Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Dễ Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả khi còn là học sinh cao trung, lần đầu tiên tôi không thể tay không đến nhà một người bạn. Một giỏ trái cây có vẻ quá trang trọng và một hộp nước tăng lực có vẻ phù hợp hơn khi đến bệnh viện, vì vậy cả hai lựa chọn đều không hấp dẫn tôi.

Cuối cùng, tôi mua một chiếc bánh cuộn từ một tiệm bánh địa phương và đi đến nhà Eun-ha.

Sau khi đi bộ được một lúc thì tôi đã tới nơi.

Khoảnh khắc tôi nhấn nút liên lạc nội bộ và bước vào thang máy, tôi cảm thấy lo lắng tột độ. Cuối cùng, cửa thang máy trượt mở, để lộ hành lang dẫn đến cửa trước của Eun-ha.

-Ding-dong-

Ngay khi tôi nhấn chuông cửa, cửa trước lập tức mở ra. Eun-ha đứng đó, mặc thường phục để chào đón tôi.

Cô không mặc đồ ngủ nhưng trông rất thoải mái.

"Cậu đã đến!"

"Vâng."

"Cậu vào đi!"

Theo sự dẫn dắt của Eun-ha, tôi bước vào trong. Đến giá giày, tôi bắt gặp những ánh mắt tò mò của những người nhà Eun-ha.

Từ bên phải là chị họ của Eun-ha mà tôi đã gặp trước đây, sau đó là mẹ của Eun-ha và cuối cùng là anh trai của Eun-ha.

Tôi biết rằng cha của Eun-ha thường xuyên bận rộn nhưng có vẻ như chú ấy không có mặt ngay cả vào cuối tuần.

"A-Aaa, xin chào mọi người. Cháu là Lee Hang-gyeol, bạn cùng lớp của Eun-ha ạ."

Tôi cúi đầu lịch sự nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là những ánh mắt tò mò. Nó hơi khó xử...

"Dì ơi, là cái cậu trai đó đó."

"Hyun-joo, giọng con to quá. Han-gyeol phải không? Mời vào nhà nhé. Cô đã nghe Eun-ha nói nhiều về cháu rồi."

"Eun-ha đã nói về cháu ở nhà ạ?"

"Ôi trời—tất nhiên rồi. Chúng ta đã nghe quá nhiều đến nỗi gần như phát chán—"

"Mẹ! Đừng làm con xấu hổ nữa! Mọi người hãy quay về phòng của mình đi!"

"Aaa, cái gì cơ? Mẹ chỉ nói sự thật thôi. Con có xấu hổ không?"

"Dì ơi, chắc con bé xấu hổ lắm. Dù sao thì cũng có một bạn cùng lớp tới thăm nhà mà."

"Chị, chị cũng thế à?! Han-gyeol! đừng coi trọng lời họ! Họ chỉ trêu chọc thôi ấy!"

"Vâng vâng."

Cảm thấy yên tâm hơn nhờ sự đón tiếp nồng hậu của mẹ Eun-ha, tôi cởi giày và tiến sâu vào nhà.

"À, cháu mang cái này tới gửi nhà mình ạ. Cháu cảm giác thật kỳ lạ khi đến tay không."

"Ôi trời, cháu thật chu đáo. Cô sẽ mang bánh cuộn lên phòng cho hai đứa nhé."

"Cảm ơn ạ."

"Hôm nay cháu đến để lắp máy tính cho Eunwoo à?"

"Vâng, đúng rồi ạ."

Vì vậy, tên anh trai của Eun-ha là Eunwoo. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy ngoài đời.

Ánh mắt chúng tôi tự nhiên gặp nhau.

"À, em có thể gọi anh là Eunwoo Hyung được không?"

Có vẻ như anh ấy có phần giống Eun-ha. Nói anh trai em gái giống nhau có phải là bất lịch sự không?

"Không, lẽ ra anh mới là người gọi em là Han-gyeol Hyung. Anh xin lỗi vì đã chào đón một vị khách quý như vậy đến nơi khiêm tốn này."

Anh ấy là một nhân vật thú vị.

"Không cần đâu. Anh cứ xưng hô thoải mái nha. Vậy chúng ta nên đi đâu đây?"

"Anh sẽ đưa em đến phòng anh... lối này."

"Haha...! Chắc chắn rồi."

Ở một khía cạnh nào đó, anh ấy hơi khó đọc.

"Vậy Eun-ha, tớ sẽ lắp ráp máy tính trong phòng của Eunwoo Hyung."

"À... okay! Lát nữa chúng ta hãy đi ăn món gì đó ngon miệng nhé, bởi tiền của Hyung."

"Chốt, Chốt. Hẹn gặp lại nhé?"

Ngay khi tôi chuẩn bị chia tay Eun-ha thì chị họ Hyun-joo của cô đột nhiên ngắt lời.

"Gì cơ-? Không tốt chút nào. Em đã đi đến tận đây rồi, em cũng nên xem phòng của Eun-ha-"

"-À, chị ơi! Chị sẽ ở trong phòng với em, nên nếu cậu ấy cần gì thì có thể gọi nhé. Và Han-gyeol nếu anh trai tớ làm điều gì kỳ lạ, hãy hét lên! Tớ sẽ chạy tới ngay!"

Có vẻ như Eun-ha xấu hổ khi bị chỉ điểm phòng mình nên đã đẩy chị gái Hyun-joo vào phòng riêng.

-Bụp.

Khi cánh cửa đóng lại, tôi bước vào căn phòng đối diện với phòng của Eun-ha, Eunwoo.

"Vì vậy đây là nó."

"Anh có giữ tất cả các hộp ban đầu không?"

"Vâng. Chiếc hộp này rất cần thiết, dù dùng cho dịch vụ sau bán hàng hay để bán lại."

"Haha. Nghiêm túc mà nói, hãy thoải mái trò chuyện nhé. Em thấy khó chịu hơn nếu anh sử dụng kính ngữ đấy."

"Hahaha! Vậy thì cứ như vậy đi! Nếu em cần bất cứ điều gì, chỉ cần nói nó! Anh xin lỗi vì đã yêu cầu em một việc như vậy!"

"Đừng lo lắng. Em thích lắp ráp máy tính và em không thể từ chối yêu cầu của Eun-ha."

"Ồ? Vậy là em gái anh khá nổi tiếng ở trường nhỉ?"

"Cậu ấy tốt bụng và dịu dàng, anh có nghĩ vậy không?"

Lúc đó, Eunwoo khẽ lắc đầu.

"Có phải chúng ta đang nói về cùng một người không?"

"Ở nhà cậu ấy không như vậy sao?"

"Đừng bắt anh phải bắt đầu kể nhé. Em ấy hoàn toàn trái ngược với sự tử tế và—"

-Bùm!

Đột nhiên, cánh cửa bật mở.

"Shin Eunwoo...!"

"Jeez! Em làm anh sợ đó! Cái quái gì vậy?!"

Eun-ha đang đứng đó, với khuôn mặt đỏ bừng.

"Đừng bắt em phải nói điều đó hai lần. Nếu anh nói bất cứ điều gì không cần thiết với Han-gyeol, em chắc chắn anh sẽ phải hối hận."

"Nhìn kìa. Em gọi con bé đó là người tốt bụng và dịu dàng á? Nó thậm chí còn không gọi anh trai mình là 'anh' nữa, thật là thô lỗ—"

"Han-gyeol! Chúng ta hãy đi thôi! Chúng ta không cần phải giúp đỡ những người như thế này!"

"Không được! Nếu em muốn rời đi thì cũng được, nhưng Han-gyeol thì không thể!"

Eun-ha và Eunwoo mỗi người nắm lấy một cánh tay của tôi và kéo tôi về phía họ.

Hừm—Trở thành đối tượng được gia đình Shin yêu mến không hẳn là một điều xấu. Nhưng nhờ sự xuất hiện của Hyun-joo, mâu thuẫn anh em ngay lập tức được giải quyết.

"Trời ơi, thật là náo động. Eun-ha, sao em không ở lại phòng này để giám sát Eunwoo?"

"Han-gyeol, có ổn không? Nếu thấy phiền vì có quá nhiều người, cậu có thể từ chối."

"Hử? Không thực sự lắm? Tớ không phiền nếu có nhiều người. Thật nhẹ nhõm khi có Eun-ha ở bên cạnh."

"T-Thật sao?"

Nói xong, Eun-ha lặng lẽ ngồi xuống đối diện tôi.

"Chị có nên nán lại để xem không?"

Chị họ của Eun-ha, Hyun-joo, cũng ngồi cạnh Eun-ha.

Ngay trước khi tôi bắt đầu lắp ráp máy tính một cách nghiêm túc, cánh cửa bật mở và mẹ của Eun-ha bước vào phòng.

"Đây, ăn một ít bánh cuộn để tiếp thêm năng lượng khi làm việc nhé."

"À, cảm ơn ạ, con đánh giá cao sự chu đáo của cô ạ."

"Tất nhiên ròy ~ "

Trước sự ngạc nhiên của tôi, mẹ của Eun-ha cũng ngồi vào ghế.

"Ờm, sao mẹ lại ngồi đây?"

"Hử? Mẹ chỉ tò mò về chàng trai mà con gái mình mang về nhà thôi."

"Có năm người trong phòng hơi chật chội phải không?"

"Vậy tại sao không làm điều đó trong phòng khách nhỉ?"

"Chúng ta có nên không? Chúng ta hãy chuyển sang phòng khách nào."

Có chút lúng túng nhưng tôi nhặt các linh kiện máy tính lên và đi về phía phòng khách.

Trước khi bắt đầu lắp ráp, tôi đã kiểm tra lại những gì đã được thực hiện cho đến nay. Nhìn thoáng qua, CPU và bộ làm mát tưởng chừng như được lắp ráp với nhau nhưng bộ làm mát được lắp đặt khá bừa bãi.

Ống hút và ống xả cũng bị đảo ngược và các phụ kiện đi kèm trông không chắc chắn. Tôi đã tháo nó ra để lắp lại cho đúng cách.

"Sao cậu lại tháo nó ra?"

"À! Ống hút và ống xả bị đảo ngược, bộ làm mát hơi lung lay nên tớ sẽ lắp lại."

Khi trả lời câu hỏi của Eun-ha, tôi tháo bộ làm mát ra và lắp ráp lại từ đầu.

Khi tôi bắt đầu, sự căng thẳng biến mất và tôi tiếp tục lắp ráp máy tính trong khi trò chuyện thoải mái.

Nhưng có lúc, mọi người đều im lặng và chăm chú quan sát tay tôi.

"Đột nhiên nó im lặng đến mức khiến mẹ giật mình."

Người mẹ vui vẻ của Eun-ha phá vỡ sự im lặng bằng nụ cười rạng rỡ.

"Ôi trời! Phải chứ? Tại sao mọi người lại im lặng thế?"

"Tất cả chúng ta đều ngạc nhiên trước sự khéo léo của Han-gyeol. Chắc hẳn chúng ta đã dõi theo mà không nhận ra."

"Ừm, Han-gyeol học cách làm việc này ở đâu thế?"

"Wow! Rốt cuộc mình có nên gọi là Han-gyeol Hyung không nhỉ?"

"Eunwoo, anh học chuyên ngành khoa học máy tính và thậm chí còn không thể lắp ráp máy tính?"

Trước câu hỏi của Eun-ha, tôi dừng lại và nhìn Eunwoo.

"Đừng có nhìn anh như thế. Thật là xấu hổ."

"Chỉ vì theo ngành khoa học máy tính không có nghĩa là sẽ thành thạo về phần cứng."

Sau đó tôi nói với Eunwoo.

"Hahaha! Em chắc chắn rất rành về công cụ!"

"Haha... Quản lý nhiều đường dây thế này đã đủ tốt chưa?"

"Ngon! Anh còn hơn cả hài lòng."

"Vậy hãy kiểm tra xem máy tính có hoạt động không."

Tôi nhặt chiếc máy tính đã lắp ráp và quay trở lại phòng Eunwoo. Sau khi kết nối nguồn và màn hình, nó khởi động hoàn hảo.

Từ đó, chúng tôi đã hoàn thành các cài đặt cơ bản và hoàn thiện mọi thứ.

"Chà—Xong rồi. Hãy gọi cho em nếu anh gặp thêm bất kỳ vấn đề nào."

"Ha...Han-gyeol Hyung...!"

Eunwoo đột nhiên ôm tôi.

"Anh đang làm gì với Han-gyeol vậy—! Buông ra!"

"Cảm ơn nhé..! Đi ăn thôi! Anh sẽ khao em tận răng."

"Buông ra!"

Eun-ha kéo Eunwoo ra khỏi tôi và đứng trước mặt tôi.

"Eunwoo, anh ồn ào quá. Chỉ cần đưa em thẻ của anh! Em sẽ đi ăn với Han-gyeol!"

"Cái gì?! Việc anh tự mình đối đãi em ấy là lịch sự thôi!"

"Khi nào anh trở nên chu đáo như vậy hả!"

Nếu phải chọn, tôi muốn dùng bữa chỉ với Eun-ha.

"Tại sao chúng ta không ăn ở nhà?"

"Hử?"

"Cháu có thể ăn tráng miệng ở ngoài với Eun-ha, nhưng hãy ăn ở nhà trước đã."

"Aaa! Trong trường hợp đó, cháu sẽ vui lòng chấp nhận ạ."

"Tuyệt vời ~ "

Quyết định ăn bữa ăn do mẹ Eun-ha nấu tại nhà, chúng tôi đi ra phòng khách.

Bốn người chúng tôi tranh luận xem phải làm gì và cuối cùng quyết định chơi một trò chơi. Tôi tự nhiên nghĩ đến trò chơi chiến đấu mà tôi đã chơi với Eun-ha trước đây.

"Eunwoo Hyung, chơi một ván game đối kháng nhé?"

"Ồ—Đó có phải là một thử thách không? Anh chấp nhận."

Tôi hỏi Eunwoo có muốn chơi trò chơi không, nhưng Eun-ha, ngồi trên ghế sofa, cười nhẹ và nói:

"Hãy xem tên chỉ huy hạng hai đang cố gắng đảm nhận trách nhiệm kìa."

"Em nói gì?! Đến đây nào. Hãy để anh cho em thấy 'sức mạnh và kỹ năng thực sự' là gì."

"Quên đi. Chơi với Han-gyeol tốt hơn nhiều."

"Hãy nhào dô trong khi anh vẫn đang còn dâng rượu mời. Đừng để anh đem ra rượu phạt nhá."

"Quên đi. Han-gyeol, anh trai tớ luôn sử dụng cùng một combo. Chỉ cần biết điều đó là cậu ổn thôi!"

"Này! Hãy ngừng đưa ra lời khuyên đi! Em đứng về phía em ấy vì em ấy là bạn của em à?!"

"Ở phe Han-gyeol tốt hơn gấp trăm, không gấp nghìn lần so với việc đứng về phía anh!"

Eun-ha và Eunwoo có vẻ khá thân thiết. Cuối cùng, cuộc đọ sức giữa anh trai em gái cũng bắt đầu, và tôi ngồi trên ghế sofa xem trận đấu với Hyun-joo noona.

Ngay lúc đó, Hyun-joo noona nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi và thận trọng hỏi,

"Em nghĩ sao? Chẳng phải Eun-ha rất dễ thương sao?"

"Cậu ấy thực sự dễ thương. Cậu ấy có một bầu không khí rất khác khi ở nhà. Rất là dễ thương luôn."

"Hehe... Eun-ha! Han-gyeol nói em rất dễ thương kìa!"

"Wa—?!"

Cơ thể Eun-ha co giật khi cô trông có vẻ ngạc nhiên.

"Em ấy nói em rất là dễ thương ~ "

Eun-ha đỏ mặt vì xấu hổ trước lời nhận xét của tôi, hay là vì cô bắt đầu có cảm tình với tôi?


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top