Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Trợ Giúp Nhỏ Việc Lắp Máy Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Han-gyeol và tôi đã quyết định học buổi tối và ăn tối cùng nhau nên chúng tôi ở lại sau giờ học.

Tuy nhiên, có một khoảng cách khó xử giữa tiếng chuông cuối cùng của tiết thứ 7 và thời gian chúng tôi ấn định bữa tối. Và vì tôi chưa đăng ký bất kỳ lớp học sau giờ học nào nên chỉ có Han-gyeol và tôi, một mình trong phòng học trống.

Chỉ có hai chúng tôi. Hoàn toàn một mình.

Tại sao không có ai khác ở xung quanh?

Tôi nên nói về điều gì đây?

Trò chơi chiến đấu? Việc học? Bầu cử lớp trưởng?

Hoặc có lẽ đi sâu vào những movie hoặc bộ phim truyền hình mà cả hai chúng tôi đều thích xem?

Tôi nhận ra mình thực sự biết rất ít về Han-gyeol.

Cuối cùng, tôi chỉ liếc nhìn cậu khi cậu ấy đang học cạnh tôi.

Tôi không thể không chú ý rằng Han-gyeol có lông mi dài đáng ngạc nhiên đối với một chàng trai, và làn da của cậu ấy có phần nhợt nhạt...?

Cách cậu ngồi thẳng khi học bài khiến cậu ấy trông có vẻ là một người lương thiện.

Ngày nay hiếm thấy một người trung thực như vậy nên tôi tự hỏi—Han-gyeol thích loại người nào?

'..?'

Han-gyeol thích ai?

Đầu tiên, Han-gyeol sẽ quan tâm đến loại người nào?

Nó sẽ là một ai đó dễ thương? Hoặc có lẽ ai đó rất trưởng thành? Hoặc ai đó vui vẻ?

Chiều cao hoặc hình dáng cơ thể của họ sẽ như thế nào?

Cậu ấy thích tính cách như thế nào?

Có lẽ cậu ấy thích một cái gì đó cực đoan một cách bất ngờ?

Aaa, cậu ở trong Câu Lạc Bộ Văn Học, vậy có lẽ đó là một cô gái mà cậu ấy biết ở câu lạc bộ?

Hoặc có thể là một cô gái học cùng lớp?

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy cậu nói chuyện với bất kỳ cô gái nào khác ngoài tôi. Và cậu ấy cũng không thực sự trò chuyện với bất kỳ ai khác trong lớp.

-Bụp-!

"Này-! Cậu ở đây! Han-gyeol! Chúng ta đi chơi bóng rổ nhé!"

Một nam sinh trong lớp chúng tôi xông vào phòng, cầm quả bóng rổ và tìm Han-gyeol.

Vẫn còn khoảng 30 phút nữa mới đến bữa tối, nên tôi nghĩ chắc chắn Han-gyeol sẽ đi...

"À, xin lỗi. Tôi đang định hỏi Eun-ha một câu hỏi."

"À, cậu đang học à? Lỗi của tôi. Vậy lần sau hãy chơi nhé!"

"Chắc chắn rồi."

Nam sinh lớp chúng tôi lập tức đóng cửa lớp lại và chạy sang lớp khác.

"Cậu không đi vì tớ phải không?"

"Hửm? Không, tớ thực sự có một câu hỏi muốn hỏi cậu."

"Nó là gì?"

"Ờm... tớ không giải được bài toán cấp số nhân này. Cậu có thể giúp tớ chứ?"

Han-gyeol chỉ ra một vấn đề trong sách tham khảo của mình.

Đó là một vấn đề mà tôi nhận ra, có lẽ vì chúng tôi đã mua cùng một cuốn sách tham khảo.

"Aaa! Cậu đang bị mắc kẹt ở đâu?"

"Tớ đã tìm được số hạng đầu tiên, tớ chỉ cần tìm tỷ lệ chung, nhưng tớ không biết tìm hệ số tỷ lệ ở đâu."

"Hừmm... Vì đây là một khu vực nên cậu có thể sử dụng bán kính để tìm nó. Cậu đã đi xa đến thế à?"

"Vâng. Mục tiêu cuối cùng là tìm độ dài bán kính của S2, nhưng tớ có nên sử dụng hình chữ nhật để tìm hệ số tỷ lệ không?"

"Ờm... Đó có thể là một cách, nhưng tớ đã giải quyết nó bằng hình tam giác vuông."

"Aha—vậy cách này có hiệu quả không?"

Han-gyeol nhìn vấn đề bằng đôi mắt tập trung.

"Aaa! Tớ nghĩ cậu có thể tự mình xử lý nó từ đây."

"Ồ— thật dễ mà. Có lẽ tớ đã suy nghĩ quá nhiều khi cố gắng giải nó trong một hình chữ nhật."

Một cách dễ dàng, Han-gyeol đã giải quyết được vấn đề.

"Wow, cậu đã làm được à? Tớ chỉ gợi ý cho cậu thôi."

"Gợi ý của cậu rất chính xác, đó là lý do tại sao nó hiệu quả. Cảm ơn đã giúp đỡ."

"Nghĩ lại thì, kỳ thi thử vào tháng 3 diễn ra vào tuần sau... Tớ lo quá."

"Đừng lo lắng quá. Nó không giống như kỳ thi thử tháng Sáu hay tháng Chín đâu."

"Trông cậu có vẻ khá thoải mái phải không Han-gyeol? Tớ thậm chí còn chưa học kỹ các môn xã hội nữa..."

Bây giờ chúng tôi đã học năm ba cao trung nên không thể cứ chơi mãi được.

Giá như Han-gyeol và tôi học cùng lớp trong năm hai thì việc đi chơi sẽ thoải mái hơn.

"Tớ giống thế."

"Cái gì?! Han-gyeol, cậu vừa đọc được suy nghĩ của tớ phải không?

"Hử?"

"Cậu có thực sự là người đọc được suy nghĩ không? Điều đó bắt đầu làm tớ sợ đó!"

"Không... Đang là tháng 3, có lẽ hầu hết mọi người vẫn chưa học xong môn xã hội phải không?"

"Aaa-"

Vì vậy, đó là những gì đang diễn ra à.

Sau đó, chúng tôi tự nhiên bắt đầu học cùng nhau.

Han-gyeol tiếp thu mọi thứ nhanh hơn tôi mong đợi.

Thật thú vị khi thấy cậu ấy giải các bài toán một cách trôi chảy như thế nào.

Chỉ 5 phút trước giờ ăn tối, chúng tôi đóng sách tham khảo lại.

"Chúng ta đã học được rất nhiều."

"Haha, chúng ta đã làm được, phải không? Sẽ hiệu quả hơn khi chúng ta cùng nhau làm việc đó."

"Tớ không làm phiền cậu mà nhỉ?"

"Không có đâu! Những câu hỏi cậu hỏi thực sự mang tính thử thách nên đối với tớ đó là một lần ôn lại tốt."

"May quá. Được rồi, đi ăn tối thôi."

"Chắc chắn rồi."

Chúng tôi thu dọn hành lý và đi đến quán ăn tự phục vụ.

"Thực đơn bữa tối hôm nay là—"

"Aaa-! Có lẽ họ đang phục vụ ức bò xào và giá đỗ?"

"Wow— cậu đã ghi nhớ thực đơn à?"

"Aaa-"

Người ta có thể làm gì khi họ cảm thấy mình rất thèm ăn?

Tôi đã duy trì cân nặng của mình nhưng gần đây tôi đã ăn nhiều hơn một chút.

Vì thế hôm nay tôi quyết định ăn một phần nhỏ hơn.

"Hôm nay khẩu phần ăn của cậu có vẻ ít hơn nhỉ?"

"À, haha... Gần đây tớ đã ăn hơi nhiều hơn một chút rồi."

"Đừng lo, dù sao thì cậu cũng gầy rồi, nên ăn nhiều hơn cũng không sao đâu."

Han-gyeol nói không chút do dự.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cũng cảm thấy rất vui.

"Haha... cảm ơn vì đã nói điều đó."

"Đó là lý do tại sao cậu nên ăn nhiều hơn."

Han-gyeol hào phóng dùng đũa gắp một phần thịt ức bò và đặt nó vào đĩa của tôi.

"Nói cho cậu biết, tớ vẫn chưa dùng đôi đũa này đâu."

"Aaa-! Đó không phải là vấn đề, nhưng sau đó cậu sẽ không còn nhiều thứ để ăn."

"Tớ á? Tớ không thích thịt bò."

"Đừng nói dối—! Ai trên đời này lại không thích thịt bò?"

"Tớ nghiêm túc đấy. Hãy tận hưởng nó nhé. Tớ sẽ không ăn nó ngay cả khi cậu trả lại nó."

Ư ư... Làm sao tôi có thể từ chối khi cậu ấy nói như vậy?

"Được rồi... tớ sẽ ăn nó ngon lành, vậy thì..."

Thật xấu hổ và cảm động khi được quan tâm như thế này.

Ngay khi tôi chuẩn bị cắn một miếng, tôi nhận thấy Han-gyeol đang chăm chú nhìn tôi.

"Tại, tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"

"Bởi vì đó là một cảnh tượng thú vị chăng?"

"Cái gì?"

"Chỉ cần thưởng thức bữa ăn của cậu thôi."

Thành thật mà nói, tôi không thể hiểu được điều gì khiến cậu ấy thấy 'thú vị' đến vậy.

Cậu ấy là một chàng trai đầy bí ẩn từ đầu đến chân.


✦✧✦✧


Ăn tối xong chúng tôi lên đường về nhà.

Han-gyeol và tôi trao nhau lời tạm biệt ngắn gọn tại địa điểm chia tay như thường lệ.

"Hẹn gặp lại ngày mai, Han-gyeol."

"Yep, bảo trọng nhé. Hẹn gặp cậu vào ngày mai...?"

"Chắc chắn rồi, cậu cũng hãy cẩn thận nhé, Han-gyeol."

"Đương nhiên ròy ~ "

Sau khi nhìn Han-gyeol đi theo hướng ngược lại, tôi đi về nhà. Dù đường ai nấy đi nhưng miệng tôi vẫn đang thưởng thức viên kẹo vị cam cậu ấy tặng.

Tôi đã mua cho cậu một ít Yōkan, một món ăn nhẹ dạng thạch mà cậu ấy thích, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi tội lỗi vì luôn lấy kẹo. Thật tiện lợi, trên đường có một cửa hàng tiện lợi nên tôi đi vào.

"Chào mừng."

"Xin chào."

Sau khi duyệt nhanh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy phần Yōkan. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mua thứ này trong đời.

Tôi lấy ba gói và mang chúng đến quầy.

"Tổng là 3.600 won ạ."

"Tôi sẽ thanh toán bằng thẻ."

"Được rồi, đặt thẻ vào đây. Quý khách có thể đi rồi ạ."

"Cảm ơn."

Thời tiết vẫn lạnh nên chúng sẽ không tan trong túi của tôi phải không?

Ngay khi tôi về đến nhà và cởi giày ra, một sinh vật kỳ lạ đã nhảy vào tôi.

"Eun-ha! Ôi, người em gái siêu cấp đáng yêu của anh..."

"Aaaa! Anh đang làm cái mẹ gì thế?!"

"Em có thể giúp đỡ người anh trai tội nghiệp này của em một lần được không?"

"Gì bây giờ đây? Nếu là về tiền tiêu vặt thì ngân sách của em cũng eo hẹp nên là không!"

"Không phải là về tiền!"

"Thế nó là gì?"

"Em sẽ lắng nghe chứ?"

"Đéo."

"Tại sao?! Em không muốn giúp đỡ người anh trai duy nhất đang đau khổ của mình sao?!"

Đó không phải là điều tôi đặc biệt quan tâm, nhưng...

Tôi nhìn xuống anh trai mình với vẻ mặt có phần khẳng định.

"Nó là gì?"

"Aaa! Em nhớ Han-gyeol, phải không? Vị thánh đã giúp anh về thông số kỹ thuật máy tính của anh á?"

"Ừm, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu ấy?"

"Anh đã thử tự mình lắp ráp máy tính và... chà, anh đã làm hỏng việc."

"Vậy thì đi đến cửa hàng máy tính."

"Anh đã lấy hết các bộ phận ra và làm hỏng việc lắp ráp một chút. Anh không đủ can đảm để đóng gói lại và mang đến cửa hàng."

"Anh không mong đợi Han-gyeol sẽ giúp đỡ, phải không?! Làm sao em có thể xin cậu ấy một ân huệ như vậy khi em chỉ mới biết cậu ấy được một tuần chứ!"

"Tại sao không?! Cả hai đã cùng nhau đi xem phim và đi hiệu sách! Một ân huệ như thế này sẽ ổn thôi!"

"Tuyệt đối không! Anh có nghĩ Han-gyeol là một loại tình nguyện viên không? Cậu ấy cũng bận lắm! Chỉ cần đến cửa hàng máy tính thôi!"

"Anh không thể! Họ có thể tính thêm phí nếu anh mang nó trong tình trạng này!"

"Vậy thì đáng ra anh nên đi ngay từ đầu! Han-gyeol không được phép! Cậu ấy đang bận!"

"Aaaaa! Anh sẽ mua pizza cho em!"

Tôi thực sự có nên giết ổng luôn không?

"Vẫn không được."

"Thực sự, thực sự không được á?"

"Không!"

"Thực sự, thực sự, thực sự không được á?"

"Không, tôi đã nói rồi mà!"

"Chà, vậy thì đành chịu vậy..."

Vì lý do nào đó, tên anh trai đã dễ dàng nhượng bộ. Nhưng rồi ổng tự nhiên giật lấy điện thoại từ tay tôi và đưa màn hình về phía mặt tôi.

"Face ID khá tiện dụng..."

"Trả nó lại đây!"

"Đã đến nước này rồi, anh sẽ tự mình gọi cho Han-gyeol!"

Đột nhiên, cái tên này bắt đầu lướt qua danh bạ của tôi.

"Thằng anh khốn—! Trả nó lại!"

"Aha! Giúp đỡ anh trai đang gặp khó khăn là phép lịch sự thông thường! À, Lee Han-gyeol. Hừmm, thật là một cái tên cao quý!"

"Aaaa! Đừng gọi mà! Đừng gọi—!"

Nhưng người anh trai chết tiệt đó của tôi thực sự gọi cho Han-gyeol. Ổng cũng mở loa ngoài.

"Anh có bị điên không? Anh sẽ làm gì nếu cậu ấy thực sự nhấc máy?"

"Ahahaha! Hãy cùng nghe Han-gyeol phát âm như thế nào nhé!"

-Click!

Cuộc gọi được kết nối và giọng nói của Han-gyeol vang lên.

-Alo?

Tôi nhanh chóng đá vào mạng sườn người anh trai khốn nạn của mình.

"Aaargh!"

Giật lấy chiếc điện thoại từ người anh trai đã nằm một đống, tôi nhận cuộc gọi.

"Ờm, ờm, tớ xin lỗi! Anh trai tớ đang chơi khăm... Ha ha..."

"Giúp anh với, Han-gyeol-urgh!"

Tôi tiếp tục cuộc gọi trong khi ấn đầu anh trai mình xuống.

"Ở yên đó! Em đã nói là chuyện đó không xảy ra mà! Han-gyeol, cậu có thể cúp máy được rồi!"

"Cứu máy tính của anh-urgh!"

-Máy tính của anh?

"Đừng lo lắng về điều đó! Anh trai tớ chỉ đang nói những điều vô nghĩa thôi!"

Nhưng có vẻ như Han-gyeol đã nghe thấy toàn bộ sự thất bại giữa tôi và người anh trai vô dụng của tôi.

-Nếu là cuối tuần, tớ có thể giúp...

"Yahoo! Han-gyeol! Anh sẽ chào đón em với vòng tay rộng mở!"

"Không đời nào! Đó là mớ hỗn độn của anh, vì vậy anh hãy giải quyết nó."

"Cái gì! Han-gyeol đề nghị giúp đỡ mà!"

"Không! Han-gyeol rất bận!"

-Haha! Đừng lo, cuối tuần này tớ sẽ đến!

-Click!

Han-gyeol kết thúc cuộc gọi sau khi nói vậy.

"Thật luôn đấy à!"

"Yahoo!"

"Đồ ngốc! Đi chết đi! Chết đi là vừa!"

"Aaargh! Tại sao?!"

"Bây giờ em phải dọn dẹp vì anh đó!"

Thằng anh trai chết tiệt này của tôi... URGHH!!!


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top