Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Hằng Số Tích Phân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Y tá của trường không có ở đây... Tớ sẽ đi tìm vài miếng băng, nên cậu cứ ngồi đây đi, Han-gyeol."

Mắt cá chân của tôi thực sự đã ổn; tôi đã nói dối vô cớ phải không?

Nhưng nếu tôi nói với Eun-ha rằng mắt cá chân của tôi không bị thương thì có lẽ cô sẽ không đỡ tôi nên tôi đành làm theo.

Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã nói dối Eun-ha, nhưng đó là một điều xấu cần thiết.

Cô đột nhiên nắm lấy tay tôi và tỏ ra lo lắng khi biết chuyện đó.

Vào lúc đó, mọi cơn đau ở cổ tay tôi đều biến mất, và trái tim bình tĩnh trước đây của tôi bắt đầu đập như điên.

Thành thật mà nói, đó là một lời nói dối khá hợp lý.

"Đây là băng gạc! Han-gyeol, mắt cá chân hơi khó băng bó, chúng ta có nên tìm băng hơi không?"

"À- Cảm ơn cậu. Nhưng tớ nghĩ bây giờ mắt cá chân của tớ đã đỡ hơn rồi. Tớ không cảm thấy có vấn đề gì khi đi bộ."

"Thật ư? Cậu có thể đi bộ được không?"

"Ừm. Bây giờ tớ thực sự ổn. Cậu có thể đưa cho tớ miếng băng được không?"

"Cậu bị thương ở cổ tay phải không? Có lẽ cậu không thể làm tốt nên hãy để tớ làm điều đó cho cậu. Đưa cổ tay cho tớ nào."

"À- Chắc chắn rồi, cậu làm dùm tớ nhé."

Eun-ha cẩn thận nắm lấy cánh tay trái của tôi.

Tôi đang tự hỏi nếu mình có mùi mồ hôi thì sao, nhưng Eun-ha đã tận tâm băng bó.

Tim tôi lại rung động khi nhìn Eun-ha tỉ mỉ băng bó cổ tay cho tôi.

Tôi lo lắng sợ cô có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập.

"Lần sau chơi bóng rổ hãy cẩn thận hơn một chút. Mặc dù đó không hẳn là lỗi của cậu, Han-gyeol."

"Tớ hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Eun-ha ~ "

Khi tôi nói với giọng tinh nghịch, Eun-ha tinh nghịch vỗ vào lưng tôi.

"Ối! Đau quá, Eun-ha! Về mặt kỹ thuật thì tớ là một bệnh nhân đấy."

"Đáng lẽ tớ không nên lo lắng. Tớ tưởng cậu đã va chạm nghiêm trọng nhưng cậu vẫn ổn."

"Bây giờ không phải cổ tay tứo đau mà là lưng tớ đau nè."

"Shh...! Muốn một cái tát nữa không hả?"

Vừa này là cái gì vậy? Tôi cảm thấy sướng mặc dù tôi đang bị mắng.

Đây là một cảm xúc rất nguy hiểm.

"Eun-ha, cậu có thấy tớ chơi bóng rổ không?"

"Ừm. Tớ đã nhìn thấy phần cuối của trận đấu."

"Cậu có thấy tớ thực hiện cú ném ba điểm không?"

"Ừm. Tớ thấy Han-gyeol thực hiện cú ba điểm và giả vờ làm mặt lạnh lùng lúc đó."

"Puahaha! Nó rõ ràng như vậy sao?!"

"Cậu đang cười mặc dù cậu đang bị thương?"

"Bây giờ tớ đã ổn hơn rồi."

Eun-ha nhìn tôi như thể cô bị sốc trước lời nói của tôi.

Nhưng tôi rất vui vì Eun-ha đã không ngần ngại chạy đến chỗ tôi và thậm chí còn đỡ tôi.

Dù cảm thấy có lỗi vì đã khiến cô lo lắng nhưng một phần trong tôi lại vui mừng khi nhận được sự quan tâm của Eun-ha.

"Mắt cá chân của cậu ổn chứ? Cậu không có vết thương nào khác à?"

"Haha. Không, tớ ổn. Khi Jeong Harim đến, chúng ta hãy xách túi đi ăn nhé."

"Phù- Thật là nhẹ nhõm."

Cạch-!

"Chào các cậu, tụi tớ đến rồi đây ~ "

"Aaa! Tại sao túi của Lee Hang-gyeol lại nặng như vậy?"

Jeong Harim bước vào cầm túi của Eun-ha, còn Yujin cầm túi của tôi bước vào.

"Này Han-gyeol, cậu có bị thương nặng không?"

"Không, tớ ổn. Cảm ơn vì đã mang túi cho tớ nhé."

"Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn thôi."

"Ừm, hãy đi ăn nào. Ồ, Eun-ha, cậu có muốn đi cùng không? Jeong Harim cũng nên tham gia."

Khi tôi hỏi Eun-ha, cô gật đầu đồng ý.

"Jeong Harim? Cậu cũng nên tham gia nhé."

"Wow- tớ cũng được mời à? Cảm ơn nhé. Nhưng chúng ta đang ăn gì vậy?"

"Câu hỏi hay đấy. Eun-ha, cậu có món gì đặc biệt muốn ăn không?"

"Hừmm— Nếu tớ nói không có sở thích nào, cậu sẽ đề nghị món thịt lợn cốt lết phải không?"

Tôi gật đầu đáp lại.

"Vậy thì đi ăn tteokbokki thôi! Điều đó có ổn với tất cả các cậu không?"

"Tớ ổn với bất cứ điều gì Eun-ha nói. Này Yujin, cậu ổn với điều đó chứ?"

"Tớ có thể ăn bất cứ thứ gì nên tớ thấy ổn. Còn cậu thì sao, Jeong Harim?"

"Tớ cũng thích tteokbokki. Có một nơi gần trường học, chúng ta có nên đến đó không?"

"Hãy đến đó! Chúng ta có thể ăn và chia tay sau."

Vừa rời khỏi bệnh xá, bốn người chúng tôi đi thẳng đến quán tteokbokki gần trường.

Chúng tôi nhìn thấy một vài học sinh mặc đồng phục và ngồi vào một chiếc bàn trong góc.

Eun-ha và Jeong Harim đang xem qua thực đơn và cân nhắc xem nên gọi món gì.

"Các cậu có thể ăn đồ ăn cay không? Harim thấy ổn với điều đó."

"Tớ chưa bao giờ thử nhưng tớ có thể ăn được đồ cay. Còn cậu thì sao, Yujin?"

"Tớ chưa bao giờ ăn thứ như thế này trước đây nhưng tớ chắc sẽ ổn thôi. Tớ và Han-gyeol đều chưa quen nên các cậu có thể gọi món tùy thích."

"Hừmm—vậy Harim và tớ sẽ gọi món theo ý muốn nhé? Chúng ta có thể chọn topping nữa được không?"

"Ừm, được thôi."

Sau nhiều cân nhắc, cuối cùng Eun-ha và Jeong Harim cũng ấn chuông bàn để gọi món.

"Vâng, quý khách gọi món phải không ạ?"

"Một nồi tteokbokki có đủ cho bốn người không?"

"Hừmm, một nồi thường dành cho 3-4 người. Nhưng nếu chưa đủ, quý khách có thể thêm một ít cơm nắm."

"À, trong trường hợp đó, hãy cho tôi một phần tteokbokki vị nguyên bản, cùng với cơm nắm và đồ uống."

"Thức uống của chúng tôi có vị đào, mận và dứa. Quý khách thích loại nào ạ?"

"Hãy cho chúng tôi vị đào."

"Được rồi, món sẽ chuẩn bị ngay ạ."

Eun-ha và Jeong Harim đang mỉm cười vui vẻ khi ăn tteokbokki.

Tuy nhiên, Yujin và tôi không biết món tteokbokki mà hai cô gái gọi sẽ cay đến mức nào.


✦✧✦✧


"Gừ...! Hàa...! Này Yujin, còn đồ uống không? Chỉ một ngụm thôi!"

"Hàa...! Xin lỗi, vẫn còn một ít nhưng tớ không thể cho cậu được. Sao lại cay thế này?"

"Biết lắm mà...! Tớ sẽ lấy một ít nước đá."

"Này, cậu không biết rằng nhai đá chỉ khiến tình trạng thêm tệ hơn sao?"

"Vậy thì chúng ta hãy gọi thêm đồ uống khác và chia sẻ nó."

"Được rồi. Shin Eun-ha, Jeong Harim, tụi tớ sẽ gọi đồ uống khác. Tụi tớ sẽ trả tiền riêng cho khoản này."

Không thể chịu đựng được nữa, Yujin vội vàng rời khỏi bàn.

Trái ngược với Yujin và tôi, Eun-ha và Jeong Harim đang thoải mái thưởng thức món tteokbokki bốc lửa.

Số đồ uống ban đầu được rót lúc đầu không hề giảm đi chút nào.

Cái quái gì vậy? Họ có khả năng chịu đựng cao hay gì đó không?

"Chúng ta có nên gọi món ít cay hơn không...cậu ổn chứ?"

"Không, nó ngon lắm. Cực kì ngon nhưng cũng vô cùng cay."

"À, đây, ăn cơm nắm đi. Nó sẽ giúp ích được một chút."

"À, cảm ơn cậu. Tớ sẽ tận hưởng nó...!"

Eun-ha đẩy bát cơm nắm về phía tôi.

Tôi nhanh chóng dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng.

Aaa, chắc chắn có một ít cơm sẽ giúp ích rất nhiều.

"Này này—Han-gyeol! Tớ mang đồ uống tới nè. Đã đến lúc truyền máu khẩn cấp."

"Mau lên, cậu không thấy ở đây có người sắp chết sao?"

"Gừ...! Nó ngon nhưng cay quá."

"Cậu đã nói điều tương tự được một thời gian rồi."

Yujin và tôi rót đầy cốc của mình và uống từng ngụm lớn. Cuộc đấu tranh của chúng tôi có vẻ thú vị đối với các cô gái.

"Haha! Không phải cả hai người đều khẳng định mình có thể xử lý tốt đồ ăn cay sao?"

Eun-ha hỏi với nụ cười rạng rỡ.

""Tụi tớ không biết nó sẽ dữ dội đến thế này..!""

Yujin và tôi đồng thanh đáp lại.

"Lần tới, hãy gọi mức độ cay dành cho người mới bắt đầu nhé."

"Cậu không cần phải làm vậy, thực sự đấy. Cái này cũng ngon mà."

Tôi không muốn làm hỏng món ăn yêu thích của Eun-ha chỉ vì tôi không thể ăn được.

Tuy nhiên, đó chỉ là ý kiến của tôi và Yujin mở to mắt nhìn tôi.

"Này, cậu điên à, Han-gyeol? Họ đang đề nghị nâng cấp trình độ của người mới bắt đầu!"

"Nếu chúng ta tiếp tục ăn nó, chúng ta sẽ quen với nó. Chịu đựng đi."

"Cậu có một quan điểm công bằng đấy. Được rồi, hãy ăn lại lần nữa."

"Tuyệt vời. Cố lên nhé Yujin. Này—hãy thử món cơm nắm nữa nhé. Nó ngon lắm."

"Okay, chấp nhận."

Chúng tôi đã thử lại nhưng vẫn không thoát khỏi vị cay.

Sau khi ăn xong, tất cả chúng tôi ra ngoài để thanh toán riêng.

Có vẻ như chúng tôi không còn thời gian cho việc khác nên chúng tôi quyết định chia tay nhau ngay lúc đó.

"Han-gyeol và tớ sẽ đi bộ. Harim sẽ đi xe buýt, còn cậu thì sao, Jang Yujin?"

"Tớ á? Nhà gần trường nên có thể đi bộ được. Nhưng có vẻ như con đường của tớ ở hướng ngược lại?"

"À, vậy à? Chà, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai! Hôm nay thật là vui. Han-gyeol, đi thôi."

Một chuyện gì đó tôi cần phải làm đã xuất hiện trong tâm trí.

"À, Eunha, xin lỗi. Tớ có kế hoạch đi đâu đó với Yujin nên tớ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ phải chia tay."

"Cái gì? Chúng tôi có hả..?"

"Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai, Eun-ha! Hẹn gặp lại nhé, Jeong Harim!"

"Hử? À—okay. Hẹn gặp cậu vào ngày mai!"

"Bảo trọng nhé."

Tôi nhanh chóng nắm lấy túi của Yujin và kéo lưng cậu ấy.

Yujin có vẻ bối rối một lúc nhưng vẫn làm theo câu chuyện của tôi.

"À, đúng rồi! Tớ gần như quên mất! Vậy hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai nhé?!"

Khi chúng tôi đã cách xa các cô gái, Yujin quay sang tôi.

"Này, chúng ta có kế hoạch gì thế? Đây là lần đầu tiên tớ nghe về nó."

"Chúng ta cần tạo ra một 'hằng số tích phân'."

"Nói đéo gì vậy? Cậu không nghiêm túc đấy chứ?"

"Chúng ta đi làm socola nhé."

"Tại sao tớ lại tham gia vào việc này?"

"Tớ sẽ mua gà cho cậu."

"Chuyện nhỏ. Theo như tớ nhớ thì có một cửa hàng gần nhà bán những thứ chúng ta cần."

"Dẫn đường."

"Hehe! Điều này thật buồn cười. Dù sao thì nghe có vẻ vui nên tớ sẽ giúp."

"Vậy là không có thịt gà nhé?"

"Đồ khốn...!"

"Tiếc thật."

Cùng nhau, Yujin và tôi đi siêu thị để mua mọi thứ chúng tôi cần để làm socola.

Tôi hơi lo lắng vì đây là lần đầu tiên tôi làm socola và chúng tôi không có nhiều thời gian. Tôi đã mua thêm socola đề phòng trường hợp chúng tôi có nhầm lẫn.

"Cậu có nghĩ mình có thể làm hết được tất cả số đó không?"

"Thà có quá nhiều còn hơn là có quá ít."

"Vậy chúng ta đang làm nó ở đâu?"

"Chúng ta thực sự không có lựa chọn nào khác phải không? Ở chỗ của tớ."

"Không. Chúng ta sẽ đến chỗ của tớ. Cha mẹ tớ kinh doanh nên sẽ về nhà muộn."

"Không phải điều đó quá phiền phức sao?"

"Tại sao cậu lại quan tâm đến điều đó? Đi nào."

Cuối cùng thì tôi cảm thấy như mình đã có được một người bạn đáng tin cậy.

"Nhân tiện, em gái tớ sẽ sớm đi học về."

"Chúng ta có cần phải thông báo cho em ấy biết không?"

"Tớ là anh trai nhé."

"Có phải cái đống này là hơi quá nhiều không?"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top