Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

  CHƯƠNG SÁU

 Một hàng cọc rào bao quanh khu thảm cỏ mịn như nhung của trang viên Taggart, với những bụi hoa hồng trắng tinh khôi xen lẫn những bụi cây dâu được cắt tỉa nghệ thuật. Cassandra đã nhiều lần ngưỡng mộ tòa lâu đài từ phía xa, nhưng nàng chưa bao giờ lại đủ gần tới mức đặt chân đến đó. Khi Luke mở cánh cửa ra cho nàng, đứng trên bậc hiên, môi nàng hé ra, ánh mắt choáng ngợp từ kiến trúc này sang khối kiến trúc khác: những cái cột được khắc gỗ uốn quanh cao lên tận mái chìa, những cái ban công rộng có tay vịn, và đặc biệt nhất là có tới bốn ống khói. Tại sao trên đời lại có ngôi nhà cần nhiều lò sưởi đến vậy nhỉ? Chắc chắn nó không thể chỉ là rộng rãi ở bên trong hay là có rất nhiều phòng.

"Cassandra?"

Nàng giật mình khi nghe giọng nói dịu dàng của Luke và quay sang nhìn hắn vẻ ngỡ ngàng. "Vâng?"

Hắn cong một bên lông mày màu nâu vàng, đôi mắt màu whiskey lấp lánh tiếng cười đang cố nén lại. "Chúng ta vào trong chứ, hay là em thích đứng ở bên ngoài và nhìn ngó mọi thứ cả ngày?"

"Chỉ là vì" Cassandra ngập ngừng để tìm từ miêu tả "Nó thật lớn và đáng yêu quá."

Hắn cười khúc khích và kéo nhẹ khuỷu tay nàng và tay trái cầm lấy cái cặp da. "Chỉ là một ngôi nhà thôi mà, em yêu. Khi em ở đây được vài tuần rồi thì em sẽ hầu như không để tâm tới kích thước của nó nữa đâu."

Trên đôi chân tê cứng vì sợ sệt, Cassandra bắt đầu bước trên con đường đi bộ, hai bên là những cột đèn đường rất đẹp. Ở nhà, nàng đã phải rất tiết kiệm dầu đốt, chỉ thắp đèn ngay trước khi trời tối và chỉnh sáng thật cẩn thận để nàng có vừa đủ sáng để làm việc thôi. Luke Taggart thực sự phải giàu có lắm mới có thể để cho đèn sáng khắp sân suốt đêm như thế?

Cánh cửa trước bằng gỗ được trạm trổ rất công phu, nàng nhận ra khi bước lên thềm nhà, là một kỳ quan nữa. Những nét trạm trổ bay bổng như dải áo hoa diễm lệ, và có một khung cửa sổ nhỏ ở phía trên.

"Ngài mở cái cửa sổ đó để nhìn ra ngoài xem ai đang gõ cửa à?"

Hắn cười khi đẩy cánh cửa mở ra. "Thực ra thì, những người hầu thường đón khách hộ tôi. Nếu đó là người mà tôi không muốn gặp, họ sẽ báo lại rằng tôi không tiếp khách hoặc tôi không có nhà. Cái cửa đó hầu như chỉ là để cho đẹp thôi."

"Họ nói dối, ý ngài là thế ư? Nói rằng ngài không có ở đây trong khi thực sự là ngài có nhà?"

Hắn cau mày và tỏ ra nghiền ngẫm. "Đó là một lời nói dối lịch sự, điều mà xã hội thượng lưu khá là ưa chuộng."

Trong từ điển của Cassandra, một lời nói dối là một lời nói dối. Nàng bước qua ngưỡng cửa vào một tiền sảnh thật lớn và thấy xung quanh nàng là những bức tường bằng gỗ. Gỗ sồi, nàng đoán thế, màu đen ánh sắc vàng và được đánh sáng bóng. Nền nhà lát gạch màu đỏ tía với đá hoa màu xám họa tiết. Bên trái nàng, một cầu thang dẫn lên tầng hai, chiếc trụ tay vịn được trạm trổ phức tạp, chiếc lan can cùng họa tiết dài tít tắp. Ánh mắt nàng chuyển hướng sang một chiếc gương lớn khung vàng ngay chỗ tiền sảnh và hai bên treo hai chiếc gương nhỏ hơn, màu xanh tươi mát in bóng từ những chậu cây cảnh vàng đặt bên dưới chúng.

"Ôi chao!"

"Em thích nó chứ?" Niềm kiêu hãnh của hắn không nhầm vào đâu được.

"Ồ, vâng!" Cassandra cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói, nhưng nàng quá bối rối, đầu óc nàng dường như đông cứng lại. "Ồ, vâng!"

Hắn lại cười khúc khích, giọng trầm khàn khàn mà nàng thấy là hoàn toàn đáng yêu. "Tôi rất vui. Trong một năm sắp tới, ít ra là thế, đây sẽ là nhà của em. Nếu chúng ta hợp nhau thì tôi sẽ gia hạn hợp đồng, em có thể ở lại lâu hơn. Ai đấy?"

Một người bước vào sảnh lớn. Ông ta mặc một bộ lễ phục màu đen trông có vẻ không thoải mái và hơi kỳ kỳ, vạt áo sau lưng dài hẳn xuống. Ông ta sải bước tới chỗ họ, rồi dừng lại một cách đột ngột, khép chặt hai gót chân và nghiêng mái đầu xám hói của mình. "Thưa ông chủ Taggart, tôi xin lỗi. Tôi không biết là ông lại trở về nhà sớm như vậy cùng với một vị khách!" Với dáng người nhà binh cứng nhắc, ông quay sang Cassandra, nghiêng đầu một lần nữa, sau đó đưa một tay ra. "Thưa cô, tôi có thể cất túi đồ cho cô?"

Cassandra chưa bao giờ đối diện với một ai lại quá nghiêm trang như vậy, ngoại trừ ông lão Faucett, một người sống khắc khổ trong thị trấn. Chiến đấu với nỗi sợ hãi bất ngờ, nàng trượt cái khăn choàng ra và đưa cho ông. Với vẻ mặt nhăn nheo buồn chán, ông ta giữ lấy tấm khăn dài thượt, ẩm ướt màu kem bằng một tay giơ cao lên như thể không chắc phải làm gì với nó. Cassandra suýt nữa thì giật lại cái khăn choàng của nàng. Nó đã từng là của mẹ nàng, và dù nó không được tốt như của những quý bà lớn tuổi thường quàng, nàng đã vô cùng hãnh diện vì cha nàng đã đưa nó cho nàng.

"Tôi sẽ báo cho Martha chuẩn bị để ngài nghỉ ngơi chứ, thưa ngài?"

"Tôi không cần đâu, Pipps. Nhưng tôi muốn Martha sẽ chăm sóc cho Miss Zerek. Thêm nữa, tôi tin rằng quý cô trẻ đây sẽ thích một tách trà mang tới tận phòng cho cô ấy. Ông sẽ báo lại thế với Martha nhé?"

Quý ông không thân thiện và chẳng chút vui tính đó quay gót, khoác cái khăn choàng của Cassandra lên trên một cái cây treo đồ, và rồi bước trở lại đúng con đường mà ông ấy đã tới với những bước chân nhanh gọn, lưng thẳng tắp áo đuôi tôm không hề nhúc nhích.

Cassandra nghiêng người về phía Luke và thì thầm, "Ông ấy là một người họ hàng lập dị à?"

Luke đăm đăm nhìn xuống nàng mất một lúc lâu, rõ ràng là không hiểu gì. "Một người lập dị gì cơ?"

"Họ hàng ấy. Ngài biết đáy, một người chú chẳng hạn?"

Khóe miệng hắn cong lên. "Ông ấy là quản gia."

Cassandra đã từng nghe nhắc đến gia đinh Butterworths ở Back Jack, nhưng trong trí nhớ của nàng thì nàng chưa bao giờ gặp một người nhà Butlers nào cả. "Ông ấy bên họ mẹ của ngài à?"

Luke cúi xuống sát đầu nàng. "Tại sao chúng ta lại phải thì thầm?"

"Để ông ấy không nghe thấy. Em không muốn xúc phạm ông ấy. Mọi người không thể nào muốn thấy mình kỳ lạ, phải không?" Nàng vỗ vỗ cánh tay Luke. "Ngài không cần thấy buồn cười về nó đâu. Chúng ta đều có một hay hai người họ hàng kỳ lạ mà, phải không? Chú Aristotle của em cam đoan rằng mấy cái mạng nhện không hề tồn tại, và em gái của mẹ em, dì Colleen thì thường xuyên chuyện trò với yêu tinh. Có lần dì ấy thậm chí còn bắt được một yêu tinh, nhưng trước khi ông ta tiết lộ chỗ giấu vàng, ông ta đã cắn vào ngón tay của dì ấy và trốn thoát."

Luke chớp mắt. Lần thứ hai. Rồi hắn đằng hắng và thẳng thắn. "Em đừng nói là?"

"Không phải bọn em không tin là dì ấy đã thực sự bắt được một yêu tinh," Cassandra vội vã thông báo cho hắn.

Hắn trông nhẹ nhõm hẳn khi nghe thế.

"Sau cùng thì mọi người đều biết rằng bọn họ vô cùng khó bắt, và dì Colleen thì không hề nhanh nhẹn gì cho lắm. Bệnh viêm khớp ở ngón chân, ngài biết đấy. Bệnh rất tệ, dì ấy phải đi giầy to hơn hẳn hai cỡ, và chúng ngáng trở dì khi dì ấy đi lại. Papa nói dì ấy không thể để bị cảm lạnh, hãy để cho con người bé nhỏ đó được yên."

"Em đã bao giờ từng thấy chưa?" hắn hỏi với một giọng kỳ lạ. "Một người tý hon ấy?"

"Vẫn chưa," Cassandra thừa nhận. "Nhưng, em đã sống cả đời ở Mỹ, và chẳng có mấy người nhỏ bé di cư đến đây. Chỉ có một ít, tất nhiên rồi. Người mà dì Colleen đã rình được trong rương của dì ấy, không biết dì ấy, và dì ấy vô tình nhốt ông ta ở bên trong. Khi dì ấy đến New York và dỡ hành lý thì ông ta nhảy phóc ra. Ông ta không hề vui vẻ chút nào vì chuyến đi trái ý này, và ông ta bắt đầu gây rắc rối cho dì kể từ đó."

"Tôi hiểu rồi."

Hắn trông có vẻ hơi hoảng tới mức Cassandra cảm thấy phải có trách nhiệm nói tiếp, "Ngài không phải lo lắng đâu. Dì ấy sống khá xa ở Boston, và những người nhỏ bé không thích du lịch. Họ có có một xu hướng kén ăn, ngài biết đấy. Vì dạ dày của họ có kích thước nhỏ."

"Em thực sự không tin vào những điều như thế chứ, phải không?"

Cassandra chăm chú nhìn hắn, ngạc nhiên vì một người đàn ông thời thượng như Luke Taggart lại bị thiếu sót trong giáo dục. "Tất nhiên là có rồi. Ngài không tin ư?"

Trước khi hắn có thể đáp, cánh cửa cuối hành lanh mở tung ra, và một phụ nữ mặc đồ đen và choàng một chiếc tạp dề trắng tinh xuất hiện. Cassandra nhận ra bà hay đi lễ nhà thờ. "Mrs Whitmire!" nàng thốt lên, vô cùng hài lòng vì gặp được một gương mặt quen thuộc. "Rất vui khi được gặp bà."

Bà góa thân thiện mỉm cười ấm áp. "Cassandra Zerek." Bà liếc xéo nhìn Luke vẻ nghi vấn. "Điều gì đã mang cô tới đây vậy?"

Với tất cả sự phấn khích từ khi nhìn thấy ngôi nhà, Cassandra suýt nữa thì quên khuấy mất papa và anh trai nàng. Tội lỗi dâng trào trong lòng cô như sóng cuộn. "Những lời đồn đãi, tôi chắc là bà đã nghe kể về rắc rối mà papa tôi và anh Ambrose vướng phải từ đêm qua."

Nụ cười của Mrs Whitmire nhạt dần. "Phải, cô bé thân mến, tôi có biết. Tôi rất lấy làm tiếc."

"Vâng," Cassandra tiếp lời, "việc họ bị giam trong tù đã khiến cháu và Khristos rơi vào cảnh khốn quẫn, và Mr Taggart đã cứu bọn cháu với đề nghị cho cháu một công việc. Sự hào phóng của ngài ấy sẽ giúp cháu trả được tiền phạt cho papa và anh Ambrose, cũng giúp cháu và Khristos thoát khỏi cảnh ra đường cho tới khi họ được thả và có thể trở lại làm việc."

Người phụ nữ già trông có vẻ ngạc nhiên trong một lúc trước khi ánh mắt của bà lấp lánh về phía ông chủ của mình. "Vâng, chúng tôi chắc chắn cần thêm một đôi tay nữa. Đây là một ngôi nhà lớn. Vị trí của cô ấy là gì vậy, thưa Master Taggart? Chúng ta vừa trống một vị trí ở nhà bếp từ tuần trước, thế nên chúng ta có một chỗ cho cô ấy ở đó, và Deirdre thì cứ mãi phàn nàn là cô ta có thể chung phòng với một cô gái khác ở trên lầu."

Luke gặp cái nhìn khẳng khái của Mrs Whitmire. "Miss Zerek vừa mới giao kết trở thành người đồng hành được trả tiền của tôi, bà Martha. Tôi muốn bà dẫn cô ấy lên lầu, thu xếp cho cô ấy tắm rửa và nghỉ ngơi buổi trưa. Tôi sẽ cần sự đồng hành của cô ấy vào tối nay, và tôi muốn cô ấy được nghỉ ngơi tốt. Cô ấy sẽ được sử dụng căn phòng tiếp giáp với phòng của tôi. Tôi tin là nó đã được chuẩn bị chu đáo như tôi đã yêu cầu rồi chứ?"

Nụ cười ấm áp của Mrs Whitmire dường như đông cứng trên môi bà. Bà liếc nhìn Luke mà Cassandra cảm như thấy cả một khoảnh khắc vô tận vậy. "Miss Zerek là người phụ nữ trẻ mà ngài đã thuê để trở thành người đồng hành được trả tiền của mình ư, thưa ngài?"

"Đúng thế," hắn nói nhanh gọn, rút chiếc đồng hồ từ trong túi áo ra. Sau khi xem giờ xong, hắn lần nữa lạnh lùng nhìn Mrs Whitmire. "Trong khi bà đi thu xếp cho cô ấy, tôi sẽ ghi lại một vài chỉ dẫn. Bà sẽ tìm thấy nó trên bàn làm việc của tôi trong thư phòng. Hãy xem và chuẩn bị mọi thức hoàn thiện trước khi tôi về, làm đúng như tôi mong đợi. Tôi có một số việc phải ra ngoài, và mất ít nhất khoảng ba tiếng, có thể lâu hơn."

"Ngài sẽ không quên việc cử ai đó đi đón Khristos nhé?" Cassandra nhắc hắn với một nụ cười hơi run chút. "Ở trường, lúc hai giờ. Ngài nhớ chứ?"

"Tôi nhớ mà," Luke cam đoan với nàng, ánh mắt của hắn nấn ná giữ lấy ánh mắt nàng thật lâu tới mức hai má nàng nóng bừng lên và trái tim nàng giật thót lên trong lồng ngực. "Ngài Taggart," bà Martha thì thầm, cái nhìn chuyển từ mặt hắn sang Cassandra rồi ngược lại, "cô gái này hầu như chưa qua trường lớp. Làm thế nào mà ngài có thể, người đồng hành được trả tiền của ngài ư, thưa ngài? Chắc chắn à không thể."

Ánh mắt Luke chuyển thành băng giá, và căn phòng dường như lạnh buốt. Cassandra cố nén việc ôm lấy bản thân. "Không nói gì nữa, bà Martha, với tôi hay Miss Zerek," hắn nói bằng một giọng trầm, đầy uy quyền. "Bà đang vượt quá ranh giới bổn phận của bà rồi. Hãy truyền đạt lại điều đó với tất cả những gia nhân còn lại trong nhà. Tôi nói thế đã tuyệt đối rõ ràng chưa?"

Người phụ nữ cúi đầu. "Vâng, thưa ngài. Tôi xin lỗi."

Luke quay sang Cassandra, gương mặt đen tối của hắn tan ra trong một nụ cười. Nắm lấy tay nàng, hắn cúi về phía nàng. "Thật mong tới tối nay, Cassandra. Bà Martha sẽ chuẩn bị một chiếc bàn đáng yêu, và đầu bếp sẽ nấu vài món tuyệt hảo, vô cùng ngon miệng. Sau bữa phụ, chúng ta sẽ" Hắn ngừng lời và níu lấy anh mắt nàng một lúc. "Tôi đảm bảo rằng nó sẽ là đêm đầu tiên trong vô số những đêm không thể nào quên. Tôi rất trông đợi để thưởng thức cùng với em, sự đồng hành cùng với nhiều sự nhiệt tình mong đợi hơn mà tôi đã cảm thấy trong suốt một thời gian khá dài."

Hắn dường như rất tự tin rằng nàng sẽ chứng minh được nàng là một người đồng hành tuyệt vời, điều này khiến nàng có chút lo lắng. "Vậy tôi sẽ chuẩn bị một vài hoạt động chứ? Tôi không muốn ngài thấy nhàm chán."

Ánh mắt hổ phách của hắn thật nồng nàn. "Kiểu như hoạt động nào mà em nghĩ tới thế?" hắn hỏi khàn khàn.

Đầu óc Cassandra hoàn toàn trống rỗng. "Em, um." Nàng nhún vai. "Ngài có thích chơi trò chơi không?"

"Với một tiểu thư xinh đẹp ư? Tôi sẽ yêu thích chơi vài trò chơi đấy."

"Kiểu như là?"

Khóe miệng hắn nhếch lên chầm chậm thành một nụ cười tươi tắn. "Hãy dùng trí tưởng tượng của em, từng chút một, và làm tôi ngạc nhiên đi."

Hắn cúi mái đầu hung hung xuống và khẽ đặt đôi môi âm ấm lên lưng bàn tay nàng. Sự mơn trớn như tấm lụa trượt lên da nàng vậy. Nao nức tràn từ cánh tay nàng, lên vai rồi rung động tới tận cột sống của nàng. Cassandra vẫn còn đang choáng váng khi hắn thả nàng ra và biến mắt qua cánh cửa phía bên phải nàng.

Mrs Whitmire có biểu hiện giật thót trên gương mặt khi Cassandra nhìn bà. Cố gắng cười tươi tắn, Cassandra nói, "Xin đừng lo lắng, Mrs Whitmire. Chỉ vì có sự khác biệt về tuổi tác không có nghĩa là cháu sẽ không làm tốt vai trò người đồng hành với Mr Taggart đâu ạ." Nàng ngập ngừng. "Chính xác thì ông ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

"Tôi không biết chính xác, thưa cô. Khoảng ba mươi gì đó, tôi đoán vậy."

Cassandra biết những phụ nữ ở độ tuổi nàng đều kết hôn với những người còn già hơn thế nhiều. "Đấy, bà thấy không? Cũng không quá chênh lệch lắm đâu. Cháu gần mười chín tuổi rồi ạ."

Người phụ nữ nhanh chóng lảng tránh cái nhìn của bà. "Vâng, tốt rồi." bà nói, vuốt vuốt cái váy của mình. "Cô chỉ cần đi theo tôi thôi, cô gái thân mến, tôi sẽ chỉ phòng nghỉ cho cô."

Cassandra cúi xuống nhặt cái túi Luke đã bỏ lại trên sàn nhà và nhanh chóng theo gót người phụ nữ lớn tuổi lên gác. Lên tới hành lang, Mrs Whitmire rẽ phải. Tới cánh cửa thứ ba thì rẽ trái, bà dừng lại, lấy ra chùm chìa khóa đeo bên hông, và chọn một chìa để tra vào ổ khóa. Khi cánh cửa mở ra, bà vẫy tay ra hiệu cho Cassandra theo mình và biến mất vào bên trong.

Cassandra đứng chết chân tại ngưỡng cửa, hầu như không thể tin vào mắt mình. Chưa bao giờ nàng được nhìn thấy căn phòng đẹp nhường vậy. Được trang trí màu đỏ rạng rỡ với những điểm nhấn màu vàng, tuyệt vời như dành riêng cho công chúa vậy. Chiếc giường khổng lồ đặt tại một chỗ mà Mrs Whitmire gọi là bục, và nó được trải bởi một tấm vải bông lụa màu đỏ thắm. Những tấm rèm cửa màu đều một sắc vàng ươm óng ả từ trên trần rủ tận xuống sàn thật lộng lẫy. Đầu giường được trang trí công phu với khung bằng vàng đặt sát bức tường trông rất nổi bật với tấm chăn màu đỏ thắm và giấy dán tường nhung đỏ.

Ôi, và đồ đạc nữa chứ. Cassandra chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như thế. Tất cả đều vô cùng thanh nhã, hoàn toàn màu trắng tinh khiết được mạ vàng tinh tế ở các cạnh. Ngay cả những cái ngăn kéo tủ cũng có những tay cầm nhỏ nhắn được trang trí màu vàng, những thứ nhỏ nhắn đó khiến nàng nhớ lại những cái nắm cửa nhỏ xíu. Khi nàng bước vào căn phòng, nàng cảm thấy như thể nàng đang bước vào một giấc mơ.

"Ôi chao." Nàng thì thầm.

"Cầu kỳ quá, đúng không?" Mrs Whitmire nhìn ra xung quanh.

Đối với Cassandra, thì nó huy hoàng, lộng lẫy. Còn hơn thế, thậm chí, còn hơn cả những đôi giày da bóng bẩy. Tất nhiên rồi, nàng yêu những thứ lấp lánh và bóng bẩy, và trong căn phòng này, những thứ lấp lánh có ở mọi nơi nàng nhìn thấy. Thậm chí cả trần nhà. Nàng ngửa đầu ra và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của nàng. Toàn bộ trần nhà đều được lắp kính. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều như thế. Chưa bao giờ. Thậm chí kể cả lần Papa dẫn mọi người đi lễ hội, và nàng đã bị lạc trong khu nhà kính.

"Ôi, Mrs Whitmire, cháu yêu nó," nàng thì thầm, xoay tròn và nhìn đắm đuối vào hình chiếu của mình. "Thật lộng lẫy, lấp lánh và tươi tắn quá. Mặc dù cháu phải nói là khó mà ngủ được ở đây. Cháu sẽ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình."

"Như nó vốn thế," Mrs Whitmire khịt mũi. "Căn phòng này không thiết kế để nghỉ ngơi đầu óc, cô gái."

Cassandra không thể nào đồng ý hơn được. Căn phòng này được thiết kế để gây choáng váng, và nó đã hoàn thành việc đó. Nàng không thể nào tin được là nó lại thực sự thành của nàng. Thả cái túi của mình xuống, nàng vội bước đến cái tủ quần áo được trang trí công phu và mở cánh tủ ra. Chiếc tủ rộng rãi vô cùng và nó sẽ là của nàng hết thảy. Chỉ với hai chiếc váy, nàng chẳng cần nhiều chỗ đến thế, tất nhiên rồi, nhưng có lẽ, sau khi nàng trả xong các khoản phạt cho Papa và anh Ambrose, nàng có thể mua cho bản thân vài bộ áo dài. Những cái thực sự đẹp đẽ, phù hợp với một căn phòng xinh đẹp dường này.

Cassandra thấy một vài bộ đồ để sâu bên trong trông có vẻ kỳ lạ, một tấm vải lụa đen, một cái màu trắng rộng thùng thùng nữa. Chắc là của vài vị khách khác để quên, nàng đoán thế. Rồi nàng sẽ nói với Luke xem họ ở đâu để ông có thể gửi trả lại chúng cho đúng chủ nhân.

Khi nàng đóng cánh tủ lại, nàng nói, "Ôi, Mrs Whitmire, cháu đang mơ ư? Hãy nhéo cháu một cái để cháu tỉnh dậy đi!"

Người phụ nữ lại khịt mũi lần nữa. "Hãy nhường phần đó cho Master Taggart. Ông ấy hẳn sẽ mong đợi lắm."

Thế cũng được với Cassandra. Nếu nàng đang mơ, nàng không muốn sẽ bị nhéo ngay lúc này. Nàng chầm chậm nhìn quanh căn phòng, rồi ôm lấy eo và rùng mình. "Cháu không thể nào tin được là mình đang ở đây. Cháu chỉ là không thể tin nổi."

Đôi mắt xanh của Mrs Whitmire trưng ra một cái nhìn kỳ lạ. "Đối với cả hai chúng ta," bà nói trước khi bước tới đóng cánh cửa phòng thông ra hành lang lại. "Giờ thì, việc gì rồi thì cũng đã rồi, tôi cho là thế. Cả hai chúng ta đều đã nhận được những mệnh lệnh của mình." Với một tiếng thở dài, bà quay lại đối diện với Cassandra. "Phòng tắm ở bên kia cánh cửa đằng sau cô. Cởi đồ ra nào, và tôi sẽ tìm cho cô một bộ đồ ngủ để cô mặc sau khi tắm rửa."

"Thế là không cần thiết đâu. Cháu đã có đồ của mình trong túi xách rồi."

Mrs Whitmire bước về phía nàng. Cúi xuống mở chiếc túi xách, bà lấy ra cái áo ngủ của Cassandra và giơ nó lên ngắm nghía. "Thứ này không được," bà cao giọng. "Không dùng được." Đôi môi bà mím lại thành một đường mảnh khi bà đặt cái áo trở lại cái túi và đứng thẳng lại. "Tôi chắc có một hay hai bộ áo ngủ trong phòng. Khách của Master Taggart thường bỏ lại đồ đạc luôn."

Cố gắng không cảm thấy bị lung lay bởi phản ứng của Mrs Whitmire đối với bộ áo ngủ của mình, Cassandra bắt đầu cởi dây vạt áo của nàng. "Ông ấy có nhiều người đồng hành ư?"

Người phụ nữ lớn tuổi kéo giật một ngăn kéo. Khi bà lướt qua các món đồ, bà nói, "Đúng thế, ông ấy là một người thành đạt mà, phải không? Điều đó khiến người ta cô đơn."

"Không còn thế nữa," Cassandra đáp, thả cái váy của nàng rớt xuống sàn nhà. Kéo cái vạt áo lót nhếch nhác của mình ra, nàng thêm, "Không trong một năm tới đây, dù thế nào đi nữa. Cháu sẽ ở đây để giúp ông ấy khỏi cô đơn. Tội nghiệp ông ấy. Bà có thể tưởng tượng cảm giác của ông ấy khi ông ấy phải trả tiền cho ai đó để làm người đồng hành với mình không? Ông ấy quá đỗi tử tế, cháu thực sự vui lòng làm thế miễn phí."

Mrs Whitmire kêu lên một tiếng kỳ lạ nghẹn trong họng. Khi Cassandra ngước lên, người phụ nữ lớn tuổi đang nhìn như thể bà ấy vừa vô tình nuốt phải một con ruồi. Cassandra mỉm cười với bà.

"Cháu biết ông ấy mới vắn tắt cho bà lúc trước ở dưới gác, Mrs Whitmire, nhưng cháu chắc rằng ông ấy không có ý thế đâu. Có thể đó là một tình huống xấu hổ đối với ông ấy, bà có nghĩ thế không? Lo lắng là mọi người sẽ nghĩ gì khi họ phát hiện ra thỏa thuận nhỏ của cháu với ông ấy? Cháu muốn nói là, thì là, nó chỉ thực sự là buồn kinh khủng."

"Buồn ư." Giọng của Mrs Whitmire vang lên vẻ kỳ lạ. Cố gắng nén những giọt nước mắt của mình, Cassandra hơi khựng lại.

"Vâng, buồn ạ." Cassandra thở dài, đôi mắt nàng ngân ngấn. "Bà tưởng tượng mà xem, một người đàn ông đẹp trai, tử tế như thế, lại cảm thấy ông ấy phải trả tiền để cho ai đó ở bên cạnh ông ấy. Cháu nghĩ đó là điều thảm thương nhất trần đời. Vì rằng ông ấy quá cô đơn. Đó là lý do khiến tim cháu đau đớn."

Mrs Whitmire xoay người và biến mất vào trong phòng tắm. Một lát sau, Cassandra có thể thề rằng nàng đã nghe thấy tiếng nước chảy. Sau khi sắp xếp quần áo của nàng gọn ghẽ và đặt nó lên ghế, nàng theo sau người phụ nữ lớn tuổi để điều tra.

"Ôi trời đất ôi!" Cassandra há hốc miệng nhìn chiếc bồn tắm. Nước chảy trực tiếp từ một vòi đồng và tạo thành đám mây hơi nước lơ lửng bay lên trần nhà. "Nước nóng ư? Nó từ đâu chảy ra vậy ạ?"

"Có một thùng nước trên gác mái, nó được giữ nóng bởi một lò sưởi," người phụ nữ nói khi bà kiểm tra nhiệt độ nước bằng lưng cổ tay. "Cô có muốn muối tắm không?"

Cassandra cười khúc khích. "Cháu có thể có cả tiêu nữa không ạ?"

Mrs Whitmire nhướn một bên mày. "Muối tắm là những tinh thể nhỏ khiến nước tắm có mùi dễ chịu." Bà lấy một cái chai màu xanh ra khỏi cái giá nhỏ ở phía trên bồn tắm. "Có hay không nào?"

"Có ạ, xin bà." Cassandra không thể nào tưởng tượng được nước nóng đang chảy qua cái vòi đó, để cho muối đem lại mùi thơm. Ôm ngực trần, nàng nhìn chằ chằm đầy mê mải khi Mrs Whitmire rắc những hạt đó trên mặt nước.

"Được rồi đó," người phụ nữ nói. "Giờ có thể vào bồn tắm rồi."

"Cháu nghĩ là mình cần một cái khăn tắm ạ?" Cassandra hỏi, không muốn nhỏ ướt lên tấm thảm đỏ xinh đẹp khi nàng tắm rửa xong.

"Tôi sẽ nhắn Deirdre cử một cô gái tới giúp cô. Cô ấy sẽ mang những cái khăn tắm tới và sẽ phụ trách mọi thứ khác mà cô cần đến."

Hơn một giờ sau, Cassandra nằm trên chiếc giường mềm mại tuyệt vời, nhìn chằm chằm vào những tấm kính phản chiếu trên đầu nàng. Cái trần dường như là một nơi kỳ lạ nhất để mà treo gương. Nàng giơ một chân trong không khi để kiểm tra lòng bàn chân của mình, cái mà nàng chưa bao giờ thực sự chú ý tới chiều dài của nó trước kia. Nàng có một ngón chân cái thật là bự.

Nàng thở dài và thả chân mình rơi mọp xuống. Nàng nhớ cha và anh Ambrose. Trong lồng ngực, có một chỗ thật đau nhức, thậm chí khi nàng không hề nghĩ về họ. Cha và anh trai nàng, đang bị nhốt trong một căn phòng không có cửa sổ. Nó khiến tim nàng rạn nứt khi nghĩ đến, và nước mắt dâng trào. Nàng nhanh chóng chớp mắt để gạt chúng đi. Papa sẽ muốn nàng làm điều tốt nhất trong tình trạng này. Ông không thích lắm chuyện sụt sùi thế này. Hãy tươi lên nào, ông sẽ nói thế. Cassandra mỉm cười với bản thân trong gương. Nàng nhìn trông giống Lycodomes khi nó không gầm gừ.

Chợp mắt một lúc vào giữa ngày dường như còn kỳ lạ hơn cả mấy cái gương trên trần nhà. Nàng ngáp và thở dài lần nữa, không dám chắc là nàng có thể ngủ. Sau một lúc, nàng xoay người và đấm vào cái gối. Vỏ gối lụa mịn có mùi hoa oải hương. Nàng xích má lại gần. Thật quá sang trọng đến mức nàng không chắc là mình thích nó. Lụa là mềm mượt, và cái gối sát bên nàng. Nàng thích được cuộn tròn người lại và tựa cằm.

Cái áo ngủ cũng không thoái mái. Cassandra chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều dải băng trên một bộ đồ đến thế. Mỗi bên thân áo, thay vì một đường may, lại có quá nhiều dây buộc hai thân áo với nhau, để lộ cả người thế này. Còn nhiều dải băng hơn nữa ở cả phía trước. Nó khiến nàng cảm thấy giống như là một bọc quà đang hân hoan chờ đón được bóc đặt dưới gốc cây thông Giáng sinh vậy. Nàng định sẽ mặc cái áo dài thoải mái của nàng, nhưng khi nàng trong bồn tắm, Mrs Whitmire đã đem quần áo của nàng đi hết cả. Cassandra chỉ có thể đoán là bà quản gia định đem chúng đi giặt.

Cassandra sẽ mặc gì cho tới khi quần áo của nàng khô đây, nàng chẳng có lấy một manh mối. Cô gái giúp nàng tắm chỉ nhún vai và nói, "Đừng lo," mỗi khi Cassandra hỏi. Chắc họ không mong nàng mặc mấy món đồ bị bỏ lại đó từ những người khách khác chứ.

Một ý nghĩ bất chợt khiến nàng cười khúc khích. Các sơ sẽ nói gì đây nếu ngày mai nàng tới dự lễ Misa thường nhật trong một cái váy được ráp nối bởi những dải ruy băng nhỉ? Ôi, trời đất, nó thật là một ý nghĩ không thể chịu được. Một cái ngáp nữa khiến miệng nàng há to ra. Nàng chớp mắt mơ màng và rồi nhắm mắt lại. Có thể. Chỉ là có thể thôi, nàng sẽ thiếp đi được, sau tất cả.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi nàng ngủ thiếp đi là nàng cần phải hỏi Mrs Whitmire liệu có một bàn cờ trong nhà không. Cassandra hy vọng là có, vì, ngoài việc chơi cờ mà nàng thường dùng để giải trí cùng Khristos, thì cờ là một trong vài thứ ít ỏi mà nàng biết chơi.

Nàng cần lên kế hoạch cho một loạt những hoạt động. Theo cách mà nàng được nuôi dạy, cùng với gia đình hiện tại của nàng, các nữ tu trong các tu viện khác nhau trong các thị trấn nơi họ đã sống, và rất nhiều các vị linh mục giáo xứ là giáo viên và người bầu bạn của nàng, Cassandra hiểu rằng nhận thức của nàng về thế giới là hạn chế. Kỹ năng giao tiếp của nàng dường như có nhiều thiếu sót, nếu không muốn nói là hết sức ngu ngốc, đối với ông chủ mới này của nàng. Sẽ không ngăn được Luke Taggart khóc ròng vì đêm đầu tiên làm việc của nàng mất.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top