Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Bạn Bè Hay Không Phải?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đã cẩn thận đo các góc ở máy gắp thú.

Xem xét con búp bê bên trong có thể trị giá khoảng 12.000 won, một thất bại khác sẽ khiến toàn bộ nỗ lực dường như vô ích. Dù sao thì chúng tôi cũng đã đốt 10.000 won vào việc này rồi. Nhưng bây giờ, khi chiếc móng vuốt đang lơ lửng rất gần máng giải thưởng, chúng tôi có cảm giác như đang trên đỉnh vinh quang.

"Cậu có muốn thử lượt cuối không, Eun-ha? Tôi cảm thấy mình không giỏi ở khoản này." Han-gyeol hỏi tôi.

"Tôi á? Tôi làm điều đó? Tôi chưa bao giờ chơi máy gắp thú trước đây!"

"Ai biết được nhể? Có thể có thứ gì đó giống như sự may mắn của người mới bắt đầu."

"Ờm... Okay! Tôi sẽ thử nó! Nhưng cậu sẽ phải hướng dẫn tôi nhé?"

"Để đó cho tôi!"

Tôi đổi chỗ cho Han-gyeol và bắt đầu di chuyển móng vuốt.

"Han-gyeol...thế nào rồi? Liệu nó có tốt không?"

"Ờm, có lẽ hơi lệch về bên trái một chút?"

"Như thế này à? Tôi có nên nhấn nút bây giờ không?"

"À... Chỉ sang bên phải một chút thôi!"

"Như thế này?! Bây giờ thì sao?!"

"Nhìn có vẻ tốt!"

"Được rồi, nhấn nó ngay bây giờ..."

Khi tôi thận trọng nhấn nút, móng vuốt bắt đầu hạ xuống từ từ. Những chiếc càng của nó quấn quanh con búp bê một cách hoàn hảo, nâng nó lên không trung trong một khoảnh khắc hồi hộp.

Sau đó, như thể định mệnh, búp bê rùa xanh trượt thẳng vào máng giải thưởng.

"Quaoooooo! Han-gyeol, chúng ta đã làm được rồi!"

"Quaooooooo! Nó có tác dụng ngay lần thử đầu tiên khi Eun-ha làm vậy?! Cậu thật đỉnh mà!"

"Thật á?!"

Han-gyeol cúi xuống và nhặt con búp bê lên.

"Đây—Eun-ha, đây là một món quà."

"Haha! Cảm ơn! Nhưng tôi cảm thấy rất tệ khi chỉ nhận nó, nên tôi sẽ đưa cho cậu 5.000 won nhé?"

"Hử?! Ờm... Không. Tôi lấy nó vì tôi muốn tặng nó cho cậu như một món quà."

Tôi không thể từ chối lòng tốt tỏa ra từ nụ cười chân thật của Han-gyeol.

Tuy nhiên, vẫn có chút xấu hổ vì đây là lần đầu tiên tôi nhận được một con búp bê từ một chàng trai.

"À... vậy thì tôi sẽ vui vẻ chấp nhận nó."

Tôi ôm con búp bê chặt hơn một chút.

"Được rồi. Chúng ta hãy về nhà thôi."

Khi chúng tôi trở về nhà, ôm con búp bê rùa màu xanh trong tay, tôi ngẫm nghĩ về những sự kiện bất ngờ xảy ra. Tôi đã nghĩ chúng tôi chỉ đi xem phim rồi chia tay nhau, nhưng cuối cùng chúng tôi lại đi chơi ở khu trò chơi điện tử.

Và mỗi lần tôi nhớ lại biểu cảm của Han-gyeol sau thất bại trong một trò chơi đối kháng, một nụ cười không thể không nở trên môi tôi.

Han-gyeol là một người thực sự thú vị và dễ nói chuyện một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi tội lỗi vì ban đầu đã cảnh giác với cậu ấy.

"Vậy tại sao cậu lại giỏi chơi game đối kháng như vậy?"

"À, tôi từng chơi rất nhiều trò chơi với anh trai mình. Tuy nhiên, gần đây thì không nhiều lắm"

"Điều đó có nghĩa là anh trai của cậu còn giỏi hơn á?"

"Không hề! Ảnh còn tệ hơn tôi. Thế nào? Cậu có muốn thử đấu với anh ấy không?"

"Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn giành chiến thắng trước bất kỳ ai vào thời điểm này."

"Haha! Vậy thì, ờm—"

"Hửm?"

"Không có gì! Chúng ta có thể chơi online!"

Trong giây lát, tôi gần như hỏi liệu cậu ấy có muốn đến nhà tôi để đấu với anh trai tôi không.

Các câu hỏi và cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên trước mặt Han-gyeol, trơ tráo và không phòng bị.

Tại thời điểm này, chúng tôi đã vượt qua ranh giới từ sự quen thuộc đơn thuần sang một điều gì đó hơn thế nữa...

Han-gyeol dường như có tài khiến mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cậu.

Vì thế tôi nên cẩn thận hơn một chút.

Những lời nói táo bạo có thể tuôn ra mà không cần suy nghĩ.

"Chà, tôi không giỏi lắm, tôi không chơi game nhiều lắm. Tôi chỉ thỉnh thoảng chơi khi đi chơi với bạn bè."

"Là vậy sao? Dù sao thì chúng ta cũng đang học năm cuối cấp. Ư ư—ngày mai tôi không muốn đến trường đâu."

"Tôi cũng vậy. Tôi thà nghỉ học còn hơn, nhưng chúng ta có thể làm gì đây?"

"Cậu đã bao giờ thực sự trốn học chưa, Han-gyeol?"

"Tôi đã nói về việc này hàng chục lần nhưng chưa bao giờ thực sự làm được. Còn cậu thì sao, Eun Ha?"

"Tôi cũng không."

Chúng tôi đã đi được nửa đường về nhà.

Đây chính là nơi Han-gyeol và tôi đã chia tay nhau sau khi ăn thịt gà lần trước.

"Hẹn gặp lại ngày mai nhé, Han-gyeol!"

"Wow, thời gian trôi qua khi chúng tôi nói chuyện. Hãy chắc chắn rằng cậu về nhà an toàn nhé, Eun-ha."

"Nhất trí! Hẹn gặp cậu vào ngày mai!"

"Ừm, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Sau khi chia tay Han-gyeol, tôi đi bộ về nhà một mình.

Tôi không ngờ ngày lại vui đến thế.

Hình ảnh Han-gyeol xem phim với vẻ mặt thờ ơ hiện lên trong đầu tôi.

Khi cười rạng rỡ, cậu ấy giống như một chú cún con... nhưng khi vô cảm, có lẽ cậu ấy giống một con đại bàng hơn nhỉ?

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi so sánh một người bạn với động vật, nhưng đó là ấn tượng của tôi.

Đôi khi cậu ấy giống như một đứa trẻ, nhưng đôi khi lại có vẻ trưởng thành.

Nếu tôi phải mô tả Han-gyeol cho ai đó thì tôi sẽ giải thích về cậu ấy như vậy.

Khi chúng tôi chơi game bằng máy chơi game ở giữa, biểu cảm của cậu ấy thật thú vị.

Vẻ bối rối trên khuôn mặt cậu ấy là điều mà tôi nghi ngờ là tôi sẽ thường xuyên nghĩ đến.

Lần tới đi xem phim, chắc chắn chúng ta sẽ phải ghé qua khu trò chơi điện tử lần nữa.

"Về nhà rồi đây."

"Eun-ha, con về rồi à?"

"Mẹ? Con tưởng mẹ bận công việc chứ?"

"Ngay cả những người bận rộn nhất cũng cần ít nhất một lần nghỉ ngơi mỗi tuần."

"Và cha đâu ạ?"

"Cha con sẽ bận rộn cho tới tuần sau. Anh ấy đã ghé qua trước đó chỉ để lấy vài bộ quần áo."

"À... nếu cha gọi, con sẽ dành chút thời gian cho cha mà..."

Đúng như dự đoán, cha không có nhà.

Cha nói cuối tuần trước ông sẽ bận, nhưng có vẻ như cuối tuần này ông ấy cũng bận.

Tôi ước gì cha chăm sóc bản thân tốt hơn, nhưng có những vấn đề của người lớn mà tôi, khi còn trẻ, không thể hiểu được.

"Con thú bông trong tay con là gì thế?"

"Ồ, con và bạn đã xem một bộ phim và sau đó chơi máy gắp thú."

"Vậy à. Hãy nhớ rửa tay sau khi về nhé."

"Vâng ạ."

Tôi lên phòng thay quần áo trước. Và sau khi rửa tay trong phòng tắm, tôi đi ra phòng khách. Anh tôi đang ngồi trên sàn, tựa vào ghế sofa, nhai những lát táo.

"Trường học thế nào, Eun-ha? Là học sinh cuối cấp hẳn phải khó khăn lắm phải không?"

"Hử? Không thực sự lắm? Em đã kết bạn và em không thấy có điều gì đặc biệt khó khăn cả. Tuy nhiên, trở thành học sinh cuối cấp có chút căng thẳng."

"Mẹ ơi, dạo này nó không thèm học và đang hẹn hò— Ối!"

Tôi đá vào vai anh trai mình vì đã đưa ra những nhận xét không cần thiết.

"Hẹn hò? Có ai đặc biệt con thích không?"

"Không, không, không phải như vậy. Con vừa nhanh chóng kết bạn với một bạn nam, và anh ấy đang thổi phồng chuyện đó lên một cách quá mức."

"Mẹ ơi, hôm nay con bé thậm chí còn định mặc một chiếc áo khoác đệm ngắn thay vì một chiếc áo dài thông thường."

"Con có thể vui lòng tránh xa con bé được không? Vậy người bạn này là ai?"

Tôi mô tả ngắn gọn về Han-gyeol để trả lời câu hỏi của mẹ tôi.

"Cậu ấy có vẻ trưởng thành so với tuổi của mình á? Cậu ấy cực kỳ tốt bụng, ân cần và giỏi thể thao. Không hiểu sao nhưng con cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cậu ấy. Ồ, con chưa nhắc đến tên cậu ấy. Đó là Lee Han-gyeol."

Mẹ nhìn tôi với nụ cười ấm áp.

"Hôm nay cả hai đi xem một bộ phim, và đó là một bộ phim có thể sẽ nhàm chán. Con đã định xem nó một mình nhưng Han-gyeol có vẻ thực sự say mê với nó. Con hơi lo lắng rằng mình đang cho cậu ấy xem một bộ phim buồn tẻ nên thỉnh thoảng liếc nhìn qua và cậu ấy hoàn toàn thích thú. Giống như con đã cảm nhận được sự trưởng thành của cậu ấy? Một sự rung cảm trưởng thành? Sự bình tĩnh của cậu ấy thực sự có thể cảm nhận được."

"À, điều đó ngày nay hiếm thấy ở con người," Mẹ mỉm cười nói.

"Nhưng đôi khi cậu ấy hành động cũng rất trẻ con. Giống như con thú bông con đang cầm nè? Cả hai đã cùng nhau lấy nó từ máy gắp. Lúc đầu cậu ấy có vẻ tự tin nhưng gặp khá nhiều khó khăn. Hehe—vậy là cậu ấy đã bỏ ra 10000 won để có được con thú bông 12000 won. Sau khi nhận được nó, cậu ấy vui vẻ chạy vòng quanh và tặng nó cho con. Vẻ mặt của cậu ấy rất vui vẻ, khiến con cũng vui theo. Không thể phủ nhận rằng trong tâm hồn cậu ấy là một đứa trẻ."

Tôi không chỉ nói về những sự kiện ngày hôm nay; tôi cũng đã đề cập đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

"Nhân tiện, hôm qua cậu ấy tình cờ gặp Hyun-joo unni và con ở hiệu sách. Cả ba chia sẻ một số bánh pizza mà chị ấy đã mua. Sau đó, con mua một đống sách tham khảo nặng, cậu ấy nhất quyết xách hộ cho con. Cậu ấy nói đó là điều ít nhất cậu ấy có thể làm sau khi 'ăn hết chiếc bánh pizza'. Cậu ấy thực sự chu đáo. Con không hỏi cậu ấy học có giỏi không nhưng cậu ấy biết rất nhiều. Cả hai là bạn cùng bàn nên con thấy cậu ấy đang xem các bộ phận máy tính trên điện thoại. Nhắc mới nhớ, cậu ấy còn đưa cho em danh sách các linh kiện máy tính mà anh quan tâm đấy, thằng anh kia."

Ngay khi tôi kể xong, anh trai tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Cái gì?! Ý em là cái tên này là cái cậu đó hả?!"

Anh trai tôi dường như đánh giá cao cậu ấy, rõ ràng là vì các bộ phận máy tính mà Han-gyeol đã giới thiệu khá hữu ích.

"Woa, bình tĩnh nào. Có chuyện gì mà lớn nhớn vậy?"

"À, mẹ ơi... Cậu ta rất được đấy. Lúc đầu con còn nghi ngờ, nhưng những đề xuất của cậu ấy rất chính xác: tiết kiệm chi phí và cân bằng tốt. Trời ạ, cậu ấy thực sự là một cái gì đó. Cậu ấy sẽ là một người con rể tuyệt vời—ọc!"

Tôi đá vào đùi anh tôi.

"Ối... Sao em lại đánh anh?"

"Em đã nói với anh là với Han-gyeol thì không như vậy mà!"

"Ý em 'không phải như vậy' là sao? Em chỉ mới bắt đầu học kỳ mới và em đã quan tâm đến anh chàng này rồi!"

"A-Anh đang nói về cái gì vậy?!"

"Em không nhận ra tình cảm của chính mình sao? Mẹ ơi, em gái con hoàn toàn không biết gì cả—Ối! Tại sao mẹ lại đánh con?"

Anh tôi xoa xoa đỉnh đầu.

"Thằng nhóc vô ơn... Ý con là sao khi gọi em gái mình là 'không biết gì'?"

"Tại sao lại là con?!"

"Gừ! Rõ ràng là chưa học được bài học của mình."

"Mẹ ơi, Eun-ha luôn nói về việc em ấy muốn con chết!"

"Im lặng. Con gái mẹ không biết những từ như vậy."

"Trời ạ, điều này thật không công bằng! Chẳng phải con cũng được tính là con của mẹ sao?!"

"Im lặng. Con sẽ đăng ký lại vào học kỳ tiếp theo."

Trong khi mẹ và anh trai tôi đang nói chuyện thì tôi vẫn đang lơ đãng. Tôi thận trọng trở về phòng và nằm xuống giường. Vẫn chưa đến giờ đi ngủ nhưng tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

Bây giờ tôi nghĩ về điều đó, Han-gyeol có ý gì khi nói rằng cậu ấy không cười với mọi người theo cách đó? Có phải cậu ấy đang ám chỉ rằng chúng ta là bạn thân? Việc tưởng tượng ra bất kỳ ý nghĩa sâu sắc hơn nào có thể chỉ là suy đoán của riêng tôi, nhưng tại sao tôi không thể gạt nhận xét đó ra khỏi đầu?

-Buzz!

Điện thoại của tôi rung lên trên bàn. Có một tin nhắn từ Han-gyeol.

[Cậu về nhà an toàn chứ?]

[Vâng. Còn cậu?]

[Tất cả đều ổn. Gặp cậu ở trường vào ngày mai nhá.]

[Gặp cậu sau nhé! Hôm nay vui quá.]

[Tôi cũng thế. Lần tới hãy xem bộ phim mà tôi chọn nhé.]

[Nhất trí.]

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi bằng tin nhắn của chúng tôi, tôi nhìn xuống con thú nhồi bông mà Han-gyeol đã tặng cho tôi và véo nhẹ vào má nó.

Tình bạn chỉ mới được một tuần...

Hai khoảnh khắc phấn khích tinh tế.

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Một cuộc hẹn đã được lên kế hoạch.

Chúng ta chỉ là bạn bè thôi phải không?


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top