Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

 CHƯƠNG MƯỜI

 Luke ra khỏi giường vào sáng hôm sau sẵn sàng để thiết quân luật. Cassandra càng sớm nhận thức bao nhiêu, một cách chính xác những gì được mong đợi ở nàng, thì Luke càng sớm lãng phí năng lượng của hắn vào lũ chó dơ dáy và đám nhóc ranh bị bệnh nhớ nhà.

Đã sẵn sàng cho sáng nay, hắn đã phải tự lôi bản thân ra khỏi giường tới hai lần, một lần là để mở cửa ra ngoài trước khi cái con vật chết giẫm kia cào thủng một lỗ trên cánh cửa gỗ sồi đắt tiền, và một lần là để dẫn Khristos xuống bếp cho thằng bé có thể ăn cái gì đó. Thế rồi, cũng đến lúc Khristos đến trường, tất nhiên rồi, một tình huống mà Luke chắc chắn sẽ để lặp lại vào ngày mai. Một nền giáo dục tốt sẽ là nền tảng tốt cho cậu bé vào một ngày nào đó nếu cậu hy vọng là có thể làm gì đó cho bản thân, và mỗi ngày cậu nghỉ học ở trường thì những bài học đó sẽ không bao giờ có cơ hội được học lại nữa.

Luke biết chính xác khó khăn thế nào khi bị hổng kiến thức trong một nên giáo dục nghèo nàn và một người đàn ông cảm thấy thiếu hụt về sự trưởng thành tâm lý ra sao khi bị nhắc nhở nhiều lần vì sự thiếu hiểu biết của bản thân.

Như thể dồn lại bao ý nghĩ đen tối của hắn, một mùi chua lòm xộc thẳng vào mũi hắn và hắn cau có. Chúa ơi, hắn đã nghĩ giật lấy một cái áo sơ mi sạch. Ngay cả bây giờ, phòng ốc của hắn cũng nồng nặc mùi chó. Điều đầu tiên hắn phải làm sáng nay là nói với Mrs Whitmire về việc khử trùng toàn bộ. Ờ thì, có thể đó sẽ không phải là việc đầu tiên. Trước khi hắn ra lệnh cho dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, hắn sẽ phải nói chuyện cho ra lẽ với bà quản gia để bà ta không bao giờ quên. Thử tưởng tượng sự nhẫn tâm của người đàn bà, khi để Khristos sợ hãi, đáng thương vào trong một căn phòng kho. Mỗi lần Luke nhớ tới việc đã tìm thấy đứa trẻ ở đâu, máu hắn lại sôi lên.

Khi hắn sơ vin áo sơ mi và đeo thắt lưng với một cơn tức giận rành rành, những ý nghĩ của hắn chuyển hướng sang Cassandra. Ngay khi hình ảnh gương mặt ngọt ngào của nàng hiện lên trong đầu hắn vẫn chẳng làm dịu bớt tâm trạng của hắn. Ngay sau bữa sáng, hắn sẽ kéo nàng vào việc khám phá và đặt nỗi sợ Chúa sang một bên. Không có mào đầu dài dòng. Không có hoa mĩ từ ngữ gì hết. Hắn chỉ là áp đặt. Có cả khối đàn bà trong Black Jack dòm ngó tới vị trí này. Nàng có thể kiếm được khoản lương của mình hoặc đóng gói hành lý, và khi đó thì hắn chẳng thèm quan tâm đó là cái thứ gì.

Hoặc là hắn tự nhủ với mình như thế.

Khi Luke cuối cùng cũng tìm được thời gian để nói với Cassandra sau khi hắn xuống gác, hắn nhanh chóng khám phá ra rằng việc nói là sẽ áp đặt nàng thì dễ hơn là làm nhiều. Trước hết, hắn phải có được sự lưu tâm của nàng, và gào thét với nàng, điều mà hắn đột nhiên không hề muốn, hắn không chắc làm thế nào. Mỗi căn phòng trong nhà hắn, chưa kể đến vô số những vật dụng mà nàng để ý tới, dường như chúng mê hoặc nàng.

Đầu tiên nàng khám phá phòng ăn sáng, điều mà nàng đã vội vã thông báo cho hắn, là rộng lớn hơn tất cả những ngôi nhà trong thị trấn mỏ này, theo như tính toán của nàng, "hoàn toàn phung phí." Hắn thực sự có một căn phòng ăn tối khổng lồ có thể chứa được bốn mươi người. Có bao nhiêu phòng ăn tối mà một gã đàn ông cần chứ? Thế rồi nàng tình cờ bước vào phòng tắm nắng hình bát giác, nơi nàng đã dừng chân để ngắm nghía và chiêm ngưỡng từng cái cây, và tất cả đều đem lại sự kinh ngạc cho nàng như thể nàng đang ở ngoài trời. Đến lúc Luke cuối cùng cũng hướng đầu óc nàng tới mối quan tâm của hắn, hắn đang sôi lên vì mất kiên nhẫn rồi.

"Ôi, những ngôi sao," nàng nói với giọng kinh ngạc khi hắn dẫn nàng vào trong căn phòng lớn. "Em chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sách đến như vậy trong một ngôi nhà trong đời mình!"

Như bị nam châm hút, nàng di chuyển về phía giá sách được đóng ốp vào toàn bộ một bức tường. "Ôi, Luke, ông có thấy ông may mắn thế nào không? Ông có thể đọc cả năm trời mà không hết số sách vở này đâu!"

Nhiều như việc hắn thích đọc sách, Luke không nghĩ sách vở là thứ thú vị nhất của căn phòng. Mới thoạt nhìn, cả một bước tường ở cuối căn phòng được bố trí một lò sưởi bọc bằng vàng – thứ lấy từ một trong những quặng mỏ của hắn. Hầu hết mọi người không thể rời mắt khỏi thứ đó và luôn luôn hỏi xem đó có phải là vàng thực hay không?

Ngoài lò sưởi, hắn còn tiêu tốn cả một gia tài cho đồ nội thất. Bộ sofa bằng da được thiết kế riêng cùng với hai chiếc ghế bành đồng bộ. Một cái bàn viết bằng gỗ sồi được chạm khắc thủ công. Những cái đèn pha lê nhập khẩu. Một tấm thảm Ba Tư tuyệt đẹp. Chỗ nào Luke để mắt tới, hắn cũng thấy những thứ rành rành là đáng chú ý hơn. Thay vào đó, nàng dường như bị mê đi bởi những tựa đề sách mà nàng đang đọc lớn.

"Nếu em thích đọc nhiều đến vậy, Cassandra, em sẽ được mượn một cuốn sách bất cứ lúc nào em thích," hắn đề nghị khi nàng nín thở. Lại đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của hắn ra bên ngoài một trong những bộ đầm hắn đã mua cho nàng hôm quá, nàng ấn một tay lên hàng cúc trước ngực và quay về phía hắn, đôi mắt mở to thích thú. "Ồ, ông có chắc là sẽ không phiền chứ? Vì em đã kể với ông tối qua, em thích đọc sách vô cùng, và em không cưỡng lại được."

Hắn làm một cử chỉ bao quát tất cả những cái kệ sách. "Cứ chọn thoải mái."

Khẩu vị đọc của hắn, ít nhất thì Luke khá là bảo thủ và chẳng có thứ gì trên giá sách có thể gây ô nhiễm cho đầu óc của nàng. Không giống một số gã đàn ông, hắn không chỉ giới hạn tìm kiếm niềm vui thú dâm đãng trên những trang giấy, vì thế hắn hiếm khi chọn lựa điều đó cho phần sách đọc của mình. Để lấp đầy những lỗ hổng trong giáo dục của hắn, nhiều vô số kể, hắn đã hướng tới những tài liệu sách vở mang tính thông tin và văn học cổ điển.

Khi nàng quay lưng lại để đọc thêm những tựa sách, cái nhìn của hắn lại rớt trên cái áo sơ mi lần nữa. Cái đuôi áo lưng chừng nơi hông nàng, để lộ phần thân dưới của bộ đầm. Bộ này bằng lụa đỏ thắm, màu ưa thích của hắn, kiểu cách của nó hoàn toàn được lộ ra dưới lớp lụa trắng mà nàng đang khoác phủ bên ngoài. Luke thấy hắn may mắn khi nàng đã không cùng dùng bữa sáng nay mà choàng cái khăn cũ rich xấu xí của mẹ nàng, không nghi ngờ gì là chiếc khăn trở nên ngột ngạt trong không khí ấm áp của ngôi nhà.

"Cassandra," hắn rành rẽ nói, "Tôi thực sự thích nói chuyện với em. Em có thể rời mắt khỏi những cuốn sách đó đủ lâu để lắng nghe điều tôi nói không vậy?"

Nàng quay lại một lần nữa, biểu hiện hối lỗi. "Em xin lỗi. Chỉ là, thì, nó giống như là đang ở trong thư viện vậy. Papa đã đưa em đi một lần, ông biết đấy. Ở Denver, khi chúng em đi ngang qua đó. Em có thể ở đó bao lâu cũng được."

Luke ra dấu rằng nàng nên ngồi xuống. Khi nàng ngồi ghé lên một cái ghế nệm, hắn tựa người lên cái bàn và bắt chéo chân lại.

"Em vừa mới biết được một bí mật của ông," nàng đột nhiên nói.

Luke, người đang trầm ngâm cái giầy đen bóng loáng và cố gắng tìm lời để nói, thận trọng liếc nhìn nàng. Đôi mắt nàng lấp lánh, và đôi môi nàng cong lên một cách vô cùng ngọt ngào.

"Bí mật gì thế?" hắn hỏi với giọng cảnh giác, y nghĩ đầu tiên của hắn là thế nào đó mà hắn đã bỏ sót một ngăn kéo khi hắn dọn dẹp khỏi phòng nàng tối qua. Có phải nàng đã tình cờ nhìn thấy được mấy thứ đồ chơi tình dục hay là mấy trang phục khiêu dâm không nhỉ?

Nàng hơi cúi về phía trước. "Màu sắc ưa thích của ông. Là màu đỏ!" Nàng chỉ ra hình khối trên tấm thảm Ba Tư. "Trong hầu hết các căn phòng mà em thấy, đa số được trang hoàng bằng màu đỏ, chỉ là tùy theo sắc độ. Khi ông chuẩn bị phòng cho em, nó hắn cũng là theo ý ông nhỉ."

Luke thấy chới với như thể chưa bao giờ bị thế. Kìm nén cảm xúc muốn chạm lên lọn tóc đen hơi quăn rủ trên má nàng, hắn duỗi chân ra, rồi lại bắt chéo chân lại, và rồi gõ gõ ngón cái của hắn lên mặt bàn.

Nhăn nhó, hắn tự hỏi sao Cassandra lại mang vẻ không hề phòng vệ một cách kỳ lại đối với hắn. Khi hắn đưa nàng tới đây hôm qua, hắn đã hoàn toàn có ý định dẫn dụ nàng với một vài món đồ chơi đó và còn định cho nàng mặc cả mấy bộ đồ thiếu vải, những bộ đồ lót quyến rũ để làm hài lòng hắn, nhưng đó là trước khi nàng đã làm đảo ngược toàn bộ cuộc đời hắn. Có thể đó là vì nàng đã quá tin tưởng, và quá non trẻ và dễ bị tổn thương, như nàng khiến hắn cảm thấy thế. Điều gì ư? Chịu trách nhiệm về nàng ư? Hay là thậm chí có một chút tội lỗi? "Phải," hắn thừa nhận, liếc vào chiếc váy của nàng, "tôi đoán là em có thể nói màu yêu thích của tôi là màu đỏ."

Ít nhất, nó là thế cho tới khi hắn thấy nàng trong cái căn phòng kinh tởm tối qua và nhận ra rằng đó là một thứ màu sắc thực sự dâm dục. Nhắc nhỏ bản thân phải trang trí lại phòng ngủ của nàng, Luke búng ngón tay. "Việc đó nhắc tôi." Hắn quay sang xấp giấy để trên bàn và ghi nhah một lưu ý. "Màu sắc yêu thích của em là gì, Cassandra?"

"Màu xanh."

Hắn viết thật nhanh, rồi thảy cái bút xuống. Khi quay lại với nàng, hắn thở dài. "Cassandra."

"Vâng?"

"Chúng phải làm rõ một chuyện. Khi tôi thuê em làm người đồng hành được trả tiền, tôi đã sợ rằng em không hiểu những nghĩa vụ và tôi trông đợi em thực hiện."

"Ôi, em xin lỗi. Em đã nghĩ là chúng ta đã có một khoảng thời gian đáng yêu vào tối qua. Đúng thế mà. Em đoán vậy."

"Tôi cũng thích," hắn vội vàng đảm bảo với nàng. "Thực ra thì, đó chỉ là" Luke thấy thiếu ngôn từ để bày tỏ. Nói một cách tế nhị thì là hắn thiếu tài năng, và giờ hắn đang thực sự phải đối mặt với nàng, nói thẳng thừng dường như không phải là tất cả. "Tôi, ưm."

Đôi mắt ấy. Không kể cả Luke, người luôn kiêu hãnh vì bản thân có tư duy độc lập và sẵn sàng tàn nhẫn khi hắn muốn một thứ gì đó, có thể lờ đi ánh hào quang tôn thờ của chúng.

"Tôi đang trả cho em một mức lương rất cao," hắn cuối cùng cũng xoay xở được. "Chúng ta đã đồng ý như thế là khá nhiều phải không?"

Nàng gật đầu, những lọn tóc quăn đong đưa trên trán nơi cái vương miện bằng chiếc ruy băng đỏ thật nổi bật với mỗi cái gật của nàng. "Tuyệt đối đúng thế."

Hắn đằng hắng và tự nhủ là phải lờ đi giọng nói đang vang vọng trong đầu hắn, Đồ khốn. Đồ khốn nhẫn tâm.

Nếu điều này giống như là một chút xíu lương tâm đang vang vọng bên trong đầu hắn và gọi hắn bằng những cái tên xúc phạm thì Luke quyết định là hắn sẽ vui vẻ mà lờ đi cái kinh nghiệm này.

"Tôi không nghĩ là có gì bất hợp lý trong những mong đợi của tôi nếu em thực hiện những dịch vụ mà tôi đang trả tiền nhỉ, Cassandra," hắn quan sát khô khan. "Phải không nào?"

"Không gì cả." Đôi mắt nàng sẫm lại, và đôi mày cau lại. "Em đoán là mình đã thất bại trong việc làm hài lòng ông."

Điều cuối cùng mà hắn muốn là làm tổn thương nàng. "Tôi không nói như thế," hắn sửa lại. "Chỉ là muốn nói rõ hơn vì tôi sợ rằng em không hiểu, à, những điều đặc biệt mà tôi mong đợi."

"Ồ. Những điều đặc biệt. Em hiểu rồi." Nàng cắn nhẹ môi dưới. "Em xin lỗi, Luke. Mrs Whitmire đảm bảo với em rằng ông yêu thích việc chơi cờ."

"Tôi có! Chỉ là" Hắn vung hai tay lên. "Em yêu quý, chỉ là nói chuyện và chơi cờ suốt buổi tối không phải là điều có trong đầu tôi."

"Em hiểu."

Chỉ là, tất nhiên rồi, nàng không hiểu. Nhìn vào trong đôi mắt đáng yêu của nàng, Luke biết là nàng chẳng hiểu gì hết. "Em yêu quý," hắn nói thận trọng. "em có hiểu những nghĩa vụ của người vợ là gì không?"

Cái trán mịn màng của nàng lại một lần nữa cau lại. Một lát sau, sự bối rối biến mất khỏi biểu hiện của nàng. "Những nghĩa vụ của người vợ ư. Vâng, tất nhiên rồi."

"Tôi không phải đang nói về việc em may sửa những cái áo sơ mi của tôi," hắn thẳng thừng. "Tôi đang nói về những nghĩa vụ khác cơ, loại mà một người vợ thường thực hiện vào mỗi đêm cùng chồng cô ấy khi mọi người khác đều đã đi ngủ và ngôi nhà trở nên yên lặng."

Cassanda có một cái nhìn hiểu biết trong đôi mắt nàng, điều mà hắn cho là một dấu hiệu tốt.

"Những nghĩa vụ vào ban đêm," nàng lặp lại, gật gù.

"Đó chính là loại nghĩa vụ mà tôi đã thuê em làm," hắn nhẹ nhàng.

Nàng lo lắng liếc nhìn ra xung quanh phòng đọc của hắn. Hắn nghi ngờ là nàng đang cố tránh ánh mắt hắn mà thôi. Một lát sau, biểu hiện của nàng chuyển từ quan tâm tới hết sức lo lắng. Trước khi nàng có thể nhao thẳng vào một cơn mất bình tĩnh, hắn giơ một tay lên. "Tôi là một người công bằng. Tôi nhận ra rằng em đã không tham dự thỏa thuận này với một sự hiểu biết rõ ràng về những mong đợi của tôi. Sau khi biết về em rõ hơn, tôi cũng nhận ra rằng em không thể nào là" Hắn nhún vai và thở dài. "Vâng, đủ để nói, em có thể tìm thấy một vị trí kiểu như thế theo yêu cầu. Nếu như em..."

"Em không ở chính xác cái vị trí được lựa chọn," nàng chỉ ra. "Ông đã cho em và Khristos một mái nhà. Và Lye-Lye nữa, tất nhiên rồi. Đó chỉ là điều đúng đắn khi em đáp đền lại cho ông theo bất cứ cách nào mà ông cho là công bằng."

Luke có thể tin tưởng một cách sợ hãi rằng sao nàng lại dễ dàng ưng thuận đến vậy. Nhẹ nhõm, hắn chợt cười khẽ với nàng. "Tôi rất vui khi nghe thế. Và tôi phải nói là, tôi ngưỡng mộ em, vâng, chúng ta nói sao nhỉ, rất linh hoạt?"

Nụ cười của nàng là mặt trời mọc và mặt trời lặn và là cả một ngày hoàn hảo nữa. "Papa của em đã dạy chúng em là, để sống sót, chúng ta phải thích nghi."

Luke gật đầu. "Cha em là một người thông thái." Chống tay nơi mép bàn, Luke khẽ nhích người, hít một hơi thật sâu, rồi khẽ cười bẽn lẽn. Hắn nhìn nàng ấm áp. "Thành thật mà nói, tôi đã nửa trông đợi cuộc trò chuyện này sẽ trở nên xấu đi một chút. Tôi mừng vì em đã có quyết định trưởng thành và không dùng nó để chống lại tôi. Là một người đàn ông chưa lập gia đình." Hắn hạ giọng xuống. "Tốt rồi, tôi chắc là là em hiểu rằng một người đàn ông có những nhu cầu nhất định, và nếu em không sẵn sàng thực hiện chúng, tôi sẽ phải thuê ai đó khác."

Nàng trông quá đau khổ tới mức hắn bị cám dỗ muốn chạm vào nàng. "Ồ, xin ông, đừng xem xét đến việc thuê ai đó khác. Em cần vị trí này. Mặc dù em biết Khristos và em sẽ xoay sở thế nào đó, chúng em sẽ gặp vấn đề khủng khiếp nếu em mất việc."

"Miễn là em thực hiện đầy đủ phần việc của mình và việc đó khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không có lý do gì để thuê một người khác, phải không nào?"

"Em hiểu, Luke," nàng nói nghiêm túc. "Và em hứa sẽ không trốn tránh những trách nhiệm của em nữa. Sau tất cả, thật không phải khi để Mrs Whitmire chăm sóc những điều đó cho ông."

Luke bật cười. "Tuyệt đối không rồi!" Hắn tìm tới ánh mắt nàng, ngực hắn thắt lại.

"Bà ấy khá là đầy đặn, phải không?" Nàng lại mỉm cười, hùa theo.

"Đừng nói với bà ấy là tôi nói thế, vì tôi nghe thấy tiếng bà ấy thở dốc đi lên cầu thang. Tôi chắc là những nhiệm vụ đó dường như có chút áp đảo đối với bà ấy."

Nhớ lại việc bà ta đã để Khristos ngủ trong phòng kho thế nào để tránh khỏi phải rắc rối, Luke phải công nhận là thế.

Một sự im lặng căng thẳng bao trùm lấy họ. Luke cuối cùng cũng thốt lên, "Tôi thực sự thích ở bên em tối qua, em yêu quý. Đừng nghĩ là tôi không thích nhé."

Một màu hông lan trên hai má nàng. "Em cũng rất thích ạ."

Ánh mắt họ cứ dán chặt vào nhau dường như Luke không thể dứt ra được. Không cho tới khi đôi mắt nàng sưởi ấm gương mặt hắn, và nụ cười của nàng lan tỏa quanh hắn như một cái ôm trìu mền. "Đó không phải là tôi không muốn dành thời gian buổi tối để nói chuyện và chơi cờ. Tôi có muốn. Chỉ là tôi mong đợi những điều khác từ em nhiều hơn thôi."

Nàng lại gật đầu. Lọn tóc màu xám của nàng lung linh dưới ánh sáng như sợi vàng. "Không có vấn đề gì đâu. Em đảm bảo với ông, Luke, rằng em sẽ không làm ông thất vọng nữa đâu."

"Em đã không làm tôi thất vọng. Chưa bao giờ thế cả." Hắn cười tươi tắn với nàng đầy ẩn ý, khiến nàng xấu hổ. "Tôi nghĩ vỡ mộng sẽ là đúng hơn để miêu tả cảm giác của tôi."

Nàng đứng lên và vuốt vuốt chiếc váy. "Và điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Nếu ông thuê ai đó làm một việc mà họ không làm tốt, thì bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy vỡ mộng."

Luke đứng thẳng lên và đẩy người ra khỏi cái bàn. Thu hẹp khoảng cách giữa họ, hắn giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng trong tay và khẽ nâng gương mặt nàng lên. "Tôi không muốn em cảm thấy lo lắng," hắn dịu dàng. "Hứa với tôi là em sẽ không thế đi. Tôi biết tất cả chuyện này đều mới mẻ đối với em."

Nàng khẽ đặt tay mình lên cổ tay hắn. "Em là một người học nhanh, Luke, và em biết em có thể trông đợi ông sẽ kiên nhẫn. Em có thể còn nhỏ, vâng, cùng về lúc ban đầu. Nhưng được luyện tập, em sẽ thành thạo. Đó là cách em vẫn sống, em không có nhiều kinh nghiệm, và một số khía cạnh giống như là quá nhanh đối với em."

"Chúng ta sẽ làm từ từ thôi," hắn hứa. "Sẽ đơn giản thôi. Chỗ nào em thiếu kinh nghiệm, tôi lại có rất nhiều."

Nàng lùi lại, vẫn mỉm cười. "Em có thể đúc rút từ kinh nghiệm của ông, sau đó. Khi em nhận một nhiệm vụ, em muốn làm nó thật đúng."

Luke thích thế. Thật vậy, hắn có cảm giác là hắn sẽ trở thành một giáo viên rất nhiệt tình.

Khi Luke rời ngôi nhà vài phút sau đó, tâm trạng của hắn đã được cải thiện nhiều. Mặc cho cơn bão đêm qua, mặt trời đã tỏa nắng ấm áp trên đôi vai hắn khi hắn bước dọc theo vỉa hè lát đá cuội giáp với cái sân chỉn chu nhà hàng xóm, và không khí tươi mát sau cơn mưa mang mùi hăng hắc nhưng dễ chịu đến kỳ lạ của mùi khói đốt từ phía sân sau. Những bà nội trợ tất bật, mặc áo khoác ban ngày và tạp dề bảo vệ lớp váy của họ, đang vẫy vẫy tay chào buổi sáng với hắn từ trên hiên nhà họ, nơi họ đang giũ thảm hoặc quét bậc thềm. Lũ chó chạy ra hít hà cái quần len dài của hắn, rồi ve vẩy cái đuôi một cách thân thiện khi chúng lon ton chạy đi đánh dấu lãnh thổ của chúng nơi những bụi cây và chỗ hàng rào sơn trắng.

Luke không thể ngăn một cảm giác hạnh phúc, đặc biệt là khi hắn dự định đêm nay với Cassandra. Không chơi cờ, không trẻ con, không có con chó hôi hám. Không phải tối nay. Lần đầu tiên trong một thời gian rất lâu rồi, hắn có thể sợ hãi chờ đợi một ngày của hắn kết thúc để hắn có thể nhanh chóng về nhà.

Khi Luke rẽ bước qua Đường Gambler nơi góc phố Diamond, cái nhìn của hắn bắt gặp một cửa hàng đồ khô. Jed Wilson, chủ sở hữu, đang quét tước phía bên ngoài, chiếc tạp dề trắng bay bay trong cơn gió buổi sớm. Sau khi nhìn cả hai hướng, Luke băng ngang qua đường.

"Buổi sáng tốt lành, Jed!"

Chủ cửa hàng khẽ giật mình, rồi đẩy cái kính lên để nhìn cho rõ Luke. Chuyển cây chổi sang tay kia, ông vuốt cái đầu bóng lừ của mình. "À, Mr Taggart. Anh khỏe chứ?"

"Rất tốt, rất tốt." Luke ngừng lại, hai tay đút vào trong túi quần, cái áo jacket màu nâu của hắn xô lên chỗ cổ tay để lộ tay áo lụa màu vàng. "Nói đi, Wilson, ông có bộ váy ngủ nào không? Thứ gì đó vừa vặn cho một cậu nhóc nhỏ thó ấy."

"Chắc chắn rồi." Bước tới cánh cửa, Jed chống cái chổi của ông lên góc tường màu xám và vẫy Luke đi theo ông. Khi vào bên trong, ông đi lòng vòng xuống một lỗi, rồi rẽ trái, bàn tay lướt nhẹ trên những ống vải và đều thêu tay được bày biện trên bàn và kệ.

"À, đây rồi," Wilson nói khi ông ta dừng bước. "Anh cần cỡ nào?"

Luke mím miệng. "À." Hắn đưa một tay ra để tả chiều cao của Khristos. "Cao khoảng cỡ này, hơi gày gò một chút. Tôi cần nó cho cậu nhóc nhà Zerek, Khristos. Có lẽ ông biết cậu bé?"

"Ồ, vâng! Cậu nhóc học cùng lớp với Zachariah." Jed lúc lắc cái đầu của ông.

"Tôi đã nghe về cha và cậu anh trai lớn của thằng bé bị ném vào tù. Thật hổ thẹn mà. Milo Zerek khi làm cho tôi luôn luôn là một người ngay thẳng, trung thực và đáng tin cậy. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe tin ông ấy lại khai mỏ trái phép, đặc biệt lại là một trong những cái mỏ của anh nữa. Chẳng bao giờ biết được một người đàn ông ngốc nghếch thế nào."

"Vâng, ông có thể chẳng bao giờ nói trước về mọi người, tôi đoán vậy."

Wilson lắc đầu. "Tôi không cho là thế. Zerek chưa bao giờ từng cố nài ép tôi cho vay, giống như một vài gã ngốc từng làm. Trong những cuốn sách của tôi, điều đó thường là dấu hiệu của một phẩm chất tốt." Ông ta kéo ra một tấm vải màu xanh từ giữa chồng vải. "Cái này sẽ vừa đấy." Ông ta vuốt vuốt những họa tiết dệt nổi. "Vừa đẹp lại vừa ấm áp nữa."

Luke cầm lấy tấm áo may sẵn và giơ lên để kiểm tra. Nó trông quá nhỏ so với hắn. "Ông chắc là nó sẽ vừa chứ?"

"Nếu không, anh có thể đem đổi mà." Jed nháy mắt. "Nhưng tôi có mắt nhìn cỡ mà, anh biết đấy. Đặc biệt là khi chúng lại liên quan tới mấy cậu bé đang tuổi lớn, mà tôi cũng đang có một đứa đấy." Ôm hai tay lên cái bụng bự của mình, Wilson xoay người trên đôi giày cao gót của ông ta. Đôi mắt nâu của ông lấp lánh tò mò bên dưới cặp kính. "Tôi có thể hỏi tại sao anh lại mua cho cậu bé đó chiếc áo ngủ không? Dường như đó là một thứ kỳ lạ, vì có thể dẫn tới việc cậu bé bị cho là bắt quả tang ăn cắp đồ của anh."

Luke vắt cái áo ngủ lên cánh tay. Biểu hiện trên gương mặt Wilson rung lên hồi chuông cảnh báo trong tâm trí hắn. Nếu hắn nói điều gì đó sai, thì nó có thể trở thành mồi ngon cho đám buôn dưa lê, và nàng tình nhân xinh xắn bé nhỏ của hắn sẽ bị tổn thương. Thường thì Luke chẳng hơi đâu mà đi lo lắng về những kẻ khác nghĩ gì. Hắn làm những gì hắn muốn, và có quỷ mới chặn họng được những kẻ đơm đặt. Nhưng đó là trước khi hắn kết giao với một thiếu nữ trẻ trung trong trắng với trái tim quá dễ bị tổn thương.

"Zerek đang bị bắt giam bỏ lại đám con của nhà ấy không nơi nương tựa," Luke nói, cố gắng chỉ ra điểm then chốt. "Chẳng có ai đứng ra để chăm lo cho lũ trẻ, nên tôi đã để nghị chúng đến ở chỗ tôi. Như thế tốt hơn việc nhìn thấy chúng bị ném ra đường. Tôi sẽ không tài nào ngủ nổi với lương tâm của mình."

"À." Giọng Wilson tỏ vẻ bất ngờ lắm, nhưng lại chẳng có gì là bất ngờ cả.

"Đứa trẻ cần có quần áo tử tế, tôi không thể để nó ăn mặc rách rưới được," Luke giải thích. "Khi tôi nhìn thấy ông bên kia đường, tôi chợt nhận thấy ông hắn sẽ có thứ gì đó thích hợp cho thằng bé."

"Anh rõ ràng là người nhân ái, nếu anh không phiền khi tôi nói thế, đặc biệt là trong trường hợp này. Thật là kinh tởm nếu một gã đàn ông làm điều gì đó dơ bẩn, thế rồi lại thấy bản thân hắn đi hỗ trợ cho những đứa trẻ của kẻ phạm tội."

"Không hẳn thế. Quản gia của tôi, Mrs Whitmire, luôn cần một đôi tay nữa, và cô con gái nhà đó có thể giúp việc nhà. Tôi tính toán là cô gái có thể kiếm tiền nuôi được họ."

Luke không chắc đó có thực thế không hay thậm chí là tại sao hắn nói thế. Sự thật thì thật ngớ ngẩn để mà bận tâm. Sớm haymuộn, thì những người trong thị trấn sẽ nhận ra chuyện gì đang diễn ra, và danh tiếng Cassandra sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Bằng cách trốn tránh sự thật bây giờ, Luke chỉ là đang trì hoãn sự việc không thể tránh khỏi.

"À, vâng." Wilson cười nhẹ. "Theo tôi hiểu, Cassandra được tận dụng trong mọi việc. Lau dọn Nhà thờ Công giáo, anh biết đấy, và tôi tin là cô bé thường xuyên ra vào giúp đỡ tu viện là điều tốt. Tiểu thư Ánh dương bé bỏng, Cha Tully đã gọi cô bé như thế."

Luke mỉm cười với bản thân, vì cái tên gọi ấy thật hợp với nàng. Khi hắn ở bên nàng, hắn thường cảm thấy như ánh mặt trời vừa ló dạng sau lớp mây mù. Vài người khẳng định tiền bạc không thể mua được hạnh phúc. Luke không đồng ý. Hắn vừa mới mua cho bản thân hắn đấy thôi, tất cả được bọc lại với một cái nơ màu đỏ trên những lọn tóc quăn màu xám óng ả. Chết tiệt. Thay vì đi tới văn phòng, hắn lại muốn quay thẳng về nhà. Sẽ là địa ngục khi phải chờ đợi cả một ngày để có được nàng trên giường hắn. Hắn muốn nàng ngay bây giờ, với sự khẩn thiết khiến hắn đau đớn. Nếu không phải có những vấn đề kinh doanh khiến hắn phải có mặt ngay lập tức, hắn sẽ làm chính xác cái điều đó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top