Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Socola Tự Làm Có Ý Nghĩa Gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Socola có thể nhìn thấy khắp hành lang.

Hôm nay là Ngày Trắng nên một số chàng trai đã tặng socola cho các cô gái.

Có lẽ hầu hết họ đều là cặp đôi phải không? Rốt cuộc thì những lời tỏ tình trong Ngày Trắng không hề phổ biến.

Nhìn những nam sinh, nữ sinh tươi cười ở hành lang, tôi vô tình cảm thấy một cảm giác mong chờ dâng lên trong mình.

Tuy nhiên, tôi thấy thật kỳ lạ khi tôi lại có thái độ mong đợi như vậy trong khi hướng ánh mắt về phía chỗ ngồi của Han-gyeol.

Cậu ấy có thể nào tặng tôi không...?

"Eun-ha, cậu có nhận được socola nào từ Han-gyeol không?"

"Aaa-?! Không á?! Tớ không nghĩ Han-gyeol quan tâm nhiều đến Ngày Trắng. Ngoài ra, cậu ấy luôn mang đồ ăn nhẹ cho tớ nên tớ hài lòng với điều đó."

"Cậu ấy cho cậu đồ ăn nhẹ?"

"Hử? Han-gyeol hầu như ngày nào cũng cho tớ kẹo đấy?"

"Ồ vậy ư? Tớ chưa bao giờ thấy Han-gyeol tặng kẹo cho ai cả."

"Ảaa-?!"

Vậy là cậu ấy chỉ đưa chúng cho tôi...

Tôi cảm thấy hơi hạnh phúc.

"Hehe..."

"Eun-ha?"

"Aaa! Không có g đâuì!"

Tôi vô tình nở một nụ cười.

Biết đâu khi thân nhau hơn, cậu ấy cũng sẽ tặng kẹo cho Harim chăng?

"Hừmm- Liệu cậu ấy có cho tớ một ít nếu tớ hỏi không?"

"Cậu đang nói về kẹo vị cam phải không?"

"Ồ, còn có hương vị đặc biệt nữa à?"

"Tớ đoán là có thể nếu cậu hỏi thử?"

"Tò mò ghê ~ "

Harim nhìn xuống tôi với một nụ cười có phần mơ hồ.

Tất cả những gì tôi làm là vội vàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi giờ ăn trưa đến, tôi định ăn trưa với Han-gyeol, nhưng không thấy cậu ấy đâu trong lớp.

Khi tôi đang thắc mắc Han-gyeol ở đâu, tôi nhìn thấy cậu ấy đang nói chuyện với Jang Yujin qua cửa sổ.

Cửa sổ hơi mở nên tôi có thể nghe được một đoạn cuộc trò chuyện của họ.

Tôi không có ý nghe lén... nhưng tôi đã nghe thấy chúng.

"Tớ đã nói rồi, hằng số tích phân không nhất thiết phải dương."

"Nhìn vào kết quả, có vẻ như cậu đúng... và có ai lại ghét nó vì nó là socola tự làm không?"

"Đúng vậy. À- được thôi, tớ sẽ quyết định."

"Okay, hãy cho tớ biết quyết định của cậu sau. Ăn ngon miệng nhé."

Socola tự làm?

Vút-

Han-gyeol bước vào lớp sau khi kết thúc cuộc trò chuyện.

"Eun-ha?"

"Aaa-! Han-gyeol! Chúng ta đi ăn nhé?"

"Ồ chắc chắn rồi. Hôm nay ăn gì đây?"

"Tớ nghĩ họ đang phục vụ một số đồ ăn nhẹ socola vì đây là Ngày Trắng chăng?"

"Thật ư? Nghe có vẻ thú vị đấy. Đi nào."

Khi chúng tôi đi đến căng tin, hôm nay Han-gyeol im lặng lạ thường.

Từ cuộc trò chuyện của cậu với Jang Yujin, có thể thấy rõ rằng cậu ấy sẽ tặng socola cho ai đó.

Tôi không khỏi tự hỏi liệu người đó có phải là mình không, nhưng đó có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng quá mức thôi, phải không?

Tuy nhiên, tôi vẫn tò mò.

Ai sẽ là người nhận socola tự làm của Han-gyeol?

Và vì cậu ấy đã mang nó đến trường nên chắc chắn nó là học sinh ở đây phải không?

Có lẽ là ai đó trong lớp chúng tôi? Hoặc một lớp khác? Nếu vậy thì ai?

"Eun-ha, trên mặt tớ có dính gì à?"

"Hử...?! Không đâu! Tớ chỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ thôi."

"Là vậy sao? À- cậu ăn ngon miệng nhé."

"Cậu cũng vậy, Han-gyeol."

Trong suốt bữa trưa, tâm trí tôi bận rộn với những suy nghĩ về socola.

Cuối cùng, tôi không thể ăn hết bữa ăn của mình.

"Eun-ha, cậu ăn xong chưa?"

"À—, ừm. Hôm nay tớ không đói lắm."

"Cậu không khỏe sao? Cậu có muốn đến phòng y tế không?"

"Hử? Không, tớ ổn mà. Chỉ là tớ không có cảm giác thèm ăn thôi."

"Vậy à."

Sau bữa trưa, chúng tôi đi thẳng về lớp.

Tôi có nên hỏi cậu ấy trước khi đánh răng không? Tôi suy ngẫm.

Chúng tôi đã trở nên khá thân thiết nên sẽ không hoàn toàn sai lầm nếu hỏi cậu ấy thích ai nhỉ?

Nhưng... tôi không thể tự mình hỏi một cách tùy tiện như vậy được.

"Được rồi, Eun-ha. Tớ sẽ đi đánh răng."

"À—, okay...!"

Tôi do dự và Han-gyeol bước ra khỏi lớp học.

Ít nhất thì cậu ấy cũng không tặng tôi socola tự làm.

Ánh mắt tôi tự nhiên hướng về phía tay cậu ấy.

Tôi có nên nuôi hy vọng không?


✦✧✦✧


Trong giờ học buổi chiều, tôi không thực sự nói chuyện với Han-gyeol.

Nhưng mỗi lần nghỉ giải lao, tôi lại kiểm tra xem cậu đang ở đâu và liệu trên tay cậu ấy có cầm thứ gì không.

Khi tiết thứ năm và thứ sáu kết thúc, và tất cả các lớp buổi chiều đã kết thúc, tôi vẫn chưa biết ai sẽ là người nhận socola do Han-gyeol tự tay làm.

Sau giờ học, Han-gyeol cầm túi lên và đi về phía tôi.

Nó có thể là?!

"Eun-ha, chúng ta cùng học nhé."

"À—, chắc chắn rồi. Hôm nay Harim về thẳng nhà nên cậu ngồi cạnh tớ nhé."

"Okay. Có ổn không nếu tớ hỏi cậu những câu hỏi nếu tớ gặp khó khăn?"

"Tất nhiên rồi. Và tớ cũng sẽ làm tương tự nhé?"

"Cũng công bằng đó ha."

Han-gyeol mở sách tham khảo và bắt đầu học.

Tôi không muốn làm phiền cậu ấy, nhưng sự tò mò đang ăn mòn tôi.

Tôi muốn thận trọng giới thiệu một số chủ đề trước khi đặt câu hỏi hóc búa của mình.

"À—, cổ tay của cậu ổn chứ, Han-gyeol?"

"À... ừm. Tớ cảm thấy dễ chịu hơn khi thức dậy rồi."

"Vậy à."

"Mhm."

Và cứ như thế, cuộc trò chuyện kết thúc.

Đây không phải là điều tôi nghĩ đến.

Tôi có nên thu hết can đảm một chút không?

Đúng vậy! Tôi sẽ tiếp tục và hỏi!

"Ờm, Han-gyeol."

"Hửm? Có câu nào cậu không hiểu à?"

"Ờm... hôm nay cậu có tặng socola cho ai không?"

"Hử? Không á. Sao thế?"

"À, không có lý do gì cả. Chỉ tò mò thôi vì hôm nay là Ngày Trắng."

"Ồ—, vậy là cậu muốn socola từ tớ à?!"

"Gì cơ?! Không nhá! Ý của tớ không phải như vậy!"

"À—, trong trường hợp đó...đợi một chút."

Han-gyeol mở túi và lấy thứ gì đó ra.

Tim tôi đập thình thịch, hy vọng đó có thể là socola tự làm nhưng hóa ra lại socola làm sẵn.

"Đây, cái này dành cho cậu, Eun-ha. Tớ đã định đưa nó cho cậu trước đó. Cậu có đang mong đợi điều gì không?"

"Gì-? Wow, cảm ơn nhé! Tớ thực sự không nghĩ rằng cậu sẽ thực sự tặng tớ socola..."

Tôi cố mỉm cười khi nói, nhưng tôi không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Cuối cùng... đây chẳng phải là sự khác biệt giữa một người bạn và một người mà cậu ấy thích sao?

Có lẽ việc tặng socola tự làm cho người mình yêu mến và socola làm sẵn cho bạn bè là điều hết sức tự nhiên.

Làm socola thủ công tặng ai đó giống như là 'làm socola dành tặng riêng'.

Có bao nhiêu người đàn ông đã từng làm socola trong đời?

Nỗ lực làm socola tự làm có nghĩa là người ta muốn tặng một món quà đặc biệt cho người nào đó quý giá.

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng hạnh phúc.

Và bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ tưởng tượng ra điều đó phải không?

Cô ấy sẽ hình dung ra toàn bộ quá trình tạo ra socola đó.

Những chuyến đi đến cửa hàng tạp hóa, cân nhắc xem nên mua loại socola nào.

Sự lúng túng khi phải đối mặt với một loạt các công cụ không quen thuộc.

Sự bối rối tiềm tàng khi đặt những món đồ có vẻ kém nam tính trên quầy thanh toán.

Và còn ở nhà thì sao?

Cậu có thể đưa ra lý do gì để các thành viên trong gia đình hỏi cậu ấy làm socola cho ai?

Chắc chắn, cậu có thể nghĩ ra nhiều lý do khác nhau khi làm socola, nhưng họ có thể sẽ nhìn thấu cậu ấy.

Có lẽ cậu ấy đã đổ mồ hôi khi đun chảy socola đóng gói trong nước nóng và khuấy nó bằng thìa.

Có lẽ mọi thứ không được suôn sẻ nên cậu ấy phải phát video hướng dẫn trên Smartphone của mình.

Sau bao nỗ lực làm tan chảy socola, chắc hẳn cậu ấy đã suy nghĩ xem nên làm nó thành hình dạng gì.

Cậu ấy cũng có thể đã cân nhắc về cách đóng gói nó.

Thực chất, socola tự làm là một món quà đặc biệt gói gọn tất cả những khoảnh khắc đó.

Theo tôi, đó là dấu hiệu hữu hình chứa đựng mọi lo lắng và cảm xúc của một người đàn ông.

Đó là lý do tại sao socola càng trở nên đặc biệt hơn, đa cảm hơn và quá quý giá để ăn.

Có lúc tôi thầm ghen tị với cô gái nhận được socola như vậy từ Han-gyeol.

Tuy nhiên, tôi không thể không cảm thấy hơi thất vọng.

Sau đó, tôi cố gắng mỉm cười khi chúng tôi học bài và ăn tối.

Cuối cùng, Han-gyeol không tìm thấy cô gái để tặng socola do cậu ấy làm, nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ tò mò thôi.

Thành thật mà nói, đã có lúc tôi tự hỏi liệu mình có phải là người mà Han-gyeol thích hay không.

Một số điều cậu ấy đã làm cho tôi đã khiến tôi nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy như mình đã có được câu trả lời.

Người Han-gyeol thích không phải là tôi.

Tôi đoán điều đúng đắn cần làm là ủng hộ tình yêu của một người bạn, phải không?

Tại sao tôi lại có cảm giác khó chịu thế này?

Đó có phải là nỗi lo lắng khi một người bạn nam thân thiết có thể đột nhiên chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác?

Hay là vì tôi đã nghĩ rằng cậu có thể thích tôi, nhưng thực tế cậu ấy lại không thích?

Cả hai đều vốn là những cảm xúc ích kỷ.

"Eun-ha, ăn xong rồi thì đi nhé?"

"À- Ừm. Xin lỗi, tớ hơi lơ đãng một chút. Haha."

"Hôm nay cậu ổn chứ? Cậu có vẻ hơi suy sụp."

"Không, tớ ổn mà. Đừng lo lắng về điều đó. Đi nào."

Nếu Han-gyeol thành đôi với người cậu ấy thích, chúng tôi sẽ không thể tiếp tục như thế này nữa phải không?

Tại sao quãng đường đi bộ về nhà hôm nay có vẻ ngắn hơn nhiều so với thường lệ?

Có phải vì ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi rằng đây có thể là lần cuối cùng?

Cuối cùng, chúng tôi chia tay nhau mà không trao đổi với nhau một lời nào.

"Được rồi, Han-gyeol. Hẹn gặp cậu vào ngày mai."

"Aaa... ờm, Eun-ha, đợi một chút!"

"Hử? Sao vậy?"

"Chà, chuyện là..."

Và ngay lúc đó, Han-gyeol thò tay vào chiếc túi anh đang đeo trên lưng và rút ra thứ gì đó.

Đó là thứ gì đó được gói rất đẹp, và cậu ấy thận trọng đưa nó cho tôi.

Tôi nhận lấy mà không nói một lời và nghiêng đầu bối rối.

Han-gyeol gãi má và lên tiếng.

"Cậu biết đấy, hôm nay là Ngày Trắng phải không? Vì vậy, hôm qua tớ đang trên đường về nhà và tình cờ nhìn thấy bộ dụng cụ làm socola! Nó có vẻ không quá khó nên tớ đã hăng say và làm được. Nhưng vì đây là lần đầu tiên nên tớ gặp khó khăn khi trộn nó đúng cách và nó thậm chí còn không ngon! Sau khi tớ đông cứng nó và cố gắng lấy nó ra, nó bị nứt tùm lum luôn! Vì vậy, hình dạng hơi... kỳ lạ. Nhưng hương vị thực sự khá là ngon đấy nhé? Tớ đã thử một ít và chúng có vị rất ổn! Ý tớ là, người ta thường nói con người cũng thưởng thức bằng thị giác, nhưng tớ hứa luôn, hương vị tổng thể rất ngon! Ban đầu tớ muốn đưa cho cậu cái này thay vì cái mua ở cửa hàng, nhưng hình dạng lại hơi sai sai..."

Han-gyeol đang giải thích tất cả những điều này cho tôi, rõ ràng là rất bối rối.

Tôi chưa bao giờ thấy Han-gyeol bối rối như vậy trước đây.

Chắc hẳn cậu ấy phải xấu hổ vô cùng.

Và chắc hẳn cậu ấy đã do dự suốt thời gian qua.

Có lẽ từ giờ ăn trưa hoặc có lẽ từ khi đến trường, cậu ấy đã chờ đợi thời điểm thích hợp để đưa thứ này cho tôi.

Nếu đúng như vậy thì Han-gyeol đã dành cả ngày ở trường chỉ nghĩ về tôi.

Tôi không chắc mình có nên nghĩ như vậy không.

Nhưng tôi muốn tin điều đó; tôi muốn bị ảo tưởng rằng Han-gyeol nghĩ về tôi cả ngày.

Ý nghĩ cậu ấy lo lắng cho tôi khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

Tim tôi... Nó bắt đầu rung động rồi.

Bụp-bụp? Ba-đum-ba-đum? Bụp-Bụp?

Đó là một nhịp điệu cực kỳ thất thường, một nhịp điệu mà tôi thậm chí không thể diễn tả bằng lời.

Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác ngoài ôm chặt socola mà Han-gyeol đưa cho tôi vào ngực, cúi đầu.

Hai má tôi nóng bừng đến mức tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp.

Tôi không thể che giấu cảm xúc của mình nữa.

Tôi nhận ra rằng cảm giác này là tình yêu.

Tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy mặt tôi lúc này.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top