Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

 CHƯƠNG NĂM

 Mặc cho cái lạnh giá của buổi sáng tháng Chín, một cảm giác ấm áp lơ lửng trên đường phố trải nhựa như một cái chăn bông êm dịu. Khi Luke sải bước chân, đầu cúi xuống nhìn để tránh những vũng bùn đọng trên đường của mình, hắn nghe thấy tiếng rù rì của những chú ong đang cần mẫn bay vào rồi lại bay ra trong một đám cây bụi gần đó và tiếng chim hót líu lo trên những cành cao. Trong khu bóng râm, mấy con gà mái trong cái chuồng xiêu vẹo đặt giữa hai chiếc lều nghỉ của thợ mỏ đang kêu cục cục và rung rung đôi cánh mỗi khi gió lạnh thổi qua.

Sớm thôi mùa đông sẽ tới bao phủ những ngọn núi ở đây, nhưng lúc này ánh sáng mặt trời đang lấp lánh trên nền đất ướt sũng, những tia nắng lung linh nhảy múa khắp mọi nơi đến là chóng mặt. Luke hít một hơi thật sâu, cảm nhận những mùi hương của cuộc sống đang hiện diện: mùi thịt xông khói chiên giòn, mùi hôi nước thải thoang thoảng, mùi bánh mì nướng. Xa xa, tiếng trẻ con cười tươi sáng, và rồi một con chó bắt đầu sủa. Đó là thế giới của Cassandra, hắn nhận ra. Hắn không nghi ngờ gì nàng sẽ cám ơn hắn vì đưa nàng thoát ra khỏi chốn nghèo khổ này. Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng xứng đáng được sống trong một ngôi biệt thự, được bao quanh bởi những thứ tốt đẹp.

Một nụ cười cong lên trên môi hắn khi hắn tưởng tượng ra tiếng kêu êm ái của nàng tỏ lòng biết ơn. Cơ thể của hắn bị khuấy động khi hắn nghĩ tới việc cho phép nàng thể hiện lòng biết ơn của mình giữa những tấm chăn lụa là trên giường của hắn.

Sải dài bước chân qua một vũng bùn đen ngòm, hắn nhanh chóng tăng tốc. Một khi hắn đã quyết tâm hành động, hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ thứ gì cản đường. Và hắn rõ ràng quyết tâm giành bằng được Cassandra Zerek.

Nhà Zerek thậm chí còn không cả được là một cái lán đúng kiểu, Luke đã nghĩ thế khi hắn dừng bước trước nó. Diện tích chỉ khoảng mười hai feet vuông, mái nhà võng xuống một cách thảm hại, và cái ống khói trông có nguy cơ lã sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm, không thể nào tin nổi vào mắt mình. Những thứ vốn tệ hại hồi hắn còn sống ở đây, nhưng chẳng có gì thảm hại như thế này. Jim Briesen, chủ đất của cái khu khai thác mỏ này, hẳn nhiên là phải bị bắn vì đã cho mọi người thuê những căn nhà lụp xụp thế này. Khốn thật, vì từ những gì hắn nghe được, gã này tận thu mọi khoản bằng sự cắt cổ những kẻ thuê nhà của gã.

Cuối cùng Luke cũng bước lên cổng nhà, cái chỗ mà có lẽ là cổng nhà. Nó được làm từ vài tấm ván hạng bét ghép nham nhở bởi đinh và giờ đã bị mục nát gần hết. Khum tay lại, hắn gõ nhẹ lên cánh cửa, nửa lo sợ rằng nó có thể bị rớt khỏi bản lề. Từ bên trong cái ổ chuột này, hắn nghe thấy tiếng gì đó như là cọ sàn, rồi tiếng bước chân lặng lẽ và tiếng kẽo kẹt của nền nhà dưới sức nặng của ai đó. Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Cassandra. Mặc bộ áo len màu nâu cũng xấu chẳng kém gì cái áo màu xanh của nàng, nàng đứng đó với một tay đặt hờ lên chiếc eo thanh mảnh của mình, tay kia nắm chặt khung cửa. Buổi sáng hôm nay nàng buộc mái tóc nâu kiểu vương miện với một cái ruy băng màu đỏ thắm, mái tóc sẫm màu loăn xoăn tinh nghịch một vẻ tự nhiên. Kiểu tóc đó đã để lộ đường cong ngọt ngào của chiếc cổ mảnh dẻ và làm tôn lên khuôn mặt hình trái xoan của nàng. Đôi mắt nàng, long lanh một sắc xanh thẳm sống động trái ngược hẳn với bộ áo màu nâu xám xịt của nàng, dường như cả cơ thể nàng bừng lên sức sống khi một nụ cười rạng rỡ nở trên đôi môi.

"Mr Taggart, ngài không vào sao?" Giọng nàng trầm và vội vã khi nàng chào đón vị khách với tất cả sự sang trọng của một nàng công chúa đang đưa tay mời khách vào thăm cung điện của mình.

"Có vẻ như em đã sống sót được sau đêm qua," Luke quan sát.

"Tôi nhớ là lời ông dặn và đã cố gắng không lo lắng," nàng dịu dàng nói. "Nó đã có ích vô cùng, và tôi thậm chí đã xoay sở ngủ được một chút."

Luke bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt liếc nhanh khắp căn phòng tồi tàn. Quả là thảm hại. Một cái bàn tạm bợ, với những cái xô dùng như ghế ngồi. Những bức tường ngấm nước làm từ gỗ thô. Một tấm ván lót sàn quá khổ với vị trí của nó. Hắn thắt ruột khi nghĩ tới nàng sống ở một nơi thế này. Họ đã cố gắng để che chắn những vết nứt rộng toác trên tường bằng mấy tờ báo, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ mười mươi ánh sáng ban ngày rọi qua. Rồi khi mùa đông đến, nơi này sẽ đóng băng mất thôi, với những cơn gió buốt giá lùa qua những chỗ nứt kia mà cắt cứa lên làn da mỏng manh của nàng.

"Xin hãy cẩn thận, Mr Taggart," nàng cảnh báo, ra dấu về một vết nước trên sàn nhà. "Mái nhà có hơi dột một chút, tôi e là thế."

Một chút thôi á? Khi giọng nàng ngừng lại, hắn nghe thấy một tiếng nhỏ giọt thánh thót như mộc huyền cầm. Như hắn có thể thấy, có nhiều lỗ thủng hơn là chỗ lành lặn, và thực tế là nó cung cho biết luôn rằng ngoài trời cũng đã tạnh mưa rồi, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.

Như đọc được ý nghĩ của hắn, nàng liếc nhìn lên cái trần nhà võng thượt. "Nước mưa dường như bị đọng lại trên mái. Nó, um, bị thế lúc trời mưa bão nên mọi thứ đều ướt đẫm hết cả."

"Tôi thấy rồi." Còn hơn cả nàng biết ấy chứ, hắn lặng lẽ thêm vào.

Lau vội lòng bàn tay vào chiếc váy, nàng vội vàng đi tới bếp lò. "Tôi hy vọng là ngài thích uống trà." Giọng nàng hơi cao, như thể nàng đang bối rối không chịu nổi. Nàng liếc nhìn lại hắn. "Tôi rất muốn mời ngài cà phê, nhưng chúng tôi hết mất rồi."

"Tôi thích trà mà."

Luke đứng đó, cảm thấy như là một con mọt trong bao bột ngũ cốc. Hắn ước gì hắn biết cách đưa nàng ra khỏi đây thật dễ dàng.

"Cassandra," hắn bắt đầu, rồi ngừng lại. Những lời lẽ trôi chảy mà hắn đã định sẵn đột nhiên dường như sai hết cả. Hắn đằng hắng, tìm kiếm một giải pháp thay thế, nhưng trước khi hắn có thể nói, nàng đã xoay tròn lại, đập một tay lên trán, và đảo tròn mắt. "Ôi trời đất! Tôi quên khuấy mất phép cư xử rồi, thậm chí còn không lấy áo khoác hay mời ngài ngồi nữa."

Như Luke có thể thấy, thì chẳng có cái ghế nào để mà mời cả. Còn áo khoác của hắn ư, hắn chẳng có ý định ở lại đây lâu, và khi hắn rời đi, hắn hy vọng là sẽ đưa nàng theo cùng. "Tôi ổn mà, Cassandra. Chỉ cần pha trà thôi và đừng nghĩ ngợi gì."

Nàng nắm chặt hai tay khi hắn dạng chân trên một cái xô và ngồi xuống. Luke khẽ liếc mắt lên và nháy mắt với nàng. "Em biết đấy, cách đây chưa lâu lắm, thì tôi vẫn sống ở chỗ này nơi khu khai thác mỏ. Chỉ cách đây có một hàng rào thôi, thực thế. Tôi đã từng ngồi trên những cái xô, và mái nhà của tôi cũng có dột đôi chút nữa."

"Thật ư?" Nàng nhìn vẻ nhẹ nhõm hẳn. "Vì vài lý do, tôi đã hình dung ngài luôn luôn sống ở tận đầu kia của thị trấn trong một ngôi nhà màu trắng, xinh đẹp và rộng lớn."

Đó là một ngôi nhà đẹp, và hắn bị cám dỗ nói với nàng luôn rằng nàng sẽ sớm tới sống ở đó với hắn. Hắn hơi nhỏm trên cái xô, cố gắng để chỉnh sao cho cái mép đáy xô cứng ngắc không chọc vào mông hắn hay là, Chúa nhân từ, một thứ nhạy cảm hơn nhiều.

Khi nàng quay lại với cái bếp, hắn có cơ hội để ngắm ngôi nhà của nàng kỹ hơn. Mặc cho không khí của cảnh cơ hàn, căn lều đã được thu xếp để có thể sống được, không nghi ngờ gì là nhờ vào bàn tay khéo léo của Cassandra. Một cái bình sứt mẻ cắm đầy những cây cỏ từ những triền đồi được đặt giữa bàn. Áp sát vào tường là bốn cái giường, được sắp xếp rất gọn gàng, với những cái gối thêu tay được đặt ở đây và kia để khiến chúng trông ít bất tiện hơn. Một ngọn lửa lách tách tươi vui trong cái bụng bếp lò rỉ sét. Hắn hầu như có thể hình dung ra cả nhà Zereks quây quần ấm cúng bên nhau mỗi tối với chiếc đèn lồng chiếu sáng gương mặt họ.

Không phải những gì hắn đã mong đợi, hắn nhận ra, sau đó cau mày khi hắn cố nhớ lại hình ảnh mà hắn đã mường tượng trong đầu bất cứ khi nào hắn nghĩ về cuộc sống mà Cassandra hẳn phải gánh vác. Vất vả lo toan không ngừng, hắn đoán.

Những ký ức cố gắng trượt qua tấm rèm đen tối trong tâm trí của hắn bị hắn nhanh chóng gạt đi. Trán hắn lấm tấm mồ hôi và sự may mắn đến không tưởng, hắn đã trở thành người giàu có. Bất cứ thứ gì hắn muốn đều là của hắn cho đến lúc này, bao gồm cả thiếu nữ này nhờ Chúa, hắn sẽ có được nàng.

Hắn cảm thấy không hề tội lỗi. Mặc dù hắn sẽ tách nàng ra khỏi gia đình của nàng, hắn đang làm một chuyện hoàn toàn tốt đẹp cho nàng. Hắn sẽ cho nàng mọi thứ mà trái tim nàng từng mơ ước, không chỉ là một ngôi nhà xinh đẹp để ở, mà còn xa hoa hơn bất cứ giấc mơ nào của nàng.

Lấy trà xong, nàng đặt ấm đun nước, rồi quay sang với hắn. Khi nàng ngồi đối diện với hắn, nàng đặt đôi tay nhỏ nhắn lên bàn, đôi mắt nhìn thẳng và ngây thơ. Không thể nào hắn tin được, dù chỉ trong khoảnh khắc, rằng bất kỳ người đàn bà nào sống ở nơi này trong thị trấn lại có thể trong sáng đến vậy.

Cassandra đáng yêu vô cùng, và hắn sững lại vì điều đó. Làn da mượt như kem. Đôi mi dày rợp bóng. Chiếc miệng hồng hồng, đầy đặn như thể cầu xin được hôn. Và đôi mắt mà một người đàn ông có thể lạc mất trong đó. Nàng có một vẻ mặt cũng bắt mắt đến không thể nào quên.

"Thế này," cuối cùng hắn cũng nói, "chúng ta cần thỏa thuận một công việc, được chứ?"

"Công việc?" nàng nhắc lại.

Luke xua một tay. "Một cách nói thôi. Như tôi đã nói với em tối qua, tôi có một kế hoạch, và sau khi bàn bạc với luật sư của tôi, tôi quyết định rằng nó có thể khả thi. Tất cả chuyện đó phụ thuộc vào em có đồng ý chuyện này hay không thôi."

"Loại kế hoạch gì vậy?"

Dù không nói lời nào, Luke đã nhắc Cassandra rằng cha và anh trai nàng đang bị tù vì phạm một tội đặc biệt nghiêm trọng. "Như em đã nói tối qua, khai thác mỏ trái phép thường bị bắn tại nơi bị bắt quả tang hoặc, nếu không thì, sẽ bị kết án tù dài hạn. Nhưng theo câu chuyện của cha em kể về một người đàn ông tên Peter Hirsch, tôi đã quyết định sẽ khoan dung."

Nàng nhắm mắt lại một lúc. Khi nàng mở chúng ra, cái nhìn tôn thờ hắn nhận thấy lúc đêm qua đã trở lại trong ánh mắt nàng. "Tôi thực sự không bao giờ nghi ngờ về điều đó, Mr Taggart. Ngài chính là người nhân hậu đó."

Luke mỉm cười. Tiến triển quá thuận lợi rồi. "Sau khi trao đổi với ngài cảnh sát trưởng và luật sư của tôi," hăn tiếp, "Tôi đã quyết định phạt cha và anh trai của em mỗi người một khoản tiền là năm trăm đô la. Ngoài ra, cả hai sẽ bị quản thúc sau song sắt ba tháng. Trong trường hợp này, tôi cảm thấy như thế là một cách nhẹ nhàng. Rất nhẹ nhàng."

Cassandra tái mét. Khóe môi nàng run rẩy, nàng tránh ánh mắt, rồi cuối cùng nhìn lại hắn. "Mr Taggart, xin đừng nghĩ rằng tôi vô ơn, vì tôi biết ngài rất khoan dung thực thế. Nhưng ngài đòi một khoản tiền phạt là một ngàn đô la tất cả. Đối với những người như chúng tôi, đó là một số tiền khổng lồ. Chẳng có cách nào mà papa và anh trai tôi lại có thể kiếm đủ số tiền đó."

Luke giơ một tay lên. "Xin hãy nghe tôi đã. Như tôi đã nói, tôi có một kế hoạch. Trong vài tháng vừa qua, đôi đang tìm kiếm một người đồng hành được trả tiền. Lúc mà tôi biết em, tôi đã quyết định em có thể đảm nhận vị trí này."

"Một người đồng hành được trả tiền ư?" nàng hỏi với một cái cau mày khó hiểu. "Tôi không chắc tôi hiểu điều ngài muốn nói."

Luke đã dự kiến là nàng có thể cảm thấy bị xúc phạm lúc đầu và có khả năng sẽ lảng tránh, thế nên hắn đã không quá náo động trước biểu hiện bị ảnh hưởng mạnh mẽ của nàng. Hắn nhấn nhá thêm một nụ cười nữa. "Cho dù tôi thuê em hay cuối cùng lại thuê một người nào khác, tôi cũng dự định trả một khoản lương rất hậu, Cassandra, nên tôi không muốn em nghĩ rằng đây là một hành động nhân đạo của tôi. Tôi sẵn sàng trả năm trăm đô la một tháng, cộng thêm các khoản phụ trội."

"Năm trăm đô la ư?" nàng lặp lại đầy sửng sốt.

"Phải, năm trăm đô la. Khi hết một năm, lúc mà tôi và người đồng hành được trả tiền của tôi sẽ trả hai mươi ngàn đô la chuyển khoản cho cô ấy. Nếu em đồng ý nhận công việc này, em sẽ có thể trả tiền phạt cho cha và anh trai em chỉ trong hai tháng. Mười tháng còn lại trong thỏa thuận của chúng ta, em có thể giữ lấy năm trăm đô la mỗi kỳ, để tiết kiện hoặc tiêu dùng theo ý mình.

"Tôi hiểu rồi," nàng yếu ớt nói.

"Nếu em quan tâm," hắn tiếp, "tôi sẽ, tất nhiên rồi, nhấn mạnh rằng nếu em ký hợp đồng thì nó sẽ ràng buộc trong thời hạn một năm." Hắn nhún vai. "Tôi xin lỗi vì đã làm phức tạp thêm mối quan hệ bằng các văn bản pháp lý, nhưng tôi không có nhiều niềm tin vào những Thỏa thuận bằng lời nói suông. Kinh nghiệm đã dạy cho tôi rằng người ta hiếm khi tôn trọng những lời hứa của họ trừ khi họ bị ràng buộc bằng văn bản. Nói như thế không có ý là nói em sẽ nuốt lời đâu. Tôi chỉ cảm thấy thoải mái hơn với những điều khoản được viết giấy trắng mực đen và được ký nhận bởi hai chúng ta."

Chuẩn bị đầy đủ vì nàng có thể cảm thấy bị xúc phạm và sẽ từ chối đề nghị của hắn, Luke nín lặng, chờ đợi cơn bão ào đến. Nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ chiến thắng thôi. Nàng hoặc là phải đồng ý với những điều khoản của hắn, hoặc không thì cha và anh trai nàng sẽ phải bị trừng phạt vì tội xâm phạm quyền khai thác mỏ theo đúng như quy định của pháp luật. Hắn cảm thấy chắc chắn Cassandra sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Nàng trông trầm ngâm và rối bời nhưng chẳng nói gì. Cuối cùng Luke không thể chịu đựng sự im lặng lâu hơn nữa. "Đó là một lời đề nghị vô cùng hào phóng, Cassandra. Ba tháng tù là điều không phải lúc nào cũng được, cân nhắc đến những lựa chọn thay thế."

Còn im lặng hơn. Nàng chỉ ngồi đó, nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt xanh biếc ẩn sâu trong bóng tối, biểu cảm của nàng vẫn bàng hoàng. Luke đã không mong là nàng lại đón nhận nó hoàn toàn tồi tệ đến vậy.

Chống tay lên bàn, hắn nghiêng người một chút về phía nàng.

"Cassandra, đề nghị của tôi thực sự khủng khiếp thế ư?" hắn thận trọng hỏi. "Hãy chỉ nghĩ tới lựa chọn khác đi. Nếu chủ đất đuổi em, điều mà hắn chắc chắn sẽ làm khi em không trả tiền thuê, công việc này có thể giúp em thoát khỏi cảnh đó."

Đôi mắt nàng ngân ngấn lệ. "Ôi, Mr Taggart," nàng thì thầm run rẩy, "không phải là tôi không đánh giá cao đề nghị đó. Chỉ là nó làm tan vỡ trái tim tôi vì ngài cảm thấy nó cần thiết để làm thế."

Luke bối rối mất một lúc, không hiểu chính xác điều nàng muốn nói. "Khi tôi nhìn thấy ngài trên phố, tôi luôn luôn cảm thấy ngài đang cô đơn," nàng tiếp, "nhưng tôi không bao giờ mơ là ngài lại cô đơn đến thế. Cũng nhiều như tôi cảm kích lòng khoan dung của ngài đối với papa và anh trai tôi, tôi không thể nào có khả năng làm ra tiền với việc chỉ làm bạn của ngài. Nó như thể là trộm cắp vậy." Nàng vươn qua bàn đặt tay nàng lên tay hắn.

"Ngài không thấy ư? Không cần thiết phải trả tiền cho tôi để tôi trở thành người đồng hành của ngài. Tôi sẽ hạnh phúc làm thế miễn phí. Chúng ta sẽ phải đi tới vài ý tưởng khác thôi."

Luke cảm thấy như thể cái xô bên dưới hắn biến mất. Hoặc cô gái này là nữ diễn viên tài giỏi nhất mà hắn từng gặp, hoặc là cô ta bị thiểu năng trí tuệ. Hắn nhìn sâu hơn vào trong đôi mắt nàng, đôi mắt dường như đang lấp lánh lên trí tuệ thông minh. Hắn có thể phát hiện thấy không có bất cứ dấu hiệu nào của sự giả tạo, chỉ thuần khiết sự ngây thơ và dịu dàng. Có thể nào nàng thực sự không hiểu bản chất của đề nghị của hắn?

Lần đầu tiên trong đời, Luke trải qua một cảm xúc tội lỗi tinh khiết và không giả tạo. Hắn nhanh chóng gạt nó đi, đảm bảo với mình rằng cảm giác như thế là hết sức vô lý. Không ai lớn lên trong cảnh nghèo khổ của cái thị trấn khai thác mỏ này, với những kẻ thô thiển và cục súc qua lại suốt ngày, lại có thể mang trái tim trong sáng như Cassandra đang giả vờ được.

Không, hắn quyết định, cô nàng chỉ đơn giản là đang cố nâng giá tiền lên mà thôi. Và thực khôn khéo làm sao. Hầu hết mọi gã đàn ông đều sẵn sàng chi trả trong toàn bộ khả năng để được hưởng đặc quyền với một trinh nữ, và cô ta rõ ràng là đang hy vọng hắn cũng thuộc trong số những gã đó. Thật không may cho cô ta, Luke chưa bao giờ quá mủi lòng. Bên cạnh đó, hắn đã vừa mới đề nghị cho nàng một khoản trên trời rồi đó thôi. "Cassandra," hắn nói với một tông giọng cảnh báo, "nếu đó là cách em đang cố gắng mặc cả với tôi về tiền lương, tôi cảm thấy mình thực sự đã đề nghị còn hơn bất kỳ gã nào dù chỉ là trong ý nghĩ sẽ bằng lòng chi trả."

Hoàn toàn bối rối, nàng nói, "Tại sao em lại đang cố gắng mặc cả trong khi em không nghĩ rằng ngài nên trả tiền cho việc làm bạn chứ?"

Hắn chăm chú níu lấy đôi mắt nàng trong một lúc lâu, "Vị trí mà tôi hy vọng em sẽ làm yêu cầu rất cao, một việc đòi hỏi rất nhiều. Đừng chỉ suy nghĩ nó chỉ là chốc lát. Đó là lý do tôi đề nghị một khoản lương hậu hỹ như vậy để bắt đầu công việc. Tôi chắc chắn rằng nếu em nghĩ về nó, em sẽ đồng ý rằng như thế còn hơn cả công bằng."

"Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng như thế là quá nhiều."

Luke thở dài. Hắn chưa bao giờ giỏi nói chuyện tay đôi. "Tôi thích từ đó, thành thật," hắn nhẹ nhàng nói. "Vậy thì để tôi nói rõ ràng cho em luôn, hmm? Lâu rồi từ khi tôi nhìn thấy em trong sân nhà thờ vào một buổi chiều nọ, tôi đã đùa giỡn với ý nghĩ một người bạn cùng sống chung. Em phù hợp với mọi yêu cầu của tôi trong mọi mặt. Nói toạc ra, tôi đã phát chán với người đồng hành mà tôi tìm được trong quán rượu và sòng bạc. Những phụ nữ" hắn nhún vai "quá bận rộn với phần lớn thời gian. Tôi cho rằng em đúng; tôi cô đơn. Vào thời điểm này trong cuộc đời toi, tôi muốn có một quý cô làm bạn người sẽ cống hiến bản thân hoàn toàn cho riêng tôi. Để đổi lại quyền với toàn bộ thời gian và sức lực của cô ấy và tôi cam đoan với em, tôi yêu cầu rất khắt khe khi tôi sẵn sàng trả một mức lương hậu hỹ đến thế."

"Nếu em chấp nhận công việc này, em sẽ được trông đợi là sẵn sàng bản thân cho tôi vào những giờ bất tiện, thường là vào ban đêm, để phù hợp với lịch trình của tôi. Điều đó sẽ đòi hỏi em phải sống trong nhà của tôi. Nếu tôi có thời gian rảnh suốt cả ngày, tôi sẽ mong đợi em hủy bỏ tất cả những kế hoạch của riêng em để tạo điều kiện cho tôi. Nói ngắn gọn, nếu tôi yêu cầu em phục vụ, tôi sẽ mong đợi là em gạt bỏ mọi thứ và cống hiến bản thân hoàn toàn cho tôi và giúp tôi thư giãn."

Hắn lấy từ trong túi áo khoác, rút ra ba văn bản: một bản hợp đồng sao thành ba bản, thứ mà luật sư của hắn đã soạn thảo suốt đêm qua, câu từ kín kẽ, tất nhiên rồi, nhân danh Luke mà. Nếu Cassandra ký, thì nàng sẽ, theo mọi điều khoản và mục đích, là một món sở hữu của hắn trong vòng mười hai tháng tới, không có quyền hối lại. Hắn trượt tờ giấy trên bàn về phía nàng.

"Như đã nói, có lẽ em nên xem xét nó và quyết định liệu em có quan tâm không," hắn nói với vẻ dứt khoát mà hắn không cảm thấy thế.

"Tất nhiên là tôi quan tâm," nàng nhẹ nhàng nói. "Tôi làm gì còn nơi nào. Với Papa và Ambrose trong tù, Khristos và tôi đang lâm vào đường cùng, và cơ hội để tôi kiếm được một công việc nào đó khác thì thực sự là con số không."

"Em sẽ không lâm vào đường cùng nếu em chấp nhận đề nghị của tôi," Luke nhắc nàng. Nàng mở một trong những văn bản ra và bắt đầu đọc to nó, bỏ qua một vài phần, cau mày với những phần khác. Ở một vài chỗ Luke co người lại, nửa chờ đợi nàng sẽ quăng bản hợp đồng trả vào mặt hắn, nhưng nàng dường như không biết gì, hoặc không hiểu gì hết, về những thuật ngữ pháp lý.

Trong một điều khoản, nàng sẽ từ bỏ tất cả mọi quyền khiếu nại đối với những vấn đề có thể phát sinh trong mối quan hệ của họ. Trong một điều khác, nàng đồng ý sẽ tự nguyện và không phàn nàn dâng hiến bản thân cho Luke trong bất cứ cách thức nào để làm hài lòng hắn.

Những thuật ngữ vang lên phía trên đầu nàng, cho tới khi nàng kết thúc việc lướt qua các điều khoản, những điều sẽ tước đoạt tất cả mọi quyền cá nhân thực tế của nàng, mà nàng chỉ có duy nhất hai câu hỏi.

Đôi mắt xanh thẫm tròn xoe nhìn hắn, nàng nói, "Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu như tôi sống trong nhà của ông? Và với papa và anh trai của tôi trong tù thì ai là người sẽ chăm nom cho Khristos và Lycodomes đây?"

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với con chó đêm qua, Luke không hề hào hứng trước việc sẽ có thêm một con chó lai dãi dớt tùm lum trong nhà mình. Loại bỏ con vật lông lá đó là khá đơn giản sau này. Còn đối với Khristos, nó chỉ là một thằng nhóc con, và Luke thì có cả một căn nhà to lớn cùng một đám người hầu để mà chăm sóc cho thằng nhóc.

Nhoẻn cười theo kiểu mà hắn hy vọng là trông đầy vẻ nhân từ, hắn vươn người qua cái bàn và lấy lại bản hợp đồng từ trong đôi tay mảnh mai của nàng. Lôi chiếc bút mực từ trong túi ngực ra, hắn nhanh chóng viết thêm một điểm bổ sung, và cũng viết thêm vào hai bản sao còn lại. "Đây," hắn nói ngọt lịm. "Em trai và con chó của em có thể sống cùng với tôi cho tới khi cha và anh trai của em được thả khỏi tù. Em có lời hứa của tôi bằng giấy trắng mực đen đây."

Nàng đỡ lấy bản hợp đồng khi hắn đẩy nó trở lại phía nàng. Sauk hi đọc điều khoản hắn vừa mới thêm vào, nàng ngước nhìn lên. "Cám ơn ông, Mr Taggart."

"Hãy gọi tôi là Luke." Hắn đẩy chiếc bút mực về phía nàng. "Nếu em ký vào bản hợp đồng đó và trở thành người đồng hành của tôi trong mười hai tháng tới, tôi tin rằng chúng ta nên bỏ qua việc khách sáo và bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng chứ. Được không?"

Nếu nàng có để ý thì hắn đã gọi tên Thánh của nàng kể từ buổi gặp gỡ đầu tiên của họ rồi, nàng chẳng hề tỏ ra là nàng chấp nhận cây bút. Bụng hắn thắt lại khi nàng vờn vờn cây bút rồi khẽ cắn đuôi bút. Chúa tôi. Tại sao nàng không chỉ đơn giản là ký vào đống giấy tờ chết tiệt ấy thôi nhỉ?

Luke ngồi đó, hết nín thở, rồi lại hít thật sâu. "Tôi vẫn còn một chút lo lắng về việc sống trong ngôi nhà của ông," nàng trầm ngâm lên tiếng. "Đôi khi người ta có thể quá tọc mạch. Mới tháng trước, là điều tiếng về Hope Bowers, và tất cả những gì cô ấy đã làm là để Henry Chadworth đi bộ cùng cô ấy về nhà từ nhà thờ." Nàng nhăn mũi. "Papa nói khi con trai và con gái đi một mình với nhau nơi khuất nẻo, thì những kẻ đầu óc xấu xa sẽ nghĩ ra những thứ tồi tệ nhất."

Luke chỉ nhún vai, không hề cười. "Tôi cũng đã từng làm thế một hai lần gì đó."

Nàng thở dài rõ to. "Dù sao đi nữa, ông cũng có thể thấy rõ mối quan tâm của tôi rồi đấy. Khi Khristos bước sang tuổi mười hai, tôi sẽ vào tu viện. Chính vì thế, tôi phải rất cẩn thận với danh tiếng của bản thân."

"Em bằng lòng để cho những kẻ đầu óc xấu xa sai khiến em ư, Cassandra? Những gì em làm với cuộc đời mình là việc riêng của bản thân em chứ không phải kẻ nào khác." Hắn ngưng lại một lúc để điều đó ngấm vào nàng. "Bên cạnh đó, theo như tôi hiểu, những nữ tu đến từ tất cả tầng lớp trong xã hội. Tôi không hiểu lắm về nhà thờ, tất nhiên rồi, nhưng đối với tôi đó dường như là em sẽ toàn tâm toàn ý phụng sự Chúa với tất cả lòng thành kính không hề đòi hỏi, chứ không phải lại loại công việc mà em làm trước khi em quyết định trở thành một nữ tu."

"Tôi cho rằng đó là sự thật."

Nụ cười của Luke gượng gạo tới mức hắn cảm thấy như thể lòng trắng trứng đặc quánh trên khuôn mặt hắn. "Trong trường hợp này, tôi nghĩ việc em lưu trú trong nhà của tôi hoàn toàn có thể hiểu được đối với mọi người tại Black Jack. Em và Khristos chẳng có ai thân thích ở đây. Cha và anh trai em không thể chăm lo cho em. Tôi là người đã thuê cha em trước đây, và có vấn đề về tiền phạt của ông và Ambrose mà em sẽ làm việc để trừ nợ. Tôi đoán rằng mọi người sẽ nghĩ rằng em là một phụ nữ trẻ hết sức may mắn đấy."

Luke nghiêng người về phía trước, giữ lấy ánh mắt nàng bằng mắt hắn. "Em có bất cứ ý tưởng nào một cách chính xác về đề nghị của tôi với em không? Đổi lai một năm ngắn ngủi của cuộc đời em, em sẽ không những trả được tiền phạt cho papa và anh trai em, mà em sẽ còn tích góp được một khoản kha khá cho bản thân. Hai mươi ngàn đô la là một gia tài đấy chứ. Hầu hết mọi người chỉ có thể mơ để nhận được một cơ hội như thế này."

Nàng lại gõ gõ đuôi bút vào hàm răng lần nữa, biểu hiện trầm ngâm. "Tôi nghĩ rằng trước khi đưa ra quyết định cuối cùng tôi thực sự phải nói chuyện với papa."

"Cassandra, papa của em đang trong tù."

"Nhưng rõ ràng là tôi có thể vào thăm ông."

"Khi tôi dừng lại cạnh nhà giam sáng nay, cảnh sát trưởng đã nói với tôi rằng chỉ có vợ mới được phép vào thăm tù nhân. Con gái và chị em gái không được hưởng đặc quyền đó."

Đó chưa hẳn là một lời nói dối nữa, tất nhiên rồi. Nhà tù không có chính sách đó, nhưng Luke có thể có dàn xếp đặc biệt với cảnh sát trưởng đối với trường hợp của Cassandra.

Có những lợi ích nhất định khi là một kẻ quyền lực nhất trong thị trấn, Luke có một tầm ảnh hưởng chính trị từ Black Jack cho đến tận Leadville, và rồi cả Denver nữa. Cảnh sát trưởng, cũng như bao nhiêu kẻ quan chức khác trong thị trấn, nằm trong túi của Luke. Like đã nói rõ ràng, với cảnh sát trưởng và tất cả những tay chân của hắn, rằng Cassandra sẽ không được nói chuyện với cha nàng trong bất kỳ trường hợp nào.

Sau khi để nàng nghiền ngẫm mọi thứ trong một lúc, Luke quyết định đâm sâu con dao tình cảm hơn nữa. "Cassandra, em không hiểu rằng chuyện gì có thể xảy ra cho cha và anh trai em nếu như em không ký bản hợp đồng đó ư?"

Nàng gắn chặt đôi mắt xanh thẳm lo âu về phía hắn.

Luke giơ hai tay lên. "Tôi phải đòi bồi thường chính xác những gì bọn họ đã gây ra. Tôi không có lựa chọn. Khoản tiền phạt đó sẽ làm an lòng tất cả những công nhân khác, đem lại cho bọn họ cảm giác rằng công lý đã được thực thi. Nếu như em không trả khoản tiền phạt đó." Hắn thở dài. "Vậy thì chẳng ai dám nói về việc cha và anh trai em sẽ bị giam giữ trong tù bao lâu. Thậm chí là nếu em có tìm được một công việc khác đi nữa, dù đó là rất khó, thì em nghĩ mình sẽ kiếm được bao nhiều tiền công chứ? Và ngoài tiền công ra, liệu em có thể dành dụm ra bao nhiêu để nộp tiền phạt đây?"

"Ý ông là họ sẽ phải ở trong tù cho tới khi các khoản phạt được trả đủ ư?" nàng hỏi với một giọng xa lạ.

"Thường thì là như thế. Thậm chí nếu như tôi có thu xếp được mọi chuyện khác đi nữa, thì họ sẽ được nhận làm việc gì quanh cái chốn này sau khi họ được thả ra chứ? Tôi không thể nào thuê họ trở lại. Em thử hình dung coi?" Hắn lắc đầu. "Họ phải rời khỏi thị trấn, và tôi không thể để họ làm thế trước khi họ hoàn tất các trách nhiệm đối với tôi. Tình huống thế này là vậy. Nó sẽ trông như thể là họ đã vừa bị trừng phạt. Công việc mà em sẽ đảm nhận là một người đồng hành của tôi sẽ mang lại kết cuộc hạnh phúc cho tất cả mọi người."

Trán nàng lại nhăn lại với một cái cau mày nữa, và đôi mắt xanh thẳm tuyệt diệu của nàng nheo lại suy tư. Nàng nhìn bản hợp đồng lần nữa, trong suốt thời gian đó Luke toát mồ hôi, nghĩ tới việc nàng sẽ chỉ ra cho hắn một vài điểm không công bằng.

"Tôi vẫn cảm thấy nực cười về việc nhận tiền cho việc làm bạn với ông," nàng nói. "Nó dường như không đúng, cứ thế nào ấy. Đặc biệt là về một khoản tiền lớn đến vậy."

"Đừng có ngốc nghếch thế. Tôi là một người giàu có. Tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì cả đâu."

Vuốt phẳng văn bản trên mặt bàn, nàng cúi xuống để ký. Một âm thanh sột soạt vang lên trong màng nhĩ Luke khi hắn chứng kiến đến khi nàng kết thúc chữ cuối cùng tên nàng. Ngay khi nàng ngẩng lên, hắn vươn tới lấy tờ giấy đầu tiên đã được ký trước khi nàng có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn về quyết định của nàng. Nàng ký nốt hai bản sao còn lại mà không do dự.

"Tôi sẽ giữ một bản của em trong két an toàn cùng với bản của tôi," hắn nói thật hợp lý vì nàng đã đẩy những văn bản đã ký về phía hắn. Nhận lại cây bút, hắn ký tên hắn vào mỗi bản. "Két an toàn của tôi còn chịu được lửa, vì thế sẽ không có gì xảy ra được với bản của em hay của tôi đâu."

Liếc nhìn qua chiếc bàn vẻ ngọt ngào xuân sắc của nàng, Luke gấp những tờ giấy lại và bỏ vào túi áo ngực, cảm thấy thật khó mà tin được mọi sự lại dễ dàng đến vậy. Từ giờ nàng đã thuộc về hắn. Toàn bộ sự ngọt ngào, ngon lành đến từng inch của nàng đều thuộc về hắn, để làm hài lòng hắn. Hắn đã có một loạt những kế hoạch dành cho nàng, mà giờ đây hắn đã có thể tự do tiến hành, và còn sớm hơn cả hắn dám hy vọng.

"Tôi sẽ giữ nó. Khristos đang ở trường à?"

"Vâng, cho tới hai giờ."

"Và nó đâu rồi. Tên là gì nhỉ? Con chó ấy."

"Oh, Lycodomes. Nó đi cùng Khristos. Nó luôn đi cùng em ấy đến trường và từ trường về nhà. Lycodomes rất bảo vệ, ông biết đấy."

Luke biết thế.

"Thỉnh thoảng nó về nhà với em cho tới khi tan trường, rồi trở lại trường đón Khristos về nhà. Còn không thì nó sẽ đợi bên ngoài cổng trường, và rồi cả hai gặp sẽ gặp em ở trại tế bần khi Khristos học xong. Rồi bọn em cùng nhau đi về nhà."

Luke gật đầu. "Tôi sẽ cho một gia nhân đón ở trường và dẫn họ về chỗ của tôi." Hắn liếc quanh cái ổ chuột. "Tôi có thể giúp em thu dọn đồ đạc của em."

"Ngay bây giờ ư?"

Luke biết là hắn đang hối thúc nàng, nhưng sự thật là thế, hắn không thể đợi để có được nàng cất giấu trong nhà hắn và làm theo ý hắn. Tối nay nàng sẽ là của hắn.

"Tôi sẽ thu xếp để tài sản của cha và anh trai em được bảo đảm," hắn nói với nàng. "Tất cả những gì em cần lo là những vật dụng cá nhân của em và Khristos thôi."

Hắn đứng dậy, xoa hai tay vào nhau. "Chỉ cho tôi, và tôi sẽ giúp em."

Nàng đứng trân trân, liếc nhìn xung quanh như thể nàng đang choáng váng. "Không thể nào lại sớm như vậy." Ấm trà chọn đúng thời điểm để mà réo sôi, khiến nàng giật thót. "Thế này đột ngột quá."

Không đột ngột đủ đối với Luke. Hắn bước tới để lấy cái ấm trà ra. "Có việc gì đặc biệt mà em cần làm trước khi rời đây à?"

Nàng lắc đầu. "Chỉ là..." Nàng vẫy tay ra hiệu và nở một nụ cười run run. "Chúng ta cứ thế đi và còn trà thì sao?"

"Tôi sẽ cho người chuẩn bị trà cho em tại nhà tôi." Để nhấn mạnh thêm, hắn rút cái đồng hồ trong túi áo ra. "Tôi có vài việc lặt vặt cần làm chiều nay."

Một chuyến đi khẩn tới chỗ thợ may, hắn nghĩ, để mua cho nàng vài bộ áo dài và đồ lót thực sự. Cái váy xanh xấu xí và miếng giẻ nâu nàng đang mặc trên người thực sự là chỉ dành để nhóm bếp thôi. "Sẽ là tốt nhất nếu chúng ta không lãng phí thời gian."

"Em hoàn toàn có thể bắt đầu công việc vào ngày mai mà," nàng đề nghị.

Cả người hắn cứng lại. "Nếu tôi cho người xuống đây chuyển đồ đi cất thì em sẽ ngủ ở đâu tối nay chứ?"

Nàng đặt mu bàn tay lên trán. "Ôi, trời. Em đoán là,..." Nàng liếc tới chiếc bếp lò. "Em cần dập lửa. Em không thể cứ thế mà đi được. Ông có chắc là sẽ cử được ai đó tới trường để đón Khristos không? Em ấy có thể sẽ hoảng sợ nếu lúc về nhà mà thấy trống trơn hết cả."

"Tôi hứa sẽ cho người đợi ở ngoài cửa đón cậu bé trước lúc hai giờ." Cúi xuống mở cửa lò, hắn nói thêm, "Tôi sẽ lo cái bếp lửa. Trong khi đó, em sẽ đi thu dọn đồ đạc của mình và Khristos. Nghe thế nào?"

"Được ạ."

Hắn nghe thấy nàng kéo cái gì đó từ trong gầm giường ra khi hắn đang kều củi. Khi hắn đứng lên, có một chiếc cặp da đặt trên một cái giường, và nàng đang đứng cạnh đó, dường như là đã thu xếp xong xuôi.

"Chỉ có thế thôi sao?" hắn hỏi vẻ không tin.

Nàng khẽ gật đầu. "Khristos đang lớn rất nhanh so với tất cả số quần áo của em ấy, và đồ của em thì hầu như đã cũ mòn hết rồi. Chúng em chỉ đủ quần áo sạch để mặc trong khi số đồ bẩn đang được giặt. Papa định sẽ đưa bọn em đi mua sắm sớm thôi."

Sớm thôi. Luke có cảm giác là Milo Zerek rất giữ lời hứa nhưng lại nhút nhát trong việc thực hiện. Hắn nhìn chằm chằm vào cái túi, cố gắng hình dung làm thế nào mà có thể nhét tất cả những của cải trên đời này của hắn vào trong một cái thứ bé tý tẹo như vậy.

Nhận ra rằng nhà Zerek quá sức bần hàn – đã gạt bỏ bất cứ cảm giác tội lỗi nào mà hắn hẳn đang che đậy. Sự phóng đãng đã dẫn dắt các kế hoạch của hắn đối với nàng, cô gái này sẽ được chăm sóc tử tế hơn bội phần khi ở với hắn so với ở với cha cô gái.

Nếu nàng chơi đúng những lá bài của mình và dâng hiến bản thân để làm hài lòng hắn, thì bất cứ gì nàng muốn sẽ đều là của nàng nếu nàng ngỏ lời xin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top