Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

CHƯƠNG BA Phần 1

 Nhiều đêm sau đó, Cassandra đang nấu bữa ăn tối và lắng nghe cậu em trai mới tám tuổi của nàng, Khristos, đọc thuộc lòng phép cộng thì Ambrose mở toang cánh của của căn phòng một gian. Khi anh cúi xuống đặt túi đồ ăn trưa và chiếc đèn mỏ bên dưới cái chốt cạnh cửa, anh vẫy vẫy một tờ báo về phía nàng, khuôn mặt đẹp trai lấp lánh nụ cười và đôi mắt xanh rạng rỡ.

"Đoán xem em đang nhìn thấy gì này!" anh hét lên.

Đặt nắp ấm đun nước trở lại, Cassandra hỏi, "Ambrose Zerek?"

"Có hơn cả Ambrose Zerek," anh nói, đập đập cuộn giấy vào lưng bàn tay. "Em đang chiêm ngưỡng một người đàn ông sắp trở thành giàu có, bé Cassie à. Papa và anh đã quyết định trở thành đối tác với Peter Hirsch! Bọn anh đã ký xong hợp đồng lúc tan ca tối nay."

Sau khi thảy cuộn giấy lên mặt bàn gần ngọn đèn dầu, anh ôm lấy eo Cassandra và xoay nàng quanh căn phòng. Trong lúc ấy, anh va vào một cái xô lớn cũng như một chiếc ghế bếp bay vèo đi. "Chỉ trong bốn giờ, bọn anh đã tìm thấy nhiều dấu hiệu tại hố đào của anh hơn bao giờ hết! Có mạch quặng ở đó, Cassie yêu quý. Anh cảm thấy nó từ trong xương tủy. Chúng ta sẽ giàu có!"

Những bài học bị lãng quên, Khristos nhảy lên trên bàn, đôi mắt xanh thẳm của cậu sáng ngời. "Aii—ii!" cậu hét lên lanh lảnh, làm rung cả bức tường mỏng. "Khi nào anh giàu, anh sẽ mua các thứ cho em chứ, Ambrose?"

Bị đánh thức bởi những tiếng động lớn, Lycodomes, con chó của Cassandra, chui ra từ gầm bàn và bắt đầu sủa. Một con vật to lớn với bộ lông vàng và trắng xù xì, có mảng hói kéo dài suốt một bên hông, Lycodomes quả là to lớn so với ngôi nhà bé nhỏ. Cassandra đã sợ Ambrose sẽ vô tình giẫm phải ngón chân con vật cưng của nàng.

"Nằm xuống, Lycodomes," nàng thở hổn hển giữa những tràng cười vui vẻ. "Ambrose, ngừng lại đi! Nếu anh không tự làm gãy cái cổ ngốc nghếch của anh, thì anh cũng sẽ làm gãy của em mất thôi."

"Ambro-oo-ose!" Kristos gào lên. "Anh sẽ mua cho em nếu anh giàu chứ?"

"Bất cứ thứ gì em muốn!" Ambrose nói với một tràng cười lớn. "Giới hạn là bầu trời nhé, em trai. Em cứ chờ mà xem."

Thở hổn hển dưới áp lực của cánh tay ông anh trai đang ôm quanh eo nàng, Cassandra đẩy bàn tay vào đôi vai mạnh mẽ của anh trai. "Thả em xuống, ông anh ngốc nghếch này, trước khi anh nghiền nát xương sườn của em đấy!"

Ambrose xoay nàng thêm một vòng nữa, rồi thả nàng nhẹ nhàng xuống. Cassandra lùi lại, vẫn đang cười khi nàng cố gắng vuốt lại mái tóc mình. Nàng quá vui khi thấy Ambrose hào hứng như vậy. Thường thì khi anh về nhà vào buổi tối, hai chân của anh như kéo lê đi, và có một cái nhìn vô vọng, xa xăm trong đôi mắt anh. Không giống như papa nàng, Ambrose chưa bao giờ thực sự theo đuổi cơn sốt vàng. Anh làm việc trong các hầm mỏ với Papa chỉ vì gia đình họ cần khoản thu nhập thêm này, nhưng Cassandra biết trái tim của anh không ở nơi đó.

Sau khi vỗ vỗ vào đầu Lycodomes và xùy nó vào gầm bàn, Cassandra nói, "Vậy là, mọi chuyện đã được quyết định rồi. Anh và Papa và Mr Hirsch là cộng sự à?" Nàng đứng thẳng lên để buộc lại dây tạp dề. "Em cứ nghĩ là Papa đã nói là ông muốn nghĩ về chuyện này thêm vài ngày nữa chứ."

Phấn khích lấp lánh trong đôi mắt Ambrose khiến Cassandra cũng náo nức. "Hirsch rất hứa hẹn, anh đoán Papa đã đổi ý."

Peter Hirsch là một nhân viên mới tại Mỏ Taggart, và mấy ngày gần đây, ông ta là tất cả những gì mà papa và anh trai của Cassandra nói chuyện đến. Như hầu hết công nhân mới, Hirsch được chỉ định làm việc dưới quyền của Milo để được đào tạo, và ngay từ ngày làm việc đầu tiên, ông ta đã thiết đãi nhà Zerek với những câu chuyện kỳ diệu về số vàng lớn mà ông ta chắc chắn sẽ tìm thấy trong hố đào của mình. Tất cả những gì ông ta cần, ông ta nói với họ, là hai người cộng sự với những cái lưng khỏe mạnh để có thể giúp ông ta đập vỡ những tảng đá.

"Papa đâu rồi anh?" Cassandra hỏi Ambrose. "Ông vẫn đang ở với Mr Hirsch à?"

Ambrose cười toe toét và gật đầu. "Anh quá nôn nóng muốn báo tin cho em, anh đã về nhà trước. Ông sẽ về ngay thôi."

Lúc nào cũng ý thức rằng cha và anh trai nàng ít nhất cũng được ngủ đủ giấc nếu không phải chờ đợi bữa tối, nàng nói, "Vậy tốt nhất là em sẽ dọn bữa tối lên luôn." Nàng rót nước từ một cái bình trà đặt trên bếp vào trong một cái chậu để nàng có thể rửa sạch tay. Nàng yêu quý Lycodomes, dù nó hôi hám, và nàng đã dùng tay để nựng nó. "Em cá là anh và Papa đã đói ngấu rồi. Anh đã chạy về nhà tối nay nhỉ."

"Còn hơn cả thế ấy chứ," Ambrose thêm vào. "Anh cảm thấy rốn mình như dính chặt vào xương sống rồi ấy. Công việc kéo dài tới tận mười giờ mà không có bữa ăn nhẹ nào cả lúc đổi ca quả là không dễ dàng chút nào, nói cho em biết thế. Và giờ chúng ta đã trở thành cộng sự với Peter Hirsch, Papa đang nói chuyện công việc mỗi tối đến tận mười một giờ. Em có tin nổi không? Ông chắc chắn là rất vui."

Với một chút mỉa mai trọng giọng nói, Cassandra hỏi, "Và trong khi anh đang làm việc trong cái hố của Hirsch, anh có tìm thấy bất kỳ cục vàng tự nhiên nào có kích cỡ như những viên bi nằm nổi trên bề mặt, như ông ta đã nói là anh nhất định sẽ tìm thấy không?"

"Vẫn chưa." Ambrose cởi áo khoác và treo lên mắc. "Nhưng không thể nhụt chí, Cassie. Chẳng có gì nói rằng bọn anh sẽ thậm chí không tìm được một vài mẩu vàng. Có vàng ở đó. Anh cảm thấy nói trong xương tủy mình." Anh cười tươi tắn lần nữa. "Em biết anh mà. Papa luôn thấy phấn khích, mà anh thì hầu như không bao giờ thế."

Đó là sự thật. Ambrose là ngài Thomas đa nghi mà ai cũng biết ngay từ giai đoạn khảo sát. Thực tế là anh dường như nghĩ rằng cái hố đào đặc biệt này thực sự có thể có vàng phải là một dấu hiệu tốt.

"Sẽ ra sao nếu anh và Papa thực sự chạm tới mỏ vàng?"

Nàng lấy bốn đĩa súp ra khỏi chạn bát. "Nếu có người đàn ông nào trên quả đất này xứng đnags với sự may mắn đó thì là Papa. Ông đã làm việc quần quật suốt như vậy."

Giọng nàng nhỏ dần. Trong tâm trí nàng, nàng đã cố gắng hình dung ra sẽ thích biết bao khi sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ, rộng rãi và có tất cả tiền mà họ cần. Một hình ảnh về đôi giày da bóng bẩy trong tủ kính cửa hàng hiện ra trong tâm trí nàng, và nàng cảm thấy háo hức. "Ôi, anh Ambrose, em thực sự hy vọng hai người sẽ đạt được thứ gì đó lần này, vì Papa không thể nào lại bị thất vọng thêm lần nữa đâu."

"Em cũng thế!" Khristos phụ họa theo. "Em muốn có một khẩu súng ngắn cho riêng mình. Em không bao giờ có một khẩu súng thực sự cả."

"Chưa, không phải là không," Cassandra sửa lại, quay sang xoa đầu cậu em trai. "Em nói một khẩu súng ư? Chị không biết là em khao khát một khẩu súng thật đấy."

"Em đang dần trưởng thành, Papa nói thế," Khristos nhắc cho nàng nhớ. "Chỉ có con nít mới chơi với mấy khẩu súng đồ chơi."

Nàng nháy mắt bí ẩn với Ambrose. "Đang lớn bổng lên rồi, đúng thế. Chị đã phải thả gấu quần cho em tới hai lần trong ba tháng vừa qua. Kỳ trả lương tới, nếu có thể, chúng ta sẽ cần mua cho em quần dài và đôi giày."

"Có lẽ anh có thể làm thêm giờ," Ambrose trầm ngâm lên tiếng. "Quản đốc ca đêm lúc nào cũng cần thêm một người để làm bù cho ai đó không đến."

"Anh đừng nghĩ tới chuyện đó." Cassandra cầm chiếc muỗng gỗ để múc món hầm. "Anh làm việc như thế là đủ rồi. Bên cạnh đó, nếu Peter Hirsch nói thật về tuyên bố của ông ta, ai nói là anh lại cần làm thêm giờ chứ? Chúng ta có thể sẽ giàu có vào kỳ trả lương tới thì sao."

Ambrose cười khúc khích. "Thế thì, hẳn là đáng mong đợi lắm đây. Vì nếu tất cả suôn sẻ, anh có thể vài miếng vàng để thanh toán. Chúng sẽ đủ để mua quần áo và giày dép cho Khristos." Chống hai tay lên hông, anh ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại một lúc. "À, Cassie, như thế không tuyệt sao ? Anh khó có thể tin rằng ông ta đã đề nghị nhà mình làm cộng sự với ông ta. Một cái hố giàu quặng như thế! Có lẽ mọi thứ cuối cùng cũng đã trở nên tốt đẹp hơn rồi."

Liếc nhìn qua vai, Cassandra hỏi, "Có phải hợp đồng hợp tác anh vất trên bàn đấy không? Nó sẽ bị món hầm dây ra mất đấy."

Cầm tờ giấy lên và cuộn nó lại một cách cẩn thận, Ambrose để nó lên kệ để đồ trang trí cho an toàn. Rồi, móc một chân vào cái xô lớn anh vừa để nó ở đó lúc trước, anh đặt nó trở lại bàn và ngồi xuống. Cassandra không nỡ nhắc anh rửa ráy. Sau nhiều giờ làm việc quần quật, papa và anh trai nàng luôn bị kiệt sức khi họ cuối cùng cũng về đến nhà.  

CHƯƠNG BA Phần 2

  Nàng đặt bát canh hầm lên trước mặt hai anh em, rồi quay lại chỗ bếp để múc đầy bát cho Papa và nàng. Milo bước vào ngay lúc đó, mệt mỏi hằn lên gương mặt ông, đôi mắt ông thâm quầng nheo lại cản bớt ánh sáng lóa khắc nghiệt của những chiếc đèn mỏ suốt thời gian làm việc.

"À, bé Cassie yêu quý. Con ngoan quá. Đồ ăn nóng hổi luôn chu đáo, và bếp lửa sưởi ấm cái mớ xương già này của cha."

Cassandra nhón chân lên để hôn nhẹ lên gò má râu ria của cha nàng. Ông có mùi của đêm, của gió lạnh, lá thu rụng, và cả mùi của cây thường xanh nữa. "Papa ngồi đi. Con biết là cha hẳn rất mệt rồi."

Sau khi đặt chiếc đèn mỏ và hộp ăn trưa của mình xuống, Milo cởi chiếc áo khoác len nặng trịch của ông, rồi tháo chiếc quần nhựa ra. Ông ngồi trên giường của ông, cái giường được đặt ngay bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, kéo mạnh đôi ủng của ông ra. "Thật ngạc nhiên, cha không cảm thấy mệt mỏi suốt cả tối. Thực ra thì cha nghĩ chúng ta nên ăn mừng." Ông nháy mắt với Ambrose khi ông đứng dậy và bước về phía bàn ăn. "Con thấy sao, con trai? Có muốn uống một chút với cha của con không?"

"Con có được uống một ngụm lần này không ạ?" Khristos hỏi khi Milo kéo ghế ngồi ở phía đầu bàn.

"Những cậu bé tám tuổi không được uống rượu," Ambrose thông báo với cậu. "Rượu sẽ khiến em không lớn nổi nữa đâu."

"Ứ phải," Khristos la lên. "Chị Cassandra đã cho em uống khi em bị ốm, và nó không bao giờ làm em không lớn nổi hết."

Cassandra đặt bát canh hầm trước mặt cha, rồi quay sang đặt bát canh lớn chính giữa bàn để ai cũng có thể múc đầy bát cho mình lúc hết. Vừa đẩy nhẹ cái đèn lồng, nàng liếc Ambrose cảnh cáo. "Chị làm cho em một cốc rượu pha[1] nhé, Khristos?" Những cốc rượu pha của nàng thỉnh thoảng cho em trai uống hầu như chẳng có chút rượu nào. "Em thích chúng, và chúng ta vẫn còn một ít sữa trong bình."

"Em làm hư nó đấy, Cassandra," Ambrose càu nhàu.

Nàng nhướn một bên mày. "Em cũng làm hư cả anh rồi, và em chưa bao giờ nghe thấy anh phàn nàn hết. Bên cạnh đó, như Papa nói, tối nay mình liên hoan mà, và Khristos cũng là một phần của gia định như tất cả mọi người. Thằng bé cũng nên có một cốc nhỏ chứ nhỉ."

Khristos cười toe toét, lộ ra cái lỗ trống của cái răng cửa mới thay. "Cho em thêm một ít quế với nhé, được không ạ?" cậu hỏi đầy hy vọng.

"Chị hết quế rồi, nhưng còn một ít hạt nhục đậu khấu."

"Chị cũng sẽ có một cốc rượu pha chứ?" Khristos hỏi nàng.

"Chị sẽ thành nữ tu, Khristos. Nữ tu sĩ không uống rượu pha."

"Sao chị biết thế?"

"Chị biết thế. Có lẽ chị sẽ uống một ít sữa nóng với hạt nhục đậu khấu, thay vào đó. Thế làm em vui chưa?"

Cầm bát nước hầm của nàng bằng cả hait ay, Cassandra ngồi xuống cái xô úp ngược đặt bên cạnh cậu em trai nhỏ. "Anh Ambrose nói nhà Hirsch tuyên bố rất khả quan, Papa." Mùi hăng hắc của dầu đèn cùng với mùi thơm của món hầm bị trộn lẫn với nhau khi nàng dùng muỗng súp đầu tiên. "Cha có nghĩ điều này là dấu hiệu may mắn của cha không ạ?"

Một bên má phồng lên với miếng thịt đang nhai, Milo gật đầu và nuốt xuống. "Có nhiều dấu hiệu khả quan lắm." Đôi mắt xanh biếc của của ông lấp lánh tươi vui. "Nói cho con nghe nè, Cassandra, khi Peter Hirsch đến làm việc tại Mỏ Taggart, đó chính là ngày may mắn của chúng ta. Tưởng tượng mà xem, có một cơ hội giàu có như vậy, mà không ai giúp anh ta làm cả." Milo mỉm cười rõ ràng là hoài nghi về vận may của họ. "Anh ta cần người hợp tác. Chúng ta thì cần một đề nghị tử tế. Một thỏa thuận sẽ khiến chúng ta trở nên giàu có, không sai được đâu."

"Ôi, Papa, con cũng mong thế!" nàng nói. "Cha đã vất vả quá nhiều, vì tất cả chúng con. Lần nay mọi việc sẽ thuận lợi và trôi chảy thôi."

Kristos tròn xoe đôi mắt xanh biếc nhìn cha. "Nếu nhà mình giàu, con muốn có súng ngắn, Papa. Con lớn rồi mà, đúng không ạ?"

"Gần gần thế thôi. Con lớn nhanh như là cỏ dại ấy, và đúng như thế thật."

"Con cũng muốn có một cây sáo nữa, giống như là thứ mà chúng ta thấy trong catalog," cậu nhóc nói thêm. "Nếu nhà mình giàu, con cũng có thể có một cây sáo chứ, Papa?"

"Con có thể có nửa tá luôn ấy chứ!" Milo hứa. Quay sang Cassandra, ông nói thêm, "Con con, tiểu thư, sẽ có thêm thật nhiều váy đầm mới, chật đầy đủ của con thì thôi."

Lúc này đây, Cassandra chẳng có phòng ngủ riêng, chứ đừng nói gì đến một tủ quần áo cho riêng nàng. Ngôi nhà một gian này chỉ đủ không gian cho cái bếp lò, cái bàn và những cái giường của họ. Số quần áo ít ỏi của họ được treo trên một cây gậy ở góc phòng. "Con chẳng cần có nhiều váy áo đâu, Papa. Một hoặc hai bộ là đủ rồi ạ."

Nhưng, ôi, thế mới tuyệt làm sao, một giọng nói nho nhỏ lướt trong đầu nàng. Cảm giác sẽ tuyệt vời biết bao khi tấm vải lụa, satin mịn màng trên da mình thay vì thứ sợi bông thô ráp mà nàng đang mặc khi nàng cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi và chiếc váy dài tay rộng bằng len thô của mình.

Ambrose chống khuỷu tay lên cái bàn tạm, được kê bởi hai cái kệ và vài tấm ván. "Mọi người biết anh thích gì không? Một cái máy ảnh và một cái mũ phớt đẹp."

"Đừng quên là em muốn một khẩu súng ngắn đấy!" Khristos nhắc anh trai.

"Anh nghĩ em vẫn còn quá nhỏ cho vụ súng ống, Khristos," nói với cậu bé. "Em sẽ đợi thêm vài năm nữa. Một cú giật của khẩu mười hai ly thì em sẽ bẹp dí mất thôi."

Bên dưới gầm bàn, Cassandra đá vào chân ông anh trai bằng mũi giày của nàng. Ambrose nhảy dựng lên. "Ối!"

Nàng choàng cánh tay quanh vai Khristos vì cậu đang chực khóc nhè. "Đừng tin anh ấy, Khristos. Chị sẽ cho em ăn thêm, và lần này Papa giàu lên thì em cũng đã đủ lớn hẳn để xử lý một khẩu súng ngắn rồi."

Đó là một lời hứa mà Cassandra cảm thấy khá an toàn khi nói. Thậm chí nếu mỏ của nhà Hirsch có chứa đầy vàng, thì cũng vẫn mất một thời gian rất dài trước khi papa của nàng chạm được đến nó. Chỉ có ba người đàn ông vật lộn với đống đất đá, làm việc trong một cái hầm đang chậm lại.

"Cha sẽ mua cho con một khẩu súng," Milo đảm bảo với cậu út. "Đừng lo. Sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ có mọi thứ chúng ta từng mong muốn."

Cassandra thở dài mơ màng khi nàng húp thêm một muỗng súp nữa. Sẽ thú vị biết bao được chiêm ngưỡng tất cả những thứ mà nàng muốn có. "Cha biết con muốn gì không, Papa? Còn hơn cả váy áo ấy? Một cái toa-lét trong nhà."

"Ý em là một cái buồng vệ sinh à?" Ambrose hỏi.

"Đừng khiếm nhã vậy chứ."

"Có gì khiếm nhã khi nói buồng vệ sinh chứ?"

"Từ đó chẳng văn minh gì cả. Toa-lét là cách nói tiếng Pháp đó anh."

"Ừ, phải rồi, chúng ta đâu có phải là người Pháp đâu."

Giữ cái thìa trong tay như một cây bút chì, Cassandra vẽ những vòng số tám nho nhỏ trên lớp váng mỡ trong đĩa nước hầm của nàng. "Nó không tốn kém lắm đâu nhỉ, Papa? Có một cái toa-lét trong nhà ấy? Không còn bị run rẩy khi phải đi ra ngoài giải quyết nhu cầu trong những đêm đông giá lạnh nữa. Có vài người ở ngay trong Black Jack này đã sắm đấy, cha ạ."

Milo ngạc nhiên. "Con nói sao. Ngay ở Black Jack này à?"

Cassandra gật đầu. "Một cô gái ở cửa hàng buôn đã kể cho con nghe thế."

"Cassandra," cha nàng rầy, "Cha nghĩ là mình đã nói rất rõ ràng rằng cha không muốn con nói chuyện với người lạ mà. Đi thẳng tới nhà thờ hoặc tu viện thôi, nhớ không? Không được la cà."

"Con chỉ dừng lại để mua đồ có chút xíu thôi mà, Papa," Cassandra thanh minh. "Và Zelda không phải là người lạ. Cô ấy giúp việc cho tu viện. Không thường xuyên như con. Nhưng cô ấy là một cô gái Công giáo tốt, và chúng con chỉ có ghé thăm khu buôn bán có chút xíu thôi ạ."

Có vẻ nguôi nguôi, cha nàng nói, "Chỉ là phải nhớ lời cha đấy nhé, hmm? Không được la cà ở mấy khu cửa hàng hay nấn ná ở bên ngoài để ngắm nghía mấy thứ đồ đẹp đẽ được trưng bày quá lâu. Thị trấn này đầy rẫy những kẻ côn đồ sẽ không ngần ngại mà lợi dụng con, dù chỉ là có chút xíu cơ hội."

Không hoàn toàn chắc chắn về cái gọi là "lợi dụng" ấy, Cassandra chỉ gật đầu. Nàng từ lâu đã hình thành thói quen vâng theo mọi quy tắc của cha mà hiếm khi hỏi lý do. Papa là một người rất thông thái, và nàng biết ông chỉ vì lợi ích tốt nhất cho nàng, dù những việc ông đề ra đôi khi rất khó tuân theo. Được giáo dục bởi các nữ tu, việc học hành của nàng thường bập bõm vì chẳng có mấy bà xơ trong các thị trấn mỏ như là nơi nàng đang sống, Cassandra biết rằng hiểu biết của nàng về thế giới còn quá nhiều thiếu sót. Cha nàng có ý định cứ để nó như thế.

"Ta đã hứa với mama của con là ta sẽ nuôi dạy con trở thành một quý cô," ông luôn luôn nhắc nhở nàng khi nàng phàn nàn. "Và con sẽ không thành một quý cô được nếu cha để cho con đi học thường xuyên và lang thang trên các con phố trong những thị trấn mỏ như thế này. Tính cộng đồng của mọi người ở những nơi như thế này làm trầy trụa một con người. Điều này thì khác đối với các anh em trai của con. Một ngày nào đó chúng sẽ làm việc trong các hầm mỏ, và sẽ chẳng có ai giữ chân được chúng. Nhưng mama của con mong muốn điều tốt lành hơn cho con gái mình, và Chúa chứng giám, cha sẽ thực hiện mọi mong ước của bà."

"Con luôn luôn hiểu mà, Papa," Cassandra dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt cha nàng. "Con biết là cha luôn làm thế."

"Cha biết là con luôn cố gắng," ông chỉnh lại với một cái nháy mắt. "Con là một cô bé ngoan. Nhưng đôi khi con có chểnh mảng chút ít." Lấp lánh một nụ cười, ông nói, "Cha xin lỗi vì đã cắt ngang như thế. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Chị ấy đang nói với chúng ta về những cái toa-lét ạ," Khristos nhắc mọi người. "Chị kể nữa đi, Cassie!"

Cố gắng tập hợp lại những ý nghĩ, Cassandra cau mày. "Ôi, Zelda nói là nó có một sợi xích nhỏ gắn ở phía trên thùng nước. Khi mình kéo sợi xích, cái thùng nước sẽ trống rỗng, và mọi thứ trong toa-lét sẽ bị dội ra ngoài."

Khristos nhăn mũi. "Vậy tất cả chất bẩn sẽ đi đâu chứ?"

Cassandra cân nhắc một lúc. "Vào một cái hố, chị đoán vậy."

"Kinh quá. Em không muốn bị ngã vào đó đâu!"

Ambrose cười khúc khích. "Để xem Cassie có còn nói về toa-lét nữa không sau khi bị ngã vào nó!" Anh lùi lại trên cái xô của mình, tránh mũi chân của Cassandra trước khi nó tiếp cận được với ống chân của anh lần nữa. "Sao rồi, Mập Lùn[2]? Chân ngắn quá à?"

"Em đã nói rồi, Ambrose, đừng có gọi em là Mập Lùn chứ. Và em không có ngắn chân."

"Em còn chưa tới cằm anh, thậm chí là đã đi cả giày của em rồi thôi."

"Thôi nào," Milo xen vào. "Tối nay không có thời gian để tranh cãi linh tinh thế. Chúng ta phải vui vẻ chứ." Ông vỗ vỗ vào cái túi áo ngực màu sọc caro đỏ của ông. "Cha có một thỏa thuận ở đây sẽ đem lại cho cha một phần ba quyền lợi từ một mỏ quặng. Ambrose giữ một phần ba. Vậy là nhà Zerek giữ tới hai phần ba quyền lợi, cũng tức là hai phần ba lợi nhuận. Đó mới là điều chúng ta nên nghĩ chứ."

Bị phân tâm bởi ánh mắt lấp lánh đầy hào hứng của cha, Cassandra hỏi, "Cái mỏ ấy ở đâu vậy, Papa? Nó chắc xa lắm vì cha và anh Ambrose phải đi bộ mỗi đêm sau khi hết giờ làm?"

"Đó là phần lớn nhất," Ambrose thêm vào. "Nó chỉ ngay phía trên dải núi tính từ Mỏ Taggart, mặt sau của Núi Taggart." Ánh đèn chảy tràn trên dáng hình anh, anh cúi người về phía cái bàn, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. "Hãy nghĩ mà xém, Cassandra. Chúng ta sẽ vận chuyển quặng ra khỏi chính ngọn núi đã khiến Luke Taggart trở thành một người giàu có!"

Đó là một điều thú vị, Cassandra công nhận. "Làm thế nào mà Mr Taggart lại cho phép mọi người quyền khai mỏ ngay phía bên kia núi của ông ta chứ?"

Ambrose nhún vai và mỉm cười. "Cứ nện anh đi! Papa và anh đã nghĩ là ông ta đã thu xếp mọi thứ. Vì Peter Hirsch có giấy phép, tất cả đều hợp pháp và có được đóng cùng một dấu công quyền. Papa và anh thậm chí còn kiểm tra kép đường ranh giới để đảm bảo ông ta không phạm sai lầm. Nó còn hơn cả thế, tất cả đều hợp pháp."

Núi Taggart đầy vàng ; mọi người trong thị trấn đều biết thế. Nàng quay cái nhìn hoài nghi sang cha mình. "Ôi, Papa! Con rất mừng cho cha. Sau bao nhiêu năm vất vả, chuyện này thực sự có thể xảy đến với cha rồi."

"Cho tất cả chúng ta, con yêu, không chỉ riêng cha đâu." Milo nháy mắt với con gái. "Cha đã thấy mạch quặng tối nay. Không nhiều, con à, nhưng nhiều hơn cha đã tìm thấy tại hố đào của chúng ta dù ta đã làm việc với nó hàng tuần trời." Ông chậc lưỡi. "Bà[3] ấy ở đó. Nhớ lấy lời cha, con yêu, bà ấy ở đó, chỉ là đang đợi chúng ta tìm ra."

Quyền khai mỏ trên Núi Taggart. Cassandra nhắn mắt lại một lúc, khó mà tin được điều đó.

Bỏ quên món hầm của mình, nàng đứng lên và làm một bước duyên dáng quanh chiếc bàn, cận thẩn để không đá trúng bất cứ cái chảo nào được để ở những chỗ nhất định, vốn dùng để hứng những chỗ mái dột.

"Ôi, Papa. Nếu như nó thực sự giàu quặng thì sao?" Nàng dừng bước. "Nó không tuyệt vời sao?"

Milo cười khúc khích. "Nào giờ thì con thấy sao cha lại đang muốn ăn mừng rồi chứ." Ông ra hiệu cho Ambrose. "Lấy chi whiskey của cha đi, con trai."

Cassandra ôm lấy eo mình. "Và con đoán là mình tốt hơn nên cải thiện những bữa ăn trưa của hai người từ ngày mai nhỉ. Có thêm bữa phụ để hai người không bị mất sức trong khi làm thêm tại Mỏ Hirsch tối mai."

"Không còn là Mỏ Hirsch nữa," papa của nàng sửa lại khi ông rót whiskey vào hai cái cốc. "Kể từ giờ, nó cũng là Mỏ Zerek nữa." Ông nâng cốc chúc mừng, giang rộng cánh tay để bắt nhịp cho tất cả. "Nhớ lấy lời cha, chúng ta sắp trở thành một trong những gia đình giàu có nhất trong toàn bang này đấy."

Milo cảm thấy mình lại giống như một cậu bé, với bầu nhiệt huyết tuôn trào và tất cả những giấc mơ mà ông sẽ nhanh thôi có khả năng làm cho gia đình ông đang quay mòng mòng trong đầu ông.

Sau suốt một đời mong đợi và nỗ lực, ông đã đến đích, thực sự đến đích. Cassie và đám con trai cuối cùng sẽ được sống một cuộc đời tốt đẹp mà ông đã hứa với Mary Margaret yêu dấu của ông, Chúa ban phước lành cho linh hồn thánh thiện của bà ấy.

Không phải ông không mong ước làm việc này, ông vội vàng nhắc nhở bản thân là ông đã lên đến đỉnh cao của mình rồi. Cách vài bước chân, Ambrose đang chà rửa mấy mảnh đá là kết quả của một giờ lao động, ngắm nghía sắc vàng lóe lên trong những viên thạch anh. Lúc ở miệng con hầm mới, Peter Hirsch đã điều chỉnh ánh sáng đèn của anh ta. Ba người bọn họ là một nhóm ăn ý. Sẵn sàng làm việc chăm chỉ là những gì họ có. Những người đàn ông trung thực, làm công việc lao động chân chính.  

CHƯƠNG BA Phần 3

  Hai buổi tối đã trôi qua, ba người họ đã đào liên tục năm giờ liền trong con hầm này, và tinh thần hăng say vẫn còn cao ngất. Đúng bảy giờ mỗi tối, khi Milo và Ambrose kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, Cassandra đã đang đợi họ, với một bữa ăn nóng hổi sẵn sàng trên bếp.

Đột nhiên, Milo nghe thấy những giọng nói ở lối vào đường hầm. Khi ông rời Ambrose để đi nghe ngóng, ông thấy những ánh đuốc bập bùng trong bóng tối.

"Ai đó?" Ông hỏi vọng ra. "Chúng ta có khách hả Peter?"

Không có câu trả lời.

Milo tiến thêm được vài bước nữa khi một ngọn đuốc vung tới gần mặt ông. Đưa một tay lên che mắt, ông nói, "Peter, là cậu hả, con trai?"

Một giọng nói trầm đáp lại, "Không, Mr Zerek. Tôi là Cảnh sát trưởng Sizemore."

Nheo mắt lại để nhìn cho rõ, Milo hạ cánh tay xuống một chút. "Cảnh sát trưởng Sizemore ư? Anh đang làm cái gì ở đây thế?"

"Không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu. Tôi tới để hỏi ông cùng câu hỏi đó đấy."

Milo vẫy vẫy về ngọn đuốc. "Anh không phiền khi rời thứ đó ra khỏi mắt tôi chứ?"

Vị cảnh sát trưởng rời ngọn đuốc sang một bên. Khi tầm nhìn của Milo đã được điều chỉnh, ông thấy cái bóng của một người khác đằng sau người sỹ quan. Mất một lúc, ông mới nhận ra là Luke Taggart. Đằng sau Taggart là nửa ta người, tất cả đều cầm theo gậy sắt.

Một cảm giác ngứa ngáy, khó chịu gai lên cột sống của Milo. Có gì đó không ổn ở đây. Chính xác là cái gì, thì ông không biết, nhưng ống định là sẽ tìm ra nó ngay thôi. "Mr Taggart à? Buổi tối tốt lành."

Taggart chỉ nghiêng đầu. "Mr Zerek."

Ngay lúc đó, Ambrose đi ra. Dừng lại ngay sau cha mình, anh tắt chiếc đèn đầu và lịch sự chào hỏi tất cả những vị khách của họ. Taggart và viên sỹ quan không ai đáp lại cử chỉ lịch sự ấy. Milo quẹt tay áo khoác lên miệng. "Có vấn đề gì à?" ông hỏi, cảm nhận thấy điều đó, nhưng vẫn chưa biết chính xác nó là chuyện gì. "Chúng tôi có thể giúp gì đây?"

Cảnh sát trưởng Sizemore thở dài và đứng thẳng người. "Ông đang làm gì ở đây, Mr Zerek? Chắc chắn ông biết Mr Taggart không thể để ông thoát khỏi việc này. Nếu ông ấy trông thấy một kẻ xâm phạm vào quyền khai mỏ, ông ấy sẽ không bỏ qua. "

"Xâm phạm quyền khai mỏ ư?" Milo nổi giận. "Tôi không xâm phạm quyền khai mỏ. Chúng tôi có quyền hợp pháp ở đây." Ông rướn cao người trên đầu ngón chân, cố gắng nhìn qua đám người. "Peter? Ra đây đi, con trai. Dường như chúng ta gặp một chút hiểu lầm ở đây."

Peter Hirsch không đáp lại lời Milo. Nghĩ rằng người đàn ông trẻ tuổi hẳn đã ra ngoài hóng gió một chút rồi, Milo lấy bản sao hợp đồng lien danh từ trong túi của ông ra. "Peter Hirsch có giấy tờ về quyền khai mỏ, tất cả đều hợp pháp và đúng đắn. Anh ta cần các đối tác, thế nên chúng tôi hợp nhóm ba người trong đó có anh ta." Ông mở tờ giấy ra. "Hãy tự đọc đi."

Cảnh sát trưởng cầm lấy bản hợp đồng và xoay luồng sáng của ngọn đuốc vào nó. Sau khi đọc kỹ lưỡng các điều khoản, ông đưa nó cho Taggart. Một cảm giác nặng nề lặng ngắt. Thế rồi viên sỹ quan nói, "Bản hợp đồng đó không hợp pháp. Đây là ngọn núi của Mr Taggart, từng tấc đất ở đây đều đã có chủ. Không ai có thể xin được quyền khai mỏ ở đây. Ông ấy có toàn quyền đối với việc này."

"Nhưng Peter Hirsch có giấy tờ về quyền khai mỏ. Tôi đã nhìn thấy chúng." Milo nhìn Taggart. "Anh nhớ Hirsch chứ. Anh ta là người mới mà anh đã xếp cùng ca với tôi và Ambrose. Anh ta có mặt ở đây mới chỉ một phút trước thôi. Tôi chắc là anh ta sẽ trở lại ngay thôi. Anh ta sẽ giải thích chuyện này."

Luke vò nát bản hợp đồng trong nắm tay. "Tôi không biết ông đang nói chuyện gì, Mr Zerek. Tôi chưa bao giờ nghe thấy người nào tên Peter Hirsch."

Milo cảm thấy bụng dạ lộn nhòa. Miệng há hốc vì sốc và không tài nào tin nổi vào tai mình nữa, tất cả những gì ông có thể làm là nhìn chằm chằm vào Taggart. Sao người này lại có thể đứng đây và nói ông ta chưa bao giờ nghe về Hirsch, một trong những công nhân của chính mình chứ?

Cảnh sát trưởng lắc đầu. "Ông và con trai ông đã bị bắt giam, Mr Zerek." Ông ta khum tay trên báng súng đặt bên hông. "Nếu các người khôn ngoan, các người sẽ ra được giải đi một cách êm thấm."

"Bắt giam ư?" Ambrose nhắc lại. "Nhưng chúng tôi chẳng làm gì sai cả. Hirsch có những giấy tờ hợp pháp. Và chúng tôi đã kiểm tra những tấm bản đồ rồi mà. Chỗ này thuộc quyền khai mỏ của anh ta, không phải của Mr Taggart."

Milo đơn giản chỉ là đứng đó, đôi mắt ông gắn chặt với đôi mắt của Luke Taggart. Đêm trước, Milo chỉ thấy những mong muốn và sự cô đơn trong cái nhìn của gã đàn ông trẻ này. Giờ đây, dù đã quá muộn màng, ông cũng đã nhận ra sự tàn nhẫn nữa. Hắn ta có cả sự tàn nhẫn, Milo nhận ra. Toàn bộ chuyện này đã được dàn dựng sẵn, Peter Hirsch đã được Luke Taggart thuê để lùa Milo và Ambrose vào bẫy.

Điều đó giải thích tại sao Hirsch đã nấn ná ở lối vào mỏ tối nay, viện lý do là cái đèn của gã có vấn đề. Hắn đã đợi cảnh sát trưởng tới nên hắn có thể nhanh chóng tẩu thoát. Giờ đây, bị bắt quả tang đang xâm phạm quyền khai mỏ, cả Milo lẫn Ambrose đều sẽ phải đi tù, và bỏ lại Cassandra mà không có người đàn ông thân thuộc nào bảo vệ con bé.

Nỗi sợ hãi lạnh giá bắn thẳng vào người Milo khi ông tiếp tục chăm chăm nhìn vào ánh mắt khó dò của Luke Taggart. Tên khốn đã lên kế hoạch, không nghi ngờ gì nữa. Không có Milo và Ambrose chắn đường, Cassie sẽ bị Taggart tấn công mất. Ngây thơ như con bé, làm sao nhận ra được sự nguy hiểm của gã đàn ông này cho tới khi quá muộn đây.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top