Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Đã Đến Lúc Đổi Chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, học kỳ đã bắt đầu được một thời gian rồi, vậy chúng ta hãy tiếp tục đổi chỗ thôi."

Tai tôi vểnh lên trước lời nói của giáo viên chủ nhiệm—những lời lẽ gây sốc như một tia sét từ trời xanh.

Chẳng phải chúng ta phải ngồi theo thứ tự số ít nhất trong một tháng sao? Đó chẳng phải là luật bất thành văn sao?

Có phải giáo viên đã ghi nhớ tất cả tên và khuôn mặt của chúng tôi?

Thật là một giáo viên có năng lực.

"Hãy đến đây và rút một con số. Hãy bắt đầu từ số 1."

Từng học sinh ở hàng đầu đứng lên bốc thăm.

Họ đang rút những tờ giấy được cắt từ giấy khổ A4 tiêu chuẩn, từ một chiếc hộp.

Tôi thậm chí còn không mong có một cơ hội nhỏ nhoi nào để trở thành cộng sự của Eun-ha một lần nữa.

Tất cả những gì tôi hy vọng là một chỗ ngồi ở đâu đó gần cô.

"Tiếp theo, số từ 11 đến 20 lên đây."

Những học sinh phía trước tôi vội vã bước ra, để lại tôi và Eun-ha dựa lưng vào tường lớp học.

Sẽ thật tốt nếu Eun-ha cảm thấy tiếc nuối một chút về việc chúng tôi chia tay, nhưng tôi đoán có lẽ vẫn chưa phải vậy?

Cô cũng có thể muốn tìm hiểu rõ hơn về một số cô gái khác.

Tôi không nên quá tham lam.

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Eun-ha, người đứng trước mặt tôi, đưa tay vào trong hộp.

Cô lục lọi một lúc rồi lấy ra một tờ giấy.

Tôi kín đáo liếc nhìn con số cô vừa rút ra.

Số 17... Thú vị đấy.

Đó là chỗ ngồi giống như trước đây.

Trong trường hợp đó, làm ơn cho tôi số 18.

Tôi đã cầu nguyện với tất cả các vị thần.

Xin vui lòng cho tôi số 18.

Tôi nhanh chóng giật lấy một mảnh giấy sau một lời cầu nguyện ngắn gọn và kiểm tra số.

"Lee Han-gyeol. Số 23."

"Aaa! Thầy ơi, em có thể rút lại được không?"

"Cuộc sống hiếm khi cho ta cơ hội thứ hai đâu."

"Ý thầy là muốn dạy thực tế khắc nghiệt đó cho một mầm non đang phát triển như tụi em à?"

"Năm tới em sẽ trưởng thành phải không? Được rồi, tiếp tục nào ~ "

Khi các lựa chọn của tôi ngày càng giảm, lựa chọn duy nhất của tôi là tìm bất cứ ai rút được số 18 và cố gắng trao đổi.

Tôi đang cẩn thận xem ai sẽ chọn số 18 thì—

"Jeong Harim. Số 18."

"Ồ—tớ được ngồi cạnh Eun-ha."

Chính Jeong Harim đã đắc thắng rút ra con số 18 đáng mơ ước.

Tuy nhiên, không có lý do chính đáng để đổi với cô ấy.

Nếu tôi làm vậy, tin đồn tôi thích Eun-ha chắc chắn sẽ lan truyền...

Hàa... Tôi không còn lựa chọn nào khác. Hãy biết ơn vì cộng sự mới của cô không phải là một chàng trai.

"Vậy số của cậu là gì, Han-gyeol?"

"Tớ số 23. Còn Eun-ha thì sao?"

"Tớ số 17. Chúng ta cách nhau khá xa. Thật đáng buồn mà."

Cô nói với vẻ thờ ơ, bình thường đến mức tôi thậm chí không thể trêu chọc cô về điều đó.

Có phải tôi đang tự lừa dối mình?

"Chào Eun-ha ~ "

"Harim, cậu số 18 à? Tuyệt vời."

"Haha, ừm, hóa ra là vậy. Xin hãy chăm sóc tớ thật tốt."

"Mhm."

Chuyện gì đã xảy ra với Eun-ha, người vừa nói điều đó thật đáng buồn? Cô ấy thực sự được chào đón thế này sao?

"À, hãy dành thời gian di chuyển nào. Tớ cũng cần lấy đồ đạc của mình."

"Tốt rồi. Tớ không có nhiều đồ trong ngăn kéo nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Bảo trọng nhé, Han-gyeol."

"Cê, cê ~ "

Tôi lê bước tới ghế số 23, ôm theo sách giáo khoa.

Người ngồi cùng chỗ mới của tôi là một anh chàng thường xuyên rủ tôi chơi bóng rổ với cậu ấy bất cứ khi nào có cơ hội.

Tên cậu ấy là Jang Yujin.

"Ồ! Han-gyeol, cậu là cộng sự của tớ. Bây giờ tớ sẽ không thấy chán nữa."

"Cậu không thất vọng vì đó không phải là một mỹ thiếu nữ sao?"

"...Có thành kiến là không tốt trong thế giới ngày nay. Và tớ cũng không phân biệt đối xử—"

"Thầy ơi, em muốn yêu cầu đổi chỗ ngồi vì có thể xảy ra những tương tác đồng giới không phù hợp."

Tôi ngay lập tức báo cáo tình hình với giáo viên, nhưng thầy ấy phớt lờ tôi.

"Thật đấy à? Nếu đó là những gì cậu nghĩ, tại sao chúng ta không gặp nhau vào lúc nào đó nhỉ ~ "

"Không hề nhé-"

"Anh bạn, bình tĩnh đi! Tớ đang nói đùa đấy!"

"Đừng đến gần tớ. Nói cho cậu biết, tớ hoàn toàn thẳng nhé."

"Ở đây cũng vậy."

"Không cần phải giấu nó. Tớ không phán xét đâu."

"Tớ đã nói đó là một trò đùa mà—!"

Tôi đã kết thúc với một cộng sự khá ồn ào.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học thôi."

Sau khi mọi người đổi chỗ, giáo viên lập tức tiếp tục giảng dạy.

Lúc đó, mọi người cùng nhau thở dài.

Tất nhiên, tôi cũng vậy.

"Các em... Các em hiện đều là học sinh năm ba. Tại sao lại nghĩ mình sẽ có thời gian để chơi? Hãy mở sách của mình ngay bây giờ."

Dòng đó không bao giờ thay đổi, cho dù có bao nhiêu năm trôi qua.

Và thế là bài học bắt đầu, tôi bắt đầu chăm chỉ ghi chép.

Không có Eun-ha bên cạnh, tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Khoảnh khắc lớp học nhàm chán kết thúc, ánh mắt tôi lập tức hướng về phía Eun-ha đang ngồi.

Nhưng Jeong Harim đã say sưa trò chuyện với cô ấy nên tôi cũng không buồn tiến tới.

Ở quá gần cô kể từ đầu học kỳ có thể khiến chúng tôi trở thành chủ đề của những cuộc nói chuyện phiếm.

Tôi cũng nghĩ sẽ tốt cho Eun-ha nếu xây dựng tình bạn với các bạn nữ khác trong lớp.

"Này Han-gyeol, cậu có gì để ăn không?"

"Cậu không cho tớ bất cứ thứ gì, vậy tại sao lại hỏi?"

"Trời ạ, cậu thật khắc nghiệt. Chúng ta thậm chí còn chơi bóng rổ cùng nhau."

"Tuy nhiên, có vẻ như chúng ta chưa thân thiết lắm phải không?"

"Nếu tớ là một mỹ thiếu nữ thì sao?"

"Bây giờ tớ sẽ chạy vội đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn nhẹ."

"Ahahahahaha! Hài vậy ba. Này—chơi bóng rổ sau giờ học nhé?"

"Không."

"Wow, phản câu gì lẹ vậy?"

"Ngày mai chúng ta có tiết thể dục đầu tiên. Vậy hãy chơi nhé."

"Chốt đơn."

Lần đầu tiên kể từ khi học kỳ bắt đầu, tôi không được ngồi cạnh Eun-ha. Mặc dù cảm thấy có phần trống rỗng nhưng một phần trong tôi tin rằng đó là điều tốt nhất.

Tối nay chúng ta có buổi học nên sẽ có thời gian cho cả hai.

Với suy nghĩ đó, tôi chớp lấy cơ hội và đến gần bàn của Eun-ha ngay khi chuông reo.

"Eun-ha, chúng ta học nhé—"

"Aaa! Han-gyeol. Cậu biết Harim phải không?"

"À, vâng, tớ biết. Chào cậu."

"Chào cậu."

Trực giác của tôi đang gửi tín hiệu cảnh báo.

Có điều gì đó về cô gái này thật không hiểu được.

Kinh nghiệm sống của tôi đã gửi cho tôi những dấu hiệu cảnh báo mạnh mẽ.

Tôi không nghĩ cô là người xấu, nhưng tôi có cảm giác cô đang đọc được mối quan hệ giữa Eun-ha và tôi nhiều hơn mức cô nên biết.

"Harim đề cập rằng cậu ấy muốn học với chúng ta vào thứ Năm trong buổi học buổi tối. Điều đó có ổn không?"

"Ờm? Ừm, chắc không có vấn đề gì đâu."

"Wow, cảm ơn nhé. Tớ có cảm giác là cậu sẽ đồng ý."

"Nhân tiện, Jeong Harim, bữa tối cậu định ăn gì?"

"Ồ, đừng lo lắng. Một người bạn sắp rời trường sớm nên tớ sẽ dùng thẻ học sinh của cậu ấy để lấy đồ ăn."

Hàa... có vẻ như hôm nay tôi không thể có thời gian riêng tư với Eun-ha được.

Cuối cùng ba chúng tôi học cùng nhau, và sự năng động phần nào khiến tôi tự giác hơn. Tôi thậm chí còn do dự khi đưa cho Eun-ha viên kẹo vị cam mà tôi có trong túi.

"Hừmm... Tiếng Anh vẫn còn khó phải không?"

"Gì thế? Hừmm... ừm, khó quá. Bản thân tớ cũng không chắc lắm về ngữ pháp. Han-gyeol, cậu có gặp vấn đề này không?"

Cô không thể nghĩ rằng tôi có thể hiểu được điều gì đó đã khiến cô bối rối. Tuy nhiên, tôi vẫn dựa vào kinh nghiệm soạn thảo vô số email công việc bằng tiếng Anh.

Eun-ha và Jeong Harim đưa cho tôi một đoạn văn dài.

"Hừmm... đây là câu hỏi về cú pháp phải không? Harim, cậu chọn đáp án 2; tại sao cậu lại chọn cái đó?"

"Chà... đối với tớ nó giống như một tính từ nên tớ chỉ dùng nó thôi."

"Không phải cậu đã đọc đến tận số 5 sao?"

"Tớ không có nhiều thời gian nên chỉ trả lời những gì tớ cho là đúng và tiếp tục."

Đây không hẳn là một chiến lược học tập đáng khen ngợi...

"Được rồi, bây giờ hãy để lại đáp án 2 và xem xét 3, 4 và 5."

"Ờm..."

Jeong Harim có vẻ trầm ngâm một lúc trước khi cây bút chì của cô dừng lại ở số 4.

"Đợi đã, vậy đáp án là 4 à? Vậy tại sao không phải là 2?"

"Đáp án 2 cũng sử dụng phép đảo ngữ nhưng đặt tính từ ở vị trí vị ngữ."

"Ồ...! Ừm, đúng vậy! Tớ chưa nghĩ tới điều đó vì đáp án 1 cũng có đảo ngữ. Cảm ơn nhé."

"Không có chi."

Sau khi trả lại cuốn sách cho Harim, tôi lại tập trung vào công việc của mình. Thành thật mà nói, tôi vẫn đang cố gắng tìm ra cách "đúng đắn" để điều hướng động lực xã hội mới này.

Tôi không thể thân thiện quá mức với Harim như với Eun-ha, nhưng đồng thời, tôi không muốn Eun-ha coi tôi là người thờ ơ.

Tuy nhiên, việc được coi là tử tế với bất kỳ ai cũng sẽ là một vấn đề đau đầu.

Nếu tôi định hành động một cách tinh tế, tôi cần phải làm cho Eun-ha cảm thấy rằng cô được tôi đối xử hơi khác so với những người khác...

Điều này thật khó khăn.

Ngay từ đầu, tôi không hẳn là người chuyên nghiệp khi nói đến mối quan hệ giữa con người với nhau.

Thậm chí còn hơn thế nữa trong hoàn cảnh hiện tại khi tôi đang khao khát một sự kết nối đặc biệt được gọi là mối quan hệ lãng mạn.

Nếu tôi tử tế vô điều kiện, người kia có thể cảm thấy gánh nặng và bỏ đi.

Và nếu giữ khoảng cách vừa phải thì tôi đã không thể bày tỏ được tình cảm của mình với người đối diện.

Để trở thành người yêu, cần phải có sự kết hợp cân bằng giữa kiên nhẫn và lòng dũng cảm.

Giá như có một câu trả lời dứt khoát, giống như một bài kiểm tra.

Tôi đã nghe nói rằng động lực đẩy và kéo là cần thiết trong một mối quan hệ, nhưng tôi không ngờ nó lại phức tạp đến thế.

"Nhân tiện, các cậu luôn ở bên nhau phải không?"

Jeong Harim đột nhiên thốt ra một câu hỏi vô nghĩa.

"Chuẩn rồi! Tụi tớ là bạn học ngồi gần trước khi tớ ngồi gần Harim nên cả hai khá thân thiết."

"Hừmm—thật sao? Các cậu không hẹn hò hay gì à? Tớ có giác quan thứ sáu khá tốt đấy."

Harim chống cằm lên và lần lượt nhìn Eun-ha và tôi.

"Haha—! Không phải đâu. Han-gyeol và tớ chỉ là bạn thôi."

Eun-ha vẫy tay trong không khí như thể để xua tan mọi quan niệm sai lầm.

"Han-gyeol cũng không phủ nhận điều đó phải không?"

Tôi có phần không thích sự xảo quyệt trong câu hỏi của Harim.

Có vẻ như rõ ràng là cô đã cảm nhận được điều gì đó giữa Eun-ha và tôi.

Nhìn lại những hành động của tôi cho đến nay, tất cả đều mơ hồ.

Nhưng tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ dẫn dắt Eun-ha một cách đúng đắn.

Tất cả những gì tôi làm chỉ là nói một cách mơ hồ rằng "Tôi đã thích một người từ lâu rồi".

Ngoài ra, tôi chỉ thể hiện những hành động có thể được coi là thiện chí với cô.

"Tớ có thực sự cần phải phủ nhận nó không?"

"Hử?"

"Nếu Eun-ha là bạn gái của tớ, chắc chắn tớ sẽ rất hạnh phúc đấy."

Có thể hơi xa một chút, nhưng hôm nay, chỉ hôm nay thôi, tôi sẽ nắm quyền điều hành.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top