Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Tự Nhận Thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là thời gian nghỉ giữa tiết thứ ba.

"Này, Han-gyeol. Ngày mai là Ngày Trắng. Có ai đặc biệt để tặng quà không?"

"Nếu tớ không có ai, tớ có nên tặng nó cho cậu không?"

"À, lại nữa rồi. Đó chỉ là một trò đùa thôi mà?"

"Vậy thì có lẽ đừng vượt qua ranh giới này trên bàn học của tớ nếu cậu quá lo lắng về điều đó."

"Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ làm vậy? Cậu sẽ là của tớ à?"

"Tớ sẽ cắt cổ cậu chỉ bằng một nhát."

"Thật khắc nghiệt."

Khi tôi đang lấy cuốn sách giáo khoa ra khỏi ngăn kéo, cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề khác.

Kể từ khi Yujin thay thế Eun-ha làm bạn cùng bàn của tôi, chúng tôi đã trò chuyện khá thường xuyên.

Cậu ấy không ồn ào và có tính cách thoải mái nên chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè.

"Han-gyeol, ai đã phát minh ra Ngày Trắng thế?"

"Có lẽ là một công ty nào đó. Sao đột nhiên lại hỏi thế?"

"Chỉ tự hỏi liệu có cô gái nào tớ sẽ tặng socola không thôi."

"Tham gia câu lạc bộ đi, anh bạn. Tớ ở cùng thuyền với cậu."

"Hử? Cậu không cho Eun-ha thứ gì à?"

"Chuyện đó hơi kỳ. Cả hai không hẹn hò hay gì cả."

Tôi biết ngày mai là Ngày Trắng nhưng việc tặng socola cho Eun-ha là điều không thể. Thay vào đó tôi chỉ đang nghĩ đến việc tặng cô loại kẹo có vị cam thông thường.

"Không phải việc bạn nam và bạn nữ tặng quà cho nhau là điều bình thường sao?"

"Điều đó chỉ đúng nếu tình bạn gắn liền với sự tán tỉnh."

Hử? Có phải tôi đang tán tỉnh không?

Chà, theo quan điểm hiện tại của tôi, đó có thể là một lời tán tỉnh đơn phương.

Tôi có nên tặng gì đó không? Eun-ha có lẽ cũng đang thầm hy vọng vào điều đó.

Nhưng điều đó về cơ bản cũng giống như tỏ tình. Tôi nên làm gì đây?

Càng nghĩ tôi càng thấy mình bị cuốn vào một mớ cảm xúc lẫn lộn.

Tôi đã cố nghĩ cách để trao nó mà không hề lúng túng, nhưng dường như điều đó là không thể.

"Tuyệt vời, giờ vì cậu mà tớ thực sự phân vân không biết có nên tặng hay không."

"Vậy thì sao? Chỉ cần đưa nó thôi. Đun chảy một ít socola, tạo thành hình trái tim và tặng nó."

"Tại sao tớ lại làm thế? Điều đó giống như việc lấy đạo hàm chỉ để tích phân nó sau đó."

"Cái lý luận cực kỳ lạnh lùng và logic đó là sao vậy?"

"Chỉ vì tớ nỗ lực không có nghĩa là nó chứa đầy sự chân thành."

"Nhưng Han-gyeol, hãy nghĩ về điều đó. Hằng số được tạo ra thông qua sự khác biệt và tích hợp có thể tượng trưng cho 'tình yêu'. Giống như trái tim tớ dành cho cậu vậy."

Yujin dùng tay tạo thành hình trái tim khi nói điều này.

Lúc đó, tôi không khỏi nhíu mày.

"Các hằng số tích phân không phải lúc nào cũng dương đâu."

"Trời ạ, trong cậu chẳng có chút lãng mạn nào cả."

"Đang nói về tình yêu với hằng số tích phân à..."

"Thằng khốn khó hiểu này. Biết lãng mạn chút đi."

Tôi khéo léo liếc nhìn Eun-ha, người dường như đang vui vẻ không biết rằng ngày mai là Ngày Trắng. Tôi có nên tặng cô thứ gì đó không?

Điều đó có vẻ tự phụ, nhưng điều tối thiểu tôi có thể làm là thể hiện tình bạn.

"Tớ sẽ đi trước và tặng cho cậu ấy thứ gì đó."

"Tới ai? À, Shin Eun-ha?"

"Tớ không thể không quan tâm vì cậu vừa nói."

"Vậy là cậu hợp lý hóa nó như thế à?"

"Cứ nghĩ bất cứ điều gì muốn."

"Này, hôm nay chúng ta hãy chơi một trận bóng rổ sau giờ học nhé."

"Cậu có nghĩ mình là ngôi sao bóng rổ nào đó không? Lần nào cậu cũng thua."

"Thực ra, tớ đã chơi với những đứa ở lớp khác. Và vâng, vẫn thua."

"À, vậy thì tốt thôi. Từ chối nữa thì tệ quá ha."

"Yêu ghê á!"

Eun-ha sẽ ổn thôi nếu cô ở cùng Jeong Harim.


✦✧✦✧


Kể từ khi việc sắp xếp chỗ ngồi trong lớp thay đổi, những cuộc trò chuyện của tôi với Eun-ha trong giờ giải lao đã trở nên ít thường xuyên hơn.

Điều đó có ý nghĩa với sự năng động giữa chúng tôi, nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy hơi trống rỗng.

Khi lớp học kết thúc, tôi thường liếc nhìn cô.

Đó là một cảm xúc ích kỷ, nhưng dù sao đó cũng là cảm xúc của tôi.

"Eun-ha."

Sau khi lớp học buổi chiều kết thúc, tôi nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của Eun-ha.

"Hửm? Han-gyeol."

"Hôm nay tớ sẽ không có mặt sau giờ học; tớ đã lên kế hoạch cho một trận đấu bóng rổ với học sinh lớp khác rồi."

"À, okay. Còn bữa tối thì sao?"

"Tớ sẽ quay lại vào giờ ăn tối. Cậu sẽ ở cùng với Jeong Harim phải không?"

Ánh mắt của tôi hướng về phía Jeong Harim.

"Sao tớ có thể để Eun-ha xinh đẹp một mình được?"

"Cảm ơn vì điều đó. Vậy gặp lại sau nhé?"

"Chắc chắn rồi. Nếu tớ không ở trong lớp, cứ gọi cho tớ nhé."

"Okay."

Sau khi nói chuyện với Eun-ha, tôi lập tức đi đến sân bóng rổ cùng Yujin.

"Cậu có thực sự phải nói với Shin Eun-ha không?"

"Cả hai đang ăn tối cùng nhau nên tớ đã nói với cậu ấy."

"Ai cũng sẽ nghĩ hai người là một cặp."

"Đối với cậu nó trông như thế nào? Trông tụi tớ có giống một cặp không?"

"Trước đây hai người khá thân thiết, nhưng gần đây thì không còn nhiều nữa. Cho nên có chút không rõ ràng."

Yujin, người đang cầm quả bóng rổ, chia sẻ quan sát của mình.

Dựa trên những gì Yujin đang nói, có lẽ nó không phải là chủ đề nóng đối với những bạn học khác.

"Vậy hôm nay chúng ta sẽ đấu với lớp nào?"

"Lớp 8. Chúng ta đang chơi kèo nước ngọt và bánh mì."

"Lớp 8? Có cầu thủ giỏi không?"

"Đây sẽ là một trận đấu cân bằng nhưng hãy chú ý đến Kang Seo-ha."

Nghe những lời đó, bước chân tôi về phía sân bóng rổ dừng lại.

"Kang Seo-ha?"

"Đúng, Kang Seo-ha của lớp 8."

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp cậu ta như thế này...

Sau cuộc trao đổi cuối cùng với Yujin, chúng tôi bước vào sân bóng rổ.

Như Yujin đã nói, Kang Seo-ha đang đứng ở phía bên kia.

Và ở một bên sân bóng rổ là bạn gái của Kang Seo-ha, 'Cá Heo.'

"Han-gyeol, trông cậu khá hăng hái. Hay là do tưởng tượng nhỉ?"

"Nếu thua, chúng ta sẽ chết. Nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ chết. Nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ chết. Nếu thua, chúng ta sẽ chết."

"Thoải mái đi, trời ạ. Tại sao đột nhiên lại mãnh liệt như vậy?"

"Im lặng. Chỉ cần đưa quả bóng cho tớ thôi."

Rê bóng đến giữa sân bóng rổ, tôi đối mặt với Kang Seo-ha.

"Vậy cậu là người mà Yujin đang nói tới à? Có tin đồn rằng chúng tôi sẽ bị dẫn 3-0 nếu cậu thi đấu."

"Họ chỉ đang phóng đại thôi. Chúng ta đừng để bị thương nhé, được không?"

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."

Chúng tôi khởi động, vặn người và xoay người, sau đó bắt đầu trò chơi. Chúng tôi đồng ý chơi hai phần tư mười phút mỗi lần, vì vậy tôi không nghĩ nó quá mệt.

Tuy nhiên, khi hiệp hai diễn ra, tôi thấy mình ướt đẫm mồ hôi với tỷ số hòa 25-25.

"Gừ, sắp mệt chết đến rồi. Còn lại bao nhiêu phút?"

"Chả biết luôn. Có lẽ khoảng 3 phút chăng?"

"Cái gì?! Còn bao nhiêu thời gian nữa? Tớ cảm thấy như mình sắp ngất rồi."

"Nếu còn sức để nói thì chạy đi, đồ ngốc... Geez, tiêu rồi. Tại sao hôm nay Kang Seo-ha lại chơi hết mình như vậy?"

"Có lẽ vì bạn gái cậu ta đang xem chăng?"

"Chết tiệt! Các cặp đôi chính là vấn đề!"

Có thể chỉ vì điều đó? Tại sao có vẻ như cậu ta đang nhắm vào tôi? Có phải vì tôi đã quanh quẩn bên Eun-ha hay tôi chỉ đang tưởng tượng ra mọi chuyện?

"Phù... Nếu từ chối cậu ấy thì cứ để đó đi. Tại sao lại lan man như thế?"

"Cậu đang nói những điều vô nghĩa gì vậy? Cậu muốn thua à?"

Tôi không muốn thua ở môn bóng rổ hay bất cứ môn nào khác. Nhưng ngay khi chúng tôi đang chìm sâu vào trận đấu, có hai vị khách bất ngờ bước vào sân: Eun-ha và Jeong Harim, cả hai đều đi giày thể thao, rõ ràng là ở đó để xem chúng tôi thi đấu.

Họ chào hỏi nhanh chóng với Cá Heo, người đã ngồi ở góc sân.

"Trong mọi trường hợp, Eun-ha lại xuất hiện..."

Và đó là khi tôi đấu với Kang Seo-ha, người mà cô vẫn có tình cảm phức tạp. Cảnh tượng cậu ta xuất sắc trên sân có thể khiến cảm xúc của cô dâng trào.

"Sự xuất hiện của Eun-ha có mang lại cho cậu sức mạnh nào đó không?"

"Nó chắc chắn thúc đẩy động lực cạnh tranh của tôi."

"Cái gì? Cẩn thận, cậu ta tới đấy!"

Kang Seo-ha đang lao về phía chúng tôi, rê bóng với tốc độ đáng báo động. Tôi cảm thấy dâng trào quyết tâm ngăn chặn cậu ta, mặc dù về mặt thể chất tôi đã gần đến giới hạn.

Bụp-bụp!

Tôi đối đầu với Kang Seo-ha, cánh tay khua khoắng cố gắng chặn cậu ta. Đột nhiên, cậu ta lao nhanh về phía bên phải của tôi. Tôi do dự, biết rằng việc tiếp cận sẽ dẫn đến phạm lỗi.

Cậu ta nhảy lên và thả bóng. Bóng vào lưới. Bụng tôi quặn lên khi nhìn cậu ta ăn mừng với những màn đập tay từ các đồng đội Lớp 8 của mình.

Tôi tập hợp mọi người lại và nói: "Hãy để tôi lấy ba điển, chỉ một lần thôi."

"Tại sao chúng tôi phải đưa nó cho cậu?"

"Chính xác. Tại sao vậy? Cậu thậm chí không thể chặn đúng cách?"

"Chúng ta không có nhiều thời gian; tại sao không chơi nó an toàn?"

"Phải. Han-gyeol giỏi tấn công nhưng phòng thủ lại tệ. Không thể chặn được."

Những cái tên này...

"Nếu chúng ta thua, tôi sẽ mua hết nước ngọt."

Nghe vậy, đồng đội của tôi lập tức đổi giọng.

"Được rồi, chúng tôi tin tưởng cậu. Cứ liều thử đi."

Hãy nhìn họ lật mặt kìa. Dù sao thì một đồ uống có thể có giá bao nhiêu?

"Yo, chặn nó lại!"

Các cầu thủ Lớp 8 vào tư thế phòng thủ. Chúng tôi tiến lên, quả bóng bay vòng quanh chúng tôi.

Sau đó, quả bóng đã ở trong tay tôi. Nhờ sự phòng thủ xuất sắc của Eugene đối với Kang Seo-ha, tôi đã thực hiện được cú ném bóng.

-Vút!

Bóng bay vào lưới. Tôi rất muốn giơ tay ăn mừng nhưng tôi đã tỏ ra bình tĩnh và quay trở lại phần sân của chúng tôi.

"Chà, Han-gyeol, cậu chơi giỏi thật đấy nhỉ?"

"Hể, cậu đang nói về cái gì vậy? Cậu vừa chỉ trích cách phòng thủ của tôi một phút trước."

"Sắp hết thời gian; hãy chơi nó an toàn."

"Chắc chắn rồi, hãy làm điều đó."

"Ha, nhìn Han-gyeol khoe khoang kìa. Chắc hẳn cậu đang cảm thấy khá hài lòng về bản thân mình."

Chà, tại sao tôi lại không? Tôi cảm thấy mình đã thực hiện một cú ném khá tuyệt. Hơn nữa, Eun-ha đã nhìn thấy nó.

"Vậy đây có phải là pha bóng cuối cùng không?"

"Nếu chúng ta chặn được pha này, chúng ta sẽ thắng; nếu họ ghi bàn, chúng ta thua. Không còn nhiều thời gian nữa đâu."

"Agh, tôi phòng thủ tệ lắm."

"Chỉ cần đừng phạm lỗi. Và cậu—chiếm vị trí trung tâm! Lần này hãy chắc chắn rằng cậu chặn Kang Seo-ha."

Một lần nữa, tôi thấy mình phải đối đầu với Kang Seo-ha. Cậu ta rê bóng thật nhanh về phía tôi.

Nhưng chờ đã... chẳng phải cậu ta hơi nhanh quá sao? Không hề giảm tốc độ, cậu ta lao tới và ném bóng sang bên phải.

"Chết tiệt."

Nhưng Kang Seo-ha không thể dừng lại quán tính, lao về phía trước và va chạm với tôi. Khi cả hai chúng tôi nằm co quắp và đau đớn trên sàn, Eun-ha chạy về phía chúng tôi từ bên ngoài sân.

Nếu cô vẫn còn tình cảm với Kang Seo-ha, việc cô chạy đến bên cậu ta là điều hợp lý—

"Han-gyeol!"

Thay vào đó, Eun-ha chạy ngang qua Kang Seo-ha và ngồi xuống trước mặt tôi, hỏi với vẻ mặt vô cùng quan tâm.

"Cậu có bị thương nặng không?! Hãy để tớ kiểm tra nào!"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top