Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4


CHƯƠNG BỐN

 Khi cha và anh trai nàng không trở về như mọi khi mất, Cassandra bắt đầu lo lắng. Cho tới khi đồng hồ chỉ đúng nửa đêm rồi mà họ vẫn chưa về đến nhà, nàng cắn môi và đi đi lại lại. Chưa bao giờ cha nàng lại ở ngoài muộn thế này đặc biệt lại là một ngày mà ông đã phải làm việc quần quật suốt từ lúc trước khi mặt trời mọc.

Một nỗi sợ hãi hùng xâm chiếm nàng. Hay là xảy ra tai nạn trong hố đào của họ rồi? Một vụ sụt hầm, có khả năng thế chăng? Papa và Ambrose có khi nào đang bị chôn vùi ở bên dưới đống đổ nát rồi chăng?

Cầu xin Chúa, nàng thầm cầu nguyện, đừng cướp đi papa và anh trai của con.

Sau khi nhấc nồi hầm ra khỏi bếp và để nó vào chỗ giữ ấm để thức ăn không bị quá lửa, nàng bước về phía cửa sổ và lau lau mặt kính để nàng có thể nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài chỉ toàn sương trắng, ban đêm thật tối và đáng sợ chỉ có mảnh trăng khuyết mờ ảo xa tít tắp. Những mái lều của những người thợ mỏ khác đều đã tắt đèn, đi nghỉ từ lâu rồi.

Một dấu hiệu tốt, nàng vững vàng tự nhủ. Chắc chắn rồi, nếu như có một vụ sụt hầm mỏ, những thợ mỏ trên núi Taggart đã nghe thấy tiếng ầm ầm rồi, và cả thị trấn sẽ được báo động để tới giải cứu những người bị mắc kẹt. Ai đó sẽ tới để thông báo với nàng, tất nhiên rồi. Đó là diễn tiến thường thấy trong một thị trấn mỏ. Nhưng tại sao họ vẫn chưa về nhà nhỉ? Có lẽ họ tìm thấy một mạch giàu khoáng vật và không muốn bỏ nó lại đó chăng, nàng nghĩ ngợi trong khi đi loanh quanh khắp phòng. Lúc này đây, có thể họ đang hối hả về nhà để báo cho nàng tin tốt thì sao.

Chăm chú về cánh cửa, nàng nín thở, nghe ngóng xem có tiếng bước chân bì bõm lội trong bùn không. Thay vào đó nàng chỉ nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình và tiếng lách tách quen thuộc của chiếc đèn dầu. Thậm chí tiếng thở đều đặn của Khristos trên chiếc giường gần đó cũng không khiến nàng bớt lo lắng. Căng thẳng, nàng ngồi xuống, mừng vì có Lycodomes làm bạn.

"Em nghĩ sao, Lye-Lye?" nàng hỏi con chó, dịu dàng vuốt ve bộ lông dày cộm của nó. "Papa và anh Ambrose vẫn ổn chứ? Hay là chị nên đi tìm họ nhỉ?"

Lycodomes rên ư ử và liếm mũi nàng. Khẽ cười, Cassandra cúi xuống để ôm nó, vùi mặt vào cổ nó. Ba tuổi, rồi đến bốn tuổi, con chó hiếm khi nào rời nàng, và nếu có cũng chỉ là để trông dắng Khristos. Sự tận tâm chăm sóc lẫn nhau, vì Cassandra yêu thú cưng của nàng cũng nhiều không kém gì đối với các thành viên trong gia đình. Lycodomes, người bạn, người tâm tình đáng tin cậy của nàng. Chỉ cần nhìn vào trong đôi mắt nâu ươn ướt của nó đã khiến nàng cảm thấy khá hơn nhiều.

"Chị đoán là mình đang ngớ ngẩn rồi," nàng nói với nó. "Thậm chí nếu mà có tai nạn đi chăng nữa, thì cũng không chắc rằng cả hai người họ đều bị thương mà. Đúng không?"

Trừ khi, tất nhiên rồi, có một vụ sụt hầm. Toàn bộ công nhân mỏ sẽ bị chôn sống nếu như một cái hầm bị sập.

Không thể nào gạt bỏ được ý nghĩ về vụ sập hầm ra khỏi đầu óc, Cassandra không thể ngồi yên một chỗ và chẳng làm gì cả. Cuối cùng, trong tuyệt vọng, nàng đánh thức Khristos, bọc kín em trai để tránh khỏi lạnh giá, rồi bế em đi ra ngoài, tiến sâu vào trong bóng tối hướng về Núi Taggart với Lycodomes đồng hành cùng họ. Thậm chí nếu chẳng có gì không ổn thì nàng cũng biết là papa nàng sẽ hiểu tại sao nàng lại làm trái lời ông lần này khi đi ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt.

Không chắc chắn vị trí mỏ khai thác của Peter Hirsch, nàng cuối cùng đành lang thang suốt bên kia dãy núi trong gần một giờ liền. Ngâm mình dưới trời mưa phùn giá rét, nàng lạnh cóng, lo lắng vô cùng vì Khristos bị cảm lạnh, và hoàn toàn bị lạc nên nàng quyết định từ bỏ việc tìm kiếm. Lycodomes cứu họ bằng việc dẫn đường trở lại thị trấn.

Khi cả ba tới được Diamond Street, sự hoảng loạn của Cassandra mới bắt đầu vơi dần. Khristos là một nhóc tỳ cứng cỏi, và dù cậu có bị ướt nhẹp, nó cũng không hề giống như là cậu gục ngã. Vì papa và anh trai nàng, có lẽ họ đã tìm được mạch vàng và dừng chân tại một quán rượu nào đó để uống mừng chăng. Nếu thế thì nàng sẽ cạo sạch đầu bọn họ vì đã khiến nàng phải lo lắng.

"Giống như là họ vẫn ổn cả," nàng nói với Khristos với một cái vỗ nhè nhẹ lên vai cậu. "Vẫn là thế, dù chị không dám chắc chắn."

Chỉ có một cách để làm, nàng quyết định sau một thoáng đắn đo, là nhón chân nhìn qua những cánh cửa sổ của tất cả các quán rượu để tìm kiếm cha và anh trai nàng. Nếu nàng không tìm thấy họ ở một quán rượu, thì nàng không còn lựa chọn nào khác là phải tìm gặp cảnh sát trưởng để báo lại tình hình và xin mở cuộc tìm kiếm.

"Khristos, em và Lye-Lye đợi chị ở chỗ cửa hàng bách hóa nhé," nàng nói, kéo cái mũ trùm đầu của em xuống. "Đừng nói chuyện với ai, và hãy hát to lên nếu có ai đó định làm phiền em nhé."

"Nhưng, chị Cassie, quán rượu nguy hiểm lắm, đặc biệt là với con gái. Chị biết là Papa luôn nói gì mà. Không được lang thang trên phố như thế đâu."

"Yên nào. Đây là trường hợp đặc biệt mà, và chị sẽ cẩn thận. Em dẫn Lye-Lye đi, nhanh lên nào. Chị sẽ gặp em ở đó sớm thôi."

Cassandra đợi cho tới khi em trai nàng và Lycodomes khuất dạng vào trong bóng tối. Rồi, nàng kéo chặt hơn chiếc khăn choàng xung quanh mình, nàng quay bước hướng về phía Diamond Street nơi tập trung tất cả các quán rượu.


Đang trong một ván bài với tiền cược cao ngất ngưởng khác, Luke Taggart đang thả mồi với đối thủ của mình và nâng tiền cược lên một trăm đô la thì hắn ngước mắt lên và thấy Cassandra đang nhìn trộm qua cửa cánh dơi. Luke bỏ rơi khoản tiền hắn có thể thắng ngay trong tầm tay, rồi đẩy ghế đứng dậy.

"Xin thứ lỗi, các quý ngài," hắn nói khi cho đám tiền thừa vào túi. "Tôi vừa mới nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng."

Khi hắn tiến thẳng về phía cửa ra vào, hắn thấy Cassandra lỉnh đi. Những phụ nữ trẻ danh giá không làm thế, dưới bất kỳ trường hợp nào, thường xuyên qua lại những chỗ như khu Golden Slipper này. Luke chỉ có thể đoán là nàng đang xấu hổ vì bị bắt quả tang khi đang nhìn lén vào bên trong. Đối với hắn, thái độ đó còn hơn cả ngớ ngẩn, và hắn chả hơi sức đâu mà đi nhẫn nại với những thứ vô lý của đạo lý Kito giáo. Cô gái đang quẫn trí, dù thế nào. Như thể hắn sẽ nghĩ ít hơn về nàng đơn giản là vì nàng xuất hiện ở một quán rượu.

Đẩy cửa mở toang với một cái huých vai, hắn bước ra ngoài vỉa hè lát đá cuội, đôi mắt chăm chú nhìn vào bóng tối.

"Cassandra?" hắn gọi, nửa sợ rằng nàng hẳn đã giấu mình giữa các tòa nhà. "Cassandra, tôi biết cô đang ở ngoài này. Đừng có chơi trò ngốc nghếch nữa."

Những kẻ xay sỉn đầy rẫy trên Diamond Street, ngất ngưởng ngay trên bậc hiên của quán xá, dúi dụi chỗ mấy cái cột đèn đường, ngủ gục trong những con hẻm. Đây không phải là nơi cho một quý cô trẻ tuổi, đặc biệt là lúc đêm hôm thế này.

"Cassandra?"

Có gì đó chuyển động trong bóng tối. Một lát sau, nàng xuất hiện. Khi nàng bước vào trong khoảng sáng của ánh đèn đường, hắn thấy cái khăn choàng len màu kem của nàng và chiếc váy dài xanh cũ kỹ ướt đẫm bởi cơn mưa phùn lạnh giá.

Váy của nàng ướt nhẹp bám cả vào chân, lộ ra đường cong của hông nàng và hình dáng của đùi nàng. Luke phải khó khăn lắm mới rời mắt được, và khi hắn cuối cùng cũng điều chỉnh được, thì thay vào đó hắn thấy mình đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng. Chiếc khăn choàng của nàng ướt sũng, chảy dài xuống hai bên lộ rõ những lỗ đan. Một bên vạt mở ra, đỉnh ngực, cứng lại vì lạnh, nhô lên trong bộ trang phục ướt nhẹp của nàng.

Buộc mắt mình hướng tới gương mặt xanh xao của nàng, Luke hỏi, "Vì Chúa cô đang làm gì ở đây vào giờ này thế hả?"

"Là papa và anh trai của tôi," nàng run run nói với hắn. "Họ đã không về nhà. Tôi sợ rằng có điều gì đó đã xảy ra với họ." Rùng mình vì lạnh, nàng ôm xiết lấy hai cánh tay mình, khuôn miệng dễ tổn thương của nàng trễ xuống hai bên. "Tôi.um. Tôi hy vọng là họ đã tới Golden Slipper để uống rượu. Ông có trông thấy họ không?"

Khi Luke thấy bộ dạng quần áo của nàng, hắn biết là nàng đã lang thang khắp ngọn núi Taggart để tìm kiếm cha và anh trai nàng. Gấu váy nàng bê bết bùn đất, và mỗi lần nàng đổi trọng tâm, hắn nghe thấy tiếng giày nàng lọc bọc nước bùn.

Chúa tôi.

Cho mãi tới lúc này, hắn chưa bao giờ dừng lại để nghĩ rằng nàng hẳn sẽ cảm thấy hoảng khi Milo và Ambrose không về nhà. Đàn bà mà hắn từng giao du sẽ không đi bộ dọc con phố vì quan tâm tới một kẻ nào khác, hay một mình leo lên ngọn núi trong cơn mưa phùn lạnh giá. Luke biết rõ rằng bất cứ ai cũng đều phải cẩn trọng lắm khi leo lên những sườn dốc đó. Thật kỳ lạ làm sao khi nàng đã không tự làm gãy cái cổ ngốc nghếch của mình.

Nén lại một câu rủa, hắn đấu tranh để không túm vai mà lắc cho nàng một trận. Rồi hắn nhận ra rằng nếu ai đó cần bị lắc cho một trận, thì đó chính là hắn. Hắn chịu trách nhiệm vì việc cha và anh trai của nàng đã không về nhà, sau tất cả. Nếu hắn đã dùng cái đầu của mình, hắn hẳn là phải dự đoán được mối quan tâm của nàng và có những biện pháp để ngăn chặn nó.

"Ah, cô gái thân mến, tôi xin lỗi. Tôi định sẽ tới chỗ cô vào buổi sáng để nói về chuyện đã xảy ra."

Đôi mắt to tròn của nàng thậm chí còn mở lớn hơn, lấp lánh trong ánh đèn. "Họ vẫn ổn chứ?"

"Phải, họ vẫn ổn. Chỉ là gặp một chút rắc rối, thế thôi. Chẳng có gì là không thể giải quyết hết."

"Rắc rối ư?"

Luke cắn bên trong má hắn. Nàng trông quá mong manh, đôi vai hơi khom xuống, cả cơ thể nàng run rẩy. Hắn cảm thấy tồi tệ khi biết là hắn phải chịu trách nhiệm vì đã để nàng lâm vào tình cảnh bị ướt và lạnh thế này. Nếu có cách gì đó để tránh nó, hắn sẽ trì hoãn thêm nữa việc dội thêm cho nàng những đau khổ. Nhưng thật không may, mọi việc không như thế. Nhà Zereks sẽ đi tù, Luke hoàn toàn có ý là sẽ giữ họ ở lại đó, và một ai đó phải nói với nàng. Hắn là người duy nhất có khả năng.

"Cassandra, tôi e rằng cha và anh trai cô đã bị bắt giữ vì xâm phạm quyền khai mỏ."

Đôi mắt nàng mở lớn, đôi môi nàng hé ra vì kinh ngạc. "Xâm phạm quyền khai mỏ ư?" nàng lặp lại yếu ớt. "Papa và Ambrose ư? Chuyện này là một nhầm lẫn. Họ không bao giờ làm một chuyện như thế."

Cẩn thận lựa chọn từ ngữ, Luke kể lại với nàng mọi chuyện.

"Không!" nàng khóc. "Không thể nào. Không phải papa của tôi. Ông không bao giờ trộm cắp vàng của bất cứ ai, đặc biệt là của ngài, Mr Taggart. Ông ấy nghĩ ngài là ông chủ tuyệt vời nhất mà ông ấy từng làm công."

Không còn như thế nữa. Luke liếc mắt ra con phố một lúc, nhớ lại cơn thịnh nộ và thù hận mà hắn đã nhìn thấy trong mắt Milo Zerek. Khi hắn đưa cái nhìn trở lại với Cassandra, hắn nói, "Tôi rất tiếc, cô gái thân mến, nhưng ngài cảnh sát trưởng đã bắt quả tang họ. Họ đang ở bên trong một con hầm của tôi, và trông như là họ đã đào được vài ngày rồi. Tôi đã đi cùng ngài cảnh sát trưởng, nên tôi đã chứng kiến khi họ bị bắt. Tôi tự thấy rõ những chứng cớ rồi."

Nàng làm dấu thánh, rồi ép một bàn tay run rẩy lên miệng miệng. Một lúc sau, nàng rõ ràng là mò mẫm để tự kiểm soát bản thân, ngẩng cằm lên, thẳng vai lại, hít một hơi thật sâu. Đoi mắt nàng lấp lánh nước mắt khi nàng nhìn hắn một lần nữa.

"Tôi rất tiếc," hắn nhẹ nhàng nói. "Tôi quý cha và anh cô. Tin tôi đi khi tôi nói là tôi cũng ghét việc trông thấy họ bị vào tù lắm. Đặc biệt là vì chuyện liên quan đến quyền khai mỏ của tôi."

"Tôi chỉ có thể đội ơn Chúa vì đó là mỏ của ngài, Mr Taggart. Nếu là của người khác thì hẳn là họ đã bị bắn bỏ rồi."

Vì nhưng lý do Luke không tài nào hiểu nỏi, hắn đột nhiên cảm thấy không thoái mái chút nào. Hắn chưa bao giờ được ai đó nhìn nhận theo cái cách mà Cassandra làm cả, như thể hắn có thể một tay treo được mặt trăng vậy.

Khi hắn đấu tranh để gạt sang một bên cảm xúc lo âu của bản thân, một gã say rượu đang ngất ngưởng trên vỉa hè. Chứng kiến cảnh đó, Luke một lần nữa nhận ra rằng chẳng thể nào có sự an toàn cho nàng khi lang thang một mình lúc đêm hôm thế này. Thực vậy, hẳn là một phép lạ khi nàng không bị gạ gẫm. Ý nghĩ đó khiến hẳn bủn rủn cả tay chân.

Trong ký ức của hắn, Luke chưa bao giờ bảo vệ một ai; chuẩn bị mọi kế hoạch của hắn cho cô gái này, khuynh hướng như vậy thật là lố bịch. Nó giống như kiểu một con sói lo lắng rằng một con chó khác sẽ cướp mất khúc xương ngon lành của nó vậy. Tuy nhiên, hắn bước lại gần hơn, che cho nàng bằng cơ thể hắn khi gã say rượu ngật ngưỡng đi qua.

"Cassandra, cô có nhận ra là cô đã ngốc nghếch thế nào không, khi lang thang ngoài đường thế này mà không có người đi kèm? Cô không biết những loại đàn ông nào hay qua lại chỗ Golden Slipper này à?"

Những lời đó đã thoát ra khỏi miệng Luke sớm hơn trước khi hắn muốn ngăn chúng lại. Hắn, sau tất cả, lại là một trong những khách hàng thường xuyên nhất của Golden Slipper. Hắn níu chặt lấy khuỷu tay nàng. "Tôi thực sự nghĩ sẽ tốt là tốt nhất nếu tôi gặp cô ở nhà. Chúng ta có thể giải quyết phần còn lại của chuyện này vào buổi sáng."

"Ôi, Mr Taggart, ông không cần bận tâm đâu. Tôi tuyệt đối an toàn mà." Nàng liếc nhìn sang bên kia đường nơi có văn phòng của ngài cảnh sát trưởng. "Bên cạnh đó, tôi muốn gặp papa và anh trai trước khi về. Chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì đó ở đây. Và tôi càng sớm gặp họ bao nhiêu thì họ càng sớm được thả bấy nhiêu."

"Cô gái thân mến, không có nhầm lẫn gì hết." Luke chỉ có thể lấy làm lạ vì chất giọng khàn khàn đầy thương cảm mà hắn nghe thấy trong giọng mình. Có lẽ hắn nên bỏ nghề và làm diễn viên mất thôi. "Cha và anh trai cô đã bị bắt quả tang đang xâm phạm mỏ của tôi. Việc thăm nom họ trong tối nay là không thể nào. Ngài cảnh sát trưởng cũng đã về nhà rồi."

"Có lẽ tôi có thể nói chuyện với họ qua song cửa sổ. Tôi thực sự cần gặp họ, Mr Taggart. Xin ngài hãy hiểu cho."

"Tôi hiểu chứ. Nhưng nói chuyện với họ qua cửa sổ cũng không thể được. Theo yêu cầu đặc biệt của tôi, họ đã bị giam kín. Tôi không nghĩ cửa sổ là một ý hay đâu."

Một cái cau mày khó hiểu hằn lên trán nàng khi Luke kéo nàng đi. Giật lại một bước, nàng quay lưng lại, nhìn qua vai về phía nhà giam.

"Tại sao ngài lại yêu cầu thế? Papa sẽ phát điên mất khi bị giam trong một nơi không có cửa sổ."

"À, nhưng đó là vì sự an toàn của chính ông ấy." Gọng kìm của hắn chặt hơn trên tay nàng, Luke dẫn nàng vòng qua một cái biển trống trơn của một cửa hàng bị vất ngoài vỉa hè. "Đây là một thị trấn mỏ mà, nhớ không. Hầu hết bọn đàn ông sống ở đây đều có mỏ riêng của họ, và họ phải rời khỏi mảnh đất của mình không ai giám sát trong khi họ làm việc cho tôi. Những kẻ đào trộm mỏ không được hoan nghênh cho lắm đâu. Tôi sợ rằng có một gã thợ mỏ say xỉn có thể sẽ tự tay muốn thực thi pháp luật và thử trừng phạt cha và anh trai cô bằng một phát súng."

Cassandra thậm chí còn tái xanh hơn nữa, thực tế, Luke đã sợ rằng nàng hẳn sẽ ngất đi mất. Nàng vấp chân, nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, rồi đưa đôi mắt đầy sợ hãi nhìn hắn. "Papa và anh trai tôi đang gặp rắc rối nghiêm trọng lắm, đúng không?"

"Rắc rối trầm trọng thực thế," hắn thừa nhận. "Có quá nhiều rắc rối theo tất cả các quyền, họ phải bị giam trong tù một thời gian rất dài." Hắn dịu giọng với một nụ cười tử tế. "Tôi là một người công bằng, dù vậy. Cha cô đã nói họ có hợp tác với một gã tên là Peter Hirsch. Rõ ràng gã đàn ông này đã lừa dối họ để họ tin vào một tờ giấy chứng nhận quyền khai mỏ hợp pháp. Mặc dù câu chuyện nghe có vẻ cường điệu, nhưng tôi ngả về phía tin nó."

"Tôi thề với ngài, đấy là sự thật," nàng hối hả cam đoan với hắn. "Có một người đàn ông tên là Peter Hirsch. Ông ta là chủ đề mà Papa và anh Ambrose nói suốt mất ngày trời, và chính mắt tôi đã trông thấy bản hợp đồng hợp tác mà họ đã ký kết."

Luke gật đầu. "Tôi cũng nhìn thấy một bản. Thật không may, nó vô hiệu." Hắn giả vờ nghiền ngẫm tình hình. "Trừ khi chúng ta có thể bắt được Peter Hirsch, tôi đoán chúng ta sẽ chẳng bao biết được sự thật. Ngài cảnh sát trưởng đã cử một vài người đi tìm và bắt hắn, nhưng." Hắn nhỏ giọng dần. "Ôi, cô biết rõ là tôi sẽ làm bất cứ gì để giải quyết việc này. Hirsch rõ ràng còn không phải là tên thật của hắn, và những mô tả của cha cô về hắn quả thực không giúp được gì."

"Tôi mong họ sẽ tìm thấy hắn. Hắn đáng bị trừng phạt vì đã làm chuyện xấu xa. Papa của tôi là một người lương thiện. Ông ấy không bao giờ làm hại bất cứ ai trong suốt cuộc đời của mình."

"Tôi rất tiếc về chuyện này. Cô sẽ không bao giờ biết tôi phiền lòng về chuyện này thế nào đâu."

"Đó không phải lỗi của ông."

"Nhưng chuyện xảy ra đúng như thế."

"Ý ông là sao?"

Luke nhìn xuống nàng. "Tôi không thể cho phép những kẻ xâm phạm được thả tự do, Cassandra. Nếu tôi làm thế, tất cả đám người ở những ngọn núi này sẽ có ấn tượng là tôi là một kẻ dễ dãi."

Nàng gật đầu nghiêm nghị. "Tôi hiểu."

"Thật không? Tôi bị mắc kẹt trong chuyện này, và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm thế. Nếu cha và anh trai cô thực sự vô tội, như họ nói, thế có nghĩa là họ sẽ bị trừng phạt vì một chuyện mà họ đã không định làm."

Nàng cắn môi dưới. Một lúc sau, nàng nói, "Tôi chỉ biết cám ơn vì chúng tôi đã làm việc với ngài. Ít nhất chúng tôi có thể tin tưởng ngài là một người công bằng."

Luke lại thở dài. "Tôi sẽ cố gắng. Chúa mới biết, tôi muốn thế. Nếu không, tôi không biết làm sao có thể ngủ được mỗi đêm."

"Dù thế nào đi nữa, ngài không được đổ lỗi cho bản thân," nàng run run. "Papa tôi sẽ không muốn thế đâu, cả tôi cũng vậy. Như tôi đã nói, đó không phải lỗi của ngài."

"Vậy tại sao tôi lại cảm thấy cực kỳ tồi tệ?"

Nàng ngừng lại và quay sang nhìn hắn, chuyển động của nàng buộc hắn phải thả tay nàng ra. Với những ngón tay run rẩy, nàng khẽ chạm vào tay áo khoác của hắn. "Ồ, Mr Taggart. Theo một cách nào đó, chuyện này gần như cũng kinh khủng đối với ngài vì đó là papa và anh trai tôi, phải không?"

"Thì tôi cũng không chắc khi nói thế." Luke phủ bàn tay của hắn lên bàn tay nàng đang đặt trên cánh tay hắn. Những ngón tay nàng mới nhỏ nhắn và mong manh làm sao trong lòng bàn tay hắn. "Tôi đã cố nghĩ suốt cả tối nay. Giải pháp rõ ràng nhất, tất nhiên rồi, là giam họ ở trong tù một thời gian ngắn và phạt họ vì những thiệt hại. Vấn đề duy nhất ở đây là, tôi ngờ rằng cha cô có một khoản tiền lớn để trả tiền phạt."

Cassandra lắc đầu, ánh mắt nàng vẫn còn hoảng sợ. "Không, ông không có. Chúng tôi làm việc chăm chỉ nhưng chỉ đủ cho thức ăn và trả tiền thuê nhà thôi."

Kéo cánh tay nàng vòng qua tay hắn, Luke bắt đầu bước tiếp, bàn tay hắn vẫn phủ lên tay nàng. "Cô biết đấy, cho mãi tới lúc này, tôi đã không xem xét tới tình thế khó khăn của cô nếu papa và anh trai cô bị đi tù trong một thời gian dài."

"Ông không phải bận tâm tới tôi đâu. Tôi sẽ xoay sở được." Nàng nhíu mày. "Nỗi lo lớn nhất của tôi là Papa và anh Ambrose. Đi tù ư. Tôi không thể tin là chuyện này lại xảy ra."

"Nhưng thực thế. Cô định làm gì đây, cô gái thân mến? Một thị trấn như Black Jack có rất ít công việc tử tế cho những quý cô trẻ tuổi đáng kính. Và như tôi đã nói, đó không chỉ là cô ở nhà một mình. Cô còn có một em trai nữa mà?"

"Vâng, Khristos. Thằng bé mới chỉ tám tuổi."

Luke trâm ngâm nhìn vào màn đêm. "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu để hai người bị ném ra đường."

"Ra đường ư?" nàng lặp lại yếu ớt.

Hắn nhìn xuống. Nàng đang đăm đăm nhìn đám sỏi cuội vừa được nước mưa rửa sạch, rõ ràng là đang hình dung ra khung cảnh khủng khiếp khi nàng không nhà không cửa. "Đó là điều sẽ xảy ra nếu như cô không thể trả tiền thuê nhà, cô biết đấy," hắn nhẹ nhàng nói với nàng. "Những chủ đất không có xu hướng cảm thông hay thấu hiểu gì lắm."

"Ôi trời." Khóe môi nàng run lên, và hắn cảm thấy bàn tay nàng bấu chặt lên cánh tay hắn. "Ôi trời. Tôi đã không nghĩ tới điều đó. Nếu như Papa và anh Ambrose bị giam trong tù một thời gian dài, thì Khristos và tôi phải làm gì đây?"

"Tôi không muốn làm cô sợ," hắn từ tốn đáp lời. "Và tôi hứa với cô, Cassandra, nếu có bất cứ cách nào tôi có thể ngăn chặn điều như thế xảy ra, tôi sẽ làm. Chỉ là tôi không tài nào nghĩ ra được lúc này." Hắn im lặng một lúc. "Dù tôi rất muốn, nhưng tôi không thể cho cô mượn tiền được. Đám công nhân của tôi sẽ nhìn nhận chuyện này như thế nào đây? Điều đầu tiên mà tôi biết là tôi sẽ có một đám khai thác trộm trên khắp những ngọn núi như một thứ côn trùng dịch bệnh vậy."

Cassandra bắt đầu cảm thấy thực sự sợ hãi. Mr Taggart đúng. Tuyệt đối đúng. Không có công việc nào cho những quý cô trẻ tuổi tử tế ở Black Jack. Nàng thực sự đã cố tìm một việc. Nếu papa và anh trai nàng bị giam giữ lâu, thậm chí là chỉ hơn một tuần thôi, thì nàng và Khristos sẽ hết sạch tiền bạc.

Cassandra biết nàng có thể gieo mình vào sự thương xót của các nữ tu và bằng cách nào đó họ sẽ cho nàng và Khristos tá túc, nhưng trại trẻ mồ côi hoạt động dựa trên một số tiền nhỏ bé. Nàng và Khristos sẽ lấy mất phần thức ăn ít ỏi của bọn trẻ. Còn Lycodomes? Nó chỉ là một con chó và Cassandra biết thật là nực cười khi quan tâm tới số phận của nó trong khi nàng còn có biết bao mối lo phải để tâm, nhưng nàng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ sẽ phải từ bỏ nó.

Vẫn còn Cha Tully, tất nhiên rồi. Ông sẽ giúp đỡ họ bằng mọi cách có thể. Nhưng chuyện tiền bạc vẫn còn đó, và vị cha xứ tốt bụng sẽ không có khả năng để giữ cho đám sói tránh xa khỏi cánh cửa của họ trong một thời gian dài.

Bàn tay Luke Taggart phủ lấy tay nàng, cái xiết tay ấm áp và đầy mạnh mẽ. "Nghe này," hắn nói giọng khàn khàn. "Tôi e rằng tôi đã khiến cô hoảng sợ, và đó không phải là mục đích của tôi. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này. Tin tôi đi. Bằng cách nào đó, chúng ta sẽ giải quyết được chuyện này."

"Nhưng bằng cách nào?" Cassandra nghe thấy sự run rẩy trong giọng nàng và muốn tự đá mình. Nàng là một người nhà Zerek, không phải một kẻ hay than van sợ sệt, và nhà Zerek luôn mạnh mẽ. Hay như papa nàng đã nói. Nhưng lúc này, nàng không cảm thấy can đảm cho lắm.

"Tôi không chắc," Luke thừa nhận, "nhưng tôi hứa, tôi sẽ nghĩ ra."

Hắn xoa ngón cái lên lưng bàn tay nàng, cái chạm nhẹ như lông vũ trên làn da nàng. Cassandra có một cảm giác kỳ lạ nhất từ trước đến giờ, một cảm giác ngứa ran bắt đầu từ nơi hắn mơn trớn nàng di chuyển lên trên cánh tay. Nó có tác dụng tức thời là khiến nàng quên đi mất chuyện nàng đang lo lắng. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là ngón tay của hắn và cảm giác thật tuyệt của nó, xoay xoay thành những vòng tròn nho nhỏ, khiến nhưng dây thần kinh của nàng nóng bừng.

"Tôi đã định tới nhà cô vào buổi sáng để kể mọi chuyện với cô. Cô không phiền nếu như tôi ghé qua chứ?"

"Gì cơ?"

Cái miệng cứng rắn của hắn cong lên hai bên, làm hiện rõ nếp hằn trên hai má. "Cô sẽ không phiền chứ nếu tôi ghé qua gặp cô vào buổi sáng?" hắn nhắc lại.

Cassandra ngước lên nhìn hắn. Mặt trăng như một nửa chiếc đĩa sứ trung quốc bị vỡ đang lơ lửng giữa bầu trời đêm thẫm tối đằng sau hắn. Ánh trăng bàng bạc đổ bóng trên đôi vai rộng và mái tóc nâu vàng của hắn. Đã quen với những người đàn ông đậm người và thấp trong gia đình, nàng không thể ngăn được cảm giác ngạc nhiên của bản thân về chiều cao của hắn và sức mạnh mà dường như tỏa ra từ hắn. Nhớ lại buổi tối mà anh Ambrose đã xoay nàng trong bếp, nàng tự hỏi cảm giác sẽ thế nào nếu như Luke Taggart đặt tay hắn xung quanh nàng. Ý nghĩ đó thật hài hước như một dòng nhiệt nóng bỏng tràn xuống bụng nàng rồi lan tỏa lên trên đỉnh ngực nàng.

Phản ứng đó khiến Cassandra bị sốc. Nàng đã lên kế hoạch để trở thành một nữ tu, sau tất cả, và nàng chắc chắn rằng các nữ tu sẽ không có những cảm giác này. Xét đến rắc rối mà papa và anh trai nàng đang vướng phải, nàng cảm thấy thật tội lỗi. Làm sao nàng lại có thể rung cảm trước Luke Taggart trong khi hai người nàng yêu thương nhất trên đời đang bị nhốt giam trong tù ngục chứ?

Nuốt xuống một cục nghẹn kỳ lạ đã nghẹn ở cổ nàng, nàng cuối cùng cũng thốt nên lời, "Tất nhiên là tôi không phiền nếu như ngài ghé qua rồi. Nhưng, Mr Taggart, ngài thực sự không phải lo lắng cho tôi và Khristos đâu. Tôi mong là ngài không tự mang lại rắc rối cho bản thân."

"Đừng ngốc thế."

"Không đâu, thật đấy. Thế là đủ khi ngài đã quá tốt đối với Papa và anh Ambrose. Ngài cũng gặp rắc rối nghiêm trọng giống như họ mà có khi lại còn hơn ấy chứ và tôi..."

"Vớ vẩn," hắn ngắt lời, vỗ vỗ vào tay nàng và rồi thả ra.

Mừng vì mình đã được thả ra, Cassandra giấu lưng những ngón tay nàng vào lớp váy, cố gắng chà đi cái cảm giác điện giật vẫn còn lưu lại ở đó.

"Thật là một mớ hỗn độn khủng khiếp," hắn tiếp, "và vì nó đã xảy ra, cô và em trai cô sẽ cần được giúp đỡ. Nói đúng ra, vấn đề thân nhân của đám công nhân không phải mối quan tâm của tôi, tôi cho là thế, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nhìn nhận theo lối đó. Và tôi chắc chắn không thể nào làm thế trong hoàn cảnh này, không thể tin được nếu tôi làm thế khi cha và anh trai cô đã bị lừa."

"Nhưng tôi..."

"Không có nhưng nhị gì hết," hắn dịu dàng. "Tôi đang làm công tác chăm lo xã hội thôi, kết thúc việc thảo luận." Đôi mắt hổ phách của hắn rực lên như than hồng trong bóng tối. "Nếu tôi xin một ân huệ từ cô, Cassandra, cô hứa sẽ cố gắng làm nó cho tôi chứ?"

Mất một lúc, Cassandra cả thấy mắc nợ hắn, nàng có thể nào từ chối hắn đây. "Vâng, tất nhiên rồi."

"Vậy thì tôi muốn cô hứa là cô sẽ không lo lắng. Tôi sẽ tìm ra một giải pháp khả thi cho mọi chuyện. Cô có lời hứa của tôi về việc này."

Khuôn mặt khuất bóng của hắn đột nhiên như đang lơ lửng trong tầm nhìn của nàng, và nàng nhận ra rằng mình đang nhìn hắn qua hàng nước mắt. Chớp mắt đầy giận dữ, nàng quẹt tay lên má, rồi nhìn ra xa, xấu hổ vì đã không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Chỉ là quá tốt, ông ta thật quá sức tử tế. Khi nàng nghĩ tới tất cả những lời bình luận mà vài người trong cái thị trấn này nói về hắn, nó khiến nàng quá giận, nàng chỉ muốn vặn cổ họ đi.

Hắn đỡ lấy cằm nàng và lau đi những vết ẩm ướt trên má nàng. Một lần nữa, cái chạm của hắn thật nhẹ như tơ. Cassandra nhìn chằm chằm vào những đường nét góc cạnh của hắn và nụ cười mỉm nơi khóe miệng của hắn. Hắn thật là đẹp, nàng mơ màng nghĩ. Một cách đầy nam tính, tất nhiên rồi. Giống như là nàng đã hình dung về một trong những tổng lãnh thiên thần của Chúa, mạnh mẽ vô biên và bất khả chiến bại, với quầng hào quang vàng rực rỡ trên mái tóc và đôi mắt của hắn.

"Cô sẽ ở nhà khoảng mười giờ sáng nhé?" hắn hỏi.

"Tôi, vâng. Tôi chắc có thể."

Hắn gật đầu. "Một ý tưởng vừa chợt nảy ra trong tôi, nhưng trước khi bàn nó với cô, tôi cần suy nghĩ thấu đáo và hỏi ý kiến tư vấn của luật sư đã."

"Được ạ."

Âm thanh dịu dàng, run rẩy của giọng nàng khiến thứ gì đó thắt lại trong ngực Luke. Nàng lại đang trao hắn cái nhìn đó, như thể hắn có thể giết được cả rồng.

Vì cả đống lý do, hắn chẳng thích cái cảm giác này cho lắm. Không thích thế chút nào. Luke chưa bao giờ mong muốn trở thành một anh hùng của ai đó, và hắn cũng không hề có ý định bắt đầu đầu đó lúc này.

Khi hắn kéo nàng trở lại việc đi bộ, hắn nhận ra nàng không hề có sự bảo vệ của một người đàn ông nào trong nhà suốt cả đêm. Một nụ cười thoáng trên môi hắn khi hắn liếc mắt khắp dáng hình của nàng. Nàng không phải là không chịu ảnh hưởng của hắn, hắn cảm thấy chắc chắn thế. Hắn đã không bỏ lỡ cái rùng mình rành rành của nàng khi hắn mơn trớn bàn tay nàng, hay cái nhìn đầy nhục cảm trong đôi mắt nàng khi nàng đắm đuối nhìn hắn.

Chúa ơi, vì nàng thật quá đáng yêu. Gần như quá đáng yêu để có thể là thực. Đã khá lâu kể từ khi Luke còn thấy dòng máu nóng bỏng của mình. Đã vài lần trong mấy tháng qua hắn thậm chí còn không buồn giải khuây cho cái luận điểm là hắn hẳn đang mất đi khí chất đàn ông rồi. Nhưng không phải thế, giờ hắn đã nhận ra.

Cassandra ngọt ngào. Khi hắn đưa nàng về nhà an toàn, có lẽ hắn sẽ thử tán tỉnh con gái của Milo Zerek xem sao, sau mọi chuyện.

Ngay lúc Luke đùa giỡn với ý nghĩ đó, thì một cậu nhóc con và một con chó bự chảng lông vàng và trắng đang mon men giữa các tòa nhà để tới chỗ hắn và Cassandra trên vỉa hè.

"Khristos!" nàng khóc. "Em làm chị giật mình. Chị đã gần như quên khuấy mất em đang đợi ở đây."

Làn da ướt đẫm và đang run rẩy vì lạnh, đứa trẻ trông giống một con nhím đường phố trong bộ đồ rách rưới và đôi bốt mòn vẹt. Luke không thể không nhận ra là chiếc quần dài của cậu bé đã bị ướt nhẹp cả ống quần.

Con chó cũng không khá hơn là mấy. Một con thú xù xì với ngoại hình quá khổ, con vật bê bết bùn đất ở bụng và bị trọc cả một mảng lông dài dọc bên thân trái của cơ thể. Luke đoán đó là do con chó bị cháy trụi lông hoặc, vì Chúa, trường hợp tệ hơn là bị ghẻ.

"Em đang bắt đầu nghĩ là chị sẽ không trở lại nữa," đứa trẻ nói, quệt cái mũi của nhóc bằng ống tay áo. Cassandra quỳ xuống. "Tất nhiên là chị đã trở lại nè."

"Chị đã tìm thấy Papa và anh Ambrose chưa?"

"Rồi, và họ vẫn ổn." Nàng trao cho cậu một cái ôm xiết, rồi quay sang Luke. "Mr Taggart, đây là em trai tôi Khristos."

Khristos giơ một cánh tay khẳng khiu ra. Những ngón tay bé nhỏ dinh dính vào lòng bàn tay Luke.

"Chào Khristos. Rất hân hạnh được gặp em."

"Ông là ông chủ của papa, phải không?"

"Khristos, coi em đang nói gì kìa," Cassandra rầy. "Em nói gì với Mr Taggart nhỉ?"

"Cháu rất hân hạnh được gặp ông, Mr Taggart," cậu nhóc lẩm bẩm.

Chà bàn tay nhơm nhớp của mình vào quần, Luke buộc bản thân nặn ra một nụ cười.

"Và đây là," Cassandra nói với một tay vung mạnh về phía con chó, "Lycodomes." Nàng vươn tay ra để xoa đầu con vật to lớn chỗ đằng sau cái tai rủ xuống của nó.

"Chuyện gì đã xảy ra với một bên hông của nó vậy?" Luke không cưỡng lại việc hỏi.

"Dầu hỏa, chúng tôi nghĩ thế. Khi nó còn nhỏ xíu hơn cả một con cún, nó trở về nhà run rẩy và có mùi dầu hỏa đốt. Papa đoán Lycodomes đã nghịch ngợm ở đâu đó và có người đã dập tắt lửa cho nó. Nó bị bỏng vào tận lớp da, tôi đoán thế. Lông của nó bị cháy hết và không bao giờ mọc lại nữa." Nàng hôn nhẹ lên đỉnh đầu con chó. "Bắt tay với Mr Taggart đi, Lye-Lye."

Luke sẽ vui mừng mà bỏ qua được hân hạnh này, nhưng con chó ngoan ngoãn ngồi xuống và giơ một chân ra. Một cái chân to tướng, bê bết bùn đất. Quá nhiều để Luke có thể chùi tay cho sạch sẽ. Miễn cưỡng, hắn chạm vào chân con vật và làm một cử chỉ nhanh chóng. Cái mùi ẩm ướt, hôi rình của con chó xộc lên hắn. "Ta rất mừng vì được làm quen với mi, Lycodomes."

Con chó trưng ra một tiếng gầm gừ trong cổ họng và nhe nanh ra. Những cái răng nanh trông có vẻ gây chết người lắm.

"Lye-Lye!" Cassandra quát. "Em bị sao thế hả?"

Luke không khó khăn mấy mà nhận ra thông điệp của nó và rụt tay lại. Loài chó, hắn biết, không dễ dàng bị lừa gạt như con người. Lycodomes rõ ràng là đã nhận ra một con cóc đáng khinh khi nó nhìn thấy một con.

Khi Luke thẳng người dậy, hắn đã lưu tâm tới việc thoát khỏi móng vuốt của con thú bị ghẻ, to lớn này ngay khi có thể. Hắn không cần hoặc không muốn có thêm sự can thiệp của một bộ nanh chó vào giữa hắn và Cassandra. Con chó lại gầm gừ, lần này thì có từ tốn hơn nhưng vẫn không kém phần đe dọa. Luke cũng biểu lộ cảm xúc. Cuộc chiến tranh lạnh vừa được ban bố. Với một tiếng cười xấu hổ khe khẽ, Cassandra nói, "Ôi, như ông thấy đấy, tôi hoàn toàn không phải không có một người hộ tống."

Luke đã chú ý thấy điều đó, phải. Khốn khổ cho kẻ nào dám lại gần nàng. Lycodomes sẽ có thể xé toạc vật giống của kẻ đó.

Đứng thẳng lên, Cassandra đặt một tay lên vai Khristos và chìa một tay kia cho Luke. "Chúng ta sẽ nói lời tạm biệt tại đây, Mr Taggart. Rõ ràng là không cần ngài đi với chúng tôi suốt quãng đường về nhà nữa rồi. Trong một thị trấn mỏ, mọi đường phố đều không được lát, ngài biết đấy, và cũng không có vỉa hè nữa. Bùn đất sẽ làm hỏng giày của ngài mất."

Luke nhận thức rất rõ những điều kiện tồi tệ trong thị trấn mỏ. Nhưng Cassandra đứng trước hắn, mở rộng bàn tay như thể nàng đang mặc gấm lụa và là một quý cô tuyệt diệu nhất trên đời.

"Tôi không quan tâm tới mấy đôi giầy. Nhưng tôi cần gặp luật sư của mình, như tôi đã đề cập trước đó, và tôi càng lôi ông ta ra khỏi giường sớm bao nhiêu thì tôi sẽ được về nhà mình sớm bấy nhiêu." Nắm lấy những ngón tay thanh mảnh của nàng, hắn khẽ cúi lưng. "Sáng sớm mai lúc mười giờ chứ?"

"Ngài có cần hướng dẫn không? Tôi không muốn ngài phải đi loanh quanh để tìm kiếm nhà của chúng tôi."

Gọi nơi đó là một ngôi nhà thì hơi quá. Luke đã cử người của hắn đi tìm hiểu về mọi thứ của nhà Zerek. Hắn biết trên thực tế đó là một nơi bé tý tẹo với một cái mái thủng lỗ chỗ còn hơn cả số tấm lợp của nó. "Tôi sẽ không gặp vấn đề gì để tìm ra em đâu," hắn đảm bảo với nàng.

Khi nàng bắt đầu quay bước, Luke gọi nàng lại. "Em vẫn nhớ lời hứa với tôi đấy chứ?"

Để em trai và con chó của nàng bước tiếp mà không có mình, nàng bối rối với một cái cái nhìn ngây ra với Luke. "Hứa ư?"

"Không lo lắng," hắn nhắc nàng. "Về bất cứ chuyện gì. Em sẽ tin tưởng là tôi sẽ chăm lo mọi thứ chứ?"

Nàng tươi cười rạng rỡ với lòng biết ơn. "Mr Taggart, bên cạnh papa và các anh em trai của mình, tôi thành thật không thể nghĩ tới một người nào khác mà tôi có thể tin tưởng hơn thế."

Luke nhìn bộ ba sau khi họ khuất dạng. Rất lâu sau khi họ đã đi khuất, hắn vẫn còn đứng đó, một nụ cười thoáng trên miệng hắn. Vậy là nàng đã tin tưởng hắn, phải thế không? Thế thì tốt. Thế thì quá tốt, quá tốt rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top