Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Đầu óc mông lung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đồ Lương cầm lấy mấy tờ giấy, xử lý đống hỗn độn vừa bắn tung tóe trên nền gạch.

Đóng nắp bồn cầu lại, ấn nút xả nước, nhìn dòng nước xoay tròn nhấn chìm 'vật chứng' của anh vào ống thoát nước, sau đó anh cài cúc quần rồi bước đến bồn rửa tay rửa sạch đôi tay nhầy nhụa của mình.

Nhà tắm của chú công nhỏ này rất sạch sẽ.

Gạch lát nền trắng, bồn rửa mặt màu trắng, trên đó có một vài sản phẩm chăm sóc da mà Đồ Lương cũng biết, giống như nơi ở của một cô gái vậy.

Nhưng Đồ Lương sẽ không hiểu lầm như vậy.

Anh đã theo dõi Khổng Tiếu trong một thời gian dài.

Lâu đến mức anh hiểu rõ cậu trai này là người như thế nào.

Anh liếc qua các sản phẩm chăm sóc da, còn rất tự nhiên mở không gian phía sau gương, trong đó có rất nhiều đồ lặt vặt hàng ngày mà anh chưa từng thấy.

Một đống bao bì đầy chữ nước ngoài, chắc là toàn những đồ do mấy sao mạng livestream mà Khổng Tiếu đặt mua như thuốc nhỏ mắt, mặt nạ môi, miếng dán hình xăm, ... thoạt nhìn chắc do chủ nhà lười ra ngoài nên đã mua đầy đủ.

Thứ duy nhất Đồ Lương biết.

Đó là một hộp vuông ở góc.

Ánh mắt anh khẽ đảo, rồi lấy ra xem.

Còn chưa từng mở ra.

Đồ Lương cẩn thận xác định kích thước được viết trên đó, rồi ý cười thoáng qua mắt anh.

Có vẻ như anh thậm chí còn không cần chuẩn bị.

——Là size lớn nhất, Đồ Lương nghĩ thầm, anh có thể đáp ứng được kỳ vọng của chủ nhân chiếc hộp này lúc cậu mua nó.

Dường như cả buổi trời rồi mà bên ngoài chẳng có động tĩnh gì.

Đồ Lương biết mình ở trong phòng tắm đã lâu, nhưng không biết có phải do lúc vào đây rất dễ dàng hay không mà sự kiềm chế trước đây của anh dần dần buông lỏng như thể một sợi xích đã được tháo ra vung tự do vậy.

Trước khi ra ngoài, ánh mắt Đồ Lương lại một lần nữa dừng ở trên giá treo vòi sen.

Chiếc quần lót màu vàng tươi đã có nhiều nếp gấp hơn so với lúc mới mặc, ngay cả góc treo cũng có vẻ lệch đi rất nhiều.

Đồ Lương liếm liếm đôi môi khô khốc, bỗng nhiên xoa xoa tay mình vào quần. Sau đó đưa tay chỉnh mép hai góc quần lót.

Có vẻ như anh chỉ muốn chỉnh lại chiếc quần lót này theo hình dáng ban đầu.

Nhưng không biết có phải chất liệu vải quá mỏng và mềm không, anh càng chạm vào, chiếc quần nhỏ càng trượt về phía mép kệ, mắt thấy sẽ rơi xuống đất.

Đồ Lương không nhịn được mà nắm chặt lấy chiếc quần màu vàng tươi trong tay.

Cảm giác mượt mà như thể chủ nhân của nó đang cọ xát trong lòng bàn tay anh vậy.
Đồ Lương nặng nề hít thở.

Sau đó anh vùi mặt vào lớp vải lụa và hít một hơi thật sâu.

Đầu mũi rõ ràng chỉ có mùi thơm hoa hồng ngọt ngào của nước giặt quần áo.

Đồ Lương thở dốc, đầu óc mông lung.

  *

Khi Đồ Lương chỉnh trang xong bước ra khỏi phòng tắm thì phát hiện chủ nhà hình như đã ngủ.

Cậu trai mặc áo ngủ không hề phòng bị nằm nghiêng trên chiếc ghế sofa lớn màu xanh nước biển.

Được bao bọc giữa những mảng màu êm dịu, áo ngủ màu sáng cùng làn da trắng nõn giống như suối nước đang chảy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta bồi hồi.

Như một cô hồn du đãng, Đồ Lương nhẹ nhàng bước đến sofa.

Anh nhìn chăm chú người đang nằm trên đó.

Anh cũng không nhớ được bắt đầu từ khi nào.

Tầm mắt anh như gắn chặt trên người cậu ấy, không thể rời đi.

Sống ở thành phố lớn thật sự rất vô vị.

Đồ Lương đang học cấp ba thì đã bỏ giữa chừng. Anh cùng với những người đồng hương của mình đi lên phía Bắc, đã làm đủ thứ việc như chở than, sửa chữa ô tô, đứng dây chuyền sản xuất.

Anh lang thang qua vài thành phố lớn, làm việc vài năm, và cuối cùng dừng lại ở đây.

Thành phố này là một đô thị mới phát triển, khả năng tiếp nhận rất nhiều lao động nhập cư.

Chỉ là không có không khí vui vẻ của cuộc sống sinh hoạt, mỗi người đều có vẻ vội vã, xách cặp táp đi giữa những tòa cao ốc, nói chuyện điện thoại, nói chuyện làm ăn, và dường như không có mong muốn nào khác ngoài việc kiếm tiền.

Nhưng người trước mặt thì khác.

Khác với đám đồng nghiệp cứ như "thây ma" đang chết đi sống lại, trong mắt Đồ Lương, cậu giống như một chú công nhỏ đang vui vẻ nhảy múa giữa nền bê tông xám xịt.

Mỗi ngày, với cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn ngẩng cao, và bộ lông đuôi xinh đẹp động lòng người, chú công nhỏ ấy đã bước vào thế giới nhàm chán của anh.

Lúc này, chú công nhỏ đã cởi bỏ bộ quần áo tinh xảo thường ngày, lộ ra một vẻ mà anh chưa từng thấy qua.

Vô hại, và cực kỳ hấp dẫn.

Áo ngủ màu xanh nhạt ánh lên một lớp ánh sáng mỏng manh mềm mại, tựa như sóng nước quấn lấy thân thể trắng nõn non mềm.

Trong phòng rõ ràng không có gió, nhưng chiếc áo giống như mặt hồ như bị gió thổi qua, nhấp nhô chảy xuôi nhẹ nhàng, làn da được bao phủ cũng lộ ra màu sắc lộng lẫy hơn.

Vẻ đẹp này khác hẳn với sắc màu tươi tắn ngày thường.

Giống như một kết cấu đơn giản, vẻ đẹp và gợi cảm này tỏa ra từ chính bản thân cậu.

Đồ Lương không nhịn được tiến lại gần.

Hơi thở của anh không ngừng phả vào làn da của Khổng Tiếu.

  *

Khổng Tiếu có cảm giác như đang ở trong một cái lò hấp.

Cảnh tượng xung quanh như rực lửa, hơi thở nóng bỏng, một bóng dáng to lớn đang lại gần.

Người đàn ông gần như hoàn toàn bao phủ cậu, khiến cậu thậm chí không dám rũ mi mắt.

Vì sợ động tĩnh sẽ tiết lộ sự thật rằng cậu vẫn đang tỉnh.

Vừa rồi cậu đang nằm nghiêng người trên ghế sofa, cố gắng nghe động tĩnh trong nhà tắm.

Nhưng cậu chưa kịp chỉnh lại tư thế thì người bên trong bất ngờ đi ra khiến cậu cứ nằm nghiêng như cũ, giả vờ đang ngủ.

Vốn dĩ, Khổng Tiếu dự định đợi Đồ Lương đến gần, cậu sẽ giả vờ như bị đánh thức, tự nhiên không lộ ra vẻ xấu hổ. Nhưng Khổng Tiếu không ngờ người đàn ông lại không cho cậu cơ hội này!

--Anh ấy đang làm gì vậy?

——Sao lại đến gần như vậy?

——Có phải anh ấy đang nhìn mình không? Trên mặt mình có gì sao?

------Mùi khói và mồ hôi của đàn ông xộc vào mũi cậu.

Khi nhắm mắt lại, các giác quan khác của cậu càng rõ ràng hơn, Khổng Tiếu thậm chí có thể mô tả được cảnh người đàn ông cúi xuống và nghiêng người trước mặt mình.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Thậm chí có thể không đến 10 cm.

—— Ôi chết mất, cả ngày hôm nay không rửa mặt, mặt mình có nhờn không? Tóc cũng xẹp xuống rồi ấy chứ!

——Có phải anh ấy sẽ hôn mình không? Mình nên đặt đầu lưỡi như nào đây?

——Mình vừa mới ăn dâu tây, chắc miệng vẫn ngọt, biết vậy mình nên ăn thêm hai quả nữa!

Khổng Tiếu cố gắng kiềm chế để khuôn mặt và cơ thể không cử động.

Trong lòng cậu như có con ngựa hoang chạy điên cuồng, suy nghĩ và hơi thở đều bay đến cấm địa 18+.

Cậu ngày càng cảm thấy phỏng đoán của mình đúng.

Người đàn ông này ... có thể thực sự hứng thú với cậu!

Phỏng đoán này giống như một liều thuốc kích thích, đến mức trái tim bé bỏng của Khổng Tiếu bắt đầu đập thình thịch, các tế bào trên khắp cơ thể đều đang kêu gào.

Lúc này cậu thậm chí không dám mở mắt.

Cậu đang háo hức mong chờ những hành
động tiếp theo của người đàn ông để xác minh suy đoán của mình.

Chỉ là Khổng Tiếu không biết tiếng tim đập của cậu còn lớn hơn cậu tưởng.

Và vì những suy nghĩ lung tung kia nên hơi thở của cậu cũng trở nên lộn xộn.

Điều không thể đoán trước hơn nữa là đôi lông mi cong vút đáng yêu của cậu cũng đang khẽ run lên.

Còn mi dưới thì cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên vậy.

Đồ Lương chăm chú nhìn cậu.

Trái tim anh ngứa ngáy.

Anh biết chú công nhỏ này rất đáng yêu.

Nhưng không ngờ lại đáng yêu tới mức này.

Cậu đây là đang đợi anh làm gì sao?

Đồ Lương nhìn chằm chằm vào cánh môi như gần trong gang tấc, trái cổ của anh sốt ruột lăn lên lăn xuống đến mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top