốn đối mặt với bố tôi."

"Càng trong những lúc thế này, cậu nên càng can đảm đối mặt mới phải. Cậu đâu thể trốn mãi cả đời được? Cậu vẫn phải tiếp tục sống tốt, và phải trân trọng những người yêu thương cậu hơn nữa, nhất là mẹ cậu - người lo lắng nhất khi cậu xa nhà lâu như vậy đấy."

Ngẫm lại, Kim Young Dae cũng nhận ra lời của Han Ji Hyun thật sự rất có lý, cậu cũng chẳng thể cứ thu mình nằm trong vỏ ốc mãi, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, còn cậu vẫn phải tiếp tục xông pha về phía trước.

"Ừ, mai thi xong tôi sẽ về nhà ít ngày, dù sao thì kỳ nghỉ đông cũng đến rồi, tôi cũng thư thả hơn để đi tìm hiểu những chuyện cần biết. Chị Da Mi đang trong giai đoạn sắp tốt nghiệp đại học, nên tôi sẽ cố không để chị ấy bị phân tâm. Bằng mọi giá tôi phải chôn vùi bê bối này, vì một khi nó bị ai đó khui ra, sẽ ảnh hưởng rất lớn không chỉ đến gia đình tôi mà còn cả tập đoàn."

"Về khoản này thì tôi đồng tình với quan điểm của cậu, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thật thận trọng để ngăn chặn và giảm thiểu thiệt hại có thể phát sinh. Tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ cậu, miễn là cậu cần. Vì vậy, Young Dae à, cậu nhất định không thể nhụt chí, cậu đừng để người ta nghĩ tôi kém cỏi chỉ vì nhận định cậu là đối thủ xứng tầm của tôi đấy!"

"Haha, cảm ơn thỏ ngốc ham ăn. Muộn rồi đấy, ngủ ngon."

"Ừ, cậu cũng vậy."

"Mơ đẹp về tôi nhé."

"Không."

"Năn nỉ đó."

"..."

Mùa đông ngày ngắn đêm dài. Đã 9h sáng nhưng tiết trời Seoul vẫn âm u, không một tia nắng ấm áp nào len lỏi chiếu rọi vào gương mặt của Kim Young Dae. Tình hình thời tiết này vô tình lại ăn khớp nhịp nhàng với trái tim nguội lạnh của Kim Young Dae.

Han Ji Hyun quan sát Kim Young Dae từ sáng, cô biết rõ trong lòng cậu vẫn cứ bừa bộn và ngổn ngang trăm mối tơ vò, nên mới giữ yên lặng mà không nói câu gì, cho đến khi bác tài xế nhà cô đỗ xe trước cổng trường cấp 3 Apgujeong.

"Hôm nay Han Ji Hyun rộng lượng này sẽ phá lệ một chút, cho phép cậu được đi chung với tôi đến trường đấy. Lỡ như có tin đồn nhảm nhí nào, tôi sẽ đứng ra dẹp loạn luôn, cậu hãy yên tâm mà lo chuyện riêng của cậu đi."

Trong giây phút đó, Kim Young Dae bất chợt nhận ra, hình như cậu quên mất, có một tia nắng ấm áp chưa bao giờ ngừng chiếu sáng lên cuộc đời cậu, đó là Han Ji Hyun.

"Này, Kim Young Dae! Tôi nói chân thành đó! Sao cậu cứ trơ trơ như hòn đá vậy hả? Một chút phản ứng cũng không có? Gật đầu hay ừ đại một tiếng cũng được mà."

Han Ji Hyun vẫy bàn tay trắng trẻo bé xíu của mình trước mặt Kim Young Dae, hai bên lông mày của cô chau lại đến mức sắp dính liền vào nhau.

Khuôn mặt Kim Young Dae vốn dĩ đang đơ cứng và lãnh đạm, đột nhiên lại nở một nụ cười khiến Han Ji Hyun bỗng nhiên hơi bối rối và sợ hãi.

"Kim Young Dae, à không, lớp trưởng đại nhân, lúc nãy tôi quá lời rồi hì hì. Thực ra cậu không cần để ý đến mấy thứ xàm xí vô vị như vậy đâu. Cứ tiếp tục im lặng và không nói gì cũng tốt..."

Han Ji Hyun xởi lởi cười nịnh nọt, dù sao tâm tính của Kim Young Dae thời điểm này cũng không phải thuộc loại dễ chọc vào, cô tốt nhất không nên đụng phải "ổ kiến lửa" như cậu mới phải.

"Han Ji Hyun!"

Tên của cô sao lúc này qua miệng của Kim Young Dae lại tạo ra một dấu hiệu lạnh gáy như thể sắp có chuyện chẳng lành ập tới như thế.

Han Ji Hyun hơi chột dạ.

Kim Young Dae tóm lấy bàn tay nhỏ đang huơ qua huơ lại trước mặt cậu, tay cậu mạnh dạn đan vào tay cô, không một lời cảnh báo trước, cũng không kịp để Han Ji Hyun tiêu hóa hết ý nghĩa của hành động đột ngột vừa rồi.

"Này!"

Han Ji Hyun trừng to mắt nhìn cậu đầy thắc mắc và tức tối, khi hình ảnh Kim Young Dae nắm tay cô hiện tại cũng đã có rất nhiều người bắt gặp.

"Kim Young Dae, cậu... Nói tóm lại, không thể để mọi người hiểu nhầm rằng chúng ta đang hẹn hò được, cậu hiểu không vậy? Tôi đi đường của tôi, cậu đi phần của cậu..."

"Thế thì, cứ để họ nghĩ đúng là được. Han Ji Hyun, chúng ta hẹn hò đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top